Nếu Nam Lạc biết gặp phải hồng y nữ tử lãnh ngạo tựa quân vương như thế
này thì dù thế nào cũng không đi theo Thanh Diện tới đây. THế nhưng trên đời không có thuốc hối hận, đánh không lại, trốn chăng, tựa hồ đối
phương cũng không định làm gì mình. Thế nhưng Thanh Nhan Kiếm và Yêu
Nguyệt Kính đều ở trên tay đối phương, làm thế nào mà bỏ đi được.
Cho nên khi Hồng Y nữ tử nói Nam Lạc phải tiếp nhận sơn mạch này thì hắn lập tức đáp ứng. Điều kiên là trả cho mình Thanh Nhan và Yêu Nguyệt.
Chỉ là Hồng Y nữ tử nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn rồi bỏ yêu nguyệt kính
vào lòng, Thanh Nhan thì bị nàng đeo bên hông.
Nam Lạc có cảm giác muốn khóc, âm thầm cảm ứng muốn triệu hồi yêu nguyệt kính và Thanh Nhan Kiếm, sau đó đào tẩu. Thế nhưng tuy có thể cảm ứng
nhưng không thể triệu hoán.
Hồng Y nữ tử cao ngạo nhìn lướt qua, không đợi Nam Lạc phân bua, nàng đã chống hai tay, nhìn mặt trời lạnh lùng nói: “Trước mặt bàn cung chỉ có
thần phục hoặc chết”
Ý tứ của nàng vô cùng rõ ràng, không có bất cứ điều kiện gì cả. Nam Lạc
bất đắc dĩ nói: “Ta không có kiếm và kính làm cách nào trông chừng địa
giới này được”
Hồng Y nữ tử hơi nghiêng đầu nhìn Nam Lạc nhan nhạt nói: “Lẽ ra trưởng
bối của ngươi phải nói cho ngươi dựa vào ngoại vật vô pháp đề cao tu vi
bản thân sao. Nếu như ngươi thực sự chỉ có chút bản lĩnh đó, thì cứ để
người khác giết cho xong, bản cũng cũng vừa vặn đổi người luôn”
Trong lòng Nam Lạc thở dài, không khỏi nghĩ tới năm năm qua quá mức
thông thuận, hiện giờ mới minh bạch gặp phải đại thần thông thì không có cách gì cả.
Nữ tử váy hồng khẽ nâng căm nhìn Nam Lạc nhàn nhạt, lúc này Nam Lạc phát hiện đối phương không cao hơn mình, một cơn gió nhẹ thổi qua, phần áo
tung bay, càng làm thân hình nàng thêm lả lướt.
Kiếm xanh, áo hồng, tóc đen búi cao, ánh mắt lãnh ngạo. Diễm lệ dưới mặt trời khiến nàng càng giống tinh linh nữ vương của rừng núi.
Nàng lẳng lặng nhìn Nam Lạc tựa hồ nhìn được sự bất đắc dĩ của Nam Lạc, khoé miệng lộ ra một nụ cười châm chọc, đùa cợt.
Nam lạc đột nhiên phát hiện ra tâm tính bình thản của mình vậy mà không
thể cản được nụ cười và ánh mắt của nàng, đành nói: “Cung chủ thiếu hai
vật trang sức mà thôi, nhưng ta quý chúng như sinh mệnh, ta còn muốn
dùng chúng để bảo hộ tộc nhân, nếu cung chủ đồng ý trả kiếm và kính cho
ta… Về sau có chuyện gì phân phó, ta nhất định hoàn thành”
Yêu Nguyệt và Thanh Nhan đều bị đối phương đoạt mất, Nam Lạc bất đắc dĩ phải hạ thấp tư thái.
“Ngươi có thể làm gì, nếu ngươi có thể hái trăng hoặc sao xuống, ta lập
tức trả kính và kiếm cho ngươi” nữ tử váy hồng trào phúng nói.
Nam Lạc lúng túng, lời vừa nói ra bị người ta ném trở lại.
Hồng Y nữ tử khẽ cười một tiếng, xoay người phá không bay đi, thân hình
nổi bật giữa không trung, thân bất động chỉ có váy hồng tung bay. Khi
nàng bay lượng cũng lộ ra vẻ quân lâm thiên hạ, bao quát chúng sinh.
Nam Lạc kinh hãi, nếu nàng đi, thì mình không biết phải tới đâu tìm
nàng. Không chút nghĩ ngợi, lập tức đuổi theo, bước một bước thân hình
liền xuất hiện ngoài mấy trăm mét, giơ chân lên, sương vàng ẩn hiện,
người lại tiêu thất. Một bước lại một bước, chỉ thấy trong không trung
lưu lại những vết chân vàng tan biến trong gió.
Những năm gần đây tiến bộ nhất của Nam Lạc là Thổ Độn Thuật cải biến
này. Thổ Độn Thuật là hắn được truyền thừa từ Dương Lực Đại Tiên tiên
thiên độn thổ, lại được truyền Ngũ Hành Đại Đạo của Khổng Tuyên, tuy hắn khó khăn lắm mới ngộ ra một chút tâm đắc thổ hành nhưng đã làm thổ độn
của hắn càng lúc càng thuận buồm xuôi gió, vô luận là tốc độ hay cách sử dụng đều được đề cao nhiều lần. Hơn nữa Nam Lạc còn luôn kiên trì đọc
Hoàng Đình Kinh, hiểu rõ hơn đại đạo vô hình sâu sắc hơn năm năm trước
rất nhiều.
Tụng Hoàng Đình là thể ngộ thiên địa đại đạo, còn ngũ hành ngọc giản của Khổng Tuyên là ngũ hành chi căn. Bất quá pháp lực là cơ sở của thi
pháp. Pháp lực càng lớn thì uy lực của pháp thuật càng lớn. Nhưng nếu
một người cảm ngộ đại đạo cao thâm hoặc lý giải thần thông cực kì cao
thâm thì người có pháp lực cao cường cũng chưa chắc có thể thắng.
Nam Lạc tụng Hoàng Đình nhiều năm, tìm hiểu thổ hành đại đạo cũng có vài năm tự nhiên phối hợp với tiên thiên thổ độn thuật sẽ có rất nhiều chỗ
thần kỳ. Hồng y nữ tử phía trước mỗi lần độn là bắn ra khỏi hư không,
một là vì pháp lực cảnh giới khác biệt quá xa, còn một là vì Nam Lạc
nhất thời sơ ý. Nhiều năm qua tạo thành tự tin, hắn không ngờ có người
độn khôn bỏ xa được hắn.
Một bước một độn, một độn vài dặm. Tuy không có tư thái tuyệt mỹ bộ bộ
sinh liên nhưng hình thành một bộ độn pháp kỳ lạ. Hắn từng tưởng tượng
mình có ngày bước một bước muôn sông ngàn núi đều ở phía sau. Bây giờ
tuy vô pháp làm được nhưng cũng coi như là có bước tiến lớn
Rất nhanh đã đuổi tới hồng y nữ tử, đối với việc Nam Lạc có thể đuổi
theo mình nàng có chút kinh ngac. Không khỏi quay đầu nhìn lại nhãn thần vẫn lãnh ngạo như vậy. Cũng không thấy nàng có động tác gì, nhưng hoa
tuyết đột nhiên tung bay. Những bông hoa tuyết này tựa như sinh ra trong hư không, một vùng đầy hoa, quay tròn trong gió, biến đổi, dưới ánh mặt rời có vẻ vô cùng kỳ ảo. Con mắt Nam Lạc khẽ nhíu, trực giác nói cho
hắn biết những bông hoa tuyết mỹ lệ kia cực kỳ nguy hiểm.
Thân thể hắn trong nháy mắt biến thành hư vô chuẩn bị độn qua. Nhưng
thân thể mới dung nhập hư không liền chạm vào một bông hoa tuyết, trong
nháy mắt một cảm giác lạnh lẽo phảng phất như đóng băng cả linh hồn,
khiến thân thể cứng ngắn, rơi thẳng xuống đại địa. Tốc độ cực nhanh,
phảng phất như lưu tinh. Phanh. Nam Lạc va vào một ngọn núi, làm chim
bay thú tán. Một lát sau, Nam Lạc đột nhiên ngồi dậy, thân hình loé lên
lại nhằm về phía nữ tử biến mất mà đuổi theo.
Hoa tuyết ẩn chứa hàn khí có thể trong nháy mắt đóng băng hắn thế nhưng
cũng chưa hắn chịu tổn thương nào. Nam Lạc không biết hoa tuyết kia chỉ
có uy lực như thế hay vì đối phương không muốn lấy itnhs mạng mình.
Mà từ trên cao rơi xuống cũng chỉ khiến hắn có chút bối rối thôi. Thân
thể cứng thế nào, hắn cũng khôgn rõ ràng lắm. Sau khi dung hợp giọt máu
của tổ vu, Nam Lạc phát hiện ra mình không chỉ có Pháp Tượng Thiên Địa
và Thôn Phệ Thiên Hạ mà thân thể còn trở nên vô cùng rắn chắc.
Hắn không có gặp được vu tộc Đại Vu được truyền thừa luyện tinh, thân
thể của họ dù là pháp bảo cũng không thể tổn thương, thân thể của Nam
Lạc còn có chênh lệch không nhỏ với họ.
Hồng y nữ tử không biết dùng cách gì mà trấn áp Yêu Nguyệt và Thanh Nhan nhưng lại không xoá đi ấn ký của Nam Lạc. Dựa vào một tia cảm ứng, hư
không phi động, cuối cùng đi tới trước một ngọn núi lớn, chỉ thấy ngọn
núi này chọc vào tận mây trắng, từ giữa sườn núi trở nên đã bị Bằng
Tuyết bao trùm. Nhìn tuyết đọng dày đặc, Nam Lạc lập tức nghĩ tới nàng,
người có thể trong nháy mắt tạo thành hoa tuyết lạnh lẽo.
Chỉ cần không lạnh lẽo như hoa tuyết vừa rồi thì tất cả khí hậu bây giờ
đối với nam Lạc cũng chỉ như gió nhẹ thổi vào mặt. Khi Nam Lạc độn tới
một độ cao nhất định thì trên trời tung bay hoa tuyết. Hắn dừng lại theo phản xa nhưng sau đó cười khổ bởi hoa tuyết này chỉ là loại bình
thường.
Bước một bước, cả người như nhảy vào hoa tuyết. Những bông hoa tuyết này dường như chỉ có thể bay ở đỉnh núi này, xa một chút là một vùng trời
đất khác.
Một cung điện kiến tạo từ băng, trên cung điện có khắc ba chữ Huyền Minh Cung. Băng cung vô cùng đơn sơ, ngoại trừ ba chữ kia thì không hề có
điêu khắc gì. Băng Cung lẳng lặng đứng giữa trời gió tuyết, đột nhiên
Nam Lạc cảm nhận được một cảm giác cô tịch khó mà giải thích nổi.
Nam Lạc đưa mắt nhìn bốn phía, tại một góc của Băng Cung thấy được hồng y nữ tử. Trong bầu trời đầy tuyết này, bộ hồng y của nàng giống như một
đoá hồng mai ngạo nghễ