"Niệm Niệm, Niệm Niệm..." Vận Nhi trơ mắt địa
nhìn Niệm Niệm bị Âu Thừa Duẫn mang đi, anh nói được thì làm được, thật
sự đưa bảo bối của cô rời đi, Vận Nhi đuổi theo phía sau, mãi đến khi
chiếc xe Bentley màu bạc mất hút nơi cuối đường, cô không cách nào nhìn
thấy nữa.
Trước mắt Vận Nhi bỗng nhiên tối sầm, thân thể nặng nề
ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, cái cảm giác bất lực này còn đáng sợ hơn cả
nỗi sợ hãi lúc bị bắt cóc, sao cô có thể mất con bé được, sao Âu Thừa
Duẫn lại có thể tàn nhẫn như vậy?
Cả người Vận Nhi dường như đã kiệt sức, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước, nước mắt rơi xuống thành dòng...
"Vận Nhi, sao con lại về một mình? Niệm Niệm đâu?" Hạ Uyển Như nhìn thấy
dáng vẻ chật vật của Vận Nhi bước vào nhà thì tò mò hỏi han, buổi chiều
cô vừa mới mang Niệm Niệm ra ngoài, tại sao lúc trở về lại chỉ còn có
một mình?
"Mẹ, Niệm Niệm bị anh ấy đưa đi rồi!" Vận Nhi đau lòng
nhào vào trong vòng tay của Hạ Uyển Như, khóc rống lên như đứa bé bị uất ức, trong lòng đau đớn, cô nên làm thế nào bây giờ?
Cô không
muốn sẽ phải trải qua những ngày bị hành hạ tinh thần nữa, ở bên cạnh
anh cô không thể hạnh phúc, tại sao anh lại phải ép cô như vậy?
"Là ai?" Hạ Uyển Như vỗ vai cô, đây là lần đầu tiên bà thấy Vận Nhi khóc
lóc khổ sở như vậy, sau đó dường như bà nghĩ ra cái gì, kéo Vận Nhi ra,
sốt ruột hỏi: "Niệm Niệm bị Âu Thừa Duẫn đưa đi rồi sao?"
"Vâng... Con không biết tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đó, nhưng anh ấy vừa đến
đã ôm con bé đi mất rồi..." Vận Nhi nức nở lau nước mắt trên mặt, nói
đứt quãng.
"Mẹ, con phải làm sao bây giờ?" Vận Nhi biết rõ thực
lực của Âu Thừa Duẫn, thật sự đúng như lời anh nói, nếu anh muốn đưa
Niệm Niệm đi, cô không có cách nào có thể đoạt lại con bé, nhưng nếu
không còn Niệm Niệm, cuộc đời cô còn có hy vọng gì nữa?
"Con đừng vội, cậu ta là cha của Niệm Niệm, Niệm Niệm sẽ không sao đâu, được rồi, con đừng khóc nữa!" Hạ Uyển Nhu dịu dàng an ủi Vận Nhi, trong lòng bà
cũng hiểu, nếu như Vận Nhi không trở về bên cạnh Âu Thừa Duẫn thì đoán
chắc là sẽ không thể đưa được con bé về. d~đ`l^q"đ
"Con chỉ muốn
cùng Niệm Niệm sống an ổn, tại sao anh ấy lại vẫn không chịu buông tha
cho con, con hận chết anh ấy..." Vận Nhi đau lòng oán trách, nhưng đối
với anh cô lại không khống chế được, anh luôn có biện pháp để khống chế
được cảm xúc của cô, Vận Nhi cũng cảm nhận rõ sự độc đoán của anh, điều
này lại càng khiến cô chống đối anh.
"Đừng gấp, chờ anh con về
rồi bảo nó đi tìm Âu Thừa Duẫn đòi Niệm Niệm về!" Hạ Uyển Như lên tiếng
dỗ cô, nước mắt Vận Nhi rơi xuống không ngừng, không có Vận Nhi ở bên
cạnh, một khắc cô cũng không chịu nổi.
"Vô ích thôi, anh ấy sẽ
không gặp anh cả!" Vận Nhi hiểu anh, theo những lời anh nói, có lẽ cả
đời này cô sẽ không thể gặp lại Niệm Niệm, vừa nghĩ đến đây, nước mắt
Vận Nhi lại càng trào ra.
Trên đường đi, Niệm Niệm cực kỳ ngoan
ngoãn, dường như cô bé rất hiếu kỳ, lúc nằm ở bên cạnh Âu Thừa Duẫn, cô
bé mở to đôi mắt tròn vo, tò mò nhìn khắp bốn phía, có lẽ còn chưa nhận
ra mẹ không ở bên cạnh.
Âu Thừa Duẫn lái xe đưa cô bé về biệt thự bên bờ biển, ở đó chỉ có hai người giúp việc phụ trách dọn dẹp nhà cửa, chỉ có buổi tối anh mới có thời gian đến đây, cho nên nơi này vẫn giữ
nguyên dáng vẻ như trước khi Vận Nhi rời đi.Âu Thừa Duẫn đặt Niệm Niệm
xuống chiếc giường lớn của bọn họ, cứ như vậy yên lặng nhìn cô bé, toàn
bộ những ký ức từ khi cô bé ra đời cho tới bây giờ anh đều đã bỏ lỡ, lúc cô bé chào đời, anh không ở bên cạnh Vận Nhi!
"Bảo bối à, cha yêu con!" Âu Thừa Duẫn cúi xuống hôn lên khuôn mặt cô bé, trên
người cô bé thoang thoảng mùi sữa đặc trưng của trẻ con khiến Âu Thừa
Duẫn yêu thích đến mức không muốn buông ra, Niệm Niệm cũng đưa tay ra sờ lên khuôn mặt tuấn tú của anh.
"Anh, sao anh lại ở đây, ông
ngoại đã sắp tới rồi, anh..." Lúc Âu Dương đi vào thì lập tức nhìn thấy
một lớn một nhỏ ở trên giường đang cười tít mắt với nhau, cô ấy xoa xoa
mắt mình, lúc nhìn rõ vật nhỏ nằm trong ngực Âu Thừa Duẫn, cô ấy rốt
cuộc cũng xác định được, thì ra là một đứa bé.
"Âu Thừa Duẫn, anh lòi đâu ra một đứa con riêng đấy?" Âu Dương sợ hãi chạy vào, lại phát
hiện Âu Thừa Duẫn cười rất thần bí, nâng Niệm Niệm lên cao, sau đó đặt
lên má cô bé một nụ hôn: "Con riêng gì chứ, con bé là bảo bối của anh!"
"Không đúng, đứa bé này là con anh? Lòi từ đâu ra?" Âu Dương vô cùng kinh ngạc trước tin tức này, vội vàng đến gần Niệm Niệm đang được Âu Thừa Duẫn ôm trong tay, hôn rồi lại hôn, trước giờ đều không nghĩ rằng trẻ con lại
đáng yêu như thế.
"Được rồi, em đủ rồi đấy, nước miếng dính lên
mặt con gái anh cả rồi!" Âu Thừa Duẫn cứ như thể bị người ta cướp mất
người yêu, ngay cả Âu Dương gần gũi với Niệm Niệm mà anh cũng có ý kiến.
Anh cũng chỉ vừa mới gặp được con gái mà thôi, sau này anh sẽ bù đắp cho
Niệm Niệm mọi thứ, sẽ để cho cô bé trở thành nàng công chúa hạnh phúc
nhất thế gian.
"Không đúng, con bé ở đây với anh, vậy Vận Nhi
đâu?" Lúc Âu Dương tới thì phát hiện ra trong Âu viên không có người nào khác, cô ấy gọi điện thoại cho anh cũng không được, anh cũng không ở
trong công ty, cô ấy chỉ nhân tiện ghé qua chỗ này, không ngờ rằng anh
thật sự đang ở đây, lại còn để cho cô ấy phát hiện ra một bất ngờ như
vậy.
"Vận Nhi không đồng ý đi về cùng anh,
cho nên anh đưa Niệm Niệm đi!" Âu Thừa Duẫn lại ôm Niệm Niệm về, nghĩ
đến Vận Nhi, trong lòng anh lại phiền muộn, anh dùng cách thức cực đoan
như vậy để ép buộc Vận Nhi, chắc chắn cô sẽ lại càng hận anh?
Nhưng không sao cả, chỉ cần có thể lại được gặp cô, biết được cô ở nơi nào, anh không sợ sẽ khiến cho mình phải khổ sở lần nữa.
Hơn nữa, giữa hai người còn có Niệm Niệm, anh không tin rằng Vận Nhi sẽ tuyệt tình như trước đây, có thể liều lĩnh vứt bỏ anh!
"Ờ! Vận Nhi, chị ấy..." Chỉ cần nghĩ đến Âu Thừa Duẫn đã khổ sở như thế nào sau khi Vận Nhi rời đi, Âu Dương lại không thể đứng ở lập trường của
Vận Nhi để một mực nghĩ thay cho Vận Nhi nữa, thậm chí Vận Nhi còn ích
kỷ giấu diếm bọn họ mà sinh Niệm Niệm, thế nhưng cô lại không hề biết
rằng Âu Thừa Duẫn đã phải vượt qua những ngày không có cô như thế nào.
Suốt hơn nửa năm, nhìn thấy Âu Thừa Duẫn từng bước một khổ sở thực hiện trị
liệu khôi phục chức năng, Âu Dương đều cảm thấy bất bình thay cho anh,
tại sao anh phải trả một cái giá lớn như vậy mà vẫn không có được trái
tim của Vận Nhi?
Đúng lúc này, Niệm Niệm vốn luôn ngoan ngoãn lại bỗng nhiên bật khóc, cả Âu Thừa Duẫn và Âu Dương đều không có kinh
nghiệm dỗ trẻ con, không biết phải làm thế nào: "Anh, có phải con bé đói bụng rồi không?" Âu Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé dần đỏ ửng
lên, cô bé mới hơn nửa tuổi, chỉ có thể dùng tiếng khóc để thể hiện cảm
xúc.
"Vậy phải làm thế nào?" Âu Thừa Duẫn xám mặt, một người
không gì là không làm được như anh đứng trước con bé lại không biết phải làm như thế nào, cô bé vẫn còn nhỏ như vậy, chỉ khóc một chút mà anh đã cực kỳ đau lòng