Đây là lần đầu tiên Vận Nhi bước chân vào phòng
giam, vừa đi vào đã cảm giác được không khí bi thương và ngột ngạt, rất
khó mà tưởng tượng được Tô Ân Huệ đã ở nơi này hơn một năm. Tô Ân Huệ
vốn là người cao ngạo cỡ nào, Vận Nhi không biết bây giờ cô ta có còn
oán hận cô hay không, nhưng nếu không phải là vì cô thì cô ta cũng đã
không lỡ sa bước thành như hiện giờ.
"Số 32 Tô Ân Huệ, có người
tới thăm tù!" Khi quản ngục mở cánh cửa bảo vệ phòng giam, dáng vẻ có
phần tái nhợt và tiều tụy của Tô Ân Huệ từ sau cánh cửa kia chiếu vào
trong mắt Vận Nhi. Không còn mái tóc dài xinh đẹp, những đường nét sắc
sảo nhưng hơi gầy gò của cô ta lộ rõ trên khuôn mặt, đôi mắt to nổi bật
trên gò má gầy hõm lại, khiến cho Vận Nhi cảm thấy kinh ngạc.
"Chị..." Vận Nhi vừa thấy dáng vẻ chật vật như vậy của Tô Ân Huệ thì kìm lòng
không được mà rơi nước mắt, lại cầm lấy ống nghe ở phía bên kia tấm thủy tinh dày, gọi cô ta: "Chị!"
"Vận Nhi!" Tô Ân Huệ cũng cầm lấy
ống nghe ở đầu bên kia, sau khi nghe được tiếng khóc nức nở của Vận Nhi
thì giơ tay lên, ngăn cách lớp thủy tinh, hai bàn tay áp vào nhau. Rất
lâu rất lâu trước kia, hai người cũng đã từng tay trong tay làm một cặp
chị em tốt như vậy.
"Con bé ngốc này, em khóc cái gì chứ?" Trong
giọng nói của Tô Ân Huệ mang theo vài phần đau xót, lúc nhìn thấy Vận
Nhi vì mình mà khóc, cô ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn, thiếu chút nữa thì
cô ta đã hại chết Vận Nhi, ngay lúc đi ngang qua cánh cửa phòng giam thì cô ta đã bắt đầu thấy hối hận rồi.
"Chị,
xin lỗi chị, em không biết cái gì hết..." Vận Nhi nghe thấy giọng nói
khàn khàn của Tô Ân Huệ thì nước mắt lại càng giàn giụa, ngăn cách lớp
thủy tinh, cô phủ tay lên bàn tay hằn rõ vết thương của Tô Ân Huệ, biết
cô ta ở trong này chắc chắn chẳng dễ dàng gì.
"Vận Nhi, là chị có lỗi với em, em còn trách chị không? Xin lỗi em, trước kia chị không nên bị sự ghen tị làm mờ mắt, thiếu chút nữa thì đã hại em..." Tô Ân Huệ
chảy nước mắt, lúc đã mất đi toàn bộ rồi cô ta mới biết, thì ra thứ mà
cô ta vẫn luôn chạy theo chỉ là một cái bóng, từ trước tới giờ Âu Thừa
Duẫn chưa từng thuộc về cô ta, tất cả đều chỉ là cô ta si tâm vọng tưởng mà thôi!
"Không đâu chị, em không trách chị, chị nhìn xem, không phải bây giờ em đang sống rất tốt sao? Em cứu chị ra ngoài, có được
không? Chị..." Vận Nhi khóc không thành tiếng. Nghe Tô Ân Huệ sám hối,
cô đã sớm tha thứ cho cô ta rồi, cô vốn không phải là người thù dai, nếu như không phải vì Kiều Sa tàn nhẫn như vậy thì cô cũng không muốn ghi
hận bất kỳ ai cả.
"Không, Vận Nhi, đây là sự trừng phạt mà chị
đáng phải nhận, là chị hại chết Thừa Huyễn, chị nên sớm xuống địa ngục
từ lâu rồi, em cứ để chị ở trong này chờ đợi đi!" Biết Vận Nhi có tấm
lòng như vậy là cô ta đã thỏa mãn rồi, cô còn có thể gọi cô ta một tiếng chị thì cô ta đã không còn gì tiếc nuối nữa. Nếu người Vận Nhi yêu
không phải là Âu Thừa Duẫn thì bây giờ chắc chắn cô đã rất hạnh phúc.
Vận Nhi nghe Tô Ân Huệ kể với cô về Thừa Huyễn, nói rất nhiều, mãi cho tới
lúc bị quản ngục tới giục hết giờ thì mới chịu dừng lại.
"Chị,
anh cả sắp kết hôn rồi!" Vận Nhi vội vàng nói một câu cuối cùng, nghe
thấy giọng của Tô Ân Huệ truyền tới từ đầu bên kia: "Thay chị chúc phúc
cho anh cả, thật xin lỗi!"
"Chị!" Vận Nhi trơ mắt nhìn Tô Ân Huệ
bị người ta lôi đi ngay trước mắt mình. Cô nhìn bóng lưng tiêu điều kia
dần biết mất sau cánh cửa, mà đầu bên kia dường như vẫn lưu lại nhiệt độ của cô ta, lập tức thấy nghẹn ngào. d.đ.l.q.đ
Ngày tháng của Tô Ân Huệ vẫn còn rất dài, chẳng lẽ lại cứ phải tiếp tục trôi qua trong này cả đời sao?
Lúc Vận Nhi đi ra khỏi trại giam thì vẫn còn chút kích động, ánh mặt trời
chói chang chiếu thẳng vào mắt cô, suýt nữa khiến cô không mở nổi mắt.
Sau khi nhận được điện thoại của Âu Dương, cô vội vội vàng vàng chạy đến nơi.
"Âu Dương?" Vừa đi đến gần quán cà phê thì cô đã nhìn thấy Âu Dương với sắc mặt không được tốt lắm đang rối rít vẫy tay về phía cô. Nhìn thấy đôi
mắt sưng đỏ của Vận Nhi, cô ấy bị dọa cho nhảy dựng lên: "Vận Nhi, chị
vừa khóc sao?"
"À, không có việc gì đâu!" Vận Nhi xoa xoa đôi mắt hơi sưng lên của mình, lơ đễnh nở nụ cười, lúc nhân viên phục vụ đưa cà phê đến thì Vận Nhi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt ủ rũ của Âu Dương: "Em đi tìm anh cả của chị rồi sao?"Âu Dương gật đầu, hai ngày trước nghe
được tin tức kia từ Vận Nhi xong thì ngày hôm sau cô ấy đã vội vàng chạy đến văn phòng tổng giám đốc của Viễn Thái để hỏi chuyện. Âu Dương vốn
muốn tự mình chứng thực tin tức kia từ miệng Tô Thượng Đông, nào ngờ anh ta lại gọi vị hôn thê của mình tới, cô gái kia đứng trước mặt cô ấy cao giọng tuyên bố mình là bà chủ Tô, Âu Dương suýt chút nữa đã hộc máu,
sau đó cô ấy vứt bỏ hết tôn nghiêm của mình, van nài Tô Thượng Đông nói
cho cô ấy biết rằng, có phải anh ta không thể không cưới cô gái kia
không, nhưng đáp án của anh ta đã khiến cô ấy thất vọng.
Nhìn vẻ
mặt mất mát của Âu Dương thì Vận Nhi đã đoán được kết quả, cô phiền lòng thở dài, cô phải làm sao để có thể giúp Âu Dương khiến anh cả hồi tâm
chuyển ý đây?
Chẳng lẽ thật sự cứ nhìn anh cả cưới một cô gái mà anh không thích như vậy?
"Âu Dương..." Vận Nhi không biết phải an ủi cô ấy thế nào, tình cảm đơn
phương từ một phía thì người luôn thầm lặng trả giá luôn là người chịu
tổn thương. Thích một người là hạnh phúc, nhưng đơn phương yêu một người lại là một loại đau khổ.
"Vận Nhi, không sao đâu, anh ấy kết hôn cũng tốt, em có thể hoàn toàn hết hy vọng, sau này em cũng sẽ tìm một
người đàn ông tốt để gả!" Âu Dương ra vẻ không sao nói hết câu, nhưng từ ánh mắt của cô ấy, Vận Nhi có thể nhìn ra được, buông tha cho một đoạn
tình cảm không dễ dàng như vậy.
Giống như cô đối với Âu Thừa Duẫn vậy, cho dù cô không ở bên cạnh anh, thế nhưng cả đời này, cô chỉ yêu một mình anh!
Vận nhi không biết khuyên Âu Dương thế nào. Nếu cứ như thể mà bỏ qua Âu
Dương thì chính là một tổn thất của Tô Thượng Đông, tại sao anh cả lại
không nhìn thấy điểm tốt của Âu Dương chứ?
"Thật xin lỗi, sẽ có
ngày anh cả hiểu ra thôi..." Vận Nhi kéo hai cánh tay lạnh lẽo của Âu
Dương, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho cô ấy. Cho tới tận
hôm nay, sau khi nhìn thấy Tô Ân Huệ, Vận Nhi mới hiểu ra rằng, cô cứ cố chấp với những chuyện đã qua như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Năm đó người làm sai là Kiều Sa, không phải là Âu Dương và Âu Thừa Duẫn, cô không cần phải đẩy cả hai người họ ra khỏi thế giới của mình như vậy...
"Vận Nhi, em không sao, thật sự là không sao đâu!" Khóe miệng Âu Dương nhếch lên vẽ ra một đường cong xinh đẹp, lại mang theo vẻ cô đơn khó nói
thành lời.
Vận Nhi cúi đầu quấy cà phê trong tách, nghe được tiếng lách cách vang lên bên tai, trong lòng cô cũng nổi sóng.
"Niệm Niệm đâu?" Âu Dương đặt cái tách trong tay xuống, trên mặt đã khôi phục vẻ hồng hào, nhưng vừa nghĩ đến Âu Thừa Duẫn là lại thấy đau lòng.
Có một số việc Vận nhi không biết, cô ấy cảm thấy nên nói cho cô nghe!
"Mẹ chị đưa đi rồi, chuyện lần trước, thật xin lỗi..." Cô biết cô ôm lấy cô bé từ trong tay Âu Dương chắc chắn sẽ khiến Âu Thừa Duẫn trách cứ cô
ấy.
"Vận Nhi, anh trai em yêu chị như vậy, chị không thể cho anh
ấy một cơ hội sao?" Âu Dương đứng lên rồi ngồi xuống bên cạnh Vận Nhi,
nghiêm túc nhìn cô.
Vận Nhi né tránh tầm mắt của cô ấy, bây giờ
cô không muốn nghe thấy ai nhắc đến Âu Thừa Duẫn, trong lúc cô muốn dứt
khoát rời khỏi anh, làm sao cô có thể bị dao động? Bọn họ đều cho rằng
Niệm Niệm nên trở về bên cạnh cha con bé sao/
"Vận Nhi, chị có
biết không, sau khi chị rời đi, anh trai em suýt chút nữa đã mất mạng!"
Lời của Âu Dương khiến Vận Nhi mở trừng cả hai mắt, nhìn cô ấy với vẻ sợ hãi