Vận Nhi thất thần đứng yên tại chỗ, không biết nên trả lời như thế nào.
Âu Thừa Duẫn giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, một luồng khí nóng bỏng
thổi tới, thế nhưng Vận Nhi lại cảm giác cả người lạnh buốt, thậm chí
còn còn không dám ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tô Thượng
Đông, sợ anh cứ nhìn như vậy thì cô sẽ càng cảm thấy áy náy và có lỗi.
Cho dù ngoài mặt anh tỏ vẻ lạnh lùng thì Vận Nhi vẫn luôn hiểu rõ rằng anh cả là người đối xử với cô tốt hơn bất kỳ ai khác.
"Này, tôi nói anh chứ Tô Thượng Đông, bây giờ Vận Nhi là người của anh trai
tôi rồi, còn về nhà làm gì nữa?" Âu Dương không nhìn ra ánh mắt bất
thường giữa hai người, có chút bất mãn lớn tiếng nói.
Tô Thượng
Đông không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Vận Nhi đang được Âu
Thừa Duẫn ôm trong ngực, giống như đang chờ câu trả lời của cô.
Vận Nhi vừa muốn mở miệng, ngoài cửa lại xuất hiện một bóng người khác, là
Tô Ân Huệ vừa mới vội vã chạy tới, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy bóng
dáng cái người khiến cô ta vừa yêu vừa hận.
"Anh cả, là ai đụng
anh bị thương vậy?" Cô ta vừa nghe tin thì liền lái xe tới, không ngờ
rằng Vận Nhi và Âu Thừa Duẫn cũng ở đây, cô ta thấy Vận Nhi đang hạnh
phúc rúc trong lòng Âu Thừa Duẫn, lòng ghen tỵ lại đột nhiên bốc lên.
"Là tôi, thì sao hả?" Âu Dương vừa nhìn thấy Tô Ân Huệ thì liền tức giận,
người phụ nữ này còn dám xuất hiện trước mặt cô nữa sao, hại chết anh
Thừa Huyễn của cô còn chưa nói, lại còn dây dưa không dứt với anh Thừa
Duẫn, thật sự là chưa từng gặp qua người phụ nữ nào không biết xấu hổ
đến như vậy.
"Âu Dương?" Đương nhiên, Tô Ân Huệ vừa nhìn thấy ánh mắt đầy phẫn nộ của Âu Dương thì chột dạ tìm cách né tránh.
"Sao thế? Nhìn thấy tôi thì sợ như vậy
sao? Tôi đâu có ăn thịt cô!" Lúc trước vì biết Vận Nhi là em gái của Tô
Ân Huệ nên cô ấy mới không thể hiện ra, bây giờ biết Vận Nhi không có
quan hệ gì với nhà họ Tô thì đương nhiên cô ấy cũng chẳng cần phải nể
nang gì nữa.
"Ân Huệ, chúng ta đi thôi!" Tô Thượng Đông nhíu chặt mày, nhìn thoáng qua Âu Dương đang hùng hùng hổ hổ, cũng không nhìn đến Vận Nhi.
"Anh cả!" Vận Nhi muốn giải thích với anh ta, nhưng lại không biết phải bắt đầu như thế nào.
"Tôi nói tại sao lại có người như anh chứ? Tô Thượng Đông!" Âu Dương không
dự đoán được anh ta sẽ dở chứng như vậy, nói thế nào đi chăng nữa thì
bọn họ cũng coi như có quen biết, thế mà lúc cô đụng phải anh ta, anh ta lại coi cô như người xa lạ, Âu Dương nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tức
trong lòng, đồ đàn ông lạnh lùng!
"Âu Dương, hình như anh cả của chị đang tức giận!" Vận Nhi nhìn ra sự giận dữ của anh, không biết là do cô hay do Âu Dương.
"Cắt, người đáng chết như anh ta thì đòi tức giận cái nỗi gì! Có tức thì cũng phải là em tức mới đúng!" Âu Dương oán hận giậm chân, thở phì phò đóng
sầm cửa đuổi theo.
"Này, em đi đâu thế?" Âu Thừa Duẫn kéo tay Vận Nhi đang muốn chạy theo đi tìm, ôm lấy thắt lưng cô, đứng chắn bên ngoài cửa.
"Âu Dương có ý với anh cả của em, chẳng lẽ anh không nhìn ra sao?" Vận Nhi
liếc anh một cái, tách cánh tay đang đặt trên eo cô xuống.
Âu Thừa Duẫn nghe vậy thì khóe miệng cười sâu xa một cái.
Anh thật sự không biết, đúng là không xứng với cái danh anh trai cho lắm,
bản thân được hạnh phúc thì liền quên đi chuyện chung thân đại sự của em gái!
"Âu Dương, bây giờ em định đi đâu? Quay lại Âu viên sao?" Vận Nhi biết cô ấy tức giận không ít, nhưng cũng không biết phải an ủi thế nào.
Nghĩ đến thái độ của anh cả dành
cho cô ấy, cô lại cảm thấy hơi áy náy với Âu Dương, cho dù cô ấy biết Tô Thượng Đông và Tô Vận Nhi không phải anh em ruột, nhưng cô ấy cũng chưa từng để ý đến chuyện quá khứ.
"Vận Nhi, anh cả của chị có phải
hơi lạnh nhạt rồi không? Tại sao ngay cả một đại mỹ nữ như em đứng trước mặt mà anh ấy cũng thờ ơ?" Âu Dương muốn nổi điên, từ lần đầu tiên vô
tình chạm mặt ở sân bay, anh ta đã không đếm xỉa đến sự tồn tại của cô
ấy, chẳng lẽ trong mắt anh ta, cô ấy không có chút sức cuốn hút nào sao?
"A..?" Vận Nhi có chút không hiểu, một hồi lâu sau mới hiểu ra ý tứ trong lời
cô ấy, nhưng cô cũng không thể nói với cô ấy rằng trong lòng anh cả đã
có người khác rồi.
"Tức chết em mất, em không thèm thích anh ta
nữa, hại chết anh trai em là em gái anh ta, em mới không thèm thích anh
ta, hừ!" Âu Dương nói xong thì đã sắp đến cửa bệnh viện, cô ấy đi tới
bãi đậu xe.
Lúc này Âu Thừa Duẫn cũng đuổi kịp, trong lúc Âu Dương đang giật mạnh cửa xe để mở ra thì anh cũng vừa khéo dừng lại ở trước xe.
"Xuống xe, em như thế này mà còn đòi lái xe hả?" Âu Thừa Duẫn tỏ ra nghi ngờ kỹ thuật lái xe của cô ấy, lạnh giọng ra lệnh.
"Anh, anh cần làm gì thì cứ làm đi, đừng có cản em, Vận Nhi, chị lên xe đi!"
Âu Dương không kiên nhẫn đẩy anh ra, vẫy vẫy tay với Vận Nhi đứng phía
sau anh.
"Anh chỉ sợ em lái xe không cẩn thận lại làm Vận Nhi bị
thương thì sao đây?" Âu Thừa Duẫn túm lấy Âu Dương dùng sức kéo cô ấy ra khỏi xe, anh không thể để bà xã nhà mình ngồi xe cô ấy được. Âu Dương
không chịu nghe lời, vừa há mồm cắn tay anh một cái, Vận Nhi kêu lên một tiếng, Âu Thừa Duẫn đã nhanh chóng rút tay ra.
Nghĩ đến vết thương trên mu bàn tay anh, Vận Nhi đột nhiên có chút hối hận, sau này có để lại sẹo không?
"Đừng làm loạn nữa, ngồi xe anh đi!" Âu Thừa Duẫn lấy điện thoại ra, bấm một
dãy số, kêu người tới lái xe của Âu Dương đi. Âu Dương không còn cách
nào khác, chỉ có thể ngồi lên xe của Âu Thừa Duẫn.
Âu Thừa Duẫn
muốn đưa hai người trở về Âu viên, cả Âu Dương và Vận Nhi đều lắc đầu,
hai cô gái đồng lòng đuổi anh đi, bảo anh tan làm thì tới đón hai người, sau đó thì xuống xe ở gần quảng trường.
Mà ở biệt thự của nhà họ Lam, hôm nay lại cực kỳ náo nhiệt.
Cậu cả của nhà họ Lam đính hôn với thiên kim của Mạc thị, hai người lại là
có con rồi mới cưới, có thể nói là song hỉ lâm môn, lúc trước Lam Hạo
vốn đang rất vui vẻ, nhưng kể từ ngày đó nhìn thấy Vận Nhi ở trong bệnh
viện thì bắt đầu ngẩn ngẩn ngơ ngơ, đối với bữa tiệc đính hôn này cũng
chẳng có mấy nhiệt tình, anh ta chỉ hy vọng có thể nhìn thấy cô một lần
nữa, thế nhưng cô lại không đến.
Hứa Tâm Lam đến đây, sắc mặt không thể coi là tốt, chỉ định chúc phúc Lam Hạo mấy câu rồi ra về.
Nói thật, cô ấy không sao ưa nổi Mạc Tử Kỳ, bởi vì lúc trước Vận Nhi cũng
thích Lam Hạo, cho nên mấy người các cô từng ở sau lưng âm thầm chỉnh
người phụ nữ kia, cô ấy vốn cho rằng sau này Vận Nhi và Lam Hạo sẽ ở
cùng nhau, không ngờ đến cuối cùng Mạc Tử Kỳ lại là người được lợi.
Nghĩ đến đây lại thấy hơi buồn cười, cô lúc này chẳng phải là bước theo gót Mạc Tử Kỳ sao?
Chỉ là Thương Nhĩ Kỳ không phải Lam Hạo, cô ấy cũng không phải Mạc Tử Kỳ!
Hứa Tâm Lam không ngờ rằng đến đây sẽ gặp phải Thương Nhĩ Kỳ, đúng là sợ
cái gì thì sẽ gặp phải cái đó, ngay khi bóng dáng cao lớn kia tiến vào
bữa tiệc, cô ấy đã né tránh theo bản năng, Lam Hạo đang chất vấn cô ấy
vì sao Vận Nhi vẫn chưa tới, Vận Nhi đã sớm nói với cô ấy là sẽ không
tham gia, chỉ là cô ấy sợ Lam Hạo không tin, không ngờ rằng anh ta vẫn
còn ôm hy vọng tới phút cuối cùng.
Anh ta đã sắp làm cha, muốn hối hận cũng không có cơ hội nữa!
Thật ra lần này Âu Thừa Duẫn cũng được mời, cho nên anh đã sớm biết đến bữa
tiệc đính hôn hôm nay, chẳng qua anh không nói, Vận Nhi cũng không nhắc
đến, nghĩ đến dáng vẻ hốt hoảng của cô lúc sáng anh cũng đã đoán được,
chỉ là phản ứng của Vận Nhi sau đó khiến anh cực kỳ vừa lòng.
Bởi vì yêu cô, cho nên tin tưởng cô, cho cô tự do và không gian riêng, bởi
vì anh muốn dần dần xâm nhập vào tìm hiểu thế giới của cô!