Ngay từ đầu Hoắc An Lăng cho rằng những người
làm xiếc kia theo dõi là mình, nhưng mà đợi đến lúc hắn và A Thập ăn cơm chiều, buổi chiều mua đồ tết, mãi cho đến khi hắn trở lại thôn trong
lúc này cũng không có xảy ra bất cứ chuyện dị thường nào.
Chẳng
lẽ nói bởi vì thời gian quá dài sống trong loại hoàn cảnh này cho nên
tính cảnh giác của mình cũng càng ngày càng chậm chạp ư? Bất quá mặc kệ
nói như vậy, dựa theo bây giờ ở nơi này dường như những người kia nhằm
vào cũng không phải mình. Nếu nói như vậy Hoắc An Lăng cũng cảm thấy
không nên lo sợ không đâu, vì vậy mang chuyện này tạm thời để qua một
bên.
Sắp đến năm mới Hoắc An Lăng cũng muốn chuẩn bị ăn tết với A Thập.
Mà mãi cho đến lúc này Hoắc An Lăng mới biết được thì ra A Thập còn có một tay viết chữ rất đẹp. Cho nên câu đối tết Hoắc An Lăng cũng chỉ mua
giấy đỏ để cho A Thập hào hứng bừng bừng mà tới viết.
"Kỷ phu tử, huynh đã sớm biết A Thập sẽ biết viết chữ rồi hả?" Hoắc An Lăng nghĩ
đến người khác có khả năng hiểu rõ A Thập hơn mình thì cảm thấy trong
lòng không thoải mái. demcodon-lqd Đặc biệt là sau khi nhìn thấy chữ A
Thập viết, mặc dù hắn đối với mấy chữ bút lông này vẫn luôn không có bao nhiêu năng lực giám định và thưởng thức. Nhưng mà hắn cũng biết chữ của A Thập là vô cùng đẹp, nhất định là đặt biệt luyện qua loại chữ này.
Hoắc An Lăng nhìn thấy A Thập nghiêm túc viết từng chữ ở trên giấy đỏ thì
hoảng hốt có loại ảo giác đối phương cũng không phải là A Thập.
Kỷ phu tử liếc nhìn Hoắc An Lăng một cái, thấy y mặc dù hỏi như vậy nhưng
vẫn dùng ánh mắt kiên định mà ôn hòa nhìn A Thập như cũ, trong lòng cảm
thấy hơi thoả mãn nói: "Hắn nếu đã biết chữ, như vậy ta lại suy nghĩ hắn có thể biết viết chữ hay không. Bất quá vì không muốn đả kích chữ của
đệ kiểu chó còn thiếu tay thiếu chân nên A Thập mới không có nói cho đệ
biết."
Hoắc An Lăng vừa đến triều đại này thì phần lớn đều là
nhận chăm sóc từ Kỷ phu tử. Lúc trước học tập chữ phồn thể ở đây thì
Hoắc An Lăng đã phí hết sức lực một thời gian —— không chỉ là hắn đã
tiếp nhận dạy dỗ chữ giản thể hai mươi mấy năm (cho nên thường xuyên
viết ra chữ "thiếu tay thiếu chân"), mà đã quen dùng bút ký tên, các
loại bút máy đầu đều cứng, sờ đến bút lông mềm mại thật sự là dùng như
thế nào cũng không dễ chịu. Cho nên viết ra loại chữ xiêu xiêu vẹo vẹo
này, kết cấu rời rạc như là chân gà bới, chuyện về chữ cũng là không có
biện pháp.
Hoắc An Lăng nghe Kỷ phu tử nói như vậy cũng biết lại
hỏi tiếp sẽ không được kết quả gì. Cho dù Kỷ phu tử có khả năng hiểu rõ A Thập hơn mình thì thế nào? Bây giờ mình mới là bầu bạn của A Thập, về
sau cùng y trải qua cuộc sống cũng là mình.
A Thập viết chữ xong
có chút hưng phấn nhỏ lại có chút thấp thỏm không yên mà nhìn Hoắc An
Lăng —— bởi vì biết rõ chữ của Hoắc An Lăng thật sự là vô cùng thê thảm
(nguyên văn lời Kỷ phu tử nói), cho nên A Thập vẫn không có nói cho Hoắc An Lăng biết mình có một tay viết chữ rất đẹp (vẫn là nguyên văn lời Kỷ phu tử nói). Bất quá cho dù thể diện Hoắc An Lăng về mặt viết chữ không tốt, nhưng nếu y muốn thì tự nhiên vẫn sẽ được Hoắc An Lăng khen ngợi.
Hoắc An Lăng đương nhiên không chút do dự sâu sắc khen ngợi A Thập, hơn nữa
không chờ được đến lúc nét mực khô mà đã cùng y mang câu đối xuân trên
giấy đỏ viết bằng chữ màu đen dùng cháo gạo dán ở ba chỗ nhà chính,
phòng bếp, chuồng heo.
Về phần Kỷ phu tử, hắn tỏ vẻ thật sự là
chịu không nổi hai người này biểu diễn ân ái cho nên tự mình đi tìm
thanh tĩnh. Đương nhiên bữa cơm đoàn viên buổi tối là muốn ăn chung một
chỗ.
Bây giờ tay nghề của A Thập càng ngày càng tốt. Mặc dù không nấu được nhiều món như Hoắc An Lăng nhưng mà mỗi khi y học tập một món
ăn mới đều rất nghiêm túc, hơn nữa rất có kiên nhẫn. Bất quá mỗi lần
Hoắc An Lăng nhìn thấy lòng bàn tay mềm mại lúc trước của A Thập lại có
một lớp chai sần mỏng thì vẫn cảm thấy rất áy náy, cho nên cơ hội A Thập xuống bếp ít càng thêm ít.
Lúc đón giao thừa năm mới nhất định
là phải có thịt chiên giòn và bánh viên chiên —— điều này ở trong trí
nhớ khi còn bé của Hoắc An Lăng đã trở thành kinh điển.
Bởi vì
bánh viên là dùng khoai lang gọt vỏ nấu chín rồi nghiền nát, sau đó trộn đều với bột mì vo viên, cho nên hương vị ngọt khác với thịt chiên giòn
vị mặn. Nếu đều là món chiên cho nên cũng chỉ dùng một nồi dầu là được.
Bánh viên là ngọt, thịt chiên giòn là mặn, cho nên nhất định phải chiên bánh khoai viên trước. Sau đó mới chiên giòn thịt, như vậy mới sẽ không lẫn
mùi vị.
Bánh viên và thịt chiên giòn đặt khác nhau, bởi vì bánh
viên là hình tròn, có thể khi dầu sôi ùng ục nhẹ nhàng trực tiếp bỏ lăn
vào trong nồi dầu.
A Thập yêu chết loại hoạt động thú vị này, mỗi cánh tay đều nhẹ cầm lấy hai bánh viên, nhìn hai bánh khoai từ đầu ngón tay nhẹ nhàng lăn xuống từ thành nồi đen sì đến trong dầu sáng bóng.
Sau đó ở trong dầu nóng xuất hiện bong bóng thật nhỏ vây quanh, nghe
được âm thanh "xì xì xì" rất nhỏ phát ra trên mặt của y lộ ra nụ cười
vui vẻ.
Bất quá A Thập cũng chỉ thích chơi chiên bánh viên mà
thôi, dù sao chiên thịt kia phải dùng bột bọc lấy, nhất định phải dùng
đôi đũa kẹp lấy bỏ "mất" vào trong nồi, một chút cũng không có thú vị
lăn như bánh viên.
Vì vậy, chờ lúc Hoắc An Lăng chiên thịt thì A
Thập dùng một chiếc đũa bắt đầu xâu bánh khoai viên lại, xâu được sáu
viên nhìn giống như là một xâu kẹo hồ lô. Sau đó A Thập cầm một xâu bánh viên, trong miệng cắn thịt chiên giòn vị mặn vừa mới vớt ra nồi còn có
chút nóng, lắc lư cái mông mà chạy ra sân trêu chọc Tam Mao.
Buổi
chiều lúc ăn cơm thì trên mặt Kỷ phu tử rất vui vẻ. Lúc nhìn thấy dùng
cái chén lớn chứa sủi cảo nhân thịt thì rất là ghét bỏ nhìn thoáng qua
một đống sủi cảo dường như trở thành một đống: "... Cái này ai làm?"
A Thập mặc dù có một chút ngượng ngùng nhưng mà y nghe nói như thế lại cố trừng to con mắt: "A Lăng nói ta gói cũng rất xinh đẹp!" Nói xong cầm
một cái bánh bao không giống bánh bao, sủi cảo không giống sủi cảo bỏ
vào trong miệng cắn đến thơm nức —— mặc dù gói khó coi nhưng mà ăn vẫn
rất ngon đấy!
A Thập hoàn toàn quên nhân thịt nhồi thật ra là Hoắc An Lăng một tay xử lý.
"Cũng chỉ có hắn mới sẽ cho rằng ngươi gói đẹp." Kỷ phu tử mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng còn có chút giật mình —— dù sao A Thập mười ngón không dính dương xuân thủy* bây giờ lại còn tiến phòng bếp. Kỷ phu tử nhìn
thấy loại tình huống như bây giờ càng ngày càng cảm thấy nói không chừng A Thập thật sự cứ tiếp tục như vậy thì có thể sống cả đời tốt tốt đẹp
đẹp với Hoắc An Lăng.
(*Mười ngón không dính dương xuân thủy:
dương xuân thủy là nước tháng ba, còn là mùa xuân nước rất lạnh. Cả câu
có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt
quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt, không cần phài làm lụng,
được cưng chiều.)
Bất quá nói không chừng mình và Hoắc An Lăng
vẫn là hai người duy nhất trên thế giới này được ăn thức ăn do A Thập
nấu —— nghĩ tới đây Kỷ phu tử đột nhiên cảm thấy có chút đắc chí.
Bữa tối là ăn lẩu, Kỷ phu tử nhìn Hoắc An Lăng cuốn thịt cá nóng sau đó cẩn thận gói lại chấm vào chút tương đút vào trong miệng A Thập. Mà A Thập
cũng "ở trên chỉ đạo" lấy ra những thứ mình không quá thích ăn như thịt
mỡ và rau quả để vào trong chén Hoắc An Lăng.
Kỷ phu tử cô đơn
chiếc bóng hung hăng mà cắn măng khô, chửi thầm các loại —— ở trước mặt
nam tử độc thân mà biểu diễn ân ái như thế tất cả nên kéo ra ngoài hủy
diệt mới là đạo lý làm người!
Kỷ Phu tử nghĩ đến mình đã từng
cũng đối xử với người kia như vậy, bởi vì đón năm mới mang theo một ít
vui sướng lại biến mất —— mình cũng đã bỏ đi đã nhiều năm như vậy, người kia chỉ sợ là đã sớm quên mình rồi. Có lẽ, sớm đã có một người khác
chăm sóc y rồi.
* * *
Đối với thành viên hoàng thất, lễ
mừng năm mới không có tự do. Nhất là ngày ba mươi tết, tất cả Hoàng tử,
Hậu phi đều phải theo Hoàng đế đến đại điện cùng các quan lại tham gia
yến tiệc để bày tỏ biết ơn với Hoàng đế.
Đối với người khác mà
nói đây chỉ là yến tiệc bình thường mỗi năm một lần, nhưng đối với Thái
tử bây giờ mà nói lại phảng phất đã cách xa rất nhiều năm —— lâu đến nổi thay lễ phục xong hắn im lặng hồi lâu mới nhìn về phía Tiểu Quế Tử ở
một bên hỏi: "Thái tử phi chuẩn bị xong chưa?"
Tiểu Quế Tử cò chưa trả lời thì đã nghe được ngoài cửa truyền vào Thái tử phi đã chuẩn bị xong đang chờ ở phòng khách. -demcodon
Thái tử Triệu Tễ treo ngọc bội đại biểu cho thân phận lên mới chậm rãi đi ra.
Trong phòng khách một nữ tử mặc một bộ trang phục chính thức, diện mạo xinh
đẹp đang cười nhẹ nhàng nói gì đó với nha hoàn bên cạnh, trên mặt có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ. Nữ tử nhìn thấy Triệu Tễ đi ra thì vội vàng
đứng lên cúi người hành lễ: "Minh Nhu tham kiến điện hạ."
"Minh
Nhu." Triệu Tễ đi qua kéo tay của nàng, dẫn nàng ngồi vào cỗ kiệu trong
nội cung đặc biệt phái tới. Chờ đến lúc buông màn kiệu Triệu Tễ mới
buông tay của đối phương ra, trên mặt vẫn mang theo gương mặt không biểu cảm.
Thái tử phi nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Tễ như vậy che
miệng cười: "Hôm nay chính là ngày lành, chàng như vậy không lo lắng bị
bệ hạ phát hiện cái gì ư?"
"Không sao." Dù sao hắn vốn chính là
tên bỏ đi, sau đó một ngày nào đó đột nhiên phát hiện tên bỏ đi này rõ
ràng còn chưa chết như vậy coi như là không còn giá trị lợi dụng nữa thì người nam nhân kia cũng sẽ không mang mình đặt ở một bên không để ý
tới.
Lúc đó lại phải che che dấu dấu phiền toái với y chi bằng
dựa theo ý nguyện của mình sống sót. Đã từng là Triệu Tễ bị người nam
nhân kia giả dối sủng ái dưỡng thành tính tình "chân chất xúc động". Sau đó lại có chuyện gì cũng không quan trọng, sống sót mới là mục đích duy nhất phải trải qua mục, ngược lại hắn dưỡng thành "thói quen trắng ra
xấu".
Phải biết rằng đoạn thời gian vừa tỉnh lại che che dấu dấu kia còn mệt mỏi hơn hắn chiến đấu vài ngày.
"Thật sao, như vậy Minh Nhu an tâm rồi. Dù sao Minh Nhu vĩnh viễn đều là
người của chàng." Thái tử phi rủ mắt, khóe miệng cong lên một độ cong
ngọt ngào.