Lục địa Hải Thành mặt bằng hình dạng giống như
một hình chữ nhật nghiêng, chỗ lớn nhất khoảng ước chín trăm sáu mươi
dặm, nam bắc lớn nhất khoảng ước một ngàn một trăm dặm; phần lớn thuộc
nhiệt đới Trung Á, bộ phận khu đông thuộc nhiệt đới Nam Á.
Hơn
nữa bởi vì gần biển làm cho Hải Thành một năm tối đa chỉ có ba mùa xuân
hạ thu. Cho nên ngay từ đầu phát hiện mùa đông không lạnh thì Thẩm vương gia còn có một chút không quen, nhưng lập tức cười ha ha —— ai cũng
không muốn bọc như là một viên cầu, vô luận đi nơi nào cũng phải ôm lò
sưởi tay trong tay.
Chỉ là, mặc dù không cần biết giá lạnh nhưng
Thẩm vương gia vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc —— phải biết rằng trước
kia ở lúc mùa đông tuyết rơi thì y thích nhất mang ngón tay lạnh như
băng vươn vào trong y phục A Lăng, dán vào lồng ngực ấm áp dễ chịu kia.
Hơn nữa buổi tối mùa đông ngủ ở trong chăn trước đó A Lăng đã làm ấm áp
cho mình, mang chân lạnh buốt không chút nào khách khí mà kêu A Lăng
dùng hai chân kẹp lấy —— híz-khà-zzz ~ thật là ngẫm lại đều cảm thấy ấm
áp mà.
Thẩm vương gia hoàn toàn quên sau mỗi lần kêu Hoắc An Lăng làm cho chân của y ấm áp thì phải dùng thân thể làm giá cao với tư cách "thù lao"
...
So với kinh thành, hoàn cảnh Hải Thành gần biển đối với Thẩm vương gia là một loại thể nghiệm mới lạ. Nơi này có
gió biển ướt mặn, có biển rộng lớn mạnh mẽ, biển cả ầm ầm sóng dậy, cũng có ánh mắt trời sáng lạn chói mắt... cùng với nhiều loại hải sản phong
phú. Đối với đồ tham ăn mà nói không có gì sánh bằng mỹ thực càng hấp
dẫn lực chú ý của bọn họ.
Trước kia Hải Thành mặc dù giàu có,
nhưng đại đa số là dựa vào khai thác ngọc trai hoặc là ở trong nước buôn bán cá biển mà lợi nhuận. Chỉ là hương vị cá biển vốn đã nặng, lại có
rất ít người hiểu được kỹ xảo làm cá biểu. Cho nên mặc dù Hải Thành giàu có tương đối nổi danh, nhưng lại dựa vào hàng năm chỉ có hai ba tháng
khai thác ngọc trai chống lên.
Cũng bởi vậy mặc dù Hải Thành
giàu, nhưng mà cuộc sống nhóm dân biển ở thôn nhỏ bờ biển lại trôi qua
ngày tháng khó khăn túng thiếu.
Hoàng đế Càn Long đã từng có một
câu nói —— vùng khỉ ho cò gáy ra điêu dân. Mặc dù những lời này đối với
hắn một kẻ thống trị mà nói rất không chịu trách nhiệm, nhưng mà lại
không thể không thừa nhận người trong hoàn cảnh sinh tồn ác liệt còn
càng cường hãn hơn người bình thường, có đôi khi cũng khó đối phó hơn.
Giặc cỏ trên biển trước đó cũng là phát triển từ vấn đề này.
Hoắc An Lăng đã bỏ ra hai ba tháng tiêu diệt những giặc cỏ trên biển này.
Bởi vì bọn họ coi như là dân trong nước, chỉ cần không phải việc ác ngập trời Hoắc An Lăng đều giữ lại cái mạng nhỏ của bọn họ. Về sau lập tức
bắt đầu mang người đối với biển và con thuyền có kỹ thuật sắp xếp thành
đội ngũ của mình làm "kỹ thuật hướng dẫn".
Đúng vậy, hắn muốn bồi dưỡng một hải quân lớn mạnh. Ngoại trừ chống đỡ uy hiếp bên ngoài đến
từ trên biển, còn có thể thông qua đường biển đi tìm một chút có quốc
gia khác hay không —— đây chủ yếu là ý của Thái tử. Mặc dù Hoắc An Lăng
rất ngạc nhiên Thái tử làm sao không giống như người cổ đại cho rằng
trên thế giới cũng chỉ có những lục địa quốc gia này.
Chỉ là Hoắc An Lăng cũng có tri thức về phương diện này, nhưng mà hắn đối với nhận
thức con thuyền chỉ dừng lại ở cái loại dùng sắt thép làm thuyền hạm,
cho nên hắn đã lui lại hai đường làm giám sát.
Khụ khụ, tin tưởng Mặc Thủ nhất định sẽ không phụ lòng mọi người kỳ vọng.
Sự thật chứng minh tay nghề nơi đây thiên hạ đều có —— ít nhất Mặc Thủ
cùng người bắt cá địa phương thảo luận ra cấu tạo thuyền đánh cá, hơn
nữa chỗ này thì ra có nhóm thợ thủ công nghề mộc. Sau khi leng keng leng keng mấy tháng một con thuyền uy vũ khí phách cỡ lớn bắt cá đã hoàn
thành hơn nữa thử nước thành công.
Vì vậy cá hố, cá hoa cúc, cá
tuyết, cá mòi, cá hồi, cá ngừ đại dương, cá lư biển, cá thu đao, cá
chình biển, cá thu, cá xương, cá đác, cá đuôi phượng từ biển sâu dần dần xuất hiện; mà do Hoắc An Lăng tự mình làm được cá hố hấp, cá hố chiên,
đầu cá hồi chiên ớt băm, cá hồi hấp, cá đuôi phượng vị cay, cá thu đao
nướng muối, cá xương tỏi giã đỏ, cá tuyết chưng nấm hương, miếng cá
tuyết vị xốp giòn, cá tuyết bạc hấp nước, vv... từ từ cách làm phổ biến
mở rộng; cùng với phía sau là các loại hải sâm, tôm biển, sò biển, vv... Các loại dần dần xuất hiện ở trên bàn cơm mọi người, những ngư dân ra
biển đánh cá cũng dần dần giàu lên.
Đương nhiên, tất cả chuyện
này một loạt sự kiện —— tỷ như xây dựng tiệm hải sản, tổ chức đội tàu ra biển đánh cá hơn nữa cam đoan các ngư dân năm hiểm một kim gì đó —— chủ nhân Thẩm vương gia chính là kiếm được bát đầy, cười đến thấy răng
không thấy mắt.
Đặc biệt là Hoắc An Lăng làm những món hải sản
kia người đầu tiên ăn luôn là y và bánh bao nhỏ Kiều Niên —— ah ha ha,
khoe ân ái gì đó hoàn toàn không áp lực nha!
Dù cho đến mùa đông
thời tiết dần dần chuyển mát, nhưng mà so với những thành trì khác thì
nhiệt độ Hải Thành vẫn không thấp như cũ. Thời tiết như vậy tự nhiên là
không thích hợp ăn lẩu khẩu vị cay nặng. Nhưng mà ở Hoắc gia, lúc lễ
mừng năm mới ăn lẩu đã trở thành tập tục. Nếu lẩu cay nặng không thể ăn, ở đây lại thừa thải hải sản, như vậy lẩu hải sản đã bị Hoắc An Lăng đưa ra.
Chỉ là, mặc dù lẩu hải sản loại đồ vật này là Hoắc An Lăng
người đầu tiên làm được, nhưng mà hiện tại làm tốt nhất. Nhưng mà Thẩm
vương gia, đối với Thẩm vương gia đây cũng là "món chính" hắn làm tốt
nhất. Dù sao lẩu hải sản không cần như loại lẩu lúc trước còn cần xào
chế nguyên liệu, chỉ cần có một nồi canh loãng và thức ăn "khỏa thân
nấu" là được.
Dùng lời A Lăng nhà y nói lẩu hải sản đặc biệt
chính là nguyên nước nguyên vị, thanh đạm và dinh dưỡng. Cho nên chỉ cần chọn nguyên liệu hải sản tốt nhất để nấu cùng, không tăng thêm bất luận chất phụ gia gì đã có thể làm thành.
Mặc dù lẩu hải sản không có vị cay nóng như loại lẩu chay trước kia, nhưng mà hương vị trong súp
sau khi tắm rửa qua hải sản lại thơm ngon trơn miệng, xâu lại đặc sắc.
Khụ khụ, Thẩm vương gia tuyệt đối không thừa nhận bởi vì sau khi y ăn nhiều hải sản làn da cũng trở nên càng thêm bóng loáng mà càng thêm thưởng
thức lẩu hải sản này. Y chỉ là bởi vì lẩu hải sản ăn hết không phát hỏa
—— đúng vậy, cũng chỉ là nguyên nhân này mà thôi, ừ.
Nói đến bình thường, nếu như Thẩm vương gia mân mê nấu ăn là tuyệt đối không cho
phép Hoắc An Lăng đến hỗ trợ. Thứ nhất là hơi ngượng ngùng khi không ra
thành phẩm mang cho người mình quan tâm xem; mà thứ hai... Thẩm vương
gia nhớ tới có mấy lần Hoắc An Lăng hỗ trợ giúp đỡ đã dùng dưa leo nhỏ
sữa bò tươi gì đó làm ra sự kiện quấy rối ác liệt, sau đó quyết định ở
trong phòng bếp hai người bọn họ tuyệt đối không thể đồng thời ở trong
đó!
Bản thân vì Vương gia, hơn nữa Hoắc An Lăng lại biết làm các
loại đồ ăn kỳ lạ quý hiếm cổ quái nhưng mà hương vị tuyệt đối rất tuyệt. Khẩu vị Thẩm vương gia tự nhiên là dưỡng xảo quyệt, hơn nữa đây là lễ
mừng năm mới người một nhà đoàn viên ăn lẩu hải sản tự nhiên là nồi có
bao nhiêu muốn đựng bao nhiêu thức ăn, thậm chí đến lúc đó chất thành
ngọn cũng được.
Vì vậy lá tảo quần đới non, mực hoa sừng trâu,
con sò trăng non, tôm biển, thịt cua, ốc biển, trứng mực, mực sống, tôm
tươi sống, tôm lớn sống, con nghêu sống, sò biển sống, bào ngư sống, bắp cải trắng, đậu phụ đông, con mực, nấm hương, sò, cá hồi, cá tuyết bạc,
cá hường, cá đầu cá, rau cải bó xôi, vv..., chính là có thể nhiệt tình
mà ăn thêm.
Chỉ là nhiều món như vậy một mình Thẩm vương gia làm
tuyệt đối là rất mệt, nhưng mà y lại không muốn mượn tay người khác. Vì
vậy lập tức đặc biệt gọi nhi tử nhà mình về làm lao động trẻ em.
Ở trong hải quân bị mặt trời phơi nắng, gió biển thổi, ngâm nước biển
ngâm, bánh bao nhỏ vốn trắng trắng mềm mềm hiện tại đã hoàn toàn biến
thành tiểu thiếu niên có một làn da màu đồng.
Đương nhiên, bởi vì là nhi tử của Hoắc An Lăng, Hoắc An Lăng cũng "hung hăng mà yêu mến" một chút thiếu niên Kiều Niên.
Hoắc An Lăng tỏ vẻ những năm này nhi tử học võ thuật rốt cục đã có đất dụng võ, có thể sống học sống dùng mới là thật bản lĩnh!
Cho nên nhóc đang ở trong phòng bếp giúp phụ vương nhà mình mang bắp cải
"rất mau lẹ" cắt thành miếng, mang con mực "rất mau" cắt thành sợi tơ,
mang cần cắt hoa "rất mau lẹ" cắt hoa gì đó... Đương nhiên là phải mang
tâm tình vui sướng đi làm —— ít nhất cần thiết phải biểu hiện ra vui
sướng.
"Con cũng muốn đi theo phụ thân đi nghênh đón bọn người Đường Khê. Con đã hai năm không có nhìn thấy bọn họ rồi."
Trước kia hàng năm tất cả người ở đất phong phải lên kinh một chuyến, nhưng
mà vì năm trước vừa vặn Hoắc Kiều Niên đi theo phụ thân mình Hoắc An
Lăng đi trên biển đến đảo quốc đi "đánh cướp" cho nên đã bỏ lỡ. Mặc dù
thành công thu phục đối phương, nhưng mà đối với thiếu niên Kiều Niên cơ hội mỗi năm một lần gặp mặt trúc mã bị đánh mất cũng đủ hòa tan loại
thắng lợi vui sướng lúc đó.
Ô ô, một ngày không gặp như cách ba
thu gì đó cổ nhân thật không lừa ta! Hơn nữa lần này không giống, lần
này Đường Khê tới về sau cũng không đi nữa. Đây tốt xấu gì là "lần đầu
tiên" Đường Khê ở chỗ này về sau dùng thân phận người Hải Thành xuất
hiện, nhóc sao có thể không chạy đến nghênh đón chứ?
Dương đế đã
chính thức thoái vị truyền ngôi cho Nhị hoàng tử —— cũng chính là trưởng tử chân chính. Đương nhiên, loại thân phận quan hệ rối rắm này Dương đế cũng từng nói qua cho đối phương biết. Dù sao những năm gần đây y vô
luận là trước đó diễn trò hay là về sau thiật lòng, y sủng ái Thái tử
mỗi người đều trông thấy. Cho nên lúc mình truyền ngôi lại không truyền
cho hắn mà truyền ngôi cho một người khác, cho dù là Nhị hoàng tử với tư cách làm Hoàng đế đời kế tiếp trong lòng cũng thấp thỏm bất an.
Cho nên Dương đế mang chuyện này nói cho hắn (Nhị hoàng tử) biết, cũng là
làm cho đối phương an tâm làm Hoàng đế không cần tùy tiện mò mẫm mù
quáng đi quấy rầy cuộc sống nhàn nhã của y và Triệu Tễ. Kỳ thật nếu như
không phải Triệu Tễ vô luận như thế nào cũng không muốn làm Hoàng đế thì Dương đế cũng sẽ không mang Nhị hoàng tử tuyển chọn làm tân hoàng.
Ở trong mắt Triệu Tễ làm Hoàng đế không có gì tốt, không chỉ thức dậy sớn hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ăn được mặc dù tốt (nhưng cũng chỉ tối đa ăn
ba miếng), làm nhiều còn hơn con lừa. Quanh năm suốt tháng ở trong hoàng cung bốn phía trong bầu trời không được tự do, hơn nữa mỗi lúc trời tối đều sẽ bị "làm tình" với nữ nhân khác nhau... hắn là não rút mới có thể đi làm Hoàng đế. Phải biết lúc trước hắn muốn chính là chạy trốn mà
không phải mưu phản để mình đăng cơ.
Mặc dù trước đó hắn thật là mang Nhị hoàng tử bồi dưỡng từ nhỏ coi như Thái tử đời kế tiếp.
Dương đế tháo xuống trách nhiệm trên người mặc dù trong lòng có chút mất mát
và không thích ứng sau khi thoái vị, nhưng mà hơn nữa là càng có rất
nhiều vui sướng và chờ đợi cuộc sống ngọt ngào sắp đến với người yêu —— y lần đầu tiên phát hiện yêu mỹ nhân không yêu giang sơn gì đó kỳ thật
cũng rất không tồi.
Lựa chọn Hải Thành làm địa điểm định cư không chỉ là bởi vì ở đây giàu có phồn vinh, hơn nữa ở đây vẫn là đất phong
cả nhà Hoắc An Lăng.
Ha ha, y tuyệt đối không có ý làm cho tiểu
tử nhà Hoắc An Lăng bắt cóc tiểu tử nhà mình không lo thế giới ngọn nến
lớn của hai người bọn họ khụ khụ!
Đương nhiên, những người lớn
suy nghĩ như thế nào thiếu niên Kiều Niên mặc kệ, nhóc chỉ biết là về
sau có thể sống chung một chỗ với Đường Khê đáng yêu nhất —— vì tương
lai tốt đẹp hoan hô ba tiếng!
"Đường Khê, Đường Khê, con chỉ biết Đường Khê, nếu thật nhớ như vậy dứt khoát dụ dỗ mang người trở về!"
Thẩm vương gia mang một con mực lớn vẫn còn chưa tắt thở trực tiếp dùng
thùng đựng để tới trước mặt thiếu niên Kiều Niên: "Ừ, cái này cũng giao
cho con, không làm xong không cho phép di chuyển. Nam nhân tốt là phải
lên được phòng khách xuống được phòng bếp hiểu không?"
Thẩm vương gia rất có phong phạm trưởng bối mà dạy dỗ nhi tử nhà mình, giống như y chính là "nam nhân tốt" vậy...
"Ô..." Thiếu niên Kiều Niên trừng to hai mắt hơi đáng thương —— kỳ thật cái
lẩu hải sản này căn bản chính là một mình con làm đúng không? Phụ vương
ngài kỳ thật chỉ phụ trách mang canh loãng đổ vào trong nồi đúng không?
Chính là thiếu niên Kiều Niên oán thầm lại oán thầm, nhóc tuyệt đối không dám nói ra —— có một phụ thân tuyệt đối sủng phu làm tiểu hài nhi khổ bức
thật sự là tổn thương không chịu nổi mà!
Vì về sau dựa vào bắt
lấy dạ dày đối phương tiếp theo bắt lấy đối phương thiếu niên Kiều Niên
chỉ có thể hóa đau thương thành sức mạnh.
* * *
"Hắt xì ——" Hoắc An Lăng và Đường Khê vừa mới xuống xe đồng thời hắt xì nhỏ.
"Thúc công, chúng ta đây xem như tâm hữu linh tê nhất điểm thông* không?"
Thiếu niên Đường Khê vuốt vuốt cái mũi nhỏ rất chăm chú nhìn Hoắc An
Lăng —— đây là thần tượng trong lòng nhóc đấy, quét ngang ngàn quân như
cuốn chiếu gì đó có dám càng cho lực hay không?
(*"Tâm hữu linh
tê" và "Nhất điểm thông" là tên của 2 bài hát nhạc phim Lục Tiểu Phụng
và Hoa Mãn Lâu ghép lại vừa thành "tâm hữu linh tê nhất điểm thông". Cụm từ này xuất phát từ câu Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh
tê nhất điểm thông." trong một bài thơ của Lý Thương Ẩn ở thời
Đường. Nó thường dùng để ví với tình yêu nam nữ tâm đầu ý hợp. Hiện đại cũng có thể dùng để chỉ việc hai người có thể ngầm hiểu ý của nhau, đại khái là "đi guốc trong bụng" nhau.)
"... Đường Khê, những lời
này không phải dùng như vậy." Hoắc An Lăng giật giật khóe miệng —— thập
nhị thức công cháu nghe được sẽ đánh mông cháu đấy.
Rõ ràng khi
còn bé vẫn là một nhóc manh miệng ngọt ngoan ngoãn đáng yêu làm người ta yêu thích, sao mấy năm trôi qua biến thành ngốc manh loại mặt không
biểu tình này chứ?
Được rồi, mặc dù hiện tại so với trước kia vì
trước mặt người khác che dấu mà lộ ra ngây thơ vui vẻ giả dối còn tốt
hơn nhiều. Mặc dù không loại trừ nguyên nhân có một ngày nào đó nhóc
ngẫu nhiên nhìn thấy phụ thân mình và tổ phụ mình lăn cùng một chỗ mà
nhận lấy kích thích.
Hở, có vẻ như chỉ là câu nói phía trên hai nhân vật chính phía trên đã đủ "kích thích".
"A, đúng rồi, thúc công năm mới vui vẻ, chúc ngài và thập nhị thúc công ân
ân ái ái tốt tốt đẹp đẹp." Thiếu niên Đường Khê vừa nói vừa duỗi ra một
cánh tay trắng nõn còn mang mập mạp của trẻ con về phía Hoắc An Lăng,
lòng bàn tay ngửa mở ra.
Cái ý kia rất rõ ràng —— thúc công ngài mà, lấy tiền lì xì ra!
Hắn mang ngân phiếu gói kỹ dùng làm tiền lì xì đưa cho tiểu thiếu niên
Đường Khê: "Năm mới vui vẻ, chúc cháu sang năm vóc dáng cao lên."
"..." Nè nè nè, thúc công, đâm chân người khác đau không phải việc đại trượng nên làm đâu.
"Ngươi quá sủng nó rồi, hiện tại còn chưa tới lễ mừng năm mới đâu." Khoảng
cách ba mươi tết còn có sáu bảy ngày, cố tình Đường Khê muốn tiền lì xì
của Hoắc An Lăng, quả thật làm cho Triệu Tễ làm phụ thân có chút xấu hổ.
"Không có việc gì, đến lúc đó thì không cho nữa." Hoắc An Lăng sờ sờ tóc mềm
của tiểu thiếu niên Đường Khê —— quả nhiên là gien di truyền tốt, đâu
như tiểu tử thúi nhà hắn suốt ngày trơn trượt như cá chạch, lại cả ngày
nhảy nhót lung tung; mà ngay cả đầu kia cũng giống như hắn, đen thật đen nhưng mà sờ tới sờ lui chính là không có thuận tay như vậy.
"... Kiều Niên có ở đây không?" Thật sự là cảm thấy những người lớn này quá
không thú vị, Đường Khê giữ mặt vững bình tĩnh không được thời gian một
chén trà đã ngồi không yên —— hừ, năm trước lại không có tìm mình chơi!
Đảo quốc gì đó có lực hấp dẫn lớn hơn mình sao? Hừ.
"Nó... Ừ, Mạc Ngôn!" Hoắc An Lăng quay đầu: "Đi nói cho Kiều Niên Đường Khê đến rồi."
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy cái âm thanh nào đó nhộn nhạo vang lên: "A
a... tiểu Đường Khê ngươi đã đến rồi! Để cho ta ôm ." Đường Khê nhìn
thấy chủ nhân âm thanh cách mình khoảng vài bước xa thì lăng không kình nhảy lên dùng thái sơn áp đỉnh xu thế nhào đầu về phía trước. Đường Khê bình tĩnh nâng thân thể lên, sau đó chậm rãi nâng chân trái lên cả
người hơi nghiêng về bên cạnh: "Ừ, đã lâu không gặp."
Người nào
đó bị vồ ếch chụp hụt cũng không có ngã trên mặt đất mà lập tức thu chân dùng tay chạm ở trên xe ngựa cả người ưỡn về phía sau lập tức quay
người ôm Đường Khê —— toàn bộ động tác tốn thời gian không đến ba mươi
giây, đủ có thể thấy được trình độ động tác này thuần thục thế nào: "Ô ô ô, tiểu Đường Khê sao không để cho ta ôm? Thật đau lòng hu hu hu hu..."
"Kiều Niên thúc thúc..." Thiếu niên nào đó đã miễn dịch đối với đối phương nói đến là đến rong biển nước mắt.
"Ô ô ô tiểu Đường Khê không yêu ta, ta có già như vậy sao? Kêu ta Kiều
Niên là được rồi, có phải ta ôm còn chưa đủ nhiệt tình hay không hu hu
hu hu..." Thiếu niên Kiều Nhiên ngừng khóc nói.
"Buông, buông tay... ta sắp bị ngươi siết chết rồi..." Thiếu niên Đường Khê bị gấu ôm kêu lên.
"Không buông, không buông, ta rất lâu không có ngửi được mùi tiểu Đường Khê
rồi..." Thiếu niên Kiều Niêu đánh chết không buông tay.
"Ah, ngươi cái tên này là chó sao? Tam Mao cũng cảm thấy mất thể diện đấy!" Ta đẩy, ta đẩy, ta dùng sức đẩy.
"Mới không có! Tiểu Đường Khê ngươi làm gì thế? Ô ô tiểu Đường Khê ngươi không nhớ ta sao?" Ta cọ, ta cọ, ta lại cọ.
"Không nhớ ngươi! Ta một chút cũng không nhớ ngươi!" Cứu mạng, nói cho ta biết đây không phải Thế tử, đây không phải Hoắc Kiều Niên, đây tất cả không
phải sự thật!
"Oa, tiểu Đường Khê sao ngươi có thể vô tình như
vậy! Ta thật đau lòng!" Thiếu niên ngu ngốc nào đó dùng gương mặt dùng
sức cọ cọ ở trên mặt thiếu niên Đường Khê.
"..." Triệu Tễ.
"..." Dương đế.
"..." Thẩm vương gia tự đâm hai mắt hơn nữa chạy đến che đôi mắt Hoắc An Lăng sờ sờ biến đen —— nhi tử vừa gặp phải tiểu hài tử nào đó thì sinh ngốc
làm sao đây?
Hoắc An Lăng không đành lòng lại đi nhìn dáng vẻ nhi tử mình mất mặt làm bộ bình tĩnh xem nhẹ bên tai bối cảnh "Ngươi vô
tình vô nghĩa cố tình gây sự" nhìn hai người đang mặc thường phục.
Nam nhân đã từng có địa vị cao nhất nước Cảnh hơi gật đầu: "Về sau chúng ta chính là hàng xóm, sau này xin chỉ giáo nhiều cho."