Khi nhìn vào đôi mắt này, thấy được biển máu bao la, điên cuồng mà đáng
sợ. Từ Khải Phong đã thấy rất nhiều đôi mắt như vậy, nhưng đây là lần
đáng sợ nhất, khí tức âm trầm băng lãnh khiến hắn rùng mình.
Cả
những người Trần Quý Tân cũng không ngoại lệ, khi thấy Băng Lãnh Sương
cả người tràn đầy lệ khí, hơi thở lạnh lẽo, đều kinh hãi, lại ngạc nhiên nàng ta còn không chết.
“Oanh, oanh, oanh...” Bỗng vô số tiếng
oanh minh vang lớn truyền đến, tại trong Băng Thiên Lĩnh Vực này, vô số
trận băng phong càn quét đi ra, từng đình đài lâu các trong Trần gia bị
băng phong điên cuồng đánh sập, từng mảnh vỡ hóa thành bụi phấn rải đầy
trời đất.
Trần gia rộng vài vạn dặm thì lúc này một phần của nó
đã hóa thành bình địa, dưới băng phong thổi qua, mọi thứ đều trở nên vỡ
nát.
Băng Lãnh Sương lạnh lùng không để ý đến gã, hai mắt nhìn đến phía tảng
thiên thạch kia, lúc này thiên thạch đã bị thiêu đốt gần hết, chỉ cao
chưa đến vài tấc, tảng thiên thạch này không có gì đặc biệt, chỉ là một
khối đá bình thường, chỉ là xung quanh tản ra quang mang nhàn nhạt, mờ
nhạt đến không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Khi Băng Lãnh Sương nhìn đến tảng thiên thạch này, hai mắt không khỏi mở lớn, tim đập thình thịch, một cỗ vui sướng tràn ngập trong lòng, giống như gặp được tri kỷ đồng dạng.
Đám người Trần Quý Tân cũng quay đưa mắt nhìn sang
tảng thiên thạch rơi xuống Trần gia, thiếu chút nữa phá tan đại trận,
đâm xuống Trần gia kia.
Ngay lúc mới nhìn đến, bọn hắn liền lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ gặp thiên thạch lúc này đã bị thiêu đốt hết, nhưng
bên trong lại lộ ra một mảnh vỡ nhỏ màu xanh, mảnh vỡ như là bầu trời,
như là đại dương bao la, khi nhìn vào mảnh vỡ, tựa như thấy được một thế giới, một thế giới là biển, là đại dương mênh mông bất tận.
- Mảnh vỡ này là thứ gì, tại sao lại ẩn chứa thủy tính mạnh mẽ như vậy?
Đại trưởng lão Trần Lăng ít nói nhìn thấy mảnh vỡ cũng không nhịn được mà lên tiếng.
- Đây, không lẽ tảng thiên thạch kia chính là bọc mảnh vỡ này?
Nhị trưởng lão Trần Phúc kinh ngạc hỏi.
- Chỉ sợ là thế, nhưng không biết mảnh vỡ này là từ chỗ nào rơi xuống...
- Chỉ là một mảnh vỡ nhỏ nhưng thủy tính ẩn bên trong lại mạnh mẽ như vậy, chỉ sợ cái này cũng là của Tiên nhân bên trên a.
Từ Khải Văn là đệ tử Tứ Tượng Môn, xem qua vô số kinh thư, nên khi thấy
mảnh vỡ này, hắn liền nghĩ đến là đồ vật của tiên nhân, dù sao ở Vũ
Huyền Đại Lục, hắn chưa từng thấy qua thứ gì có chứa thủy tính mạnh mẽ
như vậy.
- Tiên nhân? Thật sự là của tiên nhân? Chắc không phải chứ?
Nhiều người nghe vậy cũng cảm thấy nửa tin nửa ngờ.
- Tiên nhân?
Đến cả những người Trần Quý Tân cũng không khỏi kinh ngạc nhìn mảnh vỡ, nếu thật sự là của tiên nhân, vậy bọn hắn không phải là... phát tài sao?
- Ta chắc chắn tám chính thành, bởi nếu không phải của tiên nhân, tại sao lại có chứa thủy tính mạnh mẽ như vậy? Ở trong môn ta, có một bức họa
được sư tổ chúng ta lấy vô thượng đại đạo vẽ lên sau khi thành tiên, bức họa cũng chứa bên trong thủy tính... khi so với thủy tính của mảnh vỡ
này, cũng có thủy tính như vậy.
Từ Khải Văn cao giọng nói ra:
- Chỉ có đồ vật của tiên nhân mới có thể giải thích được tại sao một mảnh vỡ nhỏ bé nhưng lại ẩn chứa một cỗ thủy tính mạnh mẽ như vậy.
Đám người Trần Quý Tân cũng kích động không ngờ, phải biết rằng, tổ sư
trong miệng Từ Khải Văn chính là người sáng lập nên Tứ Tượng Môn, là
cường giả Đạo Quân trong truyền thuyết, nghe nói sau này nhập đạo thành
tiên, phi thăng lên Tiên giới trong truyền thuyết kia, đây là nhân vật
cỡ nào?
Mà một mảnh vỡ có thể so thủy tính ẩn chứa bên trong với
bức họa do một tiên nhân tự mình vẽ lên, vậy mảnh vỡ này rốt cuộc là từ
cái nào rơi ra, lại mạnh mẽ như vậy?
Cả đám hai mắt đều phát
sáng, nếu như lấy được mảnh vỡ này, bọn hắn không phải là phát tài sao?
Chỉ là, bọn hắn cũng nghĩ tới một vấn đề, đó là làm sao để không ai biết tin gì về mảnh vỡ này?
Có được mảnh vỡ này, có thể lên trời,
nhưng nếu không tốt, cũng có thể khiến Trần gia xuống tận địa ngục, rơi
vào cảnh vạn kiếp bất phục.
“Oanh —” Chỉ là không đợi bọn hắn có
thời gian suy nghĩ, đã thấy trời đất chấn động, một cỗ băng phong hóa
thành ngàn vạn băng lao đánh xuống, mỗi băng lao đều lấy tốc độ tuyệt
luân rơi xuống, giống như thiên ngoại vẫn thạch rạch ngang mà xuống, đâm thủng vạn đạo mà đến.Những người Trần gia lúc này há hốc mồm, hai mắt trợn lớn, kinh sợ nhìn đến phía trên, có chút không thể tin được.
Lúc này trên bầu trời, thấy được ngàn vạn băng lao đánh xuống bọn hắn, băng lao như quỷ thần đem mọi thứ đều đâm chết, khí tức lạnh lẽo từ băng lao từ bốn phương truyền đến để bọn hắn giật mình, vội vàng tránh đi.
“Ầm, ầm — —!!” vô số tiếng nổ vang tận trời đất, đại địa bị băng lao cắm
đến, run rẩy chấn động, mọi thứ bị băng lao cắt qua, đều trở nên băng
cứng, đại địa lập tức hóa thành mặt băng dày đặc, phủ cả vạn dặm đại
địa.
- Aa!
Những người không tránh kịp vội hét lớn đau
đớn, trong chớp mắt này, thấy được băng lao đâm thủng rất nhiều người,
có người bị băng lao xuyên thẳng từ đầu xuống, có người bị đâm thủng
ngực, cắm trên đại địa, máu tươi bắn ra, nhưng liền bị đông cứng lại.
Ngay lúc này, Trần gia đại loạn, chỉ một trận băng phong nhưng đa số người
đều bị cắm chết tại chỗ, có rất nhiều kiểu chết, vô cùng khiếp người.
- Chạy trốn!
Một người còn sống quát lớn, rồi hướng bên ngoài chạy đi, mặc dù hắn có
thực lực Thiên Hoàng đỉnh, là thiên tài trong Trần gia, nhưng hắn cũng
biết lúc này không giúp được gì, ở lại có khi bồi cả mạng vào, hắn liền
cùng mọi người chạy, chạy ra khỏi nơi này, chỉ có như thế mới sống được.
Những người còn sống lập tức theo hắn chạy trối chết, tại trong Trần gia lại
bị một nữ nhân điên này bức phải chạy như vậy, bọn hắn đều cảm thấy uất
ức khó chịu.
Băng Lãnh Sương cũng không ngăn cản, nàng lúc này đã hướng đến mảnh vỡ kia phóng đến, chỉ trong nháy mắt nàng đã vượt không
mà tới, trong nháy mắt có thể lấy được mảnh vỡ này.
Chính nhờ
mảnh vỡ này mà nàng đã sống, nhờ thủy tính của nó khiến hàn băng chi khí trong người nàng mạnh mẽ, đánh vỡ được không gian phong bạo, thoát ra
ngoài. Nếu không phải nó, có khi nàng đã bị không gian quấn chết.
Hơn nữa, thủy tính trong mảnh vỡ này, có thể giúp nàng rất nhiều, nếu nàng
có thể luyện hóa được thủy tính trong mảnh vỡ, chắc chắn Băng Thiên Thần Quyết sẽ đột phá cánh cửa mới thứ hai, thực lực cũng tăng lên, khi đó
sẽ càng có hy vọng thay đổi Băng tộc hơn, cho nên nàng quyết phải lấy
được nó.
Chỉ là, nàng muốn, nhưng người Trần gia cũng muốn.
Khi tay nàng vừa muốn chạm đến mảnh vỡ, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một đạo chưởng mang, mang theo lực lượng hủy diệt đánh tới.
“Oanh —” Đạo chưởng mang bá đạo phá tan vạn pháp, xuyên thấu không gian mà tới,
rung động thương thiên, một chưởng ẩn bên trong mênh mông lực lượng, tựa như một chưởng này có thể đem hết thảy đánh nát.
Băng Lãnh Sương mặt không đổi sắc, Bích Ngọc Kiếm khẽ run lên, kiếm khí như lôi thần đánh xuống, nhanh chóng mà ra.
“Keng — —” một tiếng ngân dài, kiếm khí như Thần Long hành thiên, một kiếm
chém ra phá diệt tất cả, trong chớp mắt đó, một đạo kiếm khí băng thiên
diệt địa chém ra, vạn đạo kiếm khí trong nháy mắt chém ra, không gian bị cắt nát, xuyên qua vạn vật chém đến.
Ngay tại “keng” một tiếng
này, kiếm khí trùng thiên, vô số điểm sáng tại kiếm khí ngưng tụ lại,
hóa thành từng đầu băng long đánh tới, tốc độ của băng long so với thiểm điện còn nhanh hơn, lại sắc bén vô cùng, có thể đem trời đất xuyên qua.
“Oanh —!!” một tiếng vang vọng đất trời, chỉ gặp hư không vỡ nát, xung quanh
trăm dặm trong nháy mắt băng diệt, ngay tại lúc chưởng mang cùng kiếm
khí trùng điệp chạm nhau, mọi thứ bị cuốn nát, chấn vỡ thiên địa, không
gian nứt ra vô số vết nứt khó mà lành.
- Chết đi!
Ngay lúc này, bỗng thấy phía trước Trần Phúc như lưu tinh lướt tới, trong tay
mang theo một thanh trường đao chém qua, khi trường đao này chém ra, đao mang lập tức hiện ra, tinh hỏa bắn ra, như ngàn vạn tòa núi lửa phun
trào, bộc phát ra.
Tốc độ nhanh vô cùng, Băng Lãnh Sương chỉ thấy được tàn ảnh lóe lên, đã thấy đao mang cắt đến trước mắt, không kịp
phản kháng, chỉ có thể đưa Bích Ngọc Kiếm đón lấy.
“Keng —” một
tiếng thật lớn, khi đao mang chém đến Bích Ngọc Kiếm, trước mặt lập tức
xuất hiện không gian hắc động, một cỗ lực lượng vô tận theo đao mang
đánh lên, khiến Bích Ngọc Kiếm chấn động kịch liệt.
Đao mang bá
đạo, đến cả Băng Lãnh Sương cầm Bích Ngọc Kiếm trong tay cũng bị đánh
đến lục phủ ngũ tạng muốn nổ, khí huyết sôi trào, một đạo vết máu lập
tức bắn ra, hai tay nàng bị vô số đạo đao mang nhỏ bé chém lên, khiến
hai tay đầy máu.
Đúng lúc đó, không đợi nàng kịp rên rỉ, đã thấy trên bầu trời hiện ra một đạo thân ảnh khác, uy áp từ trên trời giáng xuống.
“Phanh —” một tiếng vang lớn khiến thiên địa như lâm vào tĩnh lặng, đại trưởng lão Trần Lăng từ trên bầu trời đánh xuống, trong chớp mắt này, khí tức
ùng ùng vọt lên, quang mang che trời, thấy được ngàn vạn tòa thần sơn bị ném xuống, hung hăng hướng Băng Lãnh Sương dẫm xuống.
Băng Lãnh
Sương mắt đầy tơ máu, khi thấy kẻ này đạp xuống, vội vàng xoay người,
ngay lập tức có vô số băng phong hình thành, quét đến xung quanh người
nàng, hư không bị băng phong quét đến tạo nên từng trận chấn động.