Đến khi Vận Nhi có thể xuống giường đi lại đã là hơn mười ngày sau đó,
cô vội vội vàng vàng muốn đi nhìn xem dáng vẻ con gái bảo bối như thế
nào, nhưng bác sĩ nói đứa bé chưa đủ sức đề kháng để thích nghi với môi
trường bên ngoài nên vẫn phải ở lại trong lồng kính thêm một tháng nữa,
bây giờ cô chỉ có thể đứng nhìn đứa bé khẽ khàng cử động từ bên ngoài
lớp kính trong suốt. Ngón tay Vận Nhi đặt lên cửa kính, không kìm được
mà chảy nước mắt, dường như mỗi lần nhìn thấy đứa bé động đậy, cô vẫn
còn cảm giác được nó đang khẽ cựa đạp ngay trong bụng mình.
Cái gọi là mẹ con liền tim có lẽ chính là như vậy!
"Chị Nặc Nặc, có phải Niệm Niệm giống anh ấy hơn không?" Vận Nhi nức nở hỏi
Vu Nặc đang đứng ở sau lưng. Thật ra, nếu nhìn kĩ, ngoại trừ đôi mắt to
giống hệt Vận Nhi thì những nét khác trên khuôn mặt Niệm Niệm đều rất
giống Âu Thừa Duẫn, từ sống mũi cao xinh xắn đến cánh môi đẹp đẽ, còn có cả động tác nhíu mày nữa, không biết có phải là cô nhóc kia cảm thấy
không thoải mái hay không, chỉ khẽ nhíu mày thôi cũng khiến Vận Nhi nghĩ đến người đàn ông mà cô vẫn luôn cố gắng chôn sâu dưới đáy lòng.
"Cũng phải thôi, dù sao Niệm Niệm cũng là con gái của anh ta!" Ngay từ lần
đầu tiên nhìn thấy Niệm Niệm, Vu Nặc đã nhìn ra điều này, cô bé có một
người cha ưu tú như thế, vừa sinh ra đã có khuôn mặt khiến người ta yêu
thích.
"Thật sự rất muốn ôm con bé!" Ánh mắt
Vận Nhi dịu dàng, bây giờ cô chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào, cô bé
nhỏ đến mức Vận Nhi nhìn thấy cũng đau lòng, đều là do cô không tốt,
khiến cho cục cưng cũng phải chịu khổ theo.
Đứa bé này phải chịu
bao nhiêu khổ sở, trong lòng Vận Nhi rõ hơn bất kỳ ai khác, mà bây giờ
cô cũng chỉ còn lại con gái bảo bối nữa mà thôi.
Hứa Minh Phong
mua một căn biệt thự ở gần đó rồi đón Vận Nhi ra viện, muốn chờ đến khi
Vận Nhi ở cữ xong thì sẽ đưa cả hai mẹ con cô về nước cùng, nhưng sức
khỏe Vận Nhi hiện giờ không thích hợp để đi máy bay, Niệm Niệm cũng còn
quá nhỏ, Vu Nặc lo lắng nên muốn ở lại với hai người họ.
Vận Nhi
khuyên cô ấy hãy đi cùng với Hứa Minh Phong, anh hai lặn lội đường xa
đến đây tìm cô ấy đã đủ để nói rõ tâm ý của anh ta, hai người họ yêu
nhau như vậy, lại còn có Tâm Nhi, cô bé đã không có mẹ bên cạnh, bây giờ cha cũng đi mất, Vận Nhi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đáng thương của
cô bé.
Làm mẹ rồi, Vận Nhi mới cảm giác được tình cảm vĩ đại của
người mẹ, bây giờ cô đã có thể hiểu được tại sao Hướng Chỉ Lan biết rõ
cô là mầm mống của những kẻ bẩn thỉu kia mà vẫn kiên trì sinh ra cô, bởi vì đứa bé là vô tội, ngay từ khi đứa bé thành hình ở trong bụng bạn thì nó đã là một sinh mệnh rồi.
"Chị Nặc Nặc, chị về với anh hai đi, em bây giờ đã ổn rồi, Tâm Nhi lâu rồi chưa được gặp chị, chị mà còn
không về thì con bé sẽ không nhận ra chị đâu!" Vận Nhi ôm Niệm Niệm dỗ
cho cô bé ngủ. Tối hôm nay, Vu Nặc và cô cùng chen chúc trên một giường, từ khi tới Provence, cô vẫn luôn được Vu Nặc chăm sóc cẩn thận, vừa
giống như một người mẹ lại vừa giống như một người chị, Vận Nhi cũng
biết giữa hai người không cần nhiều lời thừa thãi, giống như lúc trước,
Vu Nặc một mình nuôi dưỡng Tâm Nhi vẫn luôn có Vận Nhi cùng làm bạn.
"Vận Nhi, chị không nỡ để em ở lại, chờ thêm một thời gian nữa, chúng ta
cùng nhau trở về, được không? Em không muốn gặp Âu Thừa Duẫn cũng không
sao cả, chị sẽ chăm sóc cho em!" Vu Nặc biết Vận Nhi lo sợ điều gì, bây
giờ cô có Niệm Niệm, cũng không muốn cố chấp hận Âu Thừa Duẫn như lúc
trước nữa, nếu không phải vì cô yêu người đàn ông kia quá sâu sắc thì
sao cô có thể kiên quyết rời đi như thế, còn giữ lại đứa con của anh?
"Không được, em không biết là em có trở về hay không, chị cứ về đi, bây giờ em còn có Niệm Niệm, em sẽ không để ý đến cái gì nữa hết, em và Niệm Niệm
cũng có thể sống tốt, em hứa với chị đấy! Ngày mai chị về với anh hai
đi, được không?" Vận Nhi ôm Niệm Niệm đang ngủ say trong lòng rồi ôm Vu
Nặc cùng nhau ngủ, đêm nay, hai người đã nói với nhau rất nhiều chuyện,
từ Âu Thừa Duẫn đến Hứa Minh Phong, rồi Niệm Niệm và Tâm Nhi, trong lòng hai người có một sự hiểu ngầm giữa những người làm mẹ với nhau, có
những chuyện không cần dùng lời để nói ra hết. d~đ`le^quy"đ0nNgày hôm
sau, Vu Nặc dù không nỡ nhưng vẫn rời đi cùng Hứa Minh Phong, anh ta sợ
một mình Vận Nhi sẽ không chăm sóc nổi cho Niệm Niệm nên giúp cô tìm một bảo mẫu, cũng là người Trung Quốc. Hứa Minh Phong và Vu Nặc xót xa nhìn Vận Nhi, lưu luyến ôm Niệm Niệm rồi nói lời tạm biệt.
"Bảo bối,
về sau mẹ sẽ hết lòng yêu con, được không nào?" Vận Nhi hôn lên khuôn
mặt nhỏ nhắn mềm mịn của Niệm Niệm, cô nhóc đã được hơn một tháng, đã
lớn hơn chút ít so với lúc vừa chào đời, nhưng Vận Nhi vẫn cảm thấy
thiệt thòi thay cho cô bé, cô không đủ sữa, chỉ có thể cho cô bé dùng
sữa bột, nhìn cô bé lớn lên từng ngày, trong lòng Vận Nhi mới có cảm
giác thỏa mãn.
Chớp mắt đã tới mùa xuân, Vận Nhi cũng lột xác trở thành một người mẹ chuẩn mực, mỗi lần Niệm Niệm giãy giụa muốn thoát
khỏi vòng tay cô để bò đi, Vận Nhi sẽ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, thân thể
cô bình phục rất tốt, bây giờ Niệm Niệm đã hơn nửa tuổi, vóc dáng cô
cũng không còn gầy gò như lúc mới sinh nữa, mà cô nhóc cứng đầu này tối
nào cũng phải được cô ôm trong lòng mới chịu nằm ngủ.
Mùa xuân,
trăm hoa đua nở, cũng là mùa để người ta yêu thương. Vận Nhi nhận được
điện thoại của Vu Nặc, biết tin cô ấy chuẩn bị kết hôn với Hứa Minh
Phong. Hai người họ đi được tới ngày hôm nay quả thật không dễ dàng, Vận Nhi biết trong lòng Vu Nặc vẫn còn bóng mờ do hôn lễ không hoàn mỹ lúc
trước gây ra, Vu Nặc không lên tiếng bắt cô trở về, Vận Nhi cũng im
lặng, có nên trở về hay không?
Ở nơi
đó có cha mẹ mà cô vẫn luôn mong nhớ, ngoài Âu Thừa Duẫn, dường như cô
đã vứt bỏ quá nhiều thứ, tình thân và tình bạn, vào cái thời điểm kia,
cô đã không thể chú ý đến.
"Cô chủ, có thể dùng cơm rồi!" Lúc
giọng nói ôn hòa của dì giúp việc truyền đến, Vận Nhi đang ngồi trên bãi cỏ, một tay đỡ eo Niệm Niệm, dưới sự nâng đỡ của cô, cô nhóc giống như
thể vừa phát hiện ra món đồ chơi gì thú vị, không ngừng muốn tiến lên
đằng trước, vừa mới học bò, cô bé đã không chịu an phận nữa rồi.
Vận Nhi ôm cả người cô bé rồi đi vào bên trong nhà, ánh nắng chiều rọi theo bóng dáng cô, cùng với âm thanh bập bẹ của Niệm Niệm, cảnh tượng vô
cùng ấm áp, vô cùng hài hòa.
"Điện hạ, máy bay của bá tước Kiều
Nạp Sâm sẽ đến nơi vào buổi chiều, chiều nay ngài còn một cuộc họp phải
tham dự nữa!" Tín thông báo lịch trình buổi chiều cho Âu Thừa Duẫn, thân hình cao lớn trên ghế xoay động đậy, chiếc ghế xoay 180 độ, Âu Thừa
Duẫn lạnh nhạt mở miệng: "Lùi cuộc họp chiều nay lại, tôi sẽ đích thân
đi đón ông ngoại!"
Lần này bá tước Kiều Nạp Sâm từ Đức tới đây
tham gia một diễn đàn chính trị, cũng nhân tiện thăm Kiều Sa đã lâu
không gặp, từ khi bà rời khỏi Đức, ông vẫn luôn ngày đêm mong nhớ con
gái.
"Đã biết ạ!" Tín gật gật đầu, sau khi nói rõ thông tin chuyến bay của Kiều Nạp Sâm thì ra khỏi văn phòng.
Cả căn phòng rộng rãi vẫn sạch sẽ và yên tĩnh như trước, Âu Thừa Duẫn vẫn
là dáng vẻ anh tuấn như thế, những ngày không có Vận Nhi, anh lại quay
trở về dáng vẻ một vị tổng giám đốc lạnh lùng tàn ác lúc trước.
Ánh mắt sâu thẳm của Âu Thừa Duẫn lơ đãng nhìn đến tấm thiệp mời ở trên
bàn, không kìm được mà nhớ đến hôn lễ của Vu Nặc và Hứa Minh Phong lần
trước, khi đó anh nhìn thấy dáng vẻ của Vận Nhi đã cực kỳ kinh diễm,
cũng là vào ngày đó, cô lại bật khóc đeo lên tay chiếc nhẫn của anh, thế nhưng chớp mắt một, Vu Nặc và Hứa Minh Phong đã sắp tổ chức hôn lễ rồi, Vận Nhi của anh lại đang ở nơi nào?