Đường núi thông tới Trung Nguyên vô cùng lầy lội hiểm trở và quanh co khúc khuỷu.
Bên trong núi có một cái cửa ra, trước đây là một xã tên
là “Khẩu hồ lô”, về sau vì hưởng ứng lời hiệu triệu mở rộng của Tây Bộ,
những người lãnh đạo ở đây đã cho là ý kiến hay nên dứt khoát đem hai xã phụ cận cùng nó thăng cấp thành trấn, vì thế còn gọi bằng một cái tên
khác là trấn Tây Tiến, sau đó báo lên trên đã nhận được không ít khích
lệ.
Chỉ có điều, dân chúng ở đây sống lâu thành thói, ngoại
trừ đổi lại thẻ căn cước cùng lĩnh về hai chữ "Tây tiến" thì bình
thường vẫn gọi nó bằng cái tên cũ “Khẩu hồ lô”
Thời điểm đại nạn đến, “Khẩu hồ lô “ trở nên rối loạn,
thời điểm Nhật bản tiến đánh cũng không loạn qua như vậy, có người nói
nên trốn lên tỉnh thành, cũng có người cho tụ tập tại đó sẽ chết nhanh
hơn, toàn bộ lòng người trong trấn trở nên bàng hoàng,khiến cho những
gia đình giàu có kia cùng với tiểu dân đi cũng không được, không đi cũng không được.
Thời điểm trước kia, qua vài lần nạn côn trùng khiến "
chết...rồi nhiều người, một số người trẻ tuổi coi tin tức trong TV đã
dẫn toàn bộ người trong trấn lên núi trốn, về sau bị giày vò lâu, cảm
thấy không phải chuyện hay, liền có mấy người chăn heo nhạy cảm phát
hiện ra đám côn trùng này cùng heo cũng không kém là bao nhiêu, có địa
phương yêu đi, có địa phương không thương đi, ngoại trừ núi lớn bên
ngoài, cái kia chỉ còn lại "Nước" là chúng không thích dính tới.
Cũng may là bọn họ may mắn, bên cạnh Khẩu hồ lô tử có một
dòng sông nhỏ, từ tây sang đông, quanh năm không ngừng chảy, vì vậy mấy
cái có nhân vật uy tín đã huy động sức lao động đào một cái hào bảo vệ
xung quanh toàn bộ thôn trấn để giải quyết vấn đề nước uống và lại tránh được côn trùng, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng nhắc tới cũng kỳ, hào bảo vệ đào xong rồi thì quả
đám côn trùng thực sự không có lại đến được mấy lần, tất cả đều bay
ngang qua trấn bay về phía Tây, cho nên qua mấy lần như vậy, hào bảo vệ
cũng không được sử dụng đến, mỗi người đều nói có lẽ là lãnh đạo trong
vùng có tầm nhìn xa, bây giờ thì côn trùng đều từ "Tây tiến" vào.
Nhưng lúc này côn trùng không đến, người cũng rầm rầm mà
chết, không chết vì bệnh này thì cũng chết vì cái bệnh kia, chết người
nhất vẫn là vấn đề lương thực. Hai năm đầu ở nông thôn vẫn còn dự trữ
đủ lương thực, cho nên còn có thể chống đỡ, nhưng càng về sau thì càng
trở nên khó khăn, thời điểm hung hiểm nhất cũng đã xảy ra việc ăn thịt
người.
Những người còn sống sót bỗng phát hiện rừng rậm bào tử ở
đâu bỗng xuất hiện, đám lão nông phát huy năng lực đã tìm được mấy cái gì đó có thể ăn kháng đói. Sau đó, nông trường đã cẩn thận chăm bón để
dùng làm thức ăn cung cấp cho ngươi. Nhưng tiệc vui chóng tàn, từ Bắc
Sơn kéo tới một đám mãnh thú thoái hóa tập họp thành bầy, tiến tới các
thôn trấn cướp lương thực. Nhiều người chống đối đã chết không biết bao
nhiêu.
Trấn trưởng Kiều Vì Dân, vốn là phó trưởng làng của một
trong ba cái xã xác nhập trấn Tây Tiến, cho nên như thế nào cũng sắp xếp hắn ngồi vào vị trí người lãnh đạo, trở thành phó trấn trưởng. Giữa
lúc loạn lạc, lãnh đạo phía trên" gắt gao trốn trốn", cho nên không có
đến hai năm công phu thì hắn đã lên chức như hỏa tiễn .
Đương nhiên cũng không phải được bổ nhiệm chính thức, bởi
vì phía trên sớm đã mất liên lạc rồi. Bên cạnh đó, con của hắn cũng
không chịu thua kém, là năng lượng thao túng sư nổi tiếng tại tỉnh
thành, nguyện ý tại trong trấn nhỏ này làm Phượng đầu, để cho Kiều Vì
Dân vững vàng ngồi trên cái ghế trấn trưởng.
Đêm hôm nay, Kiều Vì dân như thế nào cũng ngủ không được.
Thời gian xế chiều hôm nay, sau khi ánh sáng màu lam ở phía tây xuất
hiện thì xảy ra một hồi đất rung núi chuyển, sau đó trời thoáng cái tối
đen, mây đen cuồn cuộn, giống như thiên quân vạn mã, tiếng giết trận
trận khiến toàn bộ người trong trấn trở nên hoảng loạn. Nhưng ánh sáng
màu lam chỉ diễn ra trong không đến mười giây.
Hắn nào biết chuyện gì, chỉ là lúc đi ra bên ngoài thì
nghe có người hô, chạy đến ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bốn luồng sáng,
một trước ba sau, kịch liệt chiến đấu trên không, rồi vút qua.
Có người nói là uFo, là người ngoài hành tinh, còn người
biết chút chút tin tức, chính là nói bốc nói phét, biên chế ra vô số
câu chuyện không tưởng khiến cả trấn đều kinh sợ.
Kiều Vì Dân cũng không phải lo lắng chuyện này, hắn ngủ
không yên, đi qua lại trước cổng môn của trấn là bởi vì con của hắn đã
mang theo vài năng lượng thao túng sư trong trấn đi tỉnh thành, đây là
thường kỳ mỗi cách ba tháng mua chút ít vật tất yếu trở về.
Mà lần này, mấu chốt nhất là thôn trấn muốn mua chút ít vũ khí để đối phó đám mãnh thú thoái hóa trên đỉnh núi.
Càng đợi càng không thấy người đến, càng không thấy ngườ
đến thì trong nội tâm lại càng sốt ruột, Kiều Vì Dân cảm thấy không an
tâm, thức suốt một đêm, không có chịu ngủ.
Ngày hôm sau, trong nhà đưa tới chăn bông, Kiều Vì Dân tại trên trạm canh gác của dân binh trấn mãnh liệt nghe được một hồi tiếng
bước chân dồn dập. Sau đó, vừa mở mắt ra, liền nghe được đại đội phó dân binh cách đó thật xa hô: "Trấn trưởng, Trấn trưởng, đại đội trưởng Kiều đã trở lại!". Kiều Vì Dân vội vàng xốc chăn bông lên, lao vọt tới trấn
môn, thấy xa xa mấy cái thân ảnh quen thuộc đang chật vật gắng gượng trở về.
"Lão Phương, mau thả cầu treo, để cho bọn ta đi vào!"
Kiều Vì Dân nghe thấy là thanh âm nhi tử thì cái tâm ý này lập tức buông xuống hơn phân nửa, vội la lên: "Ngươi thất thần làm gì
vậy, mau thả cầu treo đi!"
"Ai, ai!" Mọi người đều bị dọa sợ, dáng vẻ chật vật thế này không phải là báo côn trùng sắp tới rồi sao?
Đám dân binh tranh thủ thời gian thả cầu treo xuống, mở
trấn môn ra, bọn người Kiều vì Dân vội vàng đi ra ngoài đón, chỉ thấy
nhi tử Kiều trấn Hứng, tiến sát đại môn, liền không hề để ý hình tượng
mà ngồi dưới đất, hoảng sợ vạn phần nói: "Xong rồi, xong rồi, toàn bộ
xong rồi!"
" Toàn bộ đều rút lui thành công cả rồi sao? Các ngươi đây không phải đều khỏe mạnh đấy sao?" Kiều vì Dân cũng bị hù sợ rồi, vạn
nhất nếu thật là côn trùng đến, vậy phải làm sao đây!
"Cha, toàn bộ xong rồi, lần này toàn bộ xong rồi, toàn bộ
đều chết...rồi, đều lên trời cả rồi!" Kiều Trấn Hưng nói năng lộn xộn.
"Đây rốt cuộc là thế nào? Là côn trùng tới rồi sao? Ngươi nhìn thấy chúng sao?” Kiều Vì Dân gặng hỏi.
"Côn trùng, đúng, còn có côn trùng, côn trùng khắp nơi!
Ta trước giờ chưa thấy qua nhiều côn trùng như vậy, mênh mông giống như
biển!" Kiều Trấn Hưng mắt trợn tròn thể hiện vẫn còn rất sợ hãi mà nói.
Những lời này của hắn vừa nói xong, sắc mặt đám dân binh
chung quanh đều thay đổi, đều trở nên trắng xanh, vì nêu đám côn trùng
xông đến thì trấn này không cần thời gian nửa chén trà nhỏ cũng sẽ trở
thành một mảnh phế tích.
"Thật, thật, thật sự đúng, đúng, là côn trùng?", tim của
Kiều Vì Dân lập tức đập bịch bịch", miệng cũng bắt đầu run rẩy.
"Không riêng gì côn trùng, còn có máy phi hành, chiến hạm, trên chiến hạm lớn như vậy có một rừng pháo hướng xuống dưới, toàn bộ
bị bắn oanh lên trời hết rồi!" Kiều Trấn Hưng khoa tay múa chân, nuốt
nước miếng nói.
"Chiến hạm? Không, vừa không nói côn trùng ư, tại sao lại? Đừng nóng vội, trấn hứng, từ từ nói, rốt cuộc lúc trở về xảy ra việc
gì?" Kiều Vì Dân càng nghe càng kinh hãi cũng càng nghe càng hồ đồ, phó
trường làng nhiều năm một xã chi định cũng khiến hắn lấy ra vài phần
bình tĩnh.
"Trấn trưởng, Trấn Hưng ca đã mất bình tĩnh, cho nên để ta nói cho, đơn giản chính là chúng ta ở trên đỉnh núi, trông thấy một
chiến hạm dài hơn 1000m đã bắn một pháo xuống dưới. Sau khi ánh sáng màu lam lóe lên thì cả tỉnh thành đều bị oanh lên trời, sau đó xuất hiện
đông nghịt người máy, cùng cái chủng loại kia trong Transformers
không sai biệt lắm... Còn có hằng hà côn trùng, tất cả đều nhắm khu phế
tích xông đến, sau đó trời bỗng nhiên đen kịt, lúc trời sáng thì phát
hiện khắp núi khắp nơi đều là mãnh vụn người máy cùng xác côn trùng, mà
ngay cả chiến hạm ngàn mét cũng bị phá hủy, tất cả đều xong rồi, chết
không còn một mảnh!" " một tuổi trẻ người sau lưng Kiều Trấn Hưng vừa
thở phì phò vừa nói ra.
Kiều Vì Dân sau khi nghe hắn nói hết câu chuyện, cùng đám
dân binh yên lặng rồi lâu nhưng tinh thần vẫn không có phục hồi lại.
"Biết rõ nói các ngươi cũng không tin, nếu không phải do
ta tận mắt trông thấy thì đánh chết ta cũng không tin." Kiều Trấn Hưng
cuối cùng trì hoãn nói: "Chúng ta suy nghĩ không an toàn, thừa dịp lúc
ban đêm tranh thủ thời gian trở về đây."
"Trấn Hưng, việc các ngươi nói đều là thật sự?", Kiều Vì
Dân có chút không thể tin được việc lỗ tai của mình nghe thấy, kinh
nghi nói.
"Chắc chắn 100% đó cha, lúc này phiền toái nhất chính là
tỉnh thành đã không còn, côn trùng cũng không còn rồi, đã không còn nơi cung cấp vũ khí, cũng không còn côn trùng ngăn được những mãnh thú
thoái hóa kia, chúng ta nên tranh thủ thời gian chạy đi." Kiều Trấn Hưng tựa hồ còn có tâm tư khác nói.
" Nên hảo hảo suy nghĩ một chút, nhưng theo ngươi nói, các thế lực ở tỉnh thành này lớn như vậythì làm sao nói bị phá hủy là bị
phá hủy? Cả nhà vẫn đang đứng ở bên kia... Về trước đi ăn cơm, sợ là đói bụng nghĩ không thông, ăn xong rồi chúng ta lại bàn thảo tiếp." Đầu
Kiều Vì Dân đã có chút loạn rồi vì một cái tỉnh thành to như vậy thì
không thể nói bị hủy là bị hủy, cho nên trong khoảng thời gian ngắn hắn
rất khó tiếp thụ.
"Trấn trưởng, ta cùng Trấn Hưng ca đây gấp đến độ, hắn
không phải có một cô tình nhân thân mật ở tỉnh thành ư, mặc dù vẫn sợ
chị dâu biết mà làm ầm ĩ, nhưng hắn dù hết mực yêu thương cũng vẫn không lo mà bỏ trở về, cái này không, không chừng ." Người tuổi trẻ kia thấp
giọng tại bên tai Kiều Vì Dân nói thầm một câu.
Mọi người đều có tâm tư, vừa đi về thì liền nhìn thấy trên thị trấn thần xuất hiện côn bạch hai đầu nổi danh lừa đảo, đang tụ một
đám người, cao giọng tính toán nói: "Cái ánh sáng màu lam này tất có kỳ
quặc, ta liệu định, có tai họa từ phương Tây đến!", Kiều Vì Dân đang bực bội, nghe hắn ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ, phiến động nhân tâm thì giận
dữ mắng mỏ:, "Bạch hai đầu, ngươi nếu còn nói lung tung, ta sẽ cho dân
binh đội đem ngươi tới Bắc Sơn đó!"
Bạch hai đầu kia run rẩy một cái, tranh thủ thời gian
cười làm lành nói:, "Trấn trưởng đây bất quá là thượng quẻ, còn ngài
chính là hạ quẻ, ngài chính là Định Hải thần châm!"
"Đi, đi, cút sang một bên một", Kiều Vì Dân không kiên nhẫn khua tay
nói, lại mãnh liệt nghe được tại cửa trấn có tiếng người hét lớn: "Trấn
trưởng, ngươi mau đến xem!"
Trái tim Kiều Vì Dân xiết chặt, cùng nhi tử liếc nhau một
cái rồi vội vàng bò lên trên cửa trấn, mắt nhìn qua nhìn lại, chỉ thấy
từ Tây Sơn ra có một người gấp đi tới? Còn là một con quái vật?
Hắn đang cô gắngphân biệt, thì bạch hai đầu bỗng nhiên
chạy đến bên cạnh còn lớn tiếng la: "Má ơi, quái vật thật sự đến rồi!"
"Quái vật gì! Cả kinh một chợt cha, đó là chiến giáp! Thao túng sư cao cấp mới có trang bị loại này, người này sợ là người ở tỉnh
thành may mắn còn sống sót.",Kiều Trấn Hưng nhíu mày. Ở cái thế đạo này, làm loạn nhân tâm, cường đoạt minh đoạt, một người xa lạ, ai cũng
không dám không đề phòng.
" Trước hỏi ý đồ người đến, có thể không đắc tội thì tận
lực đừng đắc tội, ai biết người đó thế nào? Không thể trêu vào." Kiều vì dân gật nói.
Người tới từ Thục Thành đi bộ đến tận đây chính là Sở Vân Thăng.
Bởi vì thương tổn do ánh sáng màu lam gây ra khiến Minh bị đánh nhập vào Phong Thú Phù. Vì bảo vệ Sở Vân Thăng, hai cánh nó bị đứt từng khúc, về sau Sở Vân Thăng dùng tánh mạng chi nguyên cuồng bổ Minh, vì đạt tới trình độ lực công kích lớn nhất nên hắn đem toàn bộ lực
lượng tập trung lên thân thể, cho nên lúc hợp thể xong đã tiêu hao rất
nhiều năng lượng nên giờ thì đành phải tiết kiệm rồi, cho nên chỉ có
thể đi bộ.
Một đường đi đến nơi đây, hắn hiện tại rất đói bụng, đến
nỗi mắt nổi đom đó. Lúc trên đỉnh núi, Sở Vân Thăng nhìn thấy một cái
thôn trấn như vậy liền lập ý xuống tìm một chút đồ ăn.
Vốn ở trong vật nạp phù của hắn còn có đồ ăn trộm được lại tiệc rượu lễ trưởng thành của Đường Y, bất quá trước khi đi, đều cho
hết cô gái của Căn tử. Hắn gần đây đối với đồ ăn không quá để tâm, mà
do Căn tử coi như là gián tiếp bởi vì hắn mới chết, thế mà đến thời
điểm chết, hắn còn dùng một hơi cuối cùng tự nói với mình phương pháp
giải quyết thống khổ.
Sở Vân Thăng từ trước đến nay là người mà ai đối với hắn
tốt thì hắn liền đối với người ta tốt, có tốt báo tốt, có cừu oán báo
thù, thị phi rõ ràng. Việc hắn có thể cuối cùng giúp Căn tử chính là
chỗ đồ ăn này, đối với hắn không coi vào đâu, nhưng đối với cô gái kia
thì lại như mạng sống.
Chỉ là hắn vạn lần không ngờ rằng dọc trên con đường này
chẳng những không có đụng phải một sinh vật còn sống, hơn nữa ngay cả
cảnh giới Tam Nguyên Thiên cũng rõ ràng chịu không được cảm giác đói.
Lẽ ra ở cảnh giới Tam Nguyên Thiên chính thống thì nguyên
thể chất trong thân thể đã phải tan ra rồi biến thành nguyên thể tinh
khiết. Tuy tình huống bây giờ có chút biến hóa khiến nguyên thể tinh
khiết biến thành nghịch nguyên thể, nhưng thuộc về những tế bào huyết
nhục kia dựa vào bản thể nguyên khí cũng sẽ không dễ dàng "Đói" chết.
Nhưng mà sự tình lại không phải như vậy, sau nhiều lần
tiếp xúc đến tánh mạng chi nguyên, hắn ẩn ẩn mà phát hiện ra cảm giác
đói khát trên thực tế cũng không phải vẻn vẹn do thân thể ra, mà là đến
từ nhu cầu nào đó của tánh mạng chi nguyên, thân thể bất quá chỉ là vật
trung gian.
Nhưng mà đồ ăn cùng tánh mạng chi nguyên có quan hệ gì thì hắn cũng không biết được.
Hắn chỉ biết mình hiện tại rất đói, phải lập tức ăn cái
gì, sau đó lại nghĩ biện pháp mau chóng đem Minh cùng hắn tháo gỡ ra để
khôi phục thương thế cho nó, nếu không dựa vào đôi chân này thì không có khả năng đi đến Mỹ được. !