"Vận Nhi, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi!" Ngay lúc
nhìn thấy Vận Nhi mở mắt, Âu Thừa Duẫn vội vàng đứng lên, hai tay chống
lên đầu giường, lại thấy đôi mắt cô ngập nước, yên lặng mà chớp chớp.
Cô cảm giác trong bụng trống rỗng, cả người đều đau nhức...
"Thế nào rồi? Có phải khó chịu ở đâu không? Em đau ở đâu, anh đi gọi bác
sĩ!" Âu Thừa Duẫn vội vội vàng vàng đánh giá một lượt từ đầu đến chân
cô, chỉ thấy Vận Nhi lắc đầu không nói lời nào, chỉ lặng lẽ rơi nước
mắt.
"Em đừng làm anh sợ, Vận Nhi, có phải em đau bụng không? Nói cho anh biết được không?" Âu Thừa Duẫn đau lòng hôn lên giọt nước mắt
vừa rơi xuống trên mặt cô, anh biết cô đã phải trải qua chuyện gì, bây
giờ thậm chí anh còn cảm nhận rõ cả người cô đang run rẩy.
"Cục
cưng..." Vận Nhi khó nhọc thốt ra hai tiếng, nước mắt lại rơi xuống càng lúc càng nhiều, cô không phải là một người mẹ tốt, lần đầu tiên làm mẹ
đã không biết mình mang thai lúc nào, lần thứ hai vẫn không biết cục
cưng đã xuất hiện trong bụng mình từ khi nào. Vận Nhi có chút tự trách
mình, bởi vì cô còn nhỏ, cô không hiểu chuyện, cho nên đứa bé mới tức
giận mà rời khỏi người cô.
"Em đừng kích động, cục cưng vẫn còn,
em sờ thử xem, con vẫn còn ở trong bụng em, bác sĩ nói bây giờ em không
được kích động, cho nên em đừng khóc nữa, được không?" Âu Thừa Duẫn kiên nhẫn dỗ dành cô. Bây giờ Vận Nhi giống như một đứa bé không có cảm giác an toàn, cô còn trẻ như vậy mà đã phải trải qua những biến cố này, thực sự là ông trời đã quá tàn nhẫn đối với cô rồi.
Âu Thừa Duẫn thề, anh sẽ không để cho những kẻ đã làm cô bị tổn thương được yên ổn!
"Thật sự con vẫn còn ở đây chứ?" Vận Nhi hơi run rẩy đưa tay xuống đặt lên
bụng mình, không cảm giác được chút động tĩnh nào. Cô biết cô đã chảy
rất nhiều máu, cô cho rằng cô đã mất đứa bé rồi.
Vì sao, vì sao anh luôn đến muộn như thế?
"Ở đây, ở đây, Vận Nhi, con vẫn còn ở trong bụng em, chúng ta sẽ cùng nhau giữ con lại, được không?" Âu Thừa Duẫn dịu dàng thầm thì bên tai cô,
nhẹ nhàng thể hiện tình yêu mà anh dành cho cô.
Vận Nhi chỉ mệt mỏi gật gật đầu, sau đó dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc Tín đưa Tâm Nhi đến bệnh viện thì Vận Nhi còn chưa tỉnh, Âu Dương cũng
chạy tới bệnh viện, nghe nói Vận Nhi gặp chuyện không may, cô ấy cũng bị dọa hết hồn.
Mụ đàn bà không có nhân tính kia, suýt chút nữa đã
khiến Vận Nhi bị sẩy thai rồi, lại còn dám xuống tay với Vận Nhi, không
chỉnh cô ta thì trong lòng Âu Dương khó mà nuốt được mối hận này.
"Anh, làm sao bây giờ? Mẹ cũng đã sinh nghi rồi, Vận Nhi đã mất tích mấy ngày, bây giờ anh cũng mất tích luôn!"Âu Dương lo lắng đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn Âu Thừa Duẫn suy sụp đứng dựa vào vách tường, tóc tai hơi hỗn độn, trên cằm lún phún râu, chỉ có
quần áo trên người là đã được thay hết, anh thật sự không chịu nổi vết
máu loang lổ không biết là của Vận Nhi hay là của đứa bé đó.
"Đừng nói cho mẹ biết, em cứ nói với mẹ là
anh đã đưa Vận Nhi quay lại biệt thự bên bờ biển rồi!" Hiện giờ Âu Thừa
Duẫn chẳng còn tâm tư đâu mà để ý đến chuyện khác, bác sĩ nói bây giờ cô không thể chịu chút kích thích nào, cần phải an tĩnh dưỡng thai, cho
nên Âu Thừa Duẫn muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc cô thật tốt.
Đợi
cho thân thể cô tốt hơn một chút anh sẽ đưa cô về nhà, Âu Thừa Duẫn
biết, Vận Nhi chắc chắn không thích ở lâu trong bệnh viện.
Lúc Tô Thượng Đông biết chuyện thì tức tốc chạy đến bệnh viện, vừa đến nơi đã
đánh cho Âu Thừa Duẫn một quyền. Bây giờ anh không có sức lực đánh nhau, chỉ im lặng chịu trận, thân thể vốn đã hơi suy yếu lại chật vật ngửa
quỳ nửa ngồi trên sàn nhà lạnh buốt. Âu Thừa Duẫn chậm rãi đứng dậy, Tô
Thượng Đông còn muốn đánh nữa nhưng lại bị Âu Dương ngăn cản: "Anh tránh ra!"
Tô Thượng Đông tức giận trừng mắt nhìn Âu Dương đang liều
mạng ngăn mình lại. Bây giờ Vận Nhi đã bị bọn họ hành hạ thành cái dạng
gì rồi? Trước đây cô ở nhà họ Tô, cho dù không phải con đẻ nhưng Tô Viễn Hàng và Hạ Uyển Như đều chưa từng đụng vào cô, vậy mà bây giờ ngay cả
má cô cũng bị đánh cho sưng đỏ như vậy, Tô Thượng Đông cực kỳ đau lòng.
Anh khó chịu nhất chính là nhìn thấy Vận Nhi bị tổn thương.
Anh là vì muốn nhìn thấy cô được hạnh phúc cho nên mới buông tay. Nhưng mà bây giờ thì sao?
"Đừng đánh, nếu Vận Nhi biết các anh đánh nhau thì sẽ không vui, bây giờ cảm xúc của chị ấy vẫn chưa ổn định, hai người đừng kiếm thêm chuyện nữa!"
Âu Dương bình tĩnh khuyên bảo Tô Thượng Đông, nhìn anh ta đánh Âu Thừa
Duẫn thì cô ấy cũng đau lòng.
Cô ấy đau lòng cho Vận Nhi, đau lòng cho Âu Thừa Duẫn, cũng đau lòng cho Tô Thượng Đông!
"Chờ Vận Nhi tỉnh lại, tôi sẽ lập tức đưa con bé đi!" Hai năm trước anh đã
có quyết định này, nhưng cuối cùng Vận Nhi lại lựa chọn bỏ đi sau lưng
anh, bây giờ anh sẽ không để chuyện hai năm trước lặp lại lần nữa.
"Không được, cô ấy là của tôi, ai cũng không được phép mang cô ấy đi!" Âu Thừa Duẫn không hề nể nang đáp lại, trong mắt đầy vẻ kiên định, bây giờ, anh tuyệt đối sẽ không buông tay cô lần nữa.
Thân thể Vận Nhi rất
yếu, chỉ cần động đậy một chút sẽ ra mồ hôi, Âu Dương muốn giúp đỡ nhưng bị Âu Thừa Duẫn cự tuyệt, anh tự tay lau người cho cô, một bước cũng
không rời, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, mỗi lần đặt tay lên bụng cô lại
lưu luyến hồi lâu. Nếu như không phải do đứa nhỏ này, có lẽ bây giờ cô
đã không phải khổ sở như vậy. Hốc mắt Âu Thừa Duẫn cay cay, nhìn thấy
ngay cả lúc ngủ mà khóe mày Vận Nhi cũng nhíu chặt, anh không biết phải
làm sao để cô bớt đau đớn, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí, bây giờ
không thể để cho cô bị suy sụp được.
"Tâm Nhi đâu? Tâm Nhi đang ở đâu?" Lúc Vận Nhi tỉnh lại liền hỏi thăm tình hình của Tâm Nhi, cô
không biết mình được cứu ra như thế nào, chỉ biết là trước khi nhắm mắt
lại, cô cảm nhận được một vòng ôm ấm áp. Là Âu Thừa Duẫn, cô biết! Rốt
cuộc anh cũng tới cứu cô rồi!
"Đừng lo! Tâm Nhi ở đây, Âu Dương
đang chơi cùng cô bé, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi!" Âu Thừa Duẫn an ủi
cô. Tâm Nhi đã bị khiếp sợ, Âu Dương đưa cô bé về Âu viên, nếu như nhìn
thấy Vận Nhi bây giờ thì có lẽ cô bé sẽ còn bị dọa sợ hơn nữa.
"Em luôn có cảm giác nó sẽ rời khỏi em..." Vận Nhi đặt tay ở trên bụng,
nước mắt lại không kìm được mà chảy ra, ngay cả lúc ăn cô cũng cảm thấy
cả người không có sức lực, vừa động đậy một chút thì bụng sẽ vô cùng đau đớn, cái cảm giác hít thở không thông này dường như muốn chôn vùi cả
người cô. Vận Nhi sợ hãi nhìn Âu Thừa Duẫn, người đàn ông mà cô vẫn luôn ỷ lại này, cô còn có thể tin tưởng anh không?