Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 311: Hai Người Nói Chuyện, Một Người Động Tâm


trướctiếp

Từ Hữu Dung bị Trần Trường Sinh nói trúng tim đen, cùng không tức giận, cười nói:

- Vậy ngươi dựa vào cái gì để cho ta tin tưởng lời nói của ngươi?

- Vừa rồi ngươi hẳn là cảm nhận được.

Trần Trường Sinh nghĩ tới thần trí mờ hồ lúc trước, hút sạch sẽ máu của mình, nghĩ thầm rằng chính mình cũng cảm nhận được. Sau đó Trần Trường Sinh còn thật sự nói:

- Hơn nữa đây là do sư huynh ta nói, ta tin tưởng hắn.

Từ Hữu Dung có chút không ngờ:

- Ngươi có sư huynh?

Trần Trường Sinh rất bất đắc dĩ nói:

- Ta còn có sư phụ.

Từ Hữu Dung không thích hắn nói chuyện kiểu này, hơi giận nói:

- Miệng lưỡi trơn tru.

Trần Trường Sinh bất đắc dĩ thừa nhận nói:

- Bị một người bạn lây nhiễm đấy.

- Người buồn chán như ngươi mà cũng có bằng hữu sao?

Từ Hữu Dung trêu ghẹo nói.

Trần Trường Sinh nói:

- Ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng như cô nương cũng có thể có bằng hữu, ta vì sao không thể?

- Ta khi nào thì nói qua cho ngươi ta có bằng hữu?

Thời điểm nói ra những lời này, lông mi của Từ Hữu Dung phảng phất như muốn bay lên, có vẻ rất là đắc ý. Đây là dỗi, hoặc là nói tính khí trẻ con, hoặc là nói nóng lạnh thất thường, dù sao Trần Trường Sinh như thế nào cũng hiểu, loại chuyện không có bằng hữu có cái gì tốt mà kiêu ngạo. Trần Trường Sinh lại một lần nữa cảm thấy thiếu nữ thiên tài của Tú Linh Tộc này có chút cô đơn đáng thương, cười hỏi:

- … ta đây có tính không?

Từ Hữu Dung không nghĩ tới sẽ nghe được câu này, nhìn Trần Trường Sinh mỉm cười:

- Tính.

Nghe được đáp án này, Trần Trường Sinh không biết tại sao vui vẻ, lại có chút kiêu ngạo nói:

- Cảm ơn.

Từ Hữu Dung nói:

- Không cần khách khí.

- Tóm lại ta có sư huynh, lời hắn nói ta đều tin.

Trần Trường Sinh lại nói lại câu kia.

Từ Hữu Dung còn thật sự hỏi:

- Vậy sư huynh đó nói thế nào về máu của ngươi?

Trần Trường Sinh nói:

- Sư huynh nói chỉ có thánh nhân mới có thể kháng cự lại sự hấp dẫn của máu ta.

Từ Hữu Dung nghĩ thầm rằng ngươi làm sao lại suy nghĩ như thế? Vì thế đối thoại lại tiếp tục.

- Máu của ngươi không có bị hút sạch sẽ, chứng minh không ai từng chịu qua sự khảo nghiệm hấp dẫn này.

- Có.

- Ai?

- Sư huynh.

-…..Ngươi còn sống chứng minh hắn không hút máu của ngươi, nhưng không phải hắn nói chỉ có thánh nhân mới chịu đựng được sự hấp dẫn này sao?

- Đúng vậy, sư huynh của ta chính là thánh nhân mà.

Đến lúc này giữa hai người rốt cục yên tĩnh lại. Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung hai mắt đối diện, không biết nên tiếp tục thế nào này. Kỳ thật bọn họ cũng không phải người am hiểu nói chuyện, lúc này sắp tử vong mới cố ý nói chuyện phiếm để tạo không khí vui vẻ, nhưng chẳng những không thể đạt tới mục đích mà ngược lại còn có chút cứng nhắc và ngốc nghềnh.

Trong lòng hai người bọn họ cùng thở dài một tiếng, sau đó quay đầu đi, tầm mắt tách ra. Từ Hữu Dung nhìn thế giới chân thật thông qua lá xanh, nhìn đạo xám xịt do thú triều hình thành ở phía xa thảo nguyên, hỏi:

- Đại khái lúc nào sẽ đến?

Trần Trường Sinh nói:

- Hẳn là trước hoàng hôn.

Từ Hữu Dung an tĩnh một lát nói:

- Như thế thì đây chính là ngày cuối cùng của chúng ta.

Trần Trường Sinh là một người vô cùng mẫn cảm với thời gian, cải chính nói:

- Là ban ngày cuối cùng.

Từ Hữu Dung cười cười không tiến hành cuộc tranh luận vô vị với Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh cảm giác được tâm tình lúc này của Từ Hữu Dung, trầm mặc một lúc lại nói:

- Sư huynh có nói, nếu cố gắng tới cuối cùng vẫn phát hiện không có cách nào thay đổi được vận mệnh, như vậy đành phải hiểu rõ nên hưởng thụ tất cả mọi thứ mà vận mệnh đưa đến cho ngươi.

Từ Hữu Dung thế mới biết những lời Trần Trường Sinh nói với mình ở miếu trong cái đêm đó là do đâu mà ra, lẳng lặng nhận thức một lát, cảm thấy câu nói đơn giản này cũng không đơn giản như thế. Từ Hữu Dung đánh giá rất cao về Trần Trường Sinh, nghe hắn tôn trọng vị sư huynh kia như thế lại càng cảm giác vị sư huynh kia không phải người thường—— giới tu hành đều nghĩ Tuyết Sơn Tông đã suy bại, ai ngờ lại còn có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi rất giỏi như vậy.

Nghĩ tới việc này, Từ Hữu Dung rất tự nhiên mà liên tưởng tới đồng môn của mình, kiếp sống học ở trường Thanh Diệu Thập Tam Ti dĩ nhiên đã qua xa, ở trong Nam Khê Trai lại chỉ có một người đệ tử là nàng, nàng ngược lại quen biết một ít với những đệ tử Trường Sinh Tông, nhất là Ly Sơn Kiếm Tông, hơn nữa quan hệ của bọn họ với nàng vốn chính là sư huynh muội.

- Ta cũng có một vị sư huynh.

Từ Hữu Dung nói tự nhiên là Thu Sơn Quân.

Sau đó Từ Hữu Dung an tĩnh một thời gian rất lâu. Trong những năm nay tu đạo ở phía nam, Thu Sơn Quân đối xử với nàng rất tốt, thậm chí tốt tới mức làm nàng không phát hiện được, lại càng không có bất luận cái gì không thoải mái. Thế nhân đều nói bọn họ là một đôi thần tiên yêu nhau, Từ Hữu Dung cũng biết tình yêu sâu đậm của Thu Sơn Quân đối với mình, không khỏi nghĩ tới, nếu như mình chết ở Chu Viên thì Thu Sơn Quân sẽ khổ sở bi thương như thế nào?

- Sau đó?

Trần Trường Sinh không rõ vì sao Từ Hữu Dung bỗng nhiên yên tĩnh, hỏi.

Từ Hữu Dung nói:

- Vào lúc chúng ta thảo luận hai chữ hoàn mỹ ở trong miếu, ngươi nói trên thế giới này không thể có người hoàn mỹ, ta thừa nhận có đạo lý, nhưng ta cảm nhận sư huynh chính là người hoàn mỹ nhất trong những người ta quen biết.

Trần Trường Sinh nghĩ thầm rằng ta cũng cho là sư huynh của mình rất hoàn mỹ, nhưng trong mắt thế nhân sư huynh chỉ là người dị thường.

- Hơn nữa sư huynh đối với ta rất tốt.

Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của Trần Trường Sinh nói, không biết tại sao phải bổ sung một câu như vậy.

Trần Trường Sinh cũng không biết rằng vì sao sau khi nghe được câu này lại có chút ghen tuông, mà ngay cả câu nói kế tiếp của hắn cũng có chút chua. Loại chua này không có hiện lên trên câu nói mà thể hiện trên âm điệu, là một loại cố ý thản nhiên và coi nhẹ.

- Cho nên…. Ngươi thích hắn?

Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn lại ánh mắt của Từ Hữu Dung hỏi, thời khắc này Trần Trường Sinh cảm thấy bản thân rất hùng mạnh.

Nếu như là lúc trước, nam tử trẻ tuổi khác hỏi ra vấn đề như vậy, Từ Hữu Dung đương nhiên không trả lời, nhưng bây giờ là ở trong lăng mộ Chu Độc Phu, người hỏi chính là Trần Trường Sinh … hoặc là nói nàng vốn chính là đang đợi hắn hỏi ra vấn đề này, nương theo áp lực tử vong và…. Ngôn ngữ của Trần Trường Sinh có thể thấy rõ nhất nội tâm chân thật.

Từ Hữu Dung thận trọng cẩn thận tự hỏi chính mình, sau đó đưa ra đáp án.

Từ Hữu Dung không nói gì, chỉ lắc lắc đầu.

Vẻ ghen tuông cực nhạt của Trần Trường Sinh cũng không có vì thế mà mất đi, bởi vì Từ Hữu Dung vẫn phải suy nghĩ một chút—— Trần Trường Sinh không có trải qua chuyện nam nữ cho nên không rõ, chính bởi vì Từ Hữu Dung phải tự hỏi mới cho ra đáp án rất đáng để hắn vui vẻ.

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút hỏi:

- Hắn thích ngươi sao?

Lúc này Từ Hữu Dung không suy nghĩ quá lâu, trực tiếp gật đầu.

Từ Hữu Dung thật không ngờ, biểu hiện như vậy sẽ có chút kiêu ngạo, bởi vì nàng nói đúng sự thật.

Trần Trường Sinh làm cho mình bình tĩnh trở lại, biểu hiện có chút khó hiểu, kỳ thật chỉ muốn làm mình càng thêm cao hứng một chút, tiếp tục hỏi:

- Nếu là hoàn mỹ, lại thích ngươi, vì sao ngươi không chấp nhận?

Từ Hữu Dung đã từng trả lời qua vấn đề tương tự, chỉ có điều không biết trước kia người hỏi nàng vẫn đề này chính là Sương Nhi, là Thánh nữ hay là chính nàng ta, tóm lại câu trả lời của nàng rất bình tĩnh mà thông thuận.

- Đầu tiên cho dù hắn cường thịnh hơn nữa cũng không mạnh mẽ như ta.

Lời nói còn chưa hết liền nghênh đón sự phản đối của Trần Trường Sinh. Lúc này hắn hoàn toàn quên lập trường của mình, cũng giống như ngày đó ở trong miếu, cảm thấy quan niệm của người thiếu nữ này có vấn đề rất lớn, hắn muốn thay đổi quan niệm của nàng, làm cho nàng có một cuộc sống hạnh phúc, không còn nhớ rõ thú triều đã sắp đến.

- Loại tâm tính này của ngươi là không đúng, giao hữu không phải đánh nhau, ai mạnh ai yếu có quan hệ gì cơ chứ?

Từ Hữu Dung nghe xong ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Ngươi nói có đạo lý, bầu bạn trong tu đạo, thực lực cảnh giới của hắn vậy là đủ rồi, thậm chí có thể nói, trong người cùng lứa tuổi ta rất khó có thể tìm được đối tượng thích hợp hơn hắn, nhưng con đường tu đạo dữ dội dài lâu, nếu muốn trường kỳ sớm chiều tương giao cũng phải tìm đối tượng thuận tâm ý.

Ba chữ thuận tâm ý kia rất tốt, ánh mắt Trần Trường Sinh nhìn nàng sáng ngời, còn thật sự nói:

- Ta ủng hộ ngươi.

Từ Hữu Dung cười cười không nói gì, nghĩ thầm rằng loại chuyện này chưa cần người khác ủng hộ—— cũng là tốt lắm, nhưng ta chính là không thích. Sư huynh cái gì cũng tốt, nhưng nếu ta lại không cách nào động tâm, đây là nguyên nhân duy nhất.

Độc tố lui dần, Từ Hữu Dung lúc này vẫn suy yếu như cũ, sắc mặt rất là tái nhợt chứ đừng nói chi tới việc xinh đẹp. Nhưng ý cười xẹt qua trong mắt nàng đối với Trần Trường Sinh mà nói lại rất đẹp, trực tiếp khiến lòng của hắn khẽ rung động.

Động tâm là một từ rất huyền diệu, rất khó miêu tả. Tâm người không có lúc nào là không nhảy nhót. Như thế nào mới gọi là động tâm? Tốc độ tim đập thay đổi mau chính là động tâm? Nhịp tim đập của Chiết Tụ thường cách một đoạn thời gian đều sẽ tăng nhanh, nhưng đó là bệnh.

Trần Trường Sinh lại không biết cái đó.

Nhưng hắn biết được lúc mình động tâm.

Thái dương giắt ở bên cạnh thảo nguyên nơi xa, thú triều hình thành xám xịt, có rất nhiều yêu thú bay lượn ra ngoài che lại ánh sáng, thiên địa dần dần mờ tối.

Bóng lá cây ngô đồng xanh mượt loang lổ trên lăng mộ, rơi ở trên người của bọn họ giống như đêm tối đã đến.

Bóng đêm thường thường tượng trung cho tử vong và chung kết, nhưng nhiều khi cũng đại biểu cho an toàn. Dưới sự che lấp của bóng đêm, mọi người có gan làm chuyện bình thường không dám làm, có gan biểu lộ cảm tình bình thường không dám biểu lộ, có gan nói ra rất nhiều lời nói không tiện nói ra.

Nhưng lời nói này thường thường đều là nói thật, đều là thật tâm.

Lúc này bọn họ đã không thấy rõ mặt lẫn nhau, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của đối phương. Ánh mắt của bọn họ đều rất sạch sẽ, rất sáng. Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của nàng trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên nói:

- Thật ra ta có chuyện lừa gạt ngươi.

Từ Hữu Dung có chút giật mình, nhẹ giọng hỏi:

- Chuyện gì?

Trần Trường Sinh không có trực tiếp trả lời, nói:

- Sở dĩ lúc ấy ta lựa chọn lừa ngươi, là vì… ta có hôn ước trong người.

Sau khi nói ra những lời này, hẳn cảm thấy bản thân vô cùng thoải mái, hơn nữa hắn xác định được vì sao mình cảm thấy thoải mái.

Từ Hữu Dung nghe xong những lời này liền trầm mặc rất lâu, không biết vì sao cảm thấy có chút mất mát, lại không biết vì sao mình cảm thấy mất mát.

Loại chuyện cần dũng khí này một khi lấy từ trong túi ra liền bắt đầu nở rộ vô số quang màu và cạnh sắc, rất khó sẽ đem nó thả lại trong túi, cũng rất khó khiến nó trở về ảm đạm vô quang.

Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của nàng, tiếp tục nói:

- Nhưng ta không muốn cưới nàng ấy, ta sẽ từ hôn.

Đây là bổ sung, là giải thích, là tuyên cáo, là hứa hẹn. Tuy rằng giữa Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung không phát sinh ra chuyện gì, nhưng nếu hắn động tâm trước như vậy liền muốn làm rõ chuyện này, tựa như sư huynh đã từng nói qua, chỉ có làm việc một cách rõ ràng mới có được kết quả tốt đẹp.

Từ Hữu Dung cảm thấy ánh mắt của Trần Trường Sinh quá mức sáng ngời, khẽ cúi đầu, ở trong lòng có chút ảo não nghĩ, loại chuyện này nói với ta làm cái gì?

Sau đó rất kỳ lạ là nàng lại nhớ tới vị hôn phu kia của mình, người kia dùng hết thủ đoạn để cưới mình…. Đúng vậy, tới hiện tại nàng không thể không thừa nhận vị hôn phu của mình rất ưu tú, còn muốn ưu tú hơn so với sự tưởng tượng của nàng, nhưng người kia tâm cơ quá mức thâm sâu, quá mức dối trá, làm sao thành khẩn tin cậy được như đệ tử Tuyết Sơn Tông này cơ chứ.

Vì sao mình lại so sánh hắn với người kia?

Từ Hữu Dung bỗng nhiên nghĩ vậy, khẽ hoảng hốt hỏi:

- Vì sao ngươi không muốn cưới nữ tử kia?

Nàng hỏi vấn đề này là muốn che dấu tâm tình biến hóa của mình, là muốn khiến mình không nên nghĩ tới chuyện tình có chút xấu hổ này, cũng là nàng thật sự rất muốn biết hắn rốt cục thích nữ tử như thế nào, không thích nữ tử như thế nào.

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát nói:

- Vị hôn thê của ta vô cùng nổi danh ở chỗ chúng ta.

Từ Hữu Dung nghĩ thầm tới những thế gia đã suy sụp ở vùng đất Tây Bắc lạnh giá, rốt cục là chỗ nào, cho dù có nổi danh mình cũng không biết.

- Nàng…. Rất kiêu ngạo.

Trần Trường Sinh rất chân thành ngẫm nghĩ một chút, tuy rằng hắn rất chán ghét nữ tử kia nhưng không nghĩ nói xấu nữ tử khác tới trước mặt Từ Hữu Dung, sau khi khách sáo nói xong một từ liền tiếp tục nói:

- Có thể là do gia thế, hoàn cảnh sống bất đồng cho nên nàng rất kiêu ngạo, không phải nói nàng chỉ cao khí ngang, vênh mặt hất hàm sai khiến mà là nói nàng có thói quen từ trên cao nhìn xuống xử lý tất cả mọi chuyện…. bao gồm ta.

Từ Hữu Dung từ trước tới này đều không thích tiểu thư thế gia kiêu ngạo khinh người, nói:

- Ý của ngươi là nói nàng xem thường ngươi?

Trần Trường Sinh gật gật đầu.

Từ Hữu Dung nghĩ thầm người này thiên phú xuất sắc như thế, học thức uyên bác như thế, tính tình thành khẩn như thế, vị hôn thê kia lại xem thường hắn thật đúng là vô cùng kiêu ngạo ngu xuẩn, ánh mắt thật là rất tệ.

Trần Trường Sinh nói:

- Kỳ thật ta không thích nhất chính là cái loại ra vẻ thanh cao của nàng, đều là ăn ngũ cốc hoa màu lớn lên mà không phải là thần tiên không cần ăn cơm.

Từ Hữu Dung rất đồng ý với lối nói chuyện của Trần Trường Sinh, mỗi khi nhìn thấy sư tỷ sư muội ngoại môn Nam Khê Trai dùng lụa trắng che mặt, đi lại lặng yên không tiếng động, làn váy không lắc, không lộ dung nhan ra thế nhan, bộ dáng không nhiễm khói lửa nhân gian khiến nàng thấy không được tự nhiên.

trướctiếp