Mê Thần Thảo là một trong những thứ bảo vật mà Trần Dương nhận được từ
những ngày tu luyện đầu tiên. Bên cạnh đó, dược tính của thứ này chẳng
những là một loại vũ khí cực kỳ lợi hại đối với địch nhân mà ngay cả
Trần Dương cũng không hề muốn trúng phải.
Dù sao, cái tên Mê Thần tự bản thân nó đã nói lên sự lợi hại của nó. Mặc dù Trần Dương còn chưa biết nó có thể thực sự ‘Mê Thần’ hay không, nhưng ít nhất hắn tin hệ
thống sẽ không đưa thông tin sai lệch cho mình.
Hất tay thu lại
Mê Thần Tiểu Trận mà mình khổ công nghiên cứu, trong mắt Trần Dương hiện lên một tia hài lòng rồi quay đầu rời đi ngay lập tức.
Bản năng
của Trần Dương mách bảo chuyện này cũng không đơn giản như vậy. Có thể
nói, ngay lúc vừa ra khỏi Việt Giới đã gặp loại tao ngộ này, Trần Dương
đối với đường đi phía sau cũng đã thu hồi lại sự tự tin mà thay vào đó
là sự dè dặt cẩn thận hơn rất nhiều.
Chỉ trong chớp mắt, Trần Dương đã hóa thành một vệt độn quang mờ mờ biến mất cuối chân trời.
Ngaykhi Trần Dương vừa rời đi không bao lâu, tại một nơi cách đó không biết bao xa, một bóng người mờ ảo đột nhiên lao ra khỏi một vết nứt không gian
còn đang dao động kịch liệt. Bóng người này hơi hơi cảm nhận phương
hướng liền ngay lập tức miến mất khỏi tại chỗ.
Nếu như có đại
năng thần thông nhìn được phương hướng bóng người kia rời đi chắc chắn
sẽ phát hiện, phương hướng đó thình lình lại đúng là hướng về nơi mà
Trần Dương vừa thu thập tên Ngân giác thanh niên nọ.
Ba ngày sau, Trần Dương thân hình lơ lửng trên bầu trời nhìn về phía xa xa.
Cảnh vật chung quanh nơi này cực kỳ đơn điệu, bầu trời u ám tĩnh mịch, có
một loại khí tức tử vong kỳ dị, nơi nơi trên mặt đất là loạn thạch và
vài loại cỏ dại màu máu không rõ tên, còn lại đều là đất cằn sỏi đá.
Bất quá, theo như Trần Dương thấy, nơi này cũng có điểm kỳ lạ. Đó là toàn bộ cảnh vật đều yên tĩnh.
Tĩnh!
Tĩnh lặng đến đáng sợ!
Theo Trần Dương được biết, âm tào địa phủ thời khắc đều có ma quỷ tứ phương
di chuyển, nhất là vào thời cục loạn lạc hiện nay, nếu như nói có nơi
nào đó có được thái bình thì đan chết Trần Dương cũng không tin.
‘Nơi này là đâu, tại sao ngay cả một ngọn gió cũng không có?’
Trần Dương lẩm bẩm, hơi nghi hoặc thả thần thức ra xa cảm ứng.
‘Hả?!?’
Trần Dương ánh mắt hơi hơi sáng lên, nghi hoặc nhìn về một hướng rồi cả người tựa như dung nhập vào trời đất, lặng lẽ bay tới.
Chỉ chốc lát sau, thân hình của Trần Dương đã nhẹ nhàng đáp xuống một bãi nham thạch, ánh mắt nhìn về một phương hướng.
Lúc này, xuất hiện trong tầm mắt Trần Dương là một thứ sinh vật thập phần
kỳ lạ cổ quái, cao chừng ba mét, toàn thân bốc ra một loại mùi hôi thối
nồng nặc, cả người đều là vết lở loét và phân hủy.
Nếu là một
người bình thường nhìn thấy thứ sinh vật trong bộ dạng này, chưa biết
chừng sẽ hồn phi phách tán, sợ hãi đến ngất đi cũng không chừng. Nhưng
đối với Trần Dương, hắn chỉ hơi nhíu mài một chút rồi ánh mắt quét qua,
lập tức trong đầu hiện ra một cái tên.
‘Âm Dương Thú’
Âm
Dương Thú này theo như giới thiệu, là một loại sinh vật tồn tại không
theo lẽ thường. Cũng không biết nguồn gốc của chúng bắt nguồn từ đâu,
thế nhưng chúng có một đặc điểm kỳ lạ, đó chính là loại sinh vật này
luôn luôn ở vào trạng thái nửa sống nửa chết, bồi hồi giữa dương gian và âm phủ, có thể nói là lên trời không được, xuống đất cũng không xong,
cực kỳ khổ sở.
Cũng chính vì điều này mà Âm Dương Thú đối với tất cả sinh vật thuộc Dương Gian hay Âm Phủ đều có oán khí rất sâu nặng.
Ở Dương Gian, vốn được ánh sáng mặt trời bao bọc, là thứ mà Âm Dương Thú
cực kỳ khó chịu, cho nên thông thường, Âm Dương Thú luôn luôn lẩn tránh
trong các kẽ hở giữa hai giới, tìm cách săn giết một số âm hồn nhỏ bé để thỏa mãn huyết tính.
Giờ phút này, Trần Dương nhìn thấy Âm Dương Thú rõ ràng đang cầm trên tay nửa thân trên của một đầu âm hồn.
Đầu âm hồn này là một hồn phách của một con người có mái tóc dài, ánh mắt thống khổ, nửa bên đầu đã bị mất đi.
Với pháp nhãn của mình Trần Dương chỉ cần liếc mắt qua đã nhận biết được
đầu âm hồn này khi còn sống là một tên đại gian đại ác, khi chết đi rồi
lại tiếp tục rơi vào cảnh này, có thể xem như gieo gió gặt bão.
Ngay khi Trần Dương còn đang định tiếp tục quan sát thì đột nhiên, Âm Dương Thú khịt khịt mũi hướng về phía hắn.
Cử động này của Âm Dương Thú làm cho Trần Dương thoáng giật mình.
Với tu vi của con Âm Dương Thú này, Trần Dương cũng không phải sợ hãi gì
nó, thế nhưng điều làm cho hắn cảm thấy giật mình chính là việc con thú
này có vẻ như phát hiện vị trí mà Trần Dương đang ẩn thân.
Bất
quá, qua một thoáng giật mình, Trần Dương ánh mắt cũng bình tĩnh lại.
Đặc trưng của loại Âm Dương Thú này chính là việc trời sinh mẫn cảm với
tất cả khí tức hồn phách thuộc về hai giới Âm Dương.
Cũng vì vậy mà cho dù có thuật ẩn thân cao minh đến mức nào đi nữa thì khả năng có
thể tránh thoát khướu giác của con Âm Dương Thú này là cực kỳ nhỏ bé.
‘Phanh~’
Một đạo ánh sáng xám đục chỉ trong chớp mắt từ trong miệng của Âm Dương Thú đánh về phía đống loạn thạch mà Trần Dương đang ẩn thân.
‘Súc sinh~’
Trần Dương mắng nhỏ một tiếng, vốn dĩ đối với con thú này Trần Dương còn
muốn quan sát thêm một chút nữa, thế nhưng hắn biết hiện giờ cũng ko
tiếp tục ẩn thân được nữa nên trong chớp mắt liền vung tay đem kiếm khí
liệp sát con thú vô tri này ngay tại chỗ thành mấy trăm mảnh, chết đến
không thể chết lại nữa.
Trần Dương đi đến vị trí mà con Âm Dương
Thú để lại, cau mài nhìn một đầu hồn phách đang dở sống dở chết, hầu như đã không còn tri giác nữa.
Phất tay một cái, đem đầu hồn phách
gần như hồn phi phách tán này thu vào, Trần Dương tinh tế cảm ứng tra
xét một chút liền phát hiện được một chút thông tin thú vị.
‘Biên Hoang Cổ Địa’
Đây là tên của nơi này.
Nơi này nếu tính kỹ, không thuộc về địa phận quản hạt của âm tào địa phủ mà thuộc về một loại địa phương hoang vu, ở nơi xa xôi hoang vắng nhất của Âm Giới.
Theo như thông tin thu được từ đầu hồn phách kia thì nó chỉ quanh quẩn ở khu vực chung quanh bồi hồi một thời gian ngắn liền bị Âm Dương Thú phát hiện, vậy cho nên nó cũng không biết nhiều về địa
phương này, càng không nhớ rõ làm thế nào mà một âm hồn thực lực kém như nó lại có thể lưu lạc đến loại địa phương này.
Phải biết rằng
Biên Hoang Cổ Địa thuộc về loại địa phương không ai quản lý, càng không
có bất cứ loại luật lệ gì đáng nói. Ở nơi này chỉ có một luật duy nhất:
Luật rừng!
Mạnh sống yếu chết!
Tuy nhiên, Trần Dương cuối cùng cũng phát hiện một tin tức rất thú vị.
‘Không ngờ ở nơi đây còn có thể xuất hiện loại địa phương này….’
Trần Dương sờ sờ cằm, khẽ định giá phương hướng một chút liền hóa thành một đạo phi quang bay đi.
Nửa ngày sau, trước mắt Trần Dương thấp thoáng một bóng dáng kiến trúc mờ ảo.
Đến gần một chút, Trần Dương liền có thể quan sát tòa kiến trúc này gần hơn.
Kiến trúc này có thể nói là một tòa thành u ám, thế nhưng lấy nhãn lực của
Trần Dương hiện nay, phóng mắt nhìn ra cũng không thể nào xác định biên
giới của nó đến cùng rộng lớn bao nhiêu.
Toàn bộ bề ngoài của
thành trì này được bao phủ bởi một loại khí lưu kỳ lạ. Khác với nhân
gian hay những nơi mà Trần Dương từng đi qua, thành trì ở đây lại được
xây dựng bằng một loại vật chất nhìn qua không có vẻ rắn chắc như đá hay vật liệu rắn mà lại được dựng nên bởi một thứ khí thể khó lường.
Tuy vậy, nếu suy nghĩ kỹ một chút, hoàn toàn có thể hiểu được lý do.
Ở Âm Giới này, tất cả đều tồn tại hoặc tu luyện thiên về hồn phách, các
mối nguy hiểm cũng đa số thuộc về âm hồn, cho nên lấy lực phòng ngự tới
suy xét, không gì hiệu quả hơn là sử dụng loại vật chất này.
Một đường đi tới, rốt cuộc Trần Dương cũng nhìn thấy cửa vào thành.
Hai bên cổng thành này có bốn thân ảnh đang đứng đó canh giữ.
Quỷ Tu.
Khóe mắt nhìn qua, Trần Dương liền lẩm bẩm.
Quỷ Tu kỳ thật cũng là một loại sinh linh đặc thù, thông thường hồn phách
sau khi chết sẽ trở về dạng hồn thể, nhân gian hay gọi là ma.
Những ma này sau một thời gian nếu không tiến vào luân hồi, hoặc trốn thoát
sự dẫn dắt của Quỷ sai thì dần dần sẽ tu tập trở thành Quỷ. Khi đạt tới
đẳng cấp này, thông thường bọn chúng sẽ tự diễn sinh một số loại thần
thông cơ bản nhất. Tùy thuộc vào tư chất bản thân mà có thể trở thành
Quỷ Tu chân chính, cùng tìm hiểu thiên đạo, tu luyện thần thông, lần nữa bước lên tiên lộ.
Ở nơi này nhìn thấy Quỷ tu, Trần Dương thực ra cũng không có gì ngoài ý muốn.
Lúc này, thỉnh thoảng từ phía xa xa lại có một vài đầu Quỷ tu đi vào.
Mà những Quỷ tu gác cổng kia cũng đứng yên nơi đó, một bộ không để ý gì tới, nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Dương nhìn thấy cảnh này thì cười nhạt, bởi vì hắn thấy rõ, ngay khi
những quỷ tu kia đi qua, từng đạo thần thức như có như không quét qua
bọn họ một chút rồi mới buông tha. Hiển nhiên là bốn quỷ tu canh cửa đều có thủ đoạn tra xét đặc biệt, mà những quỷ tu đi vào cũng không có bất
cứ dị nghị gì, hoàn toàn xem như bình thường.
Trần Dương quan sát một chút thì sờ sờ cằm, khí tức toàn thân trầm xuống, nhìn bên ngoài
chẳng khác gì một quỷ tu co thực lực cỡ Trúc cơ kỳ.
Đối với nơi
này, thực lực như vậy cũng có thể xem như trung đẳng, thuận tiện làm
việc. Bởi vì Trần Dương nhìn thấy, bốn gã canh cổng kia cũng chỉ có tu
vi cỡ Luyện khí sơ kỳ mà thôi.
Không ngoài dự đoán, Trần Dương rất dễ dàng thông qua sự dò xét của bốn gã canh cổng mà đi vào.
Ngay khi bước chân vào bên trong thành, trước mắt Trần Dương liền hiện lên một cảnh tượng khác biệt hoàn toàn.