Ngẩng nhìn bầu trời dần phục hồi như cũ, lại cảm nhận vô số người đang ùn ùn chạy về hướng Thiên Sơn, Trần Dương liền trầm tư.
Ánh mắt của hắn đảo nhìn đến xa xa, chợt thấy một toà tế đàn cũ nát
ảm đạm không chút ánh sáng, tựa như là đã bị bỏ quên không biết bao
nhiêu năm vậy.
Trần Dương khẽ động đầu vai, thân ảnh nhoáng lên liền bơi nhanh về phía tế đàn này.
Quãng đường nhìn gần nhưng thực ra lại không gần chút nào, Trần Dương càng bơi càng thấy kỳ lạ. Bởi vì dù hắn có bơi như thế nào thì hình ảnh nhỏ xíu kia của Tế Đàn thuỷ chung vẫn giữ bộ dáng xa xăm và kích thước
nhỏ y như cũ.
‘Cấm Chế?’
Trần Dương thì thào, pháp nhãn quét qua liền rơi vào trầm tư.
Chỉ thấy phía trước mặt hắn là một tổ hợp cấm chế vô cùng phức tạp,
là thứ phức tạp nhất mà Trần Dương hắn nhìn thấy kể từ lúc bắt đầu học
tập cấm chế đến nay.
Phải biết, cấm chế cũng chia ra nhiều cấp bậc, một ấn ký là đơn vị
thấp nhất, nhiều ấn ký mới tạo nên một cấm chế. Mà nhiều cấm chế tạo
thành một tổ hợp cấm chế.
Tổ hợp cấm chế có thể chứa đựng bao nhiêu cấm chế bên trong, đó chính là phụ thuộc vào trình độ cấm chế của người thi triển. Do vậy, chỉ cần
nhìn qua một người thi triển tận lực một tổ hợp cấm chế là có thể biết
trình độ cao thấp ra sao.
Mà thông thường, những tu sĩ sử dụng cấm chế cũng không quá mặn mà
với việc sử dụng một tổ hợp có nhiều cấm chế, mà thường sẽ sử dụng nhiều tổ hợp chồng chất lên nhau. Bởi vì việc này không yêu cầu tu vi cấm chế quá cao, cũng không yêu cầu độ phức tạp quá lớn. Những tu sĩ có trình
độ cấm chế không cao thường sử dụng phương pháp dùng nhiều tổ hợp này,
mặc dù nếu so về tổng thể, thì nhiều tổ hợp sẽ làm cho cấm chế không
phát huy được hết uy lực, nhưng so với độ khó của việc bố trí một tổ hợp nhiều cấm chế thì nó còn dễ dàng hơn nhiều.
Mà hiện giờ, thông qua quan sát, Trần Dương phát hiện phía trước vậy
mà chỉ có duy nhất một tổ hợp cấm chế, với chừng mười vạn đạo cấm chế
nhỏ khác phối hợp bên trong.
Trần Dương thân là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, lại học tập thuật cấm chế từ
rất lâu, thời gian tu luyện trong Phán Thần Hệ Thống, hắn cũng đối với
trình độ cấm chế của bản thân có chút hoả hầu. Thế nhưng hiện giờ nếu
như tự tay hắn thi triển hết sức, cố hết sức liều mạng cũng chỉ thi
triển được một cấm chế tối đa một vạn đạo cấm chế, hơn nữa còn không duy trì được quá lâu.
Nhìn tổ hợp trước mắt, chẳng những hết sức ổn định mà lại vô cùng
phức tạp tỉ mỉ, ở nơi này qua bao nhiêu năm vẫn không có bị hư hao sứt
mẽ tý gì, Trần Dương trong lòng liền đối với người bày trí ra tổ hợp cấm chế này hết sức tò mò xen lẫn bái phục.
Cường giả vi tôn!
Dù là lĩnh vực nào cũng thế!
Trần Dương quan sát hồi lâu, nhưng cũng chưa vội vàng tìm hiểu mà động niệm đi vào trong Phán Thần Hệ Thống.
Thân ảnh Trần Dương vừa xuất hiện liền đi tới một gian tứ hợp viên
đơn giản mà quen mắt, phía trước có hai người đang loay hoay trồng một
giàn mướp.
Hai người này tóc trắng như tuyết,, da dẻ mặc dù có dấu vết tuổi tác
nhưng đôi mắt vẫn tinh anh minh mẫn, là một đôi phu thê răng long đầu
bạc chân chính.
Hai người này chính là Cha mẹ của Trần Dương.
Trần Dương trước khi đi xa, vốn đã nhờ vả Thành Hoàng tại chỗ hắn ở
giữ lại hồn phách cha mẹ hắn. Cho nên vừa về thăm nhà, Trần Dương liền
trực tiếp thu lại hồn phách của cha mẹ rồi an bài họ vào đây.
Đối với những chuyện thuộc về thế giới bên kia, Trần Dương vốn mang
tâm lý nước sông không phạm nước giếng, chỉ có một lần nhờ vả Thành
Hoàng này. Vốn chuyện này sẽ làm cho Trần Dương hắn vướng vào nhân quả
với vị Thành Hoàng kia, thế nhưng vì cha mẹ, vì bù đắp lại quãng thời
gian xa nhà mà Trần Dương chấp nhận chuyện này.
Bản thân Trần Dương đối với Âm Giới cũng rất hứng thú.
Thường nghe nhân gian đồn thổi Âm Giới hết sức âm u, là thế giới của
trừng phạt và luân hồi, thế nhưng Trần Dương thân làm Phán Quan thì biết rõ, chắc chắn sự thật cũng không đơn giản như vậy. Cho nên, từ khi trở
về nơi này, Trần Dương đã mang trong mình ý định tìm hiểu sự thật một
chút xem Âm Giới này rốt cuộc là như thế nào.
Mà lúc này, nhìn thấy thân ảnh Trần Dương từ xa đi bộ tới, cha mẹ hắn liền mỉm cười, bỏ dở công việc trong tay rồi nói:
- Con trai về đấy à? Về một mình sao?
- Cha! Mẹ! Con xin lỗi…
Trần Dương quỳ xuống nói.
Cha mẹ hắn thấy vậy thở dài, ánh mắt hơi u sầu nhưng cũng giấu đi rất nhanh rồi đỡ hắn dậy:
- Quỳ cái gì, lần này không được thì sau này.
Trần Dương nghe vậy thì trong lòng càng thêm chua xót.
Lúc trước Trần Dương từng có lời hứa sẽ dẫn con dâu về ra mắt hai
người. Thế nhưng mọi việc diễn biến quá nhanh, mà Tử Tuyết lúc này cũng
đã trở về Tiên Giới. Vì vậy mà lời hứa dẫn con dâu về với cha mẹ của hắn vẫn chưa thực hiện được.
Hoàn cảnh nơi này rất không tệ, là Trần Dương cố tình sắp xếp cho cha mẹ mình.
Ở nơi này, Trần Dương cũng bố trí một gian tứ hợp viện tương tự như
căn nhà khi trước của hắn, tất cả đồ dùng vật dụng đều được hắn thu vào
nơi này. Làm cho hoàn cảnh hoàn toàn giống với căn nhà của hắn.
Sau khi trò chuyện một chút, Trần Dương nửa ngày sau liền chậm rãi bước đi.
Cha mẹ hắn mặc dù ở trong này, thế nhưng vẫn chưa biết rõ mình đã
chết đi, mà trí nhớ chỉ nhớ đến lúc ở trong căn nhà cũ. Vì vậy nên Trần
Dương cũng không muốn để lộ quá nhiều.
Bên cạnh đó, đối với em gái của mình, Trần Dương đã thử đến tìm.
Nhưng sau khi thấy nàng đang làm mẹ hiền dâu thảo thì cũng không còn
vướng bận gì nữa. Hắn cũng không có ý định bắt ép nàng phải theo hắn, dù sao nàng cũng sẽ có tạo hoá của riêng mình.
Sau khi giải quyết xong, Trần Dương lần nữa xuất hiện phía trước cấm chế bao quanh Tế Đàn.
Cấm chế một khi bài trí, thì muốn phá giải chỉ có hai cách.
Một là dùng sức lực mạnh mẽ phá vỡ cấm chế. Muốn làm điều này chẳng
những yêu cầu người phá giải có tu vi cao thâm mà đồ vật bên trong cấm
chế khi được mở ra cũng sẽ bị hư hại phần lớn. Thông thường, một số tu
sĩ không am tường cấm chế thường sử dụng phương pháp này.
Mà cách thứ hai, đó chính là dùng hiểu biết của bản thân, đi phá giải từng cấm chế một, vận dụng kiến thức bản thân để thôi diễn cấm chế, tìm cách hoá giải nó.
Nhìn nhìn chung quanh, Trần Dương phát hiện nơi này có dấu vết dùng
lực xông vào, thế nhưng lại bị tổ hợp cấm chế ngăn chặn bên ngoài, làm
cho đất đá chung quanh nơi này bị xô xát lẫn lộn dồn hết về phía sau, mà những viên đá nhỏ li ti kia vẫn còn dấu vết bị vụn vỡ do kình lực
nghiền ép. Vậy cho nên Trần Dương liền nhớ lại con Huyền Vũ kia, trước
lúc bị Trần Dương thu phục vẫn quanh quẩn nơi này. Điều này chứng tỏ cái tế đàn này có gì đó rất quan trọng đối với nó, quan trọng đến nỗi nó dù biết không thế xông vào nhưng vẫn liều mạng xông tới.
Nhưng theo những gì mà Trần Dương suy đoán thì cái tế đàn kia rất có
thể có ẩn chứa bí mật gì đó, thậm chí rất có thể liên quan đến cái chết
của thần thú Huyền Vũ này.
Phải biết nơi này là một cái hồ nước ngậm cực kỳ sâu bên trong lòng
đất, phía bên trên là vô số tầng đất đá chồng chất lên nhau, chứng tỏ
thần thú Huyền Vũ này đã ở nơi này rất lâu về trước.
Mà cái rất lâu về trước đó, có chuyện gì xảy ra, thì hoàn toàn vẫn là một bí ẩn không ai giải thích nổi.
Quang mang trong mắt Trần Dương loé lên, hắn tin rằng nếu có thể tiếp cận được Tế Đàn kia, rất có thể hắn sẽ khám phá ra điều gì đó rất quan
trọng. Cảm giác này rất kỳ lạ, ban đầu nó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua,
thế nhưng sau đó càng ngày càng nổi lên mạnh mẽ, làm cho Trần Dương đối
với cấm chế nơi này càng thêm muốn phá giải.
Sau khi nghiền ngẫm một hồi, Trần Dương cũng chưa tự tiện đi về phía
trước mà ngồi xuống tại chỗ, ánh mắt lập loé bắt đầu quan sát những cấm
chế gần chỗ hắn nhất.
Một lần ngồi này, Trần Dương tựa như một pho tượng đá ngồi tại chỗ suốt một tháng trời.
Vào một ngày nọ, ánh mắt Trần Dương đột nhiên chớp động tinh mang,
sau đó đứng dậy. Hắn mạnh mẽ bước chân về phía trước, đầu ngón tay đột
nhiên vẽ ra một đạo ấn ký trong hết sức bình thường.
Thế nhưng, ngay khi Trần Dương vẽ ra ấn ký bình thường này, đột nhiên cảnh vật trước mắt hắn liền thay đổi. Bên trên là bầu trời trong xanh
chói chang ánh nắng, hai bên là cuồng phong băng hàn thấu xương thổi
tới, mà phía trước mặt lại là một vực sâu thăm thẳm, thỉnh thoảng từ
dưới đáy vực lại phà lên một đám hoả diễm hình nấm, nhiệt độ cao đến nỗi có thể hoà tan cả sắt thép.
Trần Dương ánh mắt bình tĩnh, không hề để ý đến những cảnh tượng này
mà nhìn chằm chằm về phía trước, ngón tay cái đẩy tới rồi vặn xoáy một
cái, bàn chân theo đó tiến về phía trước hai bước rồi né sang phải một
bước, ngay sau đó lại đi về phía trước một bước.
Lúc này, cảnh vật chung quanh Trần Dương đột ngột thay đổi, toàn bộ
cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi đều biến mất không thấy bóng dáng, thay vào đó là cảnh tượng xuất hiện lại như cũ. Trần Dương nhìn về phía trước
liền thấy Tế đàn vẫn im lìm như cũ, thế nhưng với sự nhạy cảm và nhãn
lực của một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ như hắn, Trần Dương phát hiện hình ảnh
Tế Đàn kia lại càng rõ ràng hơn một chút, khoảng cách cũng có chút thu
hẹp.
Khoảng cách này rất nhỏ, chỉ có ba bước chân. Thế nhưng Trần Dương
cũng phải suy xét cực kỳ cẩn thận, mỗi một chi tiết, mỗi một hành động,
mỗi một thời khắc đều được hắn tính toán vô cùng cẩn thận kỹ lưỡng, đã
trải qua thôi diễn không biết bao nhiêu lần mới có thể bước ra mấy bước
chân như vừa rồi.
Nếu như vừa rồi Trần Dương có sơ hở ở bất kỳ thứ gì, từ thời điểm
bước chân cho đến ấn ký trên tay, thì chắc chắn những cảnh tượng kia sẽ
không là hư ảo mà trực tiếp cuốn lấy hắn, thiêu chết hắn ngay tại chỗ.
Cho dù là ai cũng khó lòng chống cự.
Tuy vậy, Trần Dương vẫn không hoang mang hay vui mừng, sắc mặt bình
tĩnh ngồi xuống tại chỗ, tiếp tục thôi diễn những bước tiếp theo.