"Vận Nhi...." Cơ thể nóng bỏng của Âu Thừa Duẫn kề sát bên người Vận
Nhi, thậm chí cô còn có thể nghe rõ nhịp tim đập không có quy luật của
anh, nhịp đập mạnh mẽ làm trái tim cô ấm áp hơn một chút.
"Duẫn..." Âu Thừa Duẫn vội vàng bao bọc lấy cơ thể cô, tỉ mỉ hôn lên hàng nước
mắt trên gương mặt cô, từng nụ hơn nhỏ vụn rơi lên hàng mày, khóe mắt,
đi thẳng một đường xuống dưới, chuẩn xác đặt lên đôi môi anh đào của cô, trằn trọc lưu luyến, lại hôn lên xương quai xanh gầy gầy của cô, nhận
thấy cô không bài xích anh, Âu Thừa Duẫn mới tăng tốc, tận tình phóng
thích bản thân bên trong cơ thể cô...
Đêm nay cực kỳ tĩnh lặng,
cũng là đêm đầu tiên hai người ôm nhau ngủ kể từ lúc Vận Nhi xuất viện.
Vận Nhi ở gần anh như vậy, rúc đầu trong lòng anh, anh lại càng ôm chặt
cô hơn, thấy cô bây giờ đã không còn cự tuyệt nữa, anh giống như đã nhìn thấy hy vọng giữa hai người, chỉ cần Vận Nhi cứ tiếp tục ỷ lại vào anh
như bây giờ, anh cũng đã rất thỏa mãn rồi.
"Có mệt không? Anh đưa em đi tắm nhé?" Trong giọng nói trầm thấp của Âu Thừa Duẫn mang theo
chút khàn khàn, dịu dàng lọt vào bên tai cô, Vận Nhi lắc lắc đầu, lại cọ đầu vào trong ngực anh.
Đôi tay cô cũng ôm chặt eo anh, thật ra
không chỉ có anh thiếu cảm giác an toàn, mà ngay cả Vận Nhi cũng cảm
thấy không nỡ, cảm giác này khác hoàn toàn so với trước đây, cô có thể
cảm nhận được, Âu Thừa Duẫn là vì muốn hóa giải thù hận giữa cô và Kiều
Sa nên mới làm những việc này để bù đắp, nhưng loại tình cảm này không
phải là thứ mà cô muốn.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Sau một hồi yên lặng, Vận Nhi cảm thấy hơi ngột ngạt, bàn tay nhỏ không ngừng cọ cọ
trong ngực anh, Âu Thừa Duẫn day sống mũi cô, cười đùa: "Em là vì ban
ngày ngủ nhiều quá rồi nên giờ mới không ngủ được phải không?"
"Âu Thừa Duẫn, chúng ta lên đài quan sát ngắm sao đi!" Vận Nhi cầm đồng hồ
báo thức ở đầu giường lên xem giờ, mới có hơn mười hai giờ, nếu như vừa
rồi Âu Thừa Duẫn không làm cô tỉnh giấc thì cô cũng sẽ không ngủ được.
Âu Thừa Duẫn khoác áo tắm lên người, cũng dùng áo tắm bao bọc lấy cơ thể
cô, ngón tay quấn lấy lọn tóc của cô: "Anh ôm em lên đó!"
Trước
kia hai người đã từng lên đó một lần, ngồi trên đài quan sát để ngắm
trăng sao. Bây giờ lại ngồi đây, suy nghĩ trong đầu Vận Nhi nhanh chóng
bay xa, cô còn nhớ rõ cái đêm tuyệt vọng kia, Âu Thừa Duẫn lần đầu tiên
khiêu vũ với cô giữa bầu không khí lãng mạn, sau đó lại dẫn cô lên tầng
99 để ngắm cảnh đêm, cuối cùng là đẩy cô xuống địa ngục, chính là cái
ngày đó, cuộc đời của cô hoàn toàn trở nên đen tối, nhưng bây giờ cho cô trở lại lúc đó, cô cũng không hề hận anh.
Bởi vì cô biết rõ trong lòng anh ôm mối hận dai dẳng, cho nên mới gây ra tình cảnh như hiện tại.
Bây giờ đã thành ra thế này rồi, có phải cô nên đòi lại công bằng cho những khổ sở lúc trước mình từng phải chịu đựng không? Nhưng cô không sai, Âu Thừa Duẫn cũng không sai, lỗi là bởi vận mệnh quá trắc trở, cho nên mới khiến hai người phải liên tục dày vò hành hạ lẫn nhau.
"Có lạnh
không?" Âu Thừa Duẫn ôm chặt Vận Nhi, ở trong lòng anh rất ấm áp, thế
nhưng anh vẫn cảm thấy cơ thể cô rất lạnh, anh đau lòng đặt cằm lên giữa mái tóc cô, hít vào thứ hương thơm nhè nhẹ của riêng cô.
"Không
lạnh, nhưng hình như đêm nay không có sao!" Vân Nhi nhìn qua tấm chắn
thủy tinh, nhìn ra bầu trời đen kịt chỉ lác đác vài ngôi sao xám mờ và
ánh sáng hắt lên từ đèn đường.
"Được rồi... Vậy thì ngày mai
chúng ta sẽ lại đi ngắm, còn có ngày kia, ngày kìa nữa, sau này chúng ta sẽ ngắm cả đời, có được không?"
Âu Thừa Duẫn dùng nhiệt độ của mình để sưởi ấm cho cô, lúc anh nhắc đến hai chữ "cả đời", Vận Nhi hoàn toàn trầm mặc.
Anh còn nhớ rõ hai năm trước, lúc ở đảo Thiên Sa cô đã từng hỏi anh, hai
người có thể ở bên nhau cả đời hay không, nếu như lúc đó anh có thể cho
cô một lời hứa hẹn, có phải là bây giờ bọn họ đã không phải khổ sở thế
này không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Âu Thừa Duẫn lại càng phiền
muộn, chỉ có ra sức ôm lấy cô thì anh mới có thể cảm giác được sự tồn
tại của cô.
"Việc đó..." Vận Nhi bị anh ôm chặt đến mức không thở nổi, nghiêng đầu sang một bên, đôi môi nóng bỏng của Âu Thừa Duẫn đã hạ xuống, lợi dụng bóng tối để trêu chọc người khác, anh ra sức hút lấy
hương vị ngọt ngào trong miệng cô, Vận Nhi cảm giác được hơi thở nóng
bỏng của anh phun lên má cô, một trận nhiệt tình lại trỗi dậy.
"Đừng nói gì cả, hãy để cho anh được yêu
em!" Âu Thừa Duẫn khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt mang theo
sự quyến rũ mà người khác không thể kháng cự, Vận Nhi lại thở dốc trên
người anh lần nữa, bàn tay to rộng của anh đã trượt vào bên trong áo cô, mò lên trên khối tròn trước ngực cô, liên tục vuốt ve, lúc này bên
trong đài quan sát tràn ngập hương vị tình dục.
Âu Thừa Duẫn đặt
Vận Nhi nằm dưới người mình, tấm thảm trải sản rất dày, dưới ánh đèn,
hai cơ thể dán sát vào nhau như thể một tác phẩm hoàn mỹ nhất mà Thượng
đế sáng tạo ra, lại là một đêm kiều diễm...
Sáng hôm sau, lúc Vận Nhi tỉnh dậy thì Âu Thừa Duẫn đã đến công ty, khắp người cô đau nhức,
mở mắt đã là giữa trưa, trong căn phòng không hề có thiết bị liên lạc
nào, ngay cả di động của cô cũng đã bị anh lấy đi, điện thoại trong
phòng thì đã bị anh ngắt tín hiệu. Vận Nhi ngồi dậy, nhìn một lượt khắp
cái lồng giam xa hoa này, chợt nở nụ cười tự giễu, anh vẫn đề phòng cô
sao?
Sợ cô sẽ chạy mất, cho nên mới dùng
phương thức đơn giản nhất để bắt cô phải khuất phục, vậy sự dịu dàng và
che chở trước đây của cô thì được tính là gì?
Cô mặc quần áo vào
rồi bước xuống tầng, đám người giúp việc vẫn cung kính đứng hai bên y
hệt như những bức tượng điêu khắc, còn cô thì cũng chẳng thể rời khỏi
biệt thự nửa bước, mấy cái bóng đen như ma quỷ kia còn chẳng đợi cô bước xong một bước đã ngăn cô lại rồi.
"Đưa điện thoại cho tôi, tôi muốn gọi điện thoại cho anh ta, Âu Thừa Duẫn khốn kiếp, thế này là thế nào chứ..."
Vận Nhi kích động đứng trong phòng khách, thế nhưng chẳng có ai dám tiến
lên đáp lại cô, bởi vì Âu Thừa Duẫn đã ra lệnh, không cho phép bọn họ
nhiều lời với Vận Nhi.
Cho dù cô có nháo, cô nổi giận thành cái
dạng gì thì bọn họ cũng không đáp lại cô, Vận Nhi lại càng thêm điên
tiết, cho dù nói sao thì cô cũng không chịu ăn. Tình yêu của Âu Thừa
Duẫn căn bản là không sâu nặng như những gì cô nghĩ, nếu không, tại sao
nhìn thấy cô phải chịu khổ sở như thế mà anh vẫn khoanh tay bỏ mặc.
Cô đâu phải là con rối cho anh muốn làm gì thì làm, muốn đối xử ra sao thì đối xử, cô cũng là người có máu, có nước mắt, cũng có tình cảm, chẳng
lẽ anh không nhìn ra cô rất ghét cách anh đối xử như vậy với cô sao?
Âu Thừa Duẫn không biết cô lại muốn nháo cái gì, anh vì cô mà làm bao
nhiêu chuyện cũng vô ích, chỉ biết dùng cách thức của mình để nói cho cô biết anh yêu cô đến mức nào, để ý cô nhiều ra sao, cô đau đớn thì anh
cũng mệt mỏi, nhưng dần dần anh lại phát hiện ra cô càng ngày càng có gì đó không thích hợp.
"Vận Nhi, có phải trong người em có chỗ nào không khỏe không? Ngày mai anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra xem sao nhé?"
Âu Thừa Duẫn xoay người nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong
ngực, đau lòng nói hết câu. Khuôn mặt cô trắng bệch, răng cắn chặt cánh
môi, không chịu lên tiếng.
"Em nói đi! Em làm sao thế hả?" Âu
Thừa Duẫn luống cuống, đầu ngón tay chạm phải mồ hôi từ trên trán cô, bị dáng vẻ này của cô làm cho hoảng sợ, cô đây là muốn dùng thân thể mình
đã biểu đạt sự bất mãn đối với anh sao?