Trạch Thiên Ký

Q.1 - Chương 255: Tiếng Đàn Nức Nở, Một Người Chết


trướctiếp

Lúc nửa đêm, Trần Trường Sinh chiếu theo ước hẹn quay về bên Liễu Khê Hà, nhìn quan chủ đang ngủ say, xác nhận nàng đã từng tới đây liền khẽ trầm mặc một lát, mơ hồ sinh ra chút khâm phục, thương thế bên trong hắn không có cách nào xử lý, chỉ có thể khiến người bị thương nâng cao, sau đó chậm rãi nuôi dưỡng, quả thật không hữu hiệu bằng thủ đoạn của nàng.

Chỉ có điều tối nay hắn đã trị cho hơn hai mươi người bị thương, người nàng trị thương hẳn cũng không ít, thậm chí có thể còn nhiều hơn một ít, bất kể là Thánh Quang Thuật quốc giao hay là những thủ đoạn của Thánh Nữ Phong đều cực kỳ hao tổn chân nguyên, nàng lại không tiếc thể lực mà tiếp tục trị liệu như thế, còn có thể sống sót được sao?

Người tu hành nhân loại tiến vào Chu Viên đoạt bảo, chiếu theo quy tắc do thánh nhân định ra, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cho nên chỉ trong ngày đầu tiên cũng đã xảy ra rất nhiều cuộc chiến đấu, chiến đấu tàn khốc mang tới hậu quả rất thảm thiết, Bụi Tuyến Dẫn mất đi hiệu lực, khiến những thương thế kia có vẻ càng thêm đáng sợ, chỉ thiệt thòi cho Trần Trường Sinh cùng nàng, còn có mấy vị nữ tử của Thanh Diệu Thập Tam Ti phải liên tục cứu trị biết bao người, ít nhất đến hiện tại vẫn chưa có người chết, Không có tình hình tử vong phát sinh, cho nên không khí giữa người tu hành coi như bình tĩnh, bằng không thù hận sợ là không thể giải, nhất là dưới bối cảnh giằng co nam bắc lớn như vậy, ai cũng không biết sẽ phát sinh ra tình huống hỗn loạn như thế nào.

Đêm thứ nhất sau khi tiến vào Chu Viên, không khí trầm mặc mà khẩn trương chậm rãi trôi qua.

Nắng sớm mờ mờ, chiếu sáng thảo nguyên và tiến vào dãy núi.

Sáng sớm ở Chu Viên và bên ngoài không còn khác biệt, ánh mặt trời và ánh chiều tà đều giống nhau, vươn vào trong thảo nguyên, dưới hào quang ấm áp đó tựa như một đầu cự long kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Nơi này chính là Mộ Dục trong truyền thuyết.

Ở đỉnh núi Mộ Dục, một lão già đang kéo đàn dưới ánh nắng mặt trời, tiếng đàn nức nở như thể là đang tưởng nhớ cái gì đó.

Sườn núi phía sau lão già đang đánh đàn, một tiểu cô nương mười mấy tuổi đang ngồi ôm hai đầu gối, nhìn ánh mặt trời mới xuất hiện mà ngẩn người.

Nàng là thật sự ngẩn người, giữa lông mày lãnh đạm không có bất kỳ cảm xúc nào, khiến người thấy có chút thương tiếc, nhưng lại có chút thần kỳ chính là, cho dù ánh sáng mặt trời có dịu dàng như thế nào cũng sẽ chói mắt, vậy mà nàng lại cứ trợn tròn mắt nhìn như thế, không cần nói tới phản ứng đau mắt, mà ngay cả chớp cũng không chớp một cái.

- Y thuật của Trần Trường Sinh tỉ mỉ, Từ Hữu Dung lại càng không cần phải nói, hơn nữa phản ứng của bọn họ rất đúng lúc, đem qua Chu Viên không hề có loạn.

Lão già đánh đàn đi tới trước người của nàng, ôn tồn nói:

- Đại nhân, sói con và Trần Trường Sinh đang ở cùng một chỗ, trước cứ giết bọn họ đi.

Những lời này của lão giả nhẹ nhàng bâng quơ, dường như hắn nói muốn giết chết Trần Trường Sinh và Chiết Tụ thì nhất định có thể giết chết.

Chỉ có Thông U Cảnh mới có thể tiến vào Chu Viên, nói như thế đều nghĩ lão già này sẽ rất mạnh, tuy nhiên lại chỉ là Thông U đỉnh cao, mà Trần Trường Sinh đã là Thông U thượng cảnh, Chiết Tụ mặc dù là Thông U sơ cảnh, nhưng huyết mạch thiên phú kỳ dị và năng lực chiến đấu được bồi dưỡng ra từ cánh đồng tuyết tuyệt đối hơn xa như thế, lòng tin của hắn rốt cục là tới từ đâu?

Tiểu cô nương kia vẫn ôm đầu gối như cũ, nhìn chằm chằm ánh mặt trời đỏ ấm áp mà ngẩn người, không hề trả lời lão già đánh đàn.

Không trả lời chính là không chấp nhận, trầm mặc chưa bao giờ đại biểu cho cam chịu, đại nhân làm việc từ trước tới nay rất trực tiếp. Lão già hiểu rất rõ điểm này, khuyên can nói:

- Trong kế hoạch của quân sư, thừa dịp người tu hành nhân loại nội loạn ở Chu Viên đêm qua sẽ giết người lung tung, nếu Chu Viên chưa loạn liền theo thứ tự mà làm.

Vẻ mặt tiểu cô nương hờ hững, ánh mắt thậm chí có chút dại ra, nhìn chằm chằm ánh mặt trời nói:

- Ta muốn giết nàng.

Lão già đánh đàn biết người đại nhân nói tới là ai, đại nhân lấy danh phận thiên kim mạo hiểm tiến vào Chu Viên, chính là muốn giết chết thiếu nữ nhân loại kia, liền tiếp tục khuyên can nói:

- Từ Hữu Dung không phải người thường…

Hắn suýt nữa thì nói ra mấy chữ mà tiểu cô nương này kiêng kị nhất, không khỏi có chút nghĩ mà sợ, sau khi lấy lại bình tĩnh mới tiếp tục nói:

- …. Cho dù đêm qua nàng liên tục thi triển Thánh Quang Thuật, hao tổn rất nhiều chân nguyên, vẫn không thể giết được. Theo như sự an bài của quân sư, chúng ta hẳn là giết những kia kia trước, sau đó hợp lực giết nàng, như thế mới không có bất kỳ điều bất ngờ nào.

Nghe xong lời của quân sư, tiểu cô nương chỉ trầm mặc một lát, nhưng một lúc lâu sau vẫn lắc đầu một cái, lặp lại:

- Ta muốn giết nàng.

Nàng muốn giết Từ Hữu Dung, nàng muốn giết Từ Hữu Dung, nàng thầm nghĩ giết Từ Hữu Dung, còn những người tu hành kia ở trong mắt nàng đều là rác rưởi, làm sao đáng giá để nàng quan tâm chứ.

Bị tiếng nước chảy làm tỉnh lại, Trần Trường Sinh cảm thấy thân thể vô cùng đau nhức, đêm qua ở trong bóng tối qua lại cứu người, chạy cũng khoảng mấy trăm dặm, mặc dù thân thể của hắn hiện giờ vô cùng dũng mãnh cũng có chút không chịu nổi, chủ yếu nhất vẫn là cảm giác mệt mỏi trên tinh thần giống như thủy triều không ngừng đánh úp lại, thật sự có chút không thể chịu nổi.

Nắng sớm vô cùng mãnh liệt, không ngờ đã ngủ qua canh năm.

Trần Trường Sinh đứng dậy, đi tới bên bờ sông dùng nước lạnh rửa mặt, hơi chút thanh tĩnh liền tiếp nhận chút lương thực Chiết Tụ đưa tới, bắt đầu trầm mặc ăn cơm.

Người tu hành đêm qua bị tổn thương hay lạc đàn đều dựa theo lời của hắn, đi tới bên sông tụ tập, lúc này những người đó cũng lần lượt tỉnh dậy, không gian lập tức trở nên có chút ồn ào.

Trần Trường Sinh ăn xong lương thực, uống vào chút nước trong, lại ngồi một lát, tiêu tan một chút mệt mỏi trên tâm lý và thân thể, lúc này mới đứng dậy.

Đồng sư tỷ bị kiếm thương trên vai, đêm qua được hắn trị liệu, hiện tại trên cơ bản đã tốt hơn nhiều, tinh thần của quan chủ Thanh Hư Quan cũng khôi phục một chút, tuy rằng vẫn không thể tự bước đi nhưng sinh mạng hẳn là không có vấn đề gì, còn những người tu hành bị thương hoặc nặng hoặc nhẹ cũng khỏe lại, sau khi nghỉ ngơi một đêm hẳn là có thể chịu đựng được tới khi trở về mảnh lâm viên kia.

Trần Trường Sinh đi tới trước người Đồng sư tỷ, hạ giọng nói một chút về sự sắp đặt hôm nay.

Đồng sư tỷ gật gật đầu.

Trần Trường Sinh muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không nhịn được, hỏi:

- Nàng… đêm qua có nói gì ta không? Hay là có nhắm lại ta cái gì không?

Đồng sư tỷ nghĩ tới lời nói lầm bầm lầu bầu của nàng đêm qua, nhịn không được bật cười, nói:

- Không có đặc biệt lưu lại.

Chẳng biết tại sao, Trần Trường Sinh có chút thả lỏng, cũng có chút thất vọng.

Ngay vào lúc này, trong rừng bên sông đột nhiên truyền ra một tiếng thét kinh hãi.

Trần Trường Sinh và Chiết Tụ cũng hơn mười người tu hành nghe tiếng liền lao đi, nhanh chóng chạy tới nơi vang lên tiếng kinh hô.

Chỉ thấy một gã cao thủ Thiên Tứ Tông mang sắc mặt trắng bệch đứng ở trong rừng, dưới chân của hắn là một nam tử trung niên có sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là đã không còn hô hấp.

Chết rồi.

Có người chết.

- Đây là có chuyện gì?

- Chẳng lẽ Phí tông chủ không chống đỡ sao?

- Chẳng lẽ đêm qua có người tiến vào rừng cây này, thừa dịp thời điểm Phí tông chủ bị thương liền hạ độc thủ?

Trong lòng vang lên tiếng nghị luận phẫn nộ lại có chút bối rối của mọi người. Người tu hành đi lại trên thế giới, người chỗ này không nói tới việc nhìn quen sinh tử, ít nhất tử vong cũng sẽ không mang tới tấn công tinh thần quá lớn. Nhưng khi Chu Viên đóng cửa đã khiến trong lòng mọi người xuất hiện một bóng ma, huống chi người đang ông trung niên bị chết chính là tông chủ Thiên Tứ Tông, Thiên Tứ Tông là một tiểu tông không quá vang danh, nhưng thân phận của tông chủ ở trong này lại khác, hơn nữa…. đêm qua bị Phí tông chủ này bị thương cũng không nặng, với tu vi Thông U trung cảnh của hắn rất dễ dàng sống sót, làm sao lại lặng yên không một tiếng động chết đi như thế chứ?

Trần Trường Sinh đi tới ngồi xổm xuống trước người Phí tông chủ, tiếp nhận găng tay Chiết Tụ đưa tới mang vào, xốc ánh mắt người chết lên, lại nhìn mũi và khoang miệng một chút, dùng châm đồng đâm vào phía sau cổ, lấy ra quan sát dưới ánh mặt trời một chút, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng, nói:

- Là trúng độc.

Nghe được lời của hắn, lập tức mọi người trở nên vô cùng khẩn trương, là ai dùng độc? Người nọ không ngờ lại có thể giấu diếm được nhiều người lặng lẽ tiến vào trong rừng độc chết Phí tông chủ, đây chẳng phải có nghĩa, chỉ cần người kia nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể độc chết bất kỳ người nào hay sao? Nguyên nhân quan trọng nhất chính là, người nọ tại sao phải độc chết Phí tông chủ?

- Nhất định là người Vu Môn.

Một người tu hành phía nam oán hận nói:

- Thời điểm nhập vườn ngày hôm qua, ta nhìn thấy vài Vu Sư, cũng không biết Ly Cung và Thánh Nữ Phong nghĩ thế nào, không ngờ lại để bọn quái vật thích dùng vu thuật và độc vật cũng vào Chu Viên.

Trần Trường Sinh lắc lắc đầu nói:

- Tuy rằng đúng là dùng cỏ độc, nhưng độc tố không giống với thực vật phía nam.

- Vậy ngươi nói là ai đã hạ độc?

Tên kia là cao thủ Thiên Tứ Tông, bởi vì thương tâm mà vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không để ý tới thân phận của Trần Trường Sinh, lớn tiếng khiến trách hắn:

- Đêm qua sư huynh nói không cần người khám và chữa bệnh, ngươi còn muốn trị, còn bảo chúng ta tới đây, kết quả hắn lại chết rồi, ai biết có phải ngươi đã động tay động chân vào thời điểm trị thương hay không?

Nghe lời nói ấy, trong rừng bỗng nhiên an tĩnh lại.

Sở dĩ trong rừng trở nên an tĩnh không phải bởi vì tên cao thủ Thiên Tứ Tông kia vạch trần ý nghĩ trong lòng mọi người.

Không ai cho rằng Trần Trường Sinh sẽ lợi dụng cơ hội trị thương âm thầm hạ độc, bởi vì cái này không có lý, không thể có nguyên nhân, ai cũng biết Trần Trường Sinh rất được Giáo Hoàng đại nhân sủng ái, được sự ủng hộ của Giáo Xu Xứ, tuổi còn nhỏ liền khiến Học Viện Quốc Giáo trở thành nơi khiến thế gian rung động, thấy thế nào cũng đều là tiền đồ vô lượng, nếu so sánh với phần tiền đồ này, bất cứ lợi ích nào của Chu Viên cũng không thể khiến hắn phải làm ra loại chuyện này.

Mọi người an tĩnh là vì muốn biết, đối mặt với chỉ trích vô lý như thế, Trần Trường Sinh sẽ làm ra phản ứng như thế nào.

Trần Trường Sinh không có bất kỳ phản ứng nào, tên cao thủ Thiên Tứ Tông kia lại đỏ ứng mắt, bởi vì đau buồn mà dung nhan gần như vặn vẹo, mọi thứ đều được hắn nhìn vào mắt.

Hắn và Chiết Tụ xoay người đi ra khỏi rừng, Đồng sư tỷ và Diệp Tiểu Liên tới đón, trên mặt đều có vẻ ưu tư.

Trần Trường Sinh giải thích vài cầu về tình huống trong rừng, sau đó liền cùng Chiết Tụ rời khỏi khe suối, đi vào trong mảnh thế giới mênh mông ở Chu Viên.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, Đồng sư tỷ và hai tu giả có danh vọng khác mang theo nhóm người tu hành, dắt díu nhau đi vào trong mảnh lâm viên chỗ cửa vườn kia, trong đội ngũ lúc này có một cái cáng, Phí tông chủ bị chết đang nhắm mắt nằm ở bên trên, bên khe suối thinh thoảng lại vang lên vài tiếng khóc.

Đứng trên một tảng đá lớn ở vách núi, nhìn đội ngũ đang đi xuống thượng nguồn bờ sông, Trần Trường Sinh khẽ yên lòng.

- Ngươi xử lý như vậy là có chuyện.

Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nói:

-

Trần Trường Sinh không nói gì, xoay người tiến vào trong khu rừng rậm.

Tiến hành tìm kiếm và cứu trị không ngừng, càng ngày càng có thêm nhiều người tu hành nhân loại bị tập trung lại, phân biệt ở trong ba mảnh vườn, hơn nữa ở giữa cũng đã lấy được liên hệ. Vấn đề ở chỗ, Chu Viên không thể mở ra chỉ trong ngày một, chẳng lẽ mọi người phải ở mãi khu vườn xinh đẹp trong rừng nhưng lại không có bất kỳ bảo tàng nào sao?

Hai ngày sau, chuyện càng thêm đáng sợ đã xảy ra, lục tục có mấy người tu hành lạ lùng chết đi, vẫn là trúng độc, nhưng bất kể là người đồng hành hay là người khám nghiệm cũng không thể tìm được nguyên nhân. Theo thời gian trôi qua, áp lực của mọi người càng lúc càng lớn, có người bị sụp đổ, có người chết lặng, lại càng có thêm nhiều người tu hành cô cùng có thể lại rời khỏi ba tòa lâm viên này, xâm nhập vào thế giới bên trong Lâm Viên đi tìm pháp khí và kế thừa vô cùng quý báu đối với người tu hành, bởi vì theo bọn họ, sống chung một chỗ với những người khác có khi lại càng thêm nguy hiểm.

Đúng vậy, rất nhiều người tu hành đã bắt đầu hoài nghi đây hết thảy đều là âm mưu của Ma tộc, nhưng mãi tới lúc này vẫn không có người tin Ma tộc có thể lẻn vào Chu Viên, phải biết rằng ở cửa vườn có Giáo Chủ đại nhân Mai Lý Sa mang theo giáo sĩ quốc giáo dò xét thân phận, cho dù là quân sư áo bào đen thần bí nhất Ma tộc cũng khó có thể trà trộn vào bên trong.

Nếu Chu Viên không có Ma tộc, nguy hiểm như vậy đương nhiên là tới từ chính nhân loại đang lẫn giữa mọi người.

Trần Trường Sinh đưa chân vào trong dòng nước suối hơi lạnh, phát ra một tiếng than nhẹ thoải mái.

Trong vòng hai ngày chạy gần nghìn dặm, với hắn mà nói cũng là một chuyện vô cùng vất vả, trên quần áo dính đầy tro bụi, giữ lông mày lại lộ vẻ mệt mỏi.

Ngược lại với hắn, Chiết Tụ lại có vẻ dũng mãnh hơn rất nhiều, giống như thiếu niên Lang Tộc này căn bản không biết mệt là cái gì.

Trần Trường Sinh nhìn mấy con cá nhỏ sâu trong nước nói:

- Ta vẫn không tin là có nội gián.

Chiết Tụ nói:

- Đã có bốn người bị độc chết, nếu chúng ta xác định Chu Viên không có Ma tộc, như vậy người hạ độc khẳng định chính là nội gián.

Đây là một suy luận vô cùng đơn giản và rõ ràng.

Nhưng Trần Trường Sinh lại rất khó chấp nhận.

Nhân loại và Yêu Tộc liên minh đối kháng Ma tộc, trận chiến tranh này là cuộc chiến giết cả họ, hai bên rất khó có thể xuất hiện người phản bội.

- Tuy rằng chiến tranh kỳ thật luôn diễn ra bên cạnh cánh đồng tuyết, nhưng đối với tuyệt đại đa số sinh mạng ở đại lục mà, đã rất nhiều năm không có chiến tranh, rất nhiều sinh mạng đã sớm quên đi sự khủng bố, quên rằng đây là cuộc chiến giết cả họ.

Chiết Tụ vẻ mặt hờ hững nói:

- Ở cánh đồng tuyết ta đã từng thấy qua rất nhiều người đi theo Ma tộc, người tu hành nhân loại bên trong Chu Viên bị Ma tộc thu mua cũng chẳng có gì lạ.

trướctiếp