Một Ngàn Linh Một Loại Phu Quân
Tất nhiên Tiêu Nhạc sẽ không làm giống theo lời của Lâm Yến Cẩm, nhưng
mà bắt đầu từ ngày đó, Tiêu Nhạc càng thêm để bụng với Lâm Yến Cẩm, bất
luận phát sinh sự tình gì đều để Lâm Yến Cẩm đứng ở bên cạnh mình, cứ
như vậy, tuy Lâm Yến Cẩm vẫn biến đổi tính tình mỗi ngày nhưng tốt xấu
cũng không tạo ra họa gì nữa.
Ngày đêm từng ngày trôi qua, ngày
gặp mặt của các thương gia ở Trừ Châu cũng tới, ngày này Tiêu Nhạc dậy
thật sớm, Lâm Yến Cẩm và Thần Thần còn ngủ, nàng lập tức thu dọn rồi mặc quần áo, vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn Lâm Yến Cẩm ngủ say trên giường
một cái, sau đó đi ra nhà ở.
Bây giờ, yến hội này là một đại sự,
cũng là ngày mà Tiêu gia ở Trừ Châu lập uy, đương nhiên không trì hoãn
được, lão quản gia Tiêu gia Tiêu Diệu sớm đã canh giữ ở bên ngoài phòng
của Tiêu Nhạc và Lâm Yến Cẩm. Thấy Tiêu Nhạc đi ra, Tiêu Diệu vội vàng
đi lại, thấp giọng nói: “Bây giờ lão gia Dư gia đã tới, còn lại người
mấy nhà còn chưa tới.”
“Ta đã biết.” Tiêu Nhạc gật đầu, muốn đi
đến đại đường, cuối cùng lại nhịn không được xoay người liếc mắt nhìn về phòng của mình một cái, dặn dò Tiêu Diệu: “Hôm nay phái thêm vài người
chiếu cố cô gia tốt, hắn muốn cái gì liền lập tức mua cho chàng, chỉ
là…… Đừng để cho chàng bước ra sân.”
Nếu ở ngày thường, Tiêu Nhạc tất nhiên không muốn giữ Lâm Yến Cẩm ở trong phòng, Tiêu Nhạc quá hiểu
biết quá khứ của Lâm Yến Cẩm, cũng biết từ nhỏ hắn đã bị mệt nhọc không
ít ngày tháng, chỉ là tình huống hôm nay lại không tha Tiêu Nhạc sơ sẩy. Chỉ cần việc hôm nay đi qua, Tiêu Nhạc sẽ có thể chăm sóc Lâm Yến Cẩm
đến Giang Nam tìm thầy trị bệnh, nghĩ đến đây, Tiêu Nhạc không nhịn được nhẹ nhàng thở dài.
“Đi thôi, đừng để cho lão gia Dư gia chờ sốt
ruột.” Nàng đi ra ngoài, Tiêu Diệu theo lời mà Tiêu Nhạc phân phó gọi
bọn hạ nhân tới, lại thuật lại ý tứ của Tiêu Nhạc một lần, lúc này mới
hướng đại đường đuổi theo Tiêu Nhạc.
Ngày nay có nhiều việc, ngày hội họp của đại bộ phận thương gia sunlia dđlqđôn ở Trừ Châu đương
nhiên không phải là ăn một bữa cơm đơn giản vậy, mỗi một nhà đều có mục
đích của mình, mà làm Tiêu gia thủ lĩnh ở Trừ Châu, việc phải làm tự
nhiên càng nhiều hơn. Cơ hồ từ sớm đến tối, Tiêu Nhạc đều phải ứng phó
với dòng người đến không ngừng, trong ngày này cũng không biết đã nói
bao nhiêu chuyện, mãi cho đến cuối cùng Tiêu Nhạc cảm thấy giọng nói của mình đã khan đi một chút.
Uống một ngụm trà thuận tiện giương
mắt nhìn sắc trời bên ngoài, Tiêu Nhạc mới phát hiện lúc này đã đến
chạng vạng, vài ngày trước mỗi ngày nàng bị Lâm Yến Cẩm dán lấy, mà hôm
nay lại không thấy nên có chút không quen. Cũng không biết hôm nay Lâm
Yến Cẩm lại biến ra cái tính tình gì, bây giờ đang làm cái gì.
Nhưng nếu bọn hạ nhân không lo lắng chạy tới nói với nàng “Thật tốt quá”, như vậy là chứng minh tình huống Lâm Yến Cẩm hôm nay cũng không tính quá
lạ.
“Tiêu chủ tử, ngài cảm thấy đề nghị ta vừa mới nói như thế
nào?” Không hề chú ý tới Tiêu Nhạc đang phân tâm, quản gia Tống gia ngồi ở trước mặt Tiêu Nhạc nhỏ giọng hỏi.
Tống quản gia từ lần bị Lâm Yến Cẩm lăn lộn cạo hết râu, lúc này vẻ mặt lão gia tử nghiêm túc nói
chuyện với Tiêu Nhạc, nhưng thật ra không biết vì sao Tiêu Nhạc nhìn ra
vài phần vui vẻ từ lão. Nàng nhướng mày, tuy không biết mới vừa rồi Tống quản gia nói gì, nhưng cũng gật đầu đáp: “Ta đang suy xét.” Nàng nói
xong lời này, quay đầu lại nhìn những người khác trong đường, chờ phân
phó vài người nữa xong, nàng mới hỏi: “Không biết thiếu gia và tiểu thư
Sử gia đi đâu rồi?”
Tiêu Diệu vẫn luôn đứng yên ở phía sau Tiêu
Nhạc lập tức đáp: “Hai vị nói là muốn đi dạo Tiêu gia, ta đã phái người
dẫn bọn hắn đi.”
Tiêu Nhạc nhíu mày hỏi: “Đi đã bao lâu?”
“Ước chừng…… Hơn một canh giờ.” Tiêu Diệu khẽ biến sắc mặt.
Tiêu gia rất lớn, nhưng lại không cho nhiều người ngoài vào lắm, ngày thường mỗi lần khách nhân nói muốn dạo Tiêu gia, Tiêu Nhạc toàn bảo hạ nhân
dẫn bọn hắn đi dạo, nhưng mà thông thường cũng chưa đầy nửa canh giờ là
quay lại, thiếu gia và tiểu thư Sử gia này đi hơn một canh giờ cũng
không thấy trở về, cũng không biết đến tột cùng gặp phải cái gì.
Tiêu Nhạc lập tức nhớ tới Lâm Yến Cẩm còn ngốc ở trong phòng hậu viện, không khỏi hỏi: “Yến Cẩm còn ở trong phòng sao?”
“Này…… Hạ Doanh còn chưa chạy tới tìm chúng ta, vậy hẳn là vẫn ở.” Mỗi lần
Lâm Yến Cẩm mất tích hoặc là náo loạn, trước tiên Hạ Doanh sẽ xông tới
nói cho Tiêu Nhạc.
Nghe Tiêu Diệu nói như vậy, Tiêu Nhạc không
khỏi nhẹ nhàng thở ra, có lẽ tiểu thư và thiếu gia Sử gia chỉ là đang ở
một chỗ nào đó của Tiêu gia lưu luyến quên giờ, mà không phải gặp Lâm
Yến Cẩm bên trong hậu viện.
Nhưng mà làm Tiêu Nhạc không nói gì
chính là, hai người mới vừa vừa nói xong những lời này, ngoài cửa liền
truyền đến Hạ Doanh dồn dập thanh âm: “Chủ tử, thật tốt quá thật tốt
quá……”
Hạ Doanh chạy và trong đường, thấy toàn bộ người đông đảo
trong đại đường lập tức cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ thật
cẩn thận mà dịch tới trước mặt Tiêu Nhạc, ghé vào bên tai nàng nói: “Chủ tử, cô gia hắn đột nhiên không thấy bóng dáng, cũng không biết đi đâu.”
Tiêu Nhạc bất đắc dĩ đóng mắt, nháy mắt trong đầu xẹt qua vô số ý niệm. Hôm
nay hộ vệ Tiêu gia nghiêm ngặt, Lâm Yến Cẩm không có khả năng bị bắt
cóc, cũng không có khả năng rời đi Tiêu gia, cho nên Tiêu Nhạc đại khái
có thể suy đoán được Lâm Yến Cẩm tất nhiên còn ở bên trong Tiêu gia, chỉ là hắn đột nhiên biến mất cũng không biết rốt cuộc là làm cái gì. tính
tình hiếm lạ cổ quái của Lâm Yến Cẩm đến tột cùng có bao nhiêu lực phá
hoại đáng sợ, Tiêu Nhạc cũng không phải không lĩnh giáo qua, hắn đã từng mang theo khách nhân của Tiêu Nhạc ở hậu viện đánh bạc cả buổi tối,
thắng hết gia sản mang theo trên người của đối phương, cũng từng thiên
chân vô tà bị người trêu cợt thiếu chút nữa gọi người khác kêu cha…… Tóm lại nếu có một ngày Lâm Yến Cẩm đột nhiên bay lên, Tiêu Nhạc chắc cũng
sẽ không thấy kỳ quái.
Lúc Tiêu Nhạc đang suy nghĩ, mọi người trong đường tò mò hỏi Tiêu Nhạc: “Không biết Tiêu chủ tử đã xảy ra chuyện tốt gì?”
Xem ra tiếng la “Thật tốt quá thật tốt quá” của Hạ Doanh mang đến không ít
hiểu lầm cho người ta. Tiêu Nhạc lắc đầu cười: “Chỉ là việc nhỏ thôi.”
Nàng vội vàng bảo Tiêu Diệu dẫn người đi tìm Lâm Yến Cẩm và công tử và
tiểu thư Sử gia kia, còn mình vội vàng ứng phó với mọi người, sau đó ra
đại đường cùng đám người Tiêu Diệu cùng đi tìm tung tích của Lâm Yến
Cẩm.
Tiêu gia rất lớn, chỗ ẩn núp mỗi lần của Lâm Yến Cẩm cũng
rất bách quái, Tiêu Nhạc bất đắc dĩ đỡ trán, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết tìm từ đâu, chỉ đành phải đi chỗ ở bên cạnh một vòng
trước. Nói đến cùng Tiêu Nhạc vẫn hoài niệm lúc Lâm Yến Cẩm ôn tồn lễ
độ, không những sẽ không mang đến phiền toái cho mình, ngược lại làm cho người ta sinh ra cảm giác có thể ỷ lại, chẳng qua…… ý tưởng trong lòng
của hắn, Tiêu Nhạc luôn đoán không ra.
Nói đến cũng kỳ quái, Tiêu gia nhiều như vậy, người tìm kiếm Lâm Yến Cẩm nhiều như vậy, nhưng mà
người mỗi một lần tìm được Lâm Yến Cẩm trước lại đều là Tiêu Nhạc. Lần
này cũng không ngoại lệ.
Lâm Yến Cẩm đang cùng một nam một nữ
cùng nhau ngồi bên hồ trong đình ở hậu viện, có lẽ bởi vì có hoa cỏ che
đậy, cho nên bọn hạ nhân mới không phát hiện ra hắn. Tiêu Nhạc xa xa
thấy Lâm Yến Cẩm cùng một nam một nữ kia nói nói cười cười, trong lòng
không khỏi sinh ra chút cảm giác kỳ quái Truyện chỉ được đăng tải trên
Diễn đàn. Tiêu Nhạc còn nhớ rõ khi mình nhìn thấy Lâm Yến Cẩm và Lý gia
tiểu thư, hai người cũng nói nói cười cười như vậy, nàng chỉ cho rằng
hai người là nói hợp ý, ai biết hỏi qua xong mới phát giác, Lâm Yến Cẩm
lại tự nói bậy bạ với họ những chuyện hoang đường “đánh Ma giáo giáo
chủ”, “đấu trí với võ lâm minh chủ”.
Có chút lo lắng đi đến bên
người ba người Lâm Yến Cẩm, thấy ba người nói chuyện với nhau như cũ
không hề chú ý tới mình đã đến, Tiêu Nhạc liền để tay đặt ở bên môi nhẹ
nhàng khụ một tiếng.
Lâm Yến Cẩm lập tức quay đầu, thấy người đến là Tiêu Nhạc, liền nhẹ nhàng cười nói: “A Nhạc, sao nàng lại tới đây,
ta nghe nói nàng còn ở bên ngoài nói chuyện với vài vị lão gia.”
Có chút không rõ tình huống hôm nay của Lâm Yến Cẩm là như thế nào, Tiêu
Nhạc thuận miệng đáp một câu: “Ta tới tìm chàng.” Nàng lại nói với một
nam một nữ ngồi bên cạnh: “Sử công tử, Sử cô nương, hóa ra hai người ở
chỗ này.”
“Tiêu chủ tử, chúng ta vốn định đi một lát rồi về đại
đường, lại không nghĩ rằng gặp Lâm công tử ở chỗ này nên hàn huyên thêm
vài câu.” Sử thiếu gia đứng dậy, chắp tay với Tiêu Nhạc cười nói: “Vẫn
luôn nghe được một ít về Lâm công tử, hôm nay vừa thấy mới biết đều là
lời đồn.”
“Không tồi, ít nhiều thì hai người huynh muội chúng ta
hiểu rõ không ít chuyện tình của Lâm công tử.” Sử gia tiểu thư cũng là
nói.
Tiêu Nhạc không hiểu nhìn hai người, lại đem tầm mắt trở xuống trên người Lâm Yến Cẩm: “Mọi người nói gì thế?”
Lâm Yến Cẩm lắc đầu, giữ chặt tay của Tiêu Nhạc nói: “Chỉ là thuận miệng
hàn huyên vài câu thôi, sự tình bên ngoài xử lý xong rồi sao? Muốn ta đi hỗ trợ không?”
Lúc này hai tròng mắt của Lâm Yến Cẩm trong trẻo
thấu triệt, trên mặt mang chút ý cười, ánh mắt lộ ra vài phần mệt mỏi,
Tiêu Nhạc nhìn hắn lập tức ngẩn ra, sau đó nhớ tới cái gì tới, bật thốt
lên hỏi: “Lâm Yến Cẩm?” Tiêu Nhạc gọi cực nhỏ tên Lâm Yến Cẩm, hơn một
nửa thời gian, nàng chỉ là gọi hắn là “Yến Cẩm”. Nhưng mà lần này lại
khác, nghe được Tiêu Nhạc hỏi chuyện, Lâm Yến Cẩm nhẹ nhàng gật đầu.
Bởi vì tao ngộ khi còn bé nên Lâm Yến Cẩm mới có thể sinh ra nhiều loại
tính cách như vậy, nhưng mà một năm trước, bệnh tình của hắn đã từng
được chữa khỏi, mà lúc tái phát lại, bệnh tình lại lại có chút khác
trước. Đó là qua một khoảng thời gian, Lâm Yến Cẩm có thể khôi phục tính cách vốn có một lần. Lúc trước Tiêu Nhạc quá mức bận rộn mà không có
chú ý tới, bây giờ tính lại, hẳn là hôm nay. Nói cách khác, Lâm Yến Cẩm
hôm nay mới là Lâm Yến Cẩm chân chính.
Hồi trước bởi vì Lâm Yến
Cẩm đi ra ngoài thấy một người nên nổi điên lần thứ hai, lại bắt đầu
những ngày mỗi ngày đổi sunlia một loại tính cách, cho nên vào thời gian Lâm Yến Cẩm khôi phục ngắn ngủi, Tiêu Nhạc đã từng hỏi hắn ngày đó đến
cuối cùng nhìn thấy gì, nhưng đối với vấn đề này, Lâm Yến Cẩm lại luôn
ngậm miệng không nói. Sau một thời gian lâu, Tiêu Nhạc hỏi không ra thì
cũng chỉ đem vấn đề này đặt ở một bên, chỉ là nàng vẫn không từ bỏ sai
người đi điều tra chuyện này, chỉ mong tra ra manh mối.
Mà Lâm Yến Cẩm có việc gạt Tiêu Nhạc, trong lòng Tiêu Nhạc rõ ràng lại không muốn đi dò hỏi nhiều.
Có lẽ sẽ tới một ngày, Lâm Yến Cẩm sẽ nói khúc mắc của mình cho nàng, bây
giờ mà nàng đi dò hỏi, chỉ là bóc vết sẹo trong lòng Lâm Yến Cẩm mà
thôi.
Sauk hi gọi hạ nhân tới đưa Sử công tử và Sử tiểu thư trở
về đại đường, Tiêu Nhạc ở lại ngồi xuống trước mặt Lâm Yến Cẩm nói: “Mấy ngày trước ta nghe Tiêu Diệu nói Giang Nam có một vị danh y, chuyên trị những chứng bệnh của chàng, ta muốn đưa chàng đi xem, có lẽ thật sự có
ích gì đó.” Lâm Yến Cẩm vốn là đại công tử Dung gia danh dương thiên hạ, hắn vốn hẳn là nhân vật lớn như đệ đệ Dung Nhứ của mình, lại bởi vì đủ
loại nguyên nhân biến thành bộ dáng như vậy, tuy Tiêu Nhạc không nói
nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Nghe được Tiêu Nhạc nói việc đi tìm thầy trị bệnh, Lâm Yến Cẩm thoáng kinh ngạc một lát, tiếp theo hắn nhíu mi cười nói: “Được.”
Biểu tình Lâm Yến Cẩm hình như là cũng không muốn đi, Tiêu Nhạc dừng một
chút, lại nói: “Chỉ là nghe nói tính tình vị đại phu kia có chút kì
quái.” Tuy rằng luôn biến ra một ít tính cách hiếm lạ cổ quái, nhưng Lâm Yến Cẩm vốn lại rất trầm mặc, lúc này ngồi ở đối diện Lâm Yến Cẩm, Tiêu Nhạc chỉ cảm thấy chính mình hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Giữa
nàng và Lâm Yến Cẩm có một tầng ngăn cách mông lung, ngăn cách này cũng
là từ một năm trước Lâm Yến Cẩm lại bắt đầu biến tính mới có.
Hoặc là tất cả đều là bởi vì người một năm trước Lâm Yến Cẩm đi ra ngoài thấy kia.
“Không biết vị đại phu kia tên là gì?” Lâm Yến Cẩm cúi đầu nhìn chén trà bày
biện lung tung trên bàn trước mặt, thấp giọng hỏi nói.
Tiêu Nhạc nói: “Họ Ninh, kêu Ninh Tịnh Nhi.”
Lâm Yến Cẩm hơi hơi giương mắt, lặp lại nói: “Ninh Tịnh Nhi?”