Ở phía xa xa, cách tên Ngân sứ chừng mấy nghìn dặm là một đạo phi quang
độn tốc cực nhanh như ẩn như hiện trên không trung. Bên trong đạo độn
quang này chính là Trần Dương, lúc này Trần Dương đang lấy một tốc độ
bất khả tư nghị mà chạy đi, chỉ trong vài cái chớp mắt thì đã chạy đi
được hơn vạn dặm đường.
Tuy nhiên, mặc dù đang triển khai độn tốc nhanh như vậy nhưng ánh mắt Trần Dương vẫn đăm chiêu chớp động linh
quang kiểm tra toàn bộ thân mình.
Càng kiểm tra, trán Trần Dương càng nhăn thành một đoàn, nét mặt ẩn chứa vẻ lo lắng.
Bởi vì trong một khoảnh khắc trước, Trần Dương chợt cảm thấy quanh thân
dường như bị một loại sức mạnh kỳ dị nào đó khoá chặt lại, dù cho Trần
Dương có sử dụng Pháp nhãn cũng không phát hiện điều gì bất thường.
Nếu như Trần Dương không phải rất tin vào trực giác bản thân thì chắc chắn sẽ cảm nhận đây giống như một ảo giác.
Ở trên Tu Tiên Giới không phải không có các loại công pháp truy tung hoặc khoá chặt đối phương, thậm chí còn có nhiều nữa là khác.
Thế nhưng đa phần trong đó đều là loại có dao động khí tức hoặc thần niệm mạnh mẽ.
Vậy mà thứ cảm giác mà Trần Dương đang cảm nhận được qua trực giác lúc này
cho hắn biết, đây không giống như bất cứ loại pháp môn công pháp nào.
Ngẫm nghĩ một lúc, tốc độ của Trần Dương càng thêm nhanh chóng vài phần, thế nhưng qua một đoạn thời gian mà vẫn vô pháp thoát khỏi sự đeo bám kia,
hơn nữa cảm giác bất an trong lòng lại ngày một nhiều hơn.
Việc
trốn chạy như thế này không phải là lần đầu tiên gặp phải, nhưng theo tu vi đề thăng, rắc rối của Trần Dương cũng càng ngày càng lớn theo. Huống hồ hiện giờ hắn còn đang mang theo sự vụ bên người, nếu làm không cẩn
thận thì ảnh hưởng sẽ không thể nào lường trước hết được.
Duy trì tốc độ như hiện tại đối với Trần Dương cũng không phải là việc gì quá
liều mạng, thế nhưng nếu duy trì trong một thời gian dài thì hắn cũng ăn không tiêu.
Theo sự tính toán của mình, Trần Dương biết rõ, nếu duy trì chạy trốn như hiện tại, sớm muộn gì pháp lực của hắn cũng tiêu
hao sạch, khi đó thì muốn trở mình cũng là chuyện mơ tưởng. Hơn nữa,
linh khí nơi này rất kỳ lạ, Trần Dương không thể nào tự động hấp thu từ
bên ngoài để bổ sung linh lực tiêu hao mà đơn thuần dựa vào tu vi tinh
thuần của bản thân, cùng nguồn linh thạch và đan dược.
Đem một
viên đan dược màu trắng ngà nuốt vào miệng hoá thành một dòng dược lực
ấm áp chảy xuôi theo kinh mạch, Trần Dương ánh mắt khẽ nhìn về phía sau
rồi dường như hạ quyết tâm, đột nhiên mắt trái đột nhiên xoay tròn, từ
giữa tròng mắt bắn ra một đạo bach ti mỏng đến mức mắt thường không thể
nhìn thấy được.
Đạo bạch ti này nhanh như chớp bắn thẳng về phía sau rồi biến mất nơi chân trời.
Chỉ trong nửa hơi thở, Trần Dương đột nhiên nhắm mắt lại rồi đột ngột mở ra, ánh mắt có vẻ tức giận.
Trong phút chốc vừa rồi, Trần Dương phát hiện truy binh phía sau vậy mà chỉ
có một bóng người tràn ngập ngân quang, bộ dáng to lớn kỳ dị, trên lưng
còn có một đôi cánh thịt khổng lồ đang ầm ầm đập cánh đuổi theo, bộ dáng cực kỳ hung ác như có thâm cừu đại hận gì vậy.
Chứng kiến chuyện này thông qua thần thông nhãn thuật, nét mặt Trần Dương đột nhiên băng
lạnh xuống, sát khí quanh thân nổi lên nồng đậm. Dù là ai đi chăng nữa,
tuỳ tiện bị truy đuổi như vậy thì dù là tượng đất cũng phải có ba phần
tức giận.
Trong lòng sát tâm nổi lên, thế nhưng Trần Dương cũng không vội vàng nóng nảy dừng lại mà cẩn thận cân nhắc.
Với tốc độ của hai bên hiện giờ, cộng thêm quãng đường đã đi xa, Trần Dương cảm thấy cho dù gã Ngân sắc quái nhân phía sau có viện binh đi theo đi
nữa thì cũng không thể nào trong một thời gian ngắn chạy tới được. Bên
cạnh đó, mặc dù thời gian vừa chạy vừa suy nghĩ cũng không dài, tuy
nhiên, ở bên trong Phán Thần Hệ Thống lại là một thời gian không nhỏ.
Theo như tính toán của mình, Trần Dương tính toán chỉ cần ở bên ngoài nửa
ngày nữa là phân thân có thể tạm thời dung hợp được Tam Sinh Liên vào cơ thể. Mặc dù còn cần một thời gian dài nữa mới có thể hoàn toàn hoà hợp
tiến giai Bất Tử Thân, thế nhưng Trần Dương tin rằng, với sức mạnh của
cỗ phân thân khi đó thì ở Nhân Giới này không nhiều thứ có thể phá huỷ
nó được. Hơn nữa, thông qua phân thân và những nghiên cứu của Trần Dương trong những năm gần đây, bản thân Tam Sinh Liên đã có nhiều loại thần
thông kỳ lạ. Một khi dung hợp được, chắc chắn sức chiến đấu không phải
bàn cãi.
Suy đi tính lại, Trần Dương liền dừng lại trên một bãi
loạn thạch trơ trọi, không nói hai lời liền phất tay một cái, một tia
chớp loé lên rồi biến mất ngay lập tức.
Trần Dương khoé miệng nổi lên một vệt cười lạnh, nhìn về phía xa xa, ánh mắt lạnh lùng.
Chỉ trong chốc lát, trong khoảng thời gian chừng mười nhịp thở, từ phía xa
xa chợt có tiếng gió rít sấm rền nổi lên, một cỗ áp lực cùng một tiếng
quát mang theo ngữ khí tức giận kéo đến.
Trận gió này mặc dù chỉ là áp lực nhưng cũng làm cho không gian rền rĩ mấy tiếng, cát bụi mù mịt.
Mặc dù vậy, Trần Dương hầu như không bị những loại uy áp này làm ảnh hưởng
chút nào, ngược lại chăm chú nhìn về một bóng đen to lớn đang ầm ầm đáp
tới, miệng tuôn ra ngôn ngữ Nhân tộc:
- Tiểu tử Nhân tộc, ngươi là người phương nào sao chạy đến nơi đây rình mò chúng ta? Nhận lấy cái chết!
Hầu như vừa quát xong, Ngân Giác thanh niên ngay lập tức chợt gầm nhẹ một
tiếng, ngoài thân hiện lên một đám quái phong rồi biến mấy ngay tại chỗ
chỉ lưu lại một tàn ảnh, mà tàn ảnh kia cũng không nhanh, không chậm
đánh ra hư không một trảo. Một bóng đen mơ hồ hiện lên, vặn vẹo chớp
động vài cái rồi hình thể chợt kéo dài ra rồi biến thành một cây ô mâu.
Trần Dương thấy cảnh này, khoé miệng khẽ co quắp một chút, bỗng nhiên trên
người kim quang đại thịnh, một tay nắm chặt bỗng nhiên hơi nghiêng một
chút liền đánh ra một kích. Quyền này chưa kịp đánh ra hoàn toàn nhưng
một kim sắc quyền ảnh trông có vẻ ngưng đọng dị thường đã gần như thoát
ra khỏi nắm tay chợt loé lên mà bắn ra.
Quyền phong đi qua nơi
nào nơi đó phát ra tiếng bạo liệt xé gió, tiếp theo quyền ảnh liền vặn
vẹo một chút rồi "oanh" một tiếng. Kim sắc cự quyền sau khi bay ra cách
Trần Dương không xa một chút thì bạo liệt, hoá thành một vòng kim sắc
quang tráo đem phương viên mấy trượng bên trong bao lại. Một tiếng rống
kinh sợ truyền ra, tiếp theo một đoàn hoàng quang bỗng nhiên bạo liệt mà ra rồi cùng với kim quang đan vào nhau.
Mà đúng lúc này, Ngân
Giác thanh niên nọ những tưởng tiêu thất một bên đột nhiên hiện ra ngay
bên cạnh Trần Dương, lúc này nét mặt chợt hiện lên vẻ nanh ác, trong tay ô mâu chợt loé lên rồi vô thanh vô tức tiêu thất.
Ngay sau đó,
phía trước người Trần Dương mấy trượng ô mâu quỷ dị hiện lên, ô mâu này
khẽ run lên một cái liền hoá thành một đạo ô mang nhằm Trần Dương bắn
thẳng tới. Tuy vậy, Hàn Trần Dương phản ứng cũng nhanh không kém, ô mâu
cơ hồ vừa mới xuất hiện thì trong miệng hắn đã phun ra một đạo kim sắc
hồ quang vừa lúc kích lên trên thân ô mâu.
Quanh thân Trần Dương
lúc này cũng ngay lập tức xuất hiện một tầng Lôi sắc điện hồ bao quanh
toàn thân, thỉnh thoảng lại có điện xà sấm chớp loé lên.
Hiện giờ Trần Dương mặc dù không biết Ngân Giác thanh niên trước mắt này thuộc
bộ tộc nào, vì khí tức trên người thoạt nhìn có vẻ như là Ma Tộc, nhưng
lại có chút khí tức khác lạ.
Thế nhưng, dù là Tộc gì, thì Trần
Dương tin rằng đối phó với loại thần thông âm tà trước mắt thì sử dụng
Lôi điện luôn là phương pháp ổn thoả nhất.
Thế nhưng…
Một màn quỷ dị xuất hiện ngay sau đó!
Ô mâu đột nhiên chợt loé linh quang mà hoá thành một đạo hư ảnh xuyên
thẳng qua kim sắc hồ quang, kim sắc hồ quang mất đi mục tiêu mà đánh vào hư không, căn bản là không thể ngăn cản thế tới của ô mâu này.
Nguyên bản ô mâu này đã xuất hiện gần trong gang tấc, hiện giờ lại xuất hiện
cảnh quỷ dị này cho dù Trần Dương có thân pháp linh mẫn phi thường thì
cũng không tránh thoát khỏi một kích bất ngờ này. Kết quả chỉ thấy
"phanh" một tiếng, ô mâu hung hăng đâm lên người Trần Dương một cái rồi
cũng bạo liệt thành một đám hắc quang mà ra.
Trần Dương bị một cỗ cự lực vô hình đánh sâu vào trong cơ thể làm hắn không thể không lui
lại vài bước nhưng thân mình lại bình yên vô sự. Ngay cả hàn quang đen
kịt do ô mâu bạo liệt tạo thành giống như hắc sắc âm khí dày đặc lao tới nhưng lại bị Chiến Giáp trên người Trần Dương ngăn cản toàn bộ.
Thần thông này của Ngân giác thanh niên kia tuyệt đối là có thể nhất kích
trảm sát tu sĩ bình thường nhưng chỉ thấy bên ngoài Chiến Giáp chợt loé
lên toả ra một mảng kim sắc phù văn liền ngăn cản toàn bộ đám hắc sắc
hàn mang kia.
Trần Dương cùng Ngân Giác thanh niên đồng thời biến sắc.
Hiển nhiên, cả hai người đều đồng thời có chút giật mình về khả năng của đối phương. Trong lòng không hẹn mà gặp đều cùng nổi lên suy nghĩ trận
chiến này chắc chắn không hề dễ dàng như tưởng tượng của mình.