Thiên địa biến đổi, âm dương giao hòa sản sinh hàng tỉ sinh linh. Trong đó có rất nhiều loài từ nhỏ đã có thần thông hô gió gọi mưa, dời núi lấp biển, tại thiên địa chiếm cứ các động tiên, núi
sâu sông lớn.
Nhân loại là một loại trong hàng tỉ sinh linh đó. Họ ở phân tán trong các khu vực của thế giới.
Từ trước tới nay, Nam Lạc luôn tự hỏi trên thế giời này thế nào lại
có nhân loại, mà tại sao mình lại là nhân loại, không có móng vuốt có
thể xé rách vỏ cây, không có sức mạnh, cũng không thể chạy nhanh như gió thổi, so với hàm răng mạnh mẽ của tộc sói trắng ở phía sau núi càng là
chênh lệch một trời.
“Nếu ta là Sói trằng thì tốt rồi, chạy còn nhanh hơn gió, móng vuốt
cùng hàm răng đều sắc bén vô cùng”. Nam Lạc trong lòng thường xuyên
tưởng tượng chính mình có thể có khả năng của sói trắng.
Một con sói trắng từ nơi ẩn khuất im hơi lặng tiếng nhào lên vai ,
cắn vào cổ, vô luận ngươi có như thế nào dãy dụa, cuối cùng cũng chỉ có
thể bất động mà thôi.
Nam Lạc từ khi theo tộc nhân lên núi đi săn tới nay, đã không còn nhớ rõ bao nhiêu lần nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Hắn lúc ngủ cũng nhớ
đến, con sói trắng kia khi cắn các tộc nhân của mình thì nhìn về phía
mình với ánh mắt – tàn nhẫn và tham lam.
“Nó muốn cắn chết nhất chính là mình!” Lần đầu tiên nhìn thấy sói
trắng thì Nam Lạc đột nhiên có cảm giác lạ lùng như vậy. Vậy nên hắn
luôn tưởng mình có thể là một con sói trắng, như vậy hắn sẽ không phải
sợ đối phương.
“Mà nếu như biến thành chim cũng được, không chỉ không cần phải sợ
sói trắng, còn có thể bay đến nơi rất xa, rất xa, nhìn xem ở đó có cái
gì; và còn có thể bay tới đỉnh núi cao để xem thần tiên mà Tế ti trưởng
lão kể có bộ dáng gì”
Tế ti trưởng lão từng nói đã thấy có người bay trên bầu trời, có
người có thể trường sinh bất lão. Hắn nói những kẻ đó nhờ tu luyện đạo
pháp mà được như vậy. Nam Lạc liền hỏi vì sao Tế ti không thể bay, không thể trường sinh bất lão. Tế ti nói là bởi lúc còn trẻ quá lười biếng,
không nỗ lực tu luyện. Kể từ lúc đó, Nam Lạc liền nỗ lực tu luyện, cả
ngày lẫn đêm. Thỉnh thoảng rãnh rỗi, hắn sẽ ngồi trước cửa nhà ngẩng đầu nhìn trời, hy vọng vận khí tốt, có thể giống như Tế ti trưởng lão, gặp
được có người trên trời bay qua.
Đến khi trưởng thành, hắn không tin có người có thể bay được trên
trời. Hắn nghĩ rằng, đến lúc già, thấy qua rất nhiều cái chết, lúc đó
mong muốn bay lượn trời xanh, mong muốn trường sinh bất lão cũng sẽ chìm vào đáy lòng.
Qua nhiều năm tu luyện miệt mài, không phân biệt ngày đêm, hắn cũng
trở thành người có khí lực lớn nhất, chạy cũng nhanh nhất trong tộc,
nhưng so với sói trắng sau núi vẫn còn kém rất xa.
“Có lẻ những kẻ bay lượn trên trời kia không phải là nhân loại, chí
ít cũng không phải giống như nhân loại đi”. Nam Lạc luôn nhìn bầu trời
mà nghĩ.
Hiện tại là săn bắn thời kỳ, Nam Lạc đi ở giữa mười mấy người. Tuy
rằng trong đoàn, hắn là người chãy được nhanh nhất, nhìn được xa nhất,
sức mạnh cũng lớn nhất. Nhưng mà, hắn đã được trong tộc chọn làm Tế ti
tiếp theo, nên mọi người tự nhiên đều muốn bao quanh để bảo hộ hắn .
“Muội muội nói muốn có một con cáo trắng, cũng không biết lần này có
thể gặp được hay không. Nếu gặp được, bằng mọi cách phải bắt được cho
nàng chơi đùa. Không thì muội muội lại mếu máo nói Thủy nha đầu có mà
nàng không có”.
Đi ở giữa đám người, Nam Lạc vừa đi vừa nghĩ. Hắn cầm trong tay thanh pháp kiếm mà theo như Tế ti nói là truyền từ lão sư của hắn, còn nói nó có thể đuổi quỷ, tránh tai họa. Nam Lạc mày mò một năm cũng không cảm
giác được chút nào thần kỳ, chỉ là sắc bén hơn rất nhiều so với các vũ
khí khác.
Đột nhiên, Nam Lạc cảm giác như có các gì đó nhìn chằm chằm vào mình.
Sói trắng sao?
Trong lòng căng cẳng, cảnh giác nhìn mọi nơi, gió thổi qua, rừng núi
rậm rạp nhấp nhô như sóng cuộn, ào ào rung động. Xuyên qua cành lá chỉ
có thể nhìn thấy âm u, vô tận âm u, trong âm u như có vô số sói trắng ẩn nấp dung ánh mắt xanh mà nhìn mình chằm chằm.
Nam Lạc không nhìn thấy cái gì, nhưng cảm giác bị nhìn chằm chằm ngày càng rõ ràng, ngày càng mãnh liệt.
Vù vù…! Rào rào…! Rào rào…!
Trong núi, cây cối lắc lư điên cuồng, một cơn gió lạ không biết từ
nơi nào thổi tới. Nam Lạc đứng vững không được, chỉ cảm thấy trời đất
quay cuồng.
Đột nhiên một đôi móng vuốt đen thui móc vào vai hắn, móng vuốt sắc
bén, trong nháy mắt đâm vào trong da thịt, khóa chặt lấy xương vai. Còn
chưa kịp biểu hiện ra đau đớn, hắn liền bị chụp bay lên.
Đầu vai đau nhức, trong lòng hoảng hốt, gắng sức dãy dụa, vì xương
vai bị móc chặt hai tay không nhấc lên được. Chân lại lơ lửng giữa trời
không có lực, chỉ có thể tại không trung đá lung tung. Vừa nôn nóng, vừa sợ hãi, hắn nhằm phía dưới cắn vào móng vuốt đen thui đang chế trụ vai
mình. Nhưng chỉ cảm thấy như cắn vào gậy sắt, miệng tràn máu đành nhả
ra. Trên móng vuốt chỉ thấy dính vài điểm máu, một chút dấu răng cũng
không có.
Há mồm kêu to, gió cực mạnh như nước lũ tràn vào trong miệng, một
chút âm thanh cũng không thể phát ra. Nhìn trên núi các tộc nhân đang
chạy đuổi theo mình, trong phút chốc mắt liền mờ nhạt, cũng không biết
do nước mắt hay là bị gió thổi.
Càng ngày càng lên cao, Nam Lạc sớm đã không còn thấy rõ mặt các tộc
nhân, đột nhiên nhìn thấy một con sói trắng đang lén lén theo sát phía
sau bọn họ.
Hắn trong long khẩn trương, điên cuồng mà kêu to, cánh tay không để ý trên vai đau nhức ra sức vẫy. Ngón tay chỉ hướng sói trắng. Rồi vẫy
hướng các tộc nhân. Dù biết bọn họ không nghe được, nhưng vẫn như vậy mà hô to lên.
Dần dần bóng người cùng núi xanh hòa làm một thể.
Một đám mây trắng lướt qua bên tai Nam Lạc, đây là cảm giác bay lượn
sao? Nhìn được thật xa, nếu như mình có thể khống chế tốc độ cùng phương hướng thì thật tốt. Giây phút này, Nam Lạc cũng không nghĩ đến chính
mình sẽ nghĩ như vậy. Không có bao nhiêu sợ hãi, trong lòng chỉ còn một
niềm khát vọng.
Trong mơ hồ, Nam Lạc dường như thấy được thân ảnh mọi người trong tộc đang bận rộn, trên sân trống, muội muội đang nhảy về phía trước.
Núi rừng, sông suối. Trước mắt, mây trắng lướt qua rất nhanh, biến
thành một tràng mộng ảo hình ảnh, mờ mờ ảo ảo, như khói như tranh.
Tựa như qua đã lâu, rồi lại cảm giác chỉ là vừa trong nháy mắt.
Một cái vách núi dựng thẳng đứng nhập vào trong mây xuất hiện trong mắt Nam Lạc.
Càng ngày càng gần, nhằm hướng đỉnh núi hạ xuống.
Khi cách mặt đất khoảng bốn năm thước, “bộp”, Nam Lạc liền bị ném
xuống, té trên đỉnh núi. Đột nhiên không kịp chuẩn bị, té ngã một cái
đau điếng. Xương cốt như nứt ra, trong khoảng thời gian ngắn, đúng là
không thở nổi.
Đỉnh núi màu xám đen, tròn phẳng. Cách không xa là một tòa cung điện
rất lớn, toàn thân màu xám đen, mơ hồ có ánh sáng mờ đen bao phủ, nhìn
kĩ lại không có ánh sáng nào. Nam Lạc phục hồi lại tinh thần, nhìn tất
cả trước mắt. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng tưởng tượng đến ở trần gian lại tồn tại loại nhà ở như vậy, cái này so với trong bộ tộc dùng mảnh
gỗ làm phòng ở tốt hơn rất nhiều.
Tất cả những cái này biến đổi quá nhanh, nhìn lướt qua tất cả trên
đỉnh núi, hắn rất muốn biết quái vật gì bắt mình tới đây, xoay đầu qua,
thấy một người thân khoác huyền y màu đen đang lạnh như băng mà đứng
nhìn mình.
Nam Lạc chỉ nhìn thoáng qua liền vội vàng cúi đầu nhìn mặt đất, trong đầu tràn ngập ánh mắt băng lạnh, tàn khốc của người nọ, loại cảm giác
này rất giống như khi sói trắng nhìn mình.
Trong long tràn ngập sợ hãi.
“Đây là loại người bay mà Tế ti nói tới đi, bọn họ quả nhiên không
giống nhân loại chúng ta. Là nhân loại sao lại có móng vuốt chứ”. Nam
Lạc len lén nhìn chân người nọ, chỉ thấy một đôi bàn chân giống như chân mình, chân đeo giày đen trên có tơ vàng, không có móng vuốt, Nam Lạc
trong lòng nghi hoặc không giải thích được.
Người mặc Hắc Huyền y đột nhiên đi qua bên cạnh Nam Lạc, qua vài bước lại quay đầu nhìn thoáng qua.
Nam Lạc thầm đoán hắn muốn mình đi theo, vội vàng chịu đựng toàn thân đau đớn mà đứng lên, khập khiễng đi theo.
Đi lại gần mới nhìn rõ cửa lớn của toàn nhà quái dị này có một tầng
ánh sáng nhạt., người nọ vung tay lên, một tầng ánh sáng nhạt hiện lên.
Vạch rất nhanh lên cửa, ánh sang nhạt biến mất, cửa lớn đen nhánh không
một tiếng động mở ra.
Nam Lạc cẫn thận theo bên cạnh đi vào, quay đầu nhìn lại, cửa đã im lìm mà đóng lại, ánh sang nhạt lại lưu chuyển.
“Tam thái tử, ngài đã về”.
Nam Lạc nghe được một thanh âm già nua, quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào một Bạch Phát lão giả đã đứng trước người bắt mình. Trong
lòng thầm nghĩ: “Người này lại còn là Tam thái tử”.
“Những nhân loại kia vẫn khỏe chứ?” Tam thái tử nhàn nhàn hỏi?
“Ngoại trừ một vài người bị giết do chạy trốn, còn lại đều thành thật mà tu luyện”. Bạch Phát Lão Giả cúi đầu trả lời.
“Cái này là ở trên đường gặp được, thân thể cũng không tệ lắm, ngươi
cũng đem tới đó đi”. Tam thái tử nói xong liền quay rời đi, không quay
đầu nhìn lại cái nào.
Nam Lạc nghe được bọn họ nói chuyện, thầm nghĩ tới những nhân loại
kia phải chăng cũng như mình không biết tại sao bị bắt tới, muốn mở
miệng nói một chút, lại không biết nên nói cái gì, chỉ thấy tim đập dồn
dập.
“Kể từ hôm nay ngươi gọi là mười chin, đi theo ta”. Bạch Phát Lão Giả tại thiếu gia kia rời đi, tuy rằng thanh âm không có nhiều thay đổi,
nhưng mà thái độ đã khác biệt rõ ràng, hoàn toàn là thái độ của một vị
Thượng vị giả đối với Hạ vị giả.
Nam Lạc định hỏi Bạch Phát Lão Giả vì sao bắt mình tới nơi này, nhưng vừa nhìn dáng vẻ của hắn, liền không cách nào hỏi ra miệng.
Vẫn như cũ khập khiễng mà đi theo, rất nhanh, liền đi tới một cái sân rộng trống trải. Vừa nhìn qua quang cảnh trên sân, Nam Lạc khiếp sợ vô
cùng, chỉ thấy một cái cực lớn lồng sắt đặt giữa khối đất trống, ở bên
cạnh có rất nhiều những lồng sắt nhỏ khác, trong lồng giam giữ lại là
những người cùng một dạng như mình.
Theo trực giác của Nam Lạc, cùng với phán đoán lúc nghe hai người bọn họ đối thoại, những cái lồng này giam giữ chính là loại người giống như mình mà không phải như cái kia Tam thiếu gia cùng với cái này Bạch Phát Lão Giả.
Lúc Bạch Phát Lão Giả mang theo Nam Lạc đến gần, một người tựa hồ là
chuyên môn trông coi ở đây đi lại, cũng hắc bào giốngnhư cái kia Tam
thiếu gia, chỉ là hắn trên đầu còn có thêm một cái khăn, cái khăn trùm
kín đầu hắn, đầu hơi cúi, nhìn không thấy rõ khuôn mặt.
Trong lồng giam, có ít người nhìn thoáng qua rồi không để ý nữa, mà phần lớn lại là ngổi tại chỗ, không động mắt chút nào.
Bọn họ từng người, áo không sát thân thể, tóc lòa xòa. Tất cả đều nhắm mắt, tựa hồ đang tu luyện.
“Đây là mới tới, số 19, ngươi nói rõ cho hắn, không nên lãng phí.
Bạch Phát Lão Giả hướng nam tử hắc y đang cung kính chào đón mà nói ra.
“Vâng!”. Nam tử áo gai cúi đầu đáp, thanh âm so với cái kia Tam thái tử còn cứng nhắc băng lạnh hơn.
Bạch Phát Lão Giả rời đi, cũng giống như Tam thiếu gia, nhìn cũng
không nhìn Nam Lạc thêm lần nào, hai người hành vi lại là như vậy giống
nhau, Nam Lạc không có thời gian cảm khái, bởi vì nam tử áo gai đã ngẩng đầu nhìn mình, chỉ thấy con mắt hắn dài hẹp, miệng nhọn và mỏng. Nam
Lạc đột nhiên nghĩ tới con chim ưng đứng trên tảng đá đã thấy khi đi
săn, ánh mắt cùng người này giống nhau như đúc, như có một loại hung ác
độc địa giấu trong đôi mắt.