Dương Bình Thị Tộc có tế ti, Hữu Cùng Bộ Tộc và Sơn Âm Bộ Tộc thì có vu
sư. Trong mỗi tộc, tế ti đều ở trong bộ tộc nơi mình sinh trưởng, bản
lĩnh là học từ đó, Nam Lạc là kiểu người như vậy. Vu sư lại khác, pháp
thuật là học từ Vu tộc, vả lại mỗi Vu sư đều cùng người thông hôn và
sinh hạ đời sau.
Hữu Cùng và Sơn Âm trước khi di chuyển tới phụ cận Dương Bình bộ tộc vốn là hữu hảo nhiều đời, hơn nữa mỗi Vu sư đều là chỗ người quen. Chỗ mà
họ tới cũng là do họ chọn. Bọn họ tới đây được ba năm, cũng đã từng tiếp xúc vài lần với Dương Bình Thị Tộc. Khi phát hiện ra Dương Bình Thị Tộc không có Vu sư thì tâm tư đại động, trong mắt bọn họ, tế ti chỉ biết
một số nghi thức tế tự thì nào có tác dụng gì. Cho dù có tới ba người
thì trước mặt Vu sư cũng chẳng có khác biệt gì.
Những lí giải này đương nhiên là ở lúc Nam Lạc chưa trở về. Bởi vì từ
lúc Nam Lạc trở về cũng không hề rời trại, hơn nữa Dương Bình Thị Tộc
tộc trưởng Hoang Nguyên đã nghe Nam Lạc giảng một ít chuyện trong thiên
địa nên càng thêm ít nói, đương nhiên sẽ không nói với người ngoài là
tộc mình có tế ti lợi hại đến mức nào. Cho nên ngoại nhân cũng không rõ
lắm về sự tồn tại của Nam Lạc
Hữu Cùng và Sơn Âm bộ tộc sau ba năm cũng đã không nhẫn nại được với thổ địa màu mỡ của Dương Bình Thị Tộc nên bắt đầu hung hãn phát động chiến
tranh.
Chiến tranh của nhân tộc trong thiên địa này cũng chỉ là chuyện trẻ con. Nhưng mà đối với Hữu Cùng, Sơn Âm và Dương Bình đó lại là đại sự liên
quan tới đại sự tồn vong. Hữu Cùng và Sơn Âm hai tộc tộc hợp chiến sĩ
khoảng năm trăm người nhưng đã không khác biệt lắm với tổng nhân khẩu
của Dương Bình Thị Tộc.
Vu sư của Hữu Cùng Và Sơn Âm hai tộc cùng lớn lên, cùng học nghệ, tình
cảm nồng hậu đương nhiên quan hệ của hai tộc cũng vô cùng hoà hợp. Lúc
này bọn họ đang ngồi nghe chiến báo.
“Dương Bình thị tộc kiên cố cao to, mấy đời xây dựng, biện pháp phòng
ngự vô cùng tốt, ba ngày không đánh hạ được cũng là bình thường” Vu sư
Sơn Âm tộc Táng Nhất phất tay cho người lui xuống rồi nói với Vu sư Tộc
Hữu Cùng Niên Sát.
“Nếu nói như vậy thì e rằng muốn khốn chết họ bên trong cũng rất khó,
chỉ sợ lương thực bọn họ còn chưa hết thì chính chúng ta đã ăn hết rồi.
Chiến tranh này không thể kéo dài, phải tốc chiến tốc thắng” Niên Sát
đứng dậy đi tới đi lui nói
“Nếu buổi chiều vẫn không tấn công được thì chúng ta liền làm một đạo
pháp, thiêu rụi trại của họ, lúc đó không công tự phá” Táng Nhất ngồi
ngay ngắn bất động, con mắt híp lại, sát khí tràn ra.
“Đương nhiên là ổn, ta chỉ lo nhất là người của ba năm trước”
“Ta xem ra chỉ là chúng ta quá ngại y mà thôi, ba năm trươc ta đã đi hỏi thăm rồi, nghe đồn là vì có một đạo nhân lập đàn tràng ở đây khiến yêu
vương trong núi tức giận nên bị đuổi đi, tới tận bây giờ còn chưa trở
về, đạo quan trên núi cũng đã hoang phế. Còn về phần người đi theo yêu
vương thì chúng ta cũng không cần để ý, một kẻ ngu dốt mà thôi, tự cho
mình có chút đạo hạnh liền xem nhẹ mạng sống, chỉ sợ bây giờ y đã chết
trong núi. Bằng không bộ tộc bị vây nhiều ngày như vậy sao lại thờ ơ
chứ. Hơn nữa ba năm này, mỗi ngày chúng ta đều cử người âm thầm quan
sát, xác thực là chưa gặp người nọ tái xuất”
“Ồ, nếu vậy thì Dương Bình Thị Tộc nhất định sẽ bị chúng ta chiếm, nơi
này có phong thuỷ địa lý thật tốt, lưng dựa vào núi lớn, có thể săn thú, có sông ngòi chảy qua, có thể bắt cá, đất đai thì màu mỡ. Hai tộc chúng ta hợp làm một có thể ở đây sinh sôi nảy nở tới mấy đời, không cần phải di chuyển khắp nơi nữa” Niên Sát đứng ở cửa gian phòng, y bào mày đen
dưới ánh mặt trời toả ra sắc thái nhu hoà.
(Giải thích một chút ở đoạn này: trong Phong Thuỷ Thuật thì cơ bản dựa
vào bốn chữ Long Huyệt Sơn Thuỷ, Long là mạch trong đất hay còn gọi là
địa khí luân chuyển thế đi từ trên xuống dưới, bắt nguồn từ núi chảy dần xuống theo thế và tới các vùng đất. Huyệt là vùng đất có thể tích khí,
nhưng không phải đất nào cũng có thể tích được vì khí chảy không ngừng,
nơi có địa khí chảy qua nhưng thì đã tốt rồi nhưng tích được khí thì là
cực tốt, nơi cực tốt đó được gọi là Huyệt. Còn Thuỷ ở đây ám chỉ nơi có
nước, nhưng nước không được xộc thẳng vào đất mà phải uốn quanh thành
vòng, hoặc nhiều nước bao quanh đất, khí sẽ theo con đường do nước tạo
thành mà cuộn quanh đất, tàng khí ở đó. Dương Bình Tộc thế tựa núi, có
sông bao, địa khí chảy từ núi xuống bị ngăn ở sông uốn quanh tộc, tạo
thành một Huyệt. Thành Thăng Long của nước ta cũng thế, nhưng không chỉ
là huyệt mà là Long Huyệt vì thế Lý Thái Tổ thấy được thế rồng bay, ta
đoán Lý Thái Tổ là bậc thầy của Phong Thuỷ.)
Ngày thứ hai, mặt trời lên cao, ánh nắng gay gắt, bấy giờ là tháng sáu tháng bảy, mùa hè.
Dương Bình Thị Tộc mấy đời cư trú ở đây, trại đều là chặt cây cổ thụ
trong núi dựng thành. Không chỉ cao to kiên cố mà còn có cả tháp canh,
cùng với rất nhiều công cụ phòng ngự, tựa hồ như đã cân nhắc sẽ có một
ngày như thế. Đó là vì trong Dương Bình Thị Tộc có một truyền thống, bất luận ai làm tộc trưởng, việc đầu tiên phải làm là tu bổ trại một lượt.
Thế cho nên người của Hữu Cùng và Âm Sơn còn chưa tới gần đã phải chịu
công kích, ba bốn lượt tấn công, còn chưa hạ được trại đã phải tử thương không ít người.
Dương Bình Thị Tộc trốn trong trại kỳ quái nhìn nhau, thường ngày địch
sẽ gào thét xông tới trại thế nhưng bây giờ chỉ đốt lửa ở phía xa. Thậm
chí còn đốt lên mười ba đống lửa.
“Nghe nói bọn họ có Vu Sư, chẳng lẽ là muốn làm phép” Đối với sự thần bí của Vu Sư, Dương Bình Thị Tộc luôn có một chút sợ hãi. Bởi vì bọn họ
đều lớn lên từ nhỏ với tế ti, nên năng lực của tế ti như thế nào họ cũng hiểu một chút. Nhưng Vu Sư thì khác, luôn có một cảm giác hết sức khó
giải thích.
Bất quá trong lòng họ bây giờ có Nam Lạc nên không giống như trước, khi nhắc tới Vu Sư là có một loại cảm giác kinh hoàng.
“Ta đi báo với tộc trưởng mời tế ti trưởng lão tới” Có một người thấp giọng nói, rảo bước chạy đi
Chẳng bao lâu người nọ trở lại, còn có ba người đi cùng, họ chính là ba
vị tế ti khi trước. Người thủ trại nhìn người báo tin nhất thời mắng lớn trong lòng. Ngươi dẫn ba người bọn họ tới có ích gì, bản lĩnh của họ
thế nào chúng ta còn không rõ sao? Làm thế nào mà đấu với Vu Sư được.
Mắng thì mắng nhưng không dám biểu lộ ngoài mặt, dù gì họ cũng đã làm tế ti hơn mười năm rồi.
Bất qua ba vị tế ti lập tức nhìn ra suy nghĩ của họ cười nói: “Các ngươi đừng lo, ta vừa mới từ chỗ của tế ti Nam Lạc trở về, hắn đã biết rồi,
bảo các ngươi không cần lo lắng, bình tĩnh ngăn địch là được, nếu Vu Sư
làm phép thì hắn sẽ động thủ”
Tuy mọi người thấy địch nhân đã bày khai trận thức mà tế ti của tộc mình lại an toạ trong nhà thì có chút kỳ quặc nhưng vừa nghĩ tới Nam Lạc có
bản lĩnh cưỡi mây đạp gió thì trong lòng bình tĩnh lại.
Có người thầm nghĩ, bất luận các ngươi làm phép gì, chỉ cần tế ti cầm
gương thần thì về nhà chơi với con được rồi. Còn việc nghe nói gương
thần tên Yêu Nguyệt thì họ không quan tâm, trong mắt họ thì Yêu Nguyệt
không đủ khí thế, phải gọi là gương thần mới được.
“Kìa, các ngươi xem, hai người mặc hắc bào hẳn là vu sư đó” Một người trốn trong hàng rào thấp giọng nói.
“Toàn thân đen như mực hẳn không phải thứ tốt lành gì. Biết pháp thuật
hẳn cũng là loại cay độc âm hiểm. Các ngươi nói không cần mời tế ti tới
sao, vạn nhất họ phóng pháp thuật ra, tế ti thì ở xa, sao có thể phản
ứng kịp”
“Hẳn là không việc gì, gương thần của tế ti dù là xa cũng có thể chiếu tới được”
“Mau nhìn, bọn họ làm phép” Đột nhiên có một người lớn tiếng nói
“Làm phép là nhảy như thế sao? Bộ dạng khó coi, không bằng tư thái chiếu gương của tế ti được.”
“Làm phép khẳng định là như thế, ngươi không nhớ rõ năm đó Nguyên Tiên Sư làm phép cũng nhảy sao”
“Đừng nhắc tới Nguyên Tiên Sư đi, bị yêu quái đánh chỉ biết chạy tới giờ còn không dám về. Đồ hèn nhát, uổng cho ta năm đó còn muốn lũ trẻ bái
ông ta làm thầy, cũng may là không bái được bằng không sau này lớn lên
cũng sẽ trở thành đồ nhút nhát” Một người có diện mạo hào phóng nhìn về
phía Vu Sư đang làm phép nói
“A, mau nhìn, cháy…”
“Cháy, cháy… Mau đi mời tế ti, đây là pháp thuật của đối phương”
Không biết từ khi nào trên hàng rào trại đột nhiên bốc khói, ngay sau đó ngọn lửa liền xuất hiện
“Di trời mưa”
“Các ngươi xem, lửa tắt”
Ngay khi mọi người kinh hoàng muốn chạy đi tìm Nam Lạc thì trên bầu trời đột nhiên có mưa đổ xuống, lúc này tinh không vạn dặm, mây trắng đong
đưa, thế nhưng mưa vẫn cứ đổ xuống, vừa vặn tưới diệt ngọn lửa trên trại
Táng Nhất và Niên Sát hai người đứng trong trận thức của mười ba đống lửa, nhìn nhau, trong lòng khiếp sợ.
Hiển nhiên trận mưa kia không phải là do thời tiết mà lửa của họ cũng không thể dễ tắt như vậy
“Trong tộc họ có cao nhân” Trong nháy mắt họ nghĩ tới điều này, vô thanh vô tức phá pháp thuật của họ hiển nhiên không phải là người mà họ có
thể chống lại
Đúng lúc này trong không trung truyền tới một thanh âm, hùng hồn nhưng mang theo một chút lạnh lẽo.
“Dẫn tộc nhân của các ngươi đi đi, Tổ Vu Chúc Dung của các ngươi có ân
với ta, ta không muốn làm khó dễ các ngươi, về sau không cần phải đối
địch với DƯơng Bình Thị Tộc” Thanh âm này chấm dứt sau đó là yên lặng.
Táng Nhất và Niên Sát cực kỳ khó coi, đối phương lại nói nhận thức Tổ Vu của mình, nếu chỉ nhận thức thì thôi. Còn không đó là một loại vũ nhục. Trong lòng họ, Tổ Vu là tồn tại như thần thánh.
Táng Nhất nhìn cửa trại của Dương Bình Thị Tộc, thấp giọng nói: “Hắn có
tư cách gì mà quen với Tổ Vu của chúng ta, một đoạn thời gian nữa Chiếu
Miên đại vu sẽ tới đây. Tới lúc đó chúng ta mời ông ta tới thử một lần,
thì biết ngay thật hay giả thôi”