Trạch Thiên Ký

Q.2 - Chương 310: Lại Tới Bước Đường Cùng, Hai Tiểu Bằng Hữu.


trướctiếp

Chỉ hai câu đối thoại đơn giản, hai người liền trao đổi đủ thông tin, đưa ra phán đoán của mình.

Trần Trường Sinh ôm nàng chạy ra lăng mộ, lúc này đạo xám xịt do thú triều tạo thành dường như vẫn còn xa ở cuối chân trời, vẫn chưa phát sinh bất kỳ chuyển động này, nhưng hắn biết, đám yêu thú khủng bố này đã cách nởi đây càng ngày càng gần. Từ Hữu Dung rốt cục cũng thấy hình ảnh có thể nói là đồ sộ này, không có chút kinh hoảng thất thố, trực tiếp hỏi một vấn đề trọng yếu nhất:

- Chúng ta đi làm sao?

Thú triều đáng sợ như thế đột kích, không cần nói tới việc hiện tại bọn họ bị thương nặng, cho dù là thời kỳ toàn thịnh, pháp khí còn ở bên người cũng không có biện pháp đối phó với tình huống như vậy, tựa như lời nói của Trần Trường Sinh, rời khỏi là chuyện tất nhiên.

Nhưng có thể đi nơi nào? Vùng thảo nguyên thần bí mà nguy hiểm như vậy, nếu không phải có Hoàng Chỉ Tán chỉ dẫn, bọn họ căn bản không có khả năng đi tới chỗ lăng mộ này, mà phương hướng của Hoàng Chỉ Tán đến từ chính đạo kiếm ý kia.

Tuy rằng Từ Hữu Dung không biết nội tình cũng sớm đoán được đạo kiếm ý kia chỉ biết chỉ tới hướng lăng mộ.

Nếu hiện tại bọn hắn rời khỏi lăng mộ đi vào thảo nguyên, Hoàng Chỉ Tán khẳng định không thể vạch ra mục đích thứ hai cho bọn họ, như vậy bọn họ chắc chắn sẽ bị lạc ở bên trong vùng thảo nguyên này, chết đi giống như những cường nhân trước.

Cũng may hình ảnh nhìn thấy tiếp theo khiến bọn họ không cần buồn phiền về phương diện này, đương nhiên chỗ này dùng chữ tốt dường như vô cùng không thỏa đáng—— ở bốn phía lăng mộ trong thảo nguyên bọn họ đều thấy thú triều xám xịt, tất cả phương hướng để rời đi cũng đã bị ngăn cách.

Trần Trường Sinh trầm mặc rất lâu không nói gì. Hắn vốn đang có rất nhiều nghi vấn, vì sao lại hình thành thú triều, có phải bọn họ tiến vào lăng mộ Chu Độc Phu đã kinh động tới cấm chế nào đó, đoạn đường đi tới này vì sao không có yêu thú phát động công kích với mình, vì sao đám yêu thú này nhìn qua giống như có người chỉ huy, nhưng những nghi vấn này đã được Từ Hữu Dung đưa ra câu trả lời.

- Nam Khách cấm đám yêu thú này công kích chúng ta là muốn thông qua chúng ta để tìm được lăng mộ Chu Độc Phu.

Hồn Xu trong lăng mộ tới từ Bạch Đế thành, có thể hiệu lệnh ngự sử yêu thú, mà rất mấu chốt là Hồn Mộc cũng không có ở trong thạch thất, bây giờ nghĩ lại khối Hồn Mộc kia hẳn là ở trong tay Nam Khách, về phần tại sao lại như thế thì không phải là chuyện bây giờ bọn họ cần quan tâm.

Đạo xám xịt kia có vô số yêu thú, có rất nhiều yêu thú cường đại đến trình độ khó có thể tưởng tượng, khoảng cách hai trăm dặm là thứ hắn cảm giác được, có chút yêu thú phát ra khí tức có thể đánh đồng với cường nhân Tụ Tinh Cảnh nhân loại.

Lại càng chưa nói tới chân thân khủng bố của bóng ma kia.

Hắn hỏi:

- Nàng có thể ngự sử yêu thú, như vậy hoàn toàn có thể nhờ yêu thú dẫn đường, cần gì phải theo dõi chúng ta?

Từ Hữu Dung nói:

- Hồn Mộc có thể cần phải dùng với Hồn Xu mới có thể phát huy ra toàn bộ tác dụng, hoặc là bởi vì nguyên nhân nào đó khiến nàng không thể giao lưu với đám yêu thú này, đám yêu thú này sẽ chỉ theo nàng chiến đấu mà không làm chuyện khác.

Nói xong câu đó hai người lại bắt đầu trầm mặc.

Thú triều hình thành xám xịt ở bốn phía lăng mộ, cho dù bọn họ là cường nhân Tụ Tinh Cảnh đỉnh cao cũng rất khó phá vòng vây mà ra, lúc này tiến hành phân tích đó quả thật đã không có bất cứ ý nghĩa gì.

Thảo nguyên sau cơn mưa có chút lạnh xuống, trong khe hở đá ở lăng mộ mọc ra cây xanh rất thấp không thể chắn gió, quất gió lạnh vào mặt, Trần Trường Sinh nhìn nàng nói:

- Chúng ta trở về đi.

Nếu không thể rời khỏi, canh giữa ở trong lăng mộ là lựa chọn tốt nhất cũng là duy nhất.

Từ Hữu Dung nói:

- Ta không muốn chết ở trong phần mộ của người khác.

Trần Trường Sinh tự hỏi vấn đề thực tế hơn, nói:

- Nhưng bên ngoài có chút lạnh.

Từ Hữu Dung không biết từ chỗ nào lấy ra cung đồng cắm vào trong khe hở đá, chỉ nghe một trận tiếng vang rì rào, phía trên trường cung sinh ra vô số lá xanh đón gió phấn phới, chắn hết gió lạnh ở bên ngoài.

Khi Trần Trường Sinh tỉnh lại trong động trước kia, không nhìn thấy cung đồng biến thành cây xanh, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, cảm thụ được khí tức phòng ngự hùng mạnh, giật mình nói:

- Lại là cung đồng?

Khuôn mặt Từ Hữu Dung có chút động, nghĩ thầm rằng ngươi thật sự là một đệ tử ẩn môn phái Tuyết Sơn sao? Trên người của ngươi tại sao có nhiều bí mật như vậy? Không ngờ chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy đây là cung đồng?

Lúc Trần Trường Sinh ôm nàng đi ra không có quên đem vài bố quấn người nàng lại, lúc này hắn trải vải bố lên trên mặt đất, đỡ nàng ngồi xuống nói:

- Ngươi đã không muốn đi vào, vậy ở chỗ này nhìn xem một chút cũng tốt.

Khó có thể chạy ra tìm đường sống, vẫn là chỉ còn đường chết. Từ Hữu Dung vừa mới kề cận cái chết một lần, lộ ra bản tính thật sự, tâm tình trấn tĩnh trước nay chưa từng có, không thèm nghĩ tới bí mật cấu giấu trên người Trần Trường Sinh, bình tĩnh mà thản nhiên.

- Sớm biết như thế lúc trước cần gì phải làm những chuyện này, thật lãng phí.

Trần Trường Sinh không đồng ý với cái nhìn của nàng, nói:

- Có thể sống lâu một khắc cũng là tốt, không cần nói một ngày, cho dù là một canh giờ, một hơi, thậm chí là trong nháy mắt cũng là tốt.

Từ Hữu Dung cảm giác được hắn rất thành thật, nghĩ thầm rằng đây là một người quyến luyến và yên sinh mạng cỡ nào, chỉ có người như vậy mới là người thiện lương. Hắn thật sự là một người tốt.

- Cảm ơn máu của ngươi.

Nghĩ tới hình ảnh nhìn thấy lúc trước, ngửi được hương vị, cho dù là đang ở trong trạng thái tính thần yên lặng vô song, vẻ mặt cũng có chút biến hóa vi diệu, ánh mắt nhìn hắn có chút phức tạp.

- Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì.

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát nói:

- Máu của ta có vấn đề, ta không biết là vấn đề gì, tóm lại người hoặc sinh mạng khác ngửi được mùi vị máu của ta đều muốn ăn ta luôn, không có người nào có thể kháng cự được loại hấp dẫn này.

Ngoại trừ cắt đứt kinh mạch, mệnh đồ ảm đạm sẽ chết đi ở tuổi hai mươi, đây chính là bí mật lớn nhất của hắn. Cho dù là Lạc Lạc hay là Đường Tam Thập Lục hắn cũng không nói qua, nhưng lúc này, hắn lại bình tĩnh nói ra trước mặt Từ Hữu Dung. Cái này không đại biểu cho việc trình độ tín nhiệm của hắn đối với thiếu nữ này vượt qua Lạc Lạc và Đường Tam Thập Lục, mà là vì hoàn cảnh bây giờ rất đặc thù, tình huống đặc thù, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy Hắc Long dưới lòng đất, dưới áp lực tử vong mọi người đều muốn nói ra tất cả.

Nghe được lời của hắn, Từ Hữu Dung nói:

- Ta không có cái loại suy nghĩ này.

Trần Trường Sinh mỉm cười nói:

- Thật là một cô nương thích tranh cường háo thắng, không nghĩ uống máu của ta, ăn thịt của ta cũng không phải là chuyện tình đáng để kiêu ngạo, hơn nữa ngươi đừng quên ta có thể khiến ngươi bất tỉnh.

trướctiếp