Hơi thở khác vừa tiến đến, cũng giống hệt khiến Vận Nhi run rẩy, đợi cô dừng bước nâng mắt
nhìn phía trước. Trong mắt Thương Nhĩ Kì một mảnh âm u, môi mỏng mím
chặt, gắt gao nhìn chằm chằm cô. Một bên, Âu Thừa Duẫn cũng dùng sức giữ cô, từ hai cổ tay đồng thời truyền tới sóng nhiệt, sắp làm cô bị phỏng
rồi.
"Nhĩ Kì. . . . . ." Vận Nhi nhìn về Thương Nhĩ Kì ở phía
sau, cách đó không xa, Hứa Tâm Lam đang đứng trong gió, kinh ngạc nhìn
bọn họ, trong ánh mắt tràn ngập bi thương và đau khổ.
Không, cô không thể rời khỏi cô ấy!
"Vận Nhi, em muốn đi sao? Em muốn đi cùng anh ta sao?" Thương Nhĩ Kì nhìn
Vận Nhi đang cố sức tránh khỏi bàn tay anh, hai mắt hằn tia máu, không
khống chế được nắm chặt bả vai cô. Âu Thừa Duẫn đứng ở bên cạnh bình
tĩnh không tỏ thái độ gì, giống như đang chờ Vận Nhi đưa ra quyết định.
"Không, các anh đều buông tay ra!" Vận Nhi không muốn bị kẹp ở giữa, mặc dù một khắc trước cô có loại xúc động muốn rời đi cùng Âu Thừa Duẫn, nhưng lý
trí nói cho cô biết, không thể!
Cô không thể một lần nữa nhảy vào bẫy rập của anh!
Phía sau vang lên tiếng bước chân vội vàng đang tiến đến gần, Vận Nhi xoay
người nhìn, Tô Thượng Đông đã đi ra bên ngoài biệt thự, đi tới hướng bọn họ, mà trong mắt của anh, giống như tồn tại một ít bi thương, Vận Nhi
lập tức có chút dao động.
Cho tới bây giờ, cô chưa từng muốn làm tổn thương bất cứ ai, tại sao lại làm cô khó xử như thế?
"Không phải em không biết Tô Viễn Hành đồng ý giao em cho Tô Thượng Đông sao?
Vận Nhi, đi theo anh!" Lời nói của Âu Thừa Duẫn lạnh như băng như tới từ địa ngục vang lên bên tai Vận Nhi, cô gần như không chút do dự thoát
khỏi tay Thương Nhĩ Kì, sau đó bị Âu Thừa Duẫn dùng sức kéo vào trong
ngực, không đợi Tô Thượng Đông đến đã ngồi trên xe của anh, rời đi.
Tô Thượng Đông thấy Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn mang đi, dưới chân giống như đeo chì nặng nề ghì chặt trên đất, trái tim, vỡ nát…
"Vận Nhi. . . . . ." Thương Nhĩ Kì dường như không tin vào mắt mình, cánh
tay vẫn cứng ngắc giơ giữa không trung, Vận Nhi. . . . . . Cô cứ như vậy rời khỏi tầm mắt anh, lại một lần nữa trở lại bên người Âu Thừa Duẫn
sao?
"Không!" Đợi khi anh bừng tỉnh lại, gầm nhẹ một tiếng, liều
mạng đuổi theo xe thể thao mới vừa rời đi, "Vận Nhi, Vận Nhi, đừng rời
đi cùng anh ta, trở về đi...”
"Nhĩ Kì..!" Hứa Tâm Lam một đường
chạy theo phía sau anh, cô đi giày cao gót, căn bản chạy không nổi,
nhưng thấy Thương Nhĩ Kì điên cuồng đuổi theo xe của Âu Thừa Duẫn, cô
cái gì cũng không kịp nghĩ, cởi đôi giày cao gót dưới chân, chân trần
đuổi theo.
"Ngu ngốc, chúng ta đều là đứa ngốc!" Không biết là nước mắt, hay do gió thổi, trước mắt thế nhưng đã một mảnh mơ hồ.
Vận Nhi ngồi ở bên trong xe ferrari, từ kính chiếu hậu dường như có thể
thấy hai bóng dáng đang đuổi theo phía sau, cô kích động ôm chặt cánh
tay, lạnh run, Nhĩ Kì, đừng đuổi theo nữa!
Thân thể bất chợt ấm
áp, trên người Vận Nhi đã phủ thêm tây phục của Âu Thừa Duẫn, mui xe
cũng được anh đóng lại, chỉ lát sau, nhiệt độ trong xe cao hơn rất
nhiều, Vận Nhi có chút sững sờ nhìn đường cong gò má của Âu Thừa Duẫn,
trong lòng hiện lên ngàn vạn suy nghĩ.
Dường như không chút do dự, lúc nãy cô tự giao mình vào tay anh!
Tô Vận Nhi, mày thật hết thuốc chữa!
"Còn lạnh không?" Âu Thừa Duẫn nhìn sắc mặt cô một mảnh tái nhợt, khẽ cắn
môi, mở máy điều hòa không khí bên trong xe, nhưng vẫn cảm giác được cô
đang run rẩy.
Dần dần, không thấy được hai bóng dáng đằng sau
nữa, Âu Thừa Duẫn mới thả chậm tốc độ xe, hỏi cảm giác của Vận Nhi, tinh thần cô vẫn chưa từ trong khiếp sợ hồi phục lại.
Vận Nhi máy móc lắc đầu, đôi mắt giống như bị cái gì lấp kín, làm cô đau, muốn khóc.
"Anh mang tôi đi đâu?" Qua thật lâu, Vận Nhi mới từ quang cảnh ngoài cửa xe
trở lại hiện thực, trong thanh âm mang theo vô hạn thống khổ đáng
thương, cô không nghĩ tới cha sẽ có quyết định như vậy, muốn giao cô cho Tô Thượng Đông, cũng không hỏi ý kiến của cô sao?
Kế tiếp bọn họ kết thúc như thế nào, cô đã không còn muốn để ý tới, nhưng bên cạnh
người đàn ông này, cô lại một lần nữa bị lạc trong đôi mắt dịu dàng của
anh.
"Chúng ta về nhà, được không?" Âu Thừa Duẫn thuần thục linh
hoạt lái xe, một bên quan sát cô, giọng như dỗ trẻ con nhẹ nhàng nói.
"Không, đó không phải là nhà của tôi!" Vận Nhi hiểu nhà trong lời anh là nơi nào, nhưng bọn họ không phải đã ly hôn rồi sao?
"Anh dừng xe, cho tôi xuống xe!" Vận Nhi đột nhiên lên tiếng ra lệnh, cho dù cô muốn thoát khỏi Tô Thượng Đông, thoát khỏi Thương Nhĩ Kì, nhưng
tuyệt đối cũng không sẽ vùi đầu vào lồng ngực của Âu Thừa Duẫn.
"Vận Nhi, đừng tùy hứng, không muốn về nhà vậy thì không trở về!" Âu Thừa
Duẫn giơ tay kéo thân hình nhỏ bé đang muốn nhào ra ngoài của cô, dịu
dàng thỏa hiệp.
Tại sao anh có thể đơn giản nói từ ‘Nhà’ như thế? Đó là nhà cô sao?
Vận Nhi vừa nghĩ tới đủ loại tội trước kia của anh, liền oán hận rời khỏi
anh, nếu như không phải do anh, cô cũng sẽ không biết sự thật cô không
phải con ruột của nhà họ Tô, thì sao có thể rơi vào tình cảnh khó xử hôm nay, về sau cô có thể đối mặt với anh cả như thế nào, đối mặt với cha
như thế nào?
Vừa nghĩ tới trong lòng liền uất ức, Vận Nhi không kìm được nức nở.
"Đều do anh không tốt, đều do anh, bại hoại, tôi chán ghét anh. . . . . ."
Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn ôm vào trong ngực, giống như phát tiết khóc to,
nước mắt rơi lên áo sơ mi của anh.
"Đúng, đúng, đúng, là lỗi của
anh, Vận Nhi, đừng khóc, lòng anh đau. . . . . ." Âu Thừa Duẫn biết tính trẻ con của cô đem oán khí trút lên người anh, trước kia anh luôn xem
nhẹ cảm thụ của cô, khi thấy cô rơi nước mắt anh chỉ có thể lựa chọn
không nhìn, nhưng bây giờ không giống trước kia, anh không thể nhìn cô
chịu một chút ủy khuất, dù đầu sỏ gây nên lại chính là bản thân anh.
Đem tất cả sai lầm nhận vào người, anh muốn từ từ bước vào lòng cô, để cô có thể tiếp nhận anh lần nữa!
Lần đầu tiên Âu Thừa Duẫn phát hiện phụ nữ có thể khóc như vậy, trước kia
anh nhìn thấy nước mắt của phụ nữ chỉ biết phiền lòng. Nhưng thấy Vận
Nhi khóc, tim của anh mềm nhũn, cô khóc bao lâu, anh liền ôm bấy lâu,
hận không thể đem cô dung hợp với mình, để cho anh yêu thương cô thật
tốt. Đều nói phụ nữ làm từ nước, lời này một chút cũng không sai!
Âu Thừa Duẫn cứ ôm cô như vậy, Vận Nhi chỉ biết cô tham luyến cái ôm này,
không muốn rời bỏ, cũng không nguyện buông ra, mùi vị trên người của anh giống như anh xâm nhập thần kinh của cô.
Không có biện pháp lái
xe, Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn ôm vào trong ngực, không biết có phải do
khóc đến mệt hay không nên đã ngủ thiếp đi.
Giờ khắc này Âu Thừa
Duẫn cũng không nỡ đánh thức cô, mượn ánh đèn yếu ớt trong xe quan sát
gương mặt cô vẫn còn vương nước mắt, cúi đầu, từng tấc hôn khô vệt nước
mắt trên mặt cô, cuối cùng lại hôn lên đôi môi hồng nhuận như hoa đào
của cô, lúc hai môi giao nhau, anh bất lực lẩm bẩm, "Vận Nhi, thật xin
lỗi, anh yêu em. . . . . ."