- Nếu ta không nhìn nhầm, đạo hữu sớm đã đến bình
cảnh, thế nhưng mỗi khi rời xa khỏi nơi này thì tim ngực đau nhói, thần
thức như có cảm giác bị xé rách, thậm chí nếu cưỡng ép rời đi quá xa thì thậm chí còn cảm thấy thần hồn run rẩy như muốn chống trụ không nổi, tu vi theo đó dần dần tan biến, có phải hay không?
Trần Dương mỉm cười.
Lưu Kim nghe vậy cả kinh, sắc mặt bỗng trầm xuống:
- Thì ra đạo hữu vẫn ở quanh quẩn nơi đây theo dõi ta?
- Theo dõi đạo hữu? Ngươi nghĩ mình là ai? Ta có thời gian quanh quẩn nơi này theo dõi đạo hữu thì còn để cho người của Nam Nhạc Phái tổn hại đến bằng hữu của ta hay sao?
Trần Dương nhạt nhẽo nói, làm cho sắc mặt Lưu Kim thoáng cái hơi hoà hoãn lại, chắp tay nói:
- Vừa rồi Lưu mỗ có chút xúc động, mong đạo hữu chớ trách. Thú thật,
ta quanh năm bế quan, đối với sự tình của môn phái chỉ là bảo hộ tông
môn. Còn quản lý sự vụ thì do những người khác đi làm.
- Lưu đạo huynh chuyên cần khổ tu, quả nhiên đáng ngưỡng mộ. Bất quá, chuyện ngươi làm giao dịch với Yêu Tộc thì có ai biết hay không?
- Đạo hữu nói gì ta không hiểu?
Lưu Kim sắc mặt như thường, không chút hoang mang hỏi ngược lại. Bộ
dáng vô cùng thong dong bình tĩnh, thậm chí còn mang theo thần sắc tò
mò. Nếu như người không biết, chắc chắn sẽ bị bộ dáng này của lão lường
gạt, cho là lão không biết tý gì.
Trần Dương thấy vậy thì không khỏi lắc đầu, thầm than tâm cơ Lưu Kim
này bề ngoài nhìn như khách sáo hời hợt nhưng thật ra lòng dạ rất sâu.
Chuyện này chắc chắn liên quan đến bí của lão, cho nên mới làm bộ không
biết như vậy.
Thông qua chuỗi các sự kiện, lại thêm thông qua phân thân trong Phán
Thần Hệ Thống trực tiếp sưu hồn Viên Nghi Nghi và Viên Thành, Trần Dương sớm đã nắm giữ thông tin về việc Nam Nhạc Phái có một thoả thuận với
đám cao tầng yêu tộc, muốn nhân cơ hội này chế tạo những cuộc chiến đấu
để rèn luyện đám đệ tử, chuẩn bị cho thứ gì đó mà ngay cả Viên Phi Phi
cũng không được biết.
Bất quá, Trần Dương thì cũng không có quá chú tâm tìm hiểu chuyện
này, chỉ cần nhìn thái độ của Lưu Kim hiện tại thì Trần Dương đã tự có
đáp án của mình rồi, nếu có hỏi chắc chắn cũng không thu thập được gì.
Lúc này mới nói:
- Nếu như Lưu đạo hữu đã không biết gì thì thôi vậy. Bất quá, lần này Nam Nhạc Phái nói gì thì nói cũng cần cho ta một chút giải thích mới
được. Không biết Lưu huynh có lời gì để nói hay không?
- Trần đạo hữu có gì cứ nói, nếu là chuyện ta có thể làm thì nhất định sẽ nhất quyết không chối từ.
Lưu Kim nhỏ giọng nói.
- Nếu Lưu đạo hữu đã nói như vậy thì ta muốn cùng ngươi làm một cái
giao dịch. Đổi lại, ta có thể nói cho đạo hữu cách để thoát khỏi tình
trạng hiện tại.
Trần Dương khoé miệng vểnh lên nói.
Nghe được lời nói của Trần Dương, ánh mắt Lưu Kim sáng lên, tròng mắt hơi đảo liền không chút do dự nói:
- Đạo hữu nói lời ấy có chứng cứ gì hay không? Lão phu dù sao cũng là Thái thượng trưởng lão của Nam Nhạc Phái, có một số việc vẫn không thể
tuỳ tiện được. Đạo hữu nên biết điều đó!
- Tốt, Lưu đạo hữu nói những lời như vậy ngược lại rất hợp ý ta. Nếu đã như vậy, ta cũng không ngại nói cho đạo hữu biết…
Trần Dương nhúc nhích môi, chuyển sang truyền âm nhập mật, đem một vài chuyện nói cho Lưu Kim.
Cũng không biết những điều Trần Dương nói là gì, Tuý mỗ dù núp gốc
cây phía sau dỏng tai nghe nhưng vẫn không cách nào nghe được. Chỉ thấy
một lúc sau, sắc mặt Lưu Kim trở nên do dự, dáng vẻ khó nghĩ.
Lúc này, Trần Dương cũng không có gấp gáp mà ngược lại thong dong khoanh tay ngồi đó, nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi.
Lát sau, Lưu Kim mới thở ra một hơi dài, nói:
- Được, nhưng phí tổn truyền tống phải do đạo hữu tự chịu. Hơn nữa,
nguyên anh của Phạm La phải trả lại cho Nam Nhạc Phái chúng ta xử lý. Ta có thể cam đoan, sau này Phạm La nhất định không tái phạm sai lầm này
lần nữa.
Trần Dương hầu như chỉ suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói:
- Tốt, thành giao. Hiện giờ ta sẽ trở về Nam Nhạc Thành. Nửa tháng sau sẽ quay lại giao dịch cùng đạo hữu.
Nói xong, Trần Dương liền rời đi.
Lưu Kim nhìn Trần Dương vừa rời đi thì khuôn mặt hơi trầm ngâm như
đang suy nghĩ gì đó, lát sau thở dài một hơi, thân ảnh chậm rãi biến
mất.
Trần Dương rất nhanh trở về Nam Nhạc Thành.
Trở lại Trần Thúc Phủ, gã đạo sĩ của Nam Nhạc Phái sớm đã nhận lệnh
rời đi, còn lại Bạch Chính và Thẩm Lan đang ngồi trò chuyện gì đó, dáng
vẻ khá thân mật.
Chỉ có điều Bạch Chính hầu như nói rất ít, thỉnh thoảng chỉ mang theo vẻ mặt bình tĩnh đối đáp mà thôi, thế nhưng Thẩm Lan thì chốc chốc lại
che miệng khẽ cười.
Trần Dương bước vào bên trong, tằng hắng mấy tiếng.
Cẩm Y Vệ Bạch Chính sắc mặt hơi đổi, có vẻ xấu hổ, đứng lên trước nói:
- Đại nhân đã về!
- Trần sư huynh!
- Bạch Chính, ngươi đi sắp xếp cho lũ trẻ đến đây, sau đó ở đây hộ pháp cho ta, không được để cho bất cứ ai quấy rầy.
Trần Dương nhẹ nhàng nói, bước chân rẽ về hướng căn phòng cùng với Thẩm Lan.
Cẩm Y Vệ Bạch Chính nhìn theo hai người, trong lòng không biết đang
suy nghĩ chuyện gì, sắc mặt bình tĩnh trở lại, tập trung mười phần canh
giữ nơi này.
Vết thương của Thẩm Lan tuy rằng kinh mạch đứt hết, lại bị người ta
dùng linh lực phong toả, tuy nhiên, đối với Trần Dương mà nói thì cũng
không tính là chuyện tình gì quá phức tạp. Sử dụng một ít đan dược trân
quý cùng với sự diệu dụng của Dương Châm, Trần Dương chỉ trong mấy ngày
đã đem vết thương của Thẩm Lan hoàn toàn trị khỏi. Bởi kinh mạch khai
thông, lại thêm Trần Dương không tiếc sử dụng linh lực tinh thuần quán
thâu cho nàng, khiến cho nàng đại nạn không chết mà tu vi cũng theo đó
tiến lên Trúc Cơ Hậu Kỳ đỉnh phong, tin rằng chỉ cần bế quan tham ngộ ổn định căn cơ một thời gian nữa là có thể thuận lợi tiến vào hàng ngũ Kết Đan Kỳ.
Mà nhờ có Trần Dương chữa trị, Thẩm Lan cũng lần nữa khôi phục được dung mạo xinh đẹp năm xưa, tìm về tự tin cho nàng.
Trong lúc Trần Dương đang chữa trị cho Thẩm Lan, thì ở một nơi cách
đó rất xa, có một cô gái mang theo một tấm khăn che mặt, khí chất xuất
trần đang lướt bay đi trên mặt biển, thỉnh thoảng nàng lại dừng lại, tay liên tục bắt quyết như muốn cảm ứng gì đó, sau đó mới tiếp tục bay đi.
‘Phi hành đã hơn nửa tháng, tại sao còn chưa tìm thấy? Rõ ràng cảm
ứng được ở khu vực này mà, chẳng lẽ người nọ đã thức tỉnh thiên phú ẩn
thân?’
Cô gái này tự lẩm bẩm.
Nếu Trần Dương có ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra, đây chính là Viên Tử
Nguyệt. Lúc này khí chất trên người nàng đã thay đổi rất nhiều, chẳng
những thần sắc mạnh mẽ đầy đặn mà khí tức trên người càng phát ra uy áp
của Nguyên Anh Kỳ tu sĩ. Hiển nhiên, kỳ ngộ của nàng cũng không thua kém Trần Dương chút nào. Trần Dương thì có Phán Thần Hệ Thống với cách biệt thời gian mới có thể tiến giai nhanh chóng như vậy. Còn Viên Tử Nguyệt
này chỉ qua một đoạn thời gian mấy chục năm đã có tu vi Nguyên Anh Kỳ,
có thể thấy tốc độ tiến giai của nàng khủng bố cỡ nào.
Sắc mặt của Viên Tử Nguyệt lúc này không được tốt lắm, sau khi bắt quyết thì thân ảnh liền loé lên chạy đi.
Nửa ngày sau, Viên Tử Nguyệt dừng lại trên một khu vực mênh mông.
Nơi này rất vắng vẻ, chỉ có gió thổi mặt biển lao xao, bên dưới từng đàn cá nhỏ thỉnh thoảng lại lướt qua.
‘Rõ ràng là ở nơi này, chẳng lẽ người kia thật có ẩn thân thuật, hay cũng có thể là…’
Viên Tử Nguyệt nhíu mài cảm nhận, sau đó thì thào, ánh mắt đột nhiên nhìn xuống dưới biển.
Đột nhiên Viên Tử Nguyệt lao thẳng vào trong nước, bên ngoài thân
hình toả ra một quầng sáng đem toàn bộ nước biển ngăn cách bên ngoài.
Trên mặt biển mênh mông, chỉ trong chốc lát đã không còn thấy thân
ảnh Viên Tử Nguyệt đâu nữa, cứ như nàng chưa từng đến đây vậy.
Mà ở Trần Thúc Phủ, lúc này Trần Dương đã chữa trị xong cho Thẩm Lan, nhìn nàng cười nói:
- Chúc mừng sư tỷ, vết thương của tỷ đã được chữa trị xong. Hiện giờ
tỷ cũng nên nghỉ ngơi thật tốt. Số đan dược ta đưa phải dùng cẩn thận,
không được tiếc.
Nghe lời Trần Dương dặn dò, Thẩm Lan với dung mạo xinh đẹp nở nụ
cười, đưa tay vuốt tóc, cúi người thi lễ một cái tạ ơn Trần Dương rồi
mới cung kính lui ra ngoài.
Nhìn cánh cửa đóng lại sau khi Thẩm Lan rời đi, thần sắc của hắn đang mỉm cười ôn hoà đột nhiên chuyển sang khó hiểu, ánh mắt nhìn về phương
hướng Vô Biên Hải lẩm bẩm:
‘Lại thêm một phách nữa biến mất. Rất có thể là Viên Tử Nguyệt đã tìm được rồi. Xem ra dự định của mình cũng phải thay đổi, trước tiên về tìm Lý Tiểu Nguyệt và phách kia đã.’
Hiện giờ, thông qua bí thuật kia, Trần Dương trong đầu luôn có một
cảm ứng nhất định với những hồn phách còn lại của Hoa Tử Tuyết. Do đó
khi một phách biến mất, Trần Dương ngay lập tức cảm ứng được.
Bất quá, chuyện này Trần Dương cũng không có phản cảm hay là ngăn cản gì, đơn giản là Trần Dương muốn giữ lại một chút kỳ ức của Hoa Tử
Tuyết, cho nên nhất định phải để cho nàng tìm một phách yếu khác dung
hợp, nếu không sẽ bị những hồn phách khác chiếm lấy hoặc là Hoa Tử Tuyết trực tiếp tan vỡ.
Đáng lẽ Trần Dương có thể sử dụng Phán Thần Hệ Thống để làm chuyện
giữ lại hồn phách cho Hoa Tử Tuyết, nhưng với thân phận thực sự của Hoa
Tử Tuyết, Trần Dương dù là Phán Quan Ngũ Tinh cũng không đủ đẳng cấp
phán quyết. Chuyện này làm cho Trần Dương cảm thấy buồn bực suốt một
thời gian.
Sau khi chữa trị xong, Trần Dương cũng không dừng lại, mang theo Cẩm Y Vệ Bạch Chính đi thẳng đến Nam Nhạc Phái, sau khi đi vào liền biến mất
tăm biệt tích.