“Anh cả, đừng hỏi em, em không biết, em không biết nên làm gì bây giờ…” Vận Nhi rối rắm nhíu
đôi mi thanh tú, khuôn mặt mới khôi phục được chút hồng hào bởi vì câu
hỏi của anh mà trở nên ngượng nghịu. Tô Thượng Đông vội vàng lên tiếng
an ủi, “Được rồi, không nói. Cho dù em quyết định như thế nào, anh sẽ
không ngăn cản em!”
Vận Nhi thấy rất mâu thuẫn, thai nhi- sinh
mệnh nhỏ chưa thành hình này đã ở trong bụng cô hơn một tháng, một chút
cảm giác cô cũng không có, có phải hay không, cô không nên giữ lại đứa
bé này?
Nếu cô và Âu Thừa Duẫn có quan hệ huyết thống, cô tuyệt
đối không thể lưu lại, nhưng nếu như không phải, một sinh mệnh nhỏ bé bị chôn vùi trong bàn tay cô như vậy, đột nhiên cô cảm thấy có chút không
đành lòng.
Một đứa bé sinh ra trong tình yêu thương không trọn
vẹn, có lẽ sẽ là bắt đầu của một chuỗi bất hạnh, sự tồn tại của đứa bé
này sẽ luôn luôn nhắc nhở cô, Âu Thừa Duẫn đã đối xử tàn nhẫn với cô như thế nào. Cô thật sự không có dũng khí để đối mặt với nó.
Cô mới hai mươi tuổi, không còn Âu Thừa Duẫn, cuộc sống của cô có thể càng tốt đẹp hơn.
“Anh cả, em muốn rời khỏi nơi đây!” Trong lòng Vận Nhi đã có một quyết định
quan trọng. Bây giờ, cô nên sống vì bản thân mình, nếu lúc trước không
phải cô nhất thời mềm lòng, căn bản sẽ không đáp ứng gả thay.
“Được, đi Mỹ được không? Không phải em vẫn thích khiêu vũ sao? Em qua đó du
học, anh sẽ chăm sóc cho em!” Tô Thượng Đông nghe cô nói như vậy, trong
lòng không dằn được kích động. Tuy anh đang chuẩn bị mọi thứ để cô ra
nước ngoài làm giải phẫu, nhưng vẫn chưa nhận được sự đồng ý của cô, bởi vì Tô Thượng Đông biết, cô đang chờ thái độ của anh ta.
Giờ đây, là lúc cô nên rời khỏi rồi. Cũng đã ly hôn rồi, rốt cuộc cô không còn gì ràng buộc nữa!
“Anh quyết định đi, chỉ cần rời khỏi nơi đây là được!” Vận Nhi cười nhẹ, sau đó không hề nói gì nữa. Tô Thượng Đông đưa Vận Nhi về biệt thự của mình mà không trở về Tô gia, nơi đó còn có một hồi sóng gió đang chờ cô.
Tô Thượng Đông sẽ không để cô gặp nguy hiểm nữa, giờ là lúc anh nên dũng cảm đứng ra.
“Chờ hai ngày nữa, anh xử lý nốt mọi chuyện bên này, chúng ta sẽ đến Mỹ!” Tô Thượng Đông không dám nôn nóng bày tỏ tình cảm của mình với cô, sợ dọa
cô. Chỉ cần về sau cô ở bên anh, là anh đã có cơ hội rất lớn rồi.
Không chỉ là anh trai của cô, anh còn muốn đi vào lòng cô, không phải với thân phận là anh trai!
Vẫn là phòng mà cô ở lần trước, bên trong cũng không thay đổi gì cả, Vận
Nhi khoanh tay trước ngực, ngón tay còn có vệt trắng mờ, dấu vết của
việc đeo nhẫn vài ngày. Đến bây giờ, trước mắt Vận Nhi dường như còn nhớ lại hình ảnh lúc hai người chọn nhẫn. Vận Nhi không rõ, nếu ngay từ đầu anh đã không muốn đưa cho cô chiếc nhẫn có khắc hàng chữ tiếng anh đó,
tại sao còn đưa cô đi xem.
Chẳng lẽ cũng là châm chọc cô ngu ngốc và đơn thuần sao?
Cô thật ngốc, nên không sớm phát hiện ra mục đích của anh, vốn dĩ có vài
lần, cô có thể hỏi anh nguyên nhân. Nhưng cô lại tham luyến sự thay đổi
bất ngờ của anh, ích kỷ để có được anh một lần. Tô Vận Nhi, mày tuyệt
đối là một kẻ đại ngốc.
Không phải là không rơi lệ, không phải là không nhớ, nhưng anh à, đây là lần cuối cùng em nhớ anh!
Vận Nhi đem mọi kí ức về anh đều xóa bỏ, cô tắm rửa, thay một bộ trang phục sạch sẽ, trên người dường như còn lưu lại dấu vết của đêm đó, anh dùng
sức như thế nào, dấu vết nhiều bao nhiêu, cô có rửa thế nào cũng không
sạch!
Chiếc di động mà anh đưa cho cô, Vân Nhi cầm ở trong tay,
nâng lên muốn không chút do dự mà ném ra ngoài cửa sổ, nhưng lại không
thể làm được, đành phải đặt nó vào ngăn tủ khóa lại, không động vào nó
nữa.
Sau hai ngày nữa, cô sẽ rời khỏi nơi đây, nơi cô sống hai
mươi năm, từ trước đến giờ cô chưa từng rời khỏi thành phố này, đột
nhiên rời đi nên có chút luyến tiếc, luyến tiếc gia đình, bố mẹ của cô,
luyến tiếc chị gái, và còn người bạn tốt nhất của cô nữa…
Khi Tín đưa bản thỏa thuận ly hôn và chi phiếu tới trước mắt Âu Thừa Duẫn, anh
vừa dập tắt điếu thuốc, số thuốc anh hút hai ngày nay có khi còn nhiều
hơn so với số thuốc anh hút hai mươi tám năm qua.
“Vì sao cô ấy
không nhận?” Âu Thừa Duẫn xoa bóp mi tâm, ánh mắt tiều tụy, cằm lún phún râu mới nhú, mắt thâm quầng, ánh mắt thâm thúy dọa người, anh bây giờ
đâu còn bộ dáng hăng hái như mọi ngày.
Tín truyền đạt lại ý tứ
của Vận Nhi, sau đó đưa cho anh chiếc nhẫn mà anh chính tay đeo cho cô.
Âu Thừa Duẫn lập tức ném bản thỏa thuận ly hôn đang cầm trong tay khiến
giấy tờ bay lả tả trong không trung, phẫn nộ rủa nhẹ một tiếng, chết
tiệt!
Cô ấy có ý gì? Muốn gạt bỏ mọi quan hệ với anh sao?
Dù cho khiến cô thương tích đầy mình, anh lại không có một chút khoái cảm sau khi trả thù được, ngược lại, đem bản thân tra tấn thành nửa sống
nửa chết!
“Điện hạ, thật ra ngài có tình cảm với Tô tiểu thư, vậy vì sao…” Tín muốn khuyên nhủ Âu Thừa Duẫn, nhưng lại bị anh lớn tiếng
quát ngăn lại, “Tín, anh nhiều chuyện như thế từ bao giờ vậy!”
“Tín không dám!” Tín cúi người, hơi hơi xoay người, vẻ mặt thành kính.
“Anh đi ra ngoài đi!” Âu Thừa Duẫn phiền chán nới lỏng cà vạt, phất phất tay.
Văn phòng trở nên yên tĩnh, thân hình cao lớn của Âu Thừa Duẫn sừng sừng
đứng ở trước cửa chớp. Anh còn nhớ rõ những hình ảnh của cô khi ở đây,
nhớ lúc cô nhăn mày cười, lúc chu miệng, lúc tức giận, lúc làm nũng, lúc khóc… Mỗi một hành động, đều khắc sâu trong trí óc của anh.
Sau đó, dường như có một tấm lưới vô hình gắt gao siết chặt anh, khiến hô hấp của anh trở nên khó khăn.
Tô Vận Nhi, rốt cuộc em đã hạ thuốc gì cho anh vậy!
Rõ ràng nên hận cô, nhưng càng ở chung với cô, lại không kìm lòng được mà
đối xử tốt với cô, yêu cô, sủng cô, tất cả đều đã hình thành rất tự
nhiên mà không có bất cứ lí do nào.
Cô xoay người, anh tưởng niệm, nhưng lại không có đường rút lui cho bản thân…
Vận Nhi muốn đến trường từ biệt mọi người, nhưng Tô Thượng Đông đã giúp cô
làm xong thủ tục nghỉ học. Nếu Hứa Tâm Lam biết cô đột nhiên muốn xuất
ngoại, khẳng định sẽ chạy tới giết cô.
Vận Nhi nhìn thời tiết âm u ngoài cửa sổ, thời gian cô ở lại đây đã chỉ có thể tính bằng ngày.
Cô biết Tô gia khi nhận được tin cô và Âu Thừa Duẫn ly hôn, hẳn là sẽ có
một hồi sóng gió. Không biết Tô Thượng Đông dùng cách gì để thuyết phục
Tô Viên Hàng. Từ khi biết thân thế của mình, cô hơi sợ phải đối mặt với
Tô Viễn Hàng và Hạ Uyển Như.
Bọn họ thương yêu cô như con gái
ruột, thậm chí đôi khi Vận Nhi còn có cảm giác, Tô Viễn Hàng đối xử với
cô còn tốt hơn cả với Tô Ân Huệ. Bây giờ cô đột ngột ly hôn, không biết
Âu Thừa Duẫn có làm khó ông ấy không, cô bây giờ đã không còn sức lực dư thừa đi đối mặt với cha.
Hiện tại, việc duy nhất mà cô phải làm, có lẽ là phá cái thai trong bụng đi, một lần nữa bắt đầu lại từ đầu!
Nhưng, mỗi lần cô muốn kiên trì làm theo ý nghĩ của bản thân, thì luôn xuất
hiện một chút không đành lòng, không nỡ, và không cam lòng…
Lúc cô hạ quyết tâm bước ra khỏi biệt thự, lại bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc, Tô Ân Huệ đang đi về phía cô!
“Anh cả nói sẽ đưa em xuất ngoại du học, sao lại không trở về nhà một
chuyến?” Tô Ân Huệ nâng tay, trong mắt dường như khôi phục lại vẻ ấm áp
mà Vận Nhi quen thuộc. Nhưng, khi bàn tay cô ta vuốt ve mái tóc, cô tinh tường nhận ra trên ngón tay áp út bàn tay trái, là chiếc nhẫn cô rất
quen thuộc.