Trên lưng chừng một ngọn đồi trọc lóc, Sở Vân Thăng vẫn dựa lấy một tảng đá to, chân hắn đến giờ vẫn rung cầm cặp, không phải
vì sợ hãi mà do bay nhanh quá, với cảnh giới đỉnh cao Nhị nguyên thiên
của hắn còn không chống đỡ nổi .
Thân trùng của Cẩm Thạch đã từng được hắn vận dụng tuyệt kỹ “dung thể”, và thông qua việc nuốt chửng bao nhiêu loài sinh vật đặc thù như Khủng Cự Chi Tử mà tạo thành, khi hắc
khí xuất hiện đã bị Thương bất chấp tất cả công kích, điều này chứng
minh thực lực của nó cao hơn hẳn Viêm
Mà khi hắc khí bị cung hút
sách nó mới bỗng chốc tụt xuống. Theo dự đoán trước mắt của Vân Thăng,
vì những đặc kỹ mà thân trùng nuốt chửng vẫn còn, nên chắc nó giờ nó trở về với khả năng hơn Cẩm Thạch bình thường một chút.
Suốt dọc
đường, Vân Thăng cố gắng lợi dụng khả năng phi hành vượt bậc của thân
trùng, dọc trời bay lượn ngày càng cách xa mặt đất, chính là để tránh xa bọn Thanh Giáp trùng và bọn quái thú như Ban Lan cự điểu.
Nhưng
không ngờ, bản thân hắn đã càng bay càng cao rồi còn có “cái đó” dám
xông lên tới chỗ hắn, hơn nữa không chỉ là một con trùng tử, lại còn có
cả một chiếc chiến cơ kỳ quái mà hắn chưa bao giờ từng được thấy qua
trên web.
Thanh Giáp trùng, chiến cơ, và Cẩm Thạch, tốc độ đều
cực nhanh, và cùng bay theo hướng ngược lại, đợi khi Vân Thăng phát hiện ở vị trí thấp hơn phía trước có dao động năng lượng và tiếng động cơ
phi cơ đã không còn kịp, chỉ chớp mắt đã đụng độ nhau.
Hắn không
kịp phản ứng, nhưng Cẩm Thạch lại lập tức lao thẳng xuống, nó lập tức
xem một trùng một phi cơ ấy là mối uy hiếp của hắn. Nếu không nhờ Vân
Thăng kịp thời ngăn nó lại, chắc chiếc phi cơ cổ quái mà đen giống chiến cơ dòng J truyền thuyết trong thời đại Dương Quang đó đã bị nó một
thưởng xử đẹp.
Nhưng xui xẻo thay cho Thanh Giáp III không kịp
“hãm phanh” tự đâu xông đến, Cẩm Thạch đã bỏ qua một “mối uy hiếp”, nó
cơ hồ không cho cơ đáp trả của mối uy hiếp thứ hai này, trực tiếp dùng
thương Sấm Sét đâm chết, có điều một đòn này lại dùng sạch năng lượng
bổn thể vốn không còn bao nhiêu của nó!
Cẩm Thạch không có năng
lượng, cũng đột ngột tụt dốc như Vân Thăng không có nguyên khí, nhất
thiết nhanh chóng bổ xung đủ lượng năng lượng, nhưng hiện tại, Vân Thăng cũng chả hiểu nổi năng lượng trong thể nội thân trùng rốt cuộc thuộc
loài nào? Nó đã không còn là Hỏa năng lượng thuần như ban đầu, lại càng
không phải nguyên khí Thiên Địa thuần khiết.
Bây giờ, nó chỉ là
một con bù nhìn có cái mã ngoài dọa được người, nên hắn phải tìm chỗ nào đấy triệt để đoạn tuyệt thông dạo hỗn chiến của tam vật. Vấn đề là sau
khi thu Cẩm Thạch vào bổn thể, dùng nguyên khí bổn thể nuôi dưỡng lại
nó. Tuy bây giờ cũng không biết được có thể nuôi dưỡng được loại năng
lượng cổ quái này hay không.
Nhìn bóng mờ núi no trùng trùng tựa
ma ảnh, kiến thức địa lý trình độ phổ thông của hắn càng phải thắt lưng
buộc bụng, nếu không nhờ liên hệ với bức bản đồ thứ tư của Cổ Thư như
một chiếc nam châm, có lẽ hắn đã lạc đường từ đời nào.
Có điều
nếu có thể gặp được một chiến đấu cơ của nhân loại và một con Thanh Giáp III tại đây, xem ra một khu sinh tồn lớn của người còn sống sót đã cách đấy không xa. Nhưng lúc này, xem ra ánh sáng yếu đó lại sắp biến mất,
thay vào đó sẽ là một màu đen tối mịt. Hắn không dám mạo hiểm tiến
thẳng, lỡ không may gặp phải khu dịch thể hoặc xào huyệt quái vật nào,
có muốn chuồn cũng khó. Thôi thì cứ ở giữa núi thế này, qua được đêm nay mai hẳn tính.
Thế là dưới mệnh lệnh của hắn, Cẩm Thạch giơ
thương Sấm Sét quay một trăm tám mươi độ từ một quái thú không trung trở thành một công nhân đào mỏ. Tuy nó không còn năng lượng, nhưng sức lực
thì vẫn còn, không chốc lát một cái hang vừa rộng vừa thoáng đã nhanh
chóng được hoàn thành. Sau đó là khiên một tảng đó to đến chặn ngay
trước cửa. Thâm hình khổng lồ của Cẩm Thạch chặn ngay sau đó, còn Vân
Thăng ngồi trong cùng.
Vừa xé một miếng thịt chuột nướng bỏ vào
miệng, Vân Thăng bắt đầu tĩnh tâm lại, bắt đầu cẩn thận nghĩ ngơi thông
đạo chiều thứ tư mà ba vật kia dùng để “đánh nhau” trên người hắn, hắn
chỉ có thời gian một buổi tối. Nếu không làm được, thời gian của ngày
mai sẽ lại uổng phí. Hắn không thể dẫn theo thân trùng tử còn nguy hiểm
hơn hắn tiếp cận với thành phố của nhân loại hoặc trùng tử khu dịch thể.
Nghĩ tới nghĩ lui, điểm xen vào có lẽ chỉ có Phong Thú phù.
Nếu là nguyên phù nhất giai, hoặc nhị giai, hắn cải tu còn có phần chắc
chắn, nhưng Phong Thú phù tam giai với hắn mà nói, tam giai đã là một
nguyên phù cao cấp, pháp tắc đều cực cao siêu khó hiểu, độ khó khi sửa
đổi lại càng tăng, cần phải cẩn thận suy xét.
Tác dụng của phù
đều in khí tiết của người triện phù hoặc nguyên tắc vô chủ để phân biệt
người sử dụng, và cung cấp thông đạo cảm ứng giữa người sử dụng và
nguyên phù, và cũng đề phòng nguyên khí tiết lộ và khả năng phong ấn vào nhân thể…
Nói cách khác, phong phù được chiếc cầu kiến lập cảm
quan bốn chiều giữa con người và nguyên phù, chỉ cần khắc chế được nó,
sẽ có thể đoạn tuyệt được hỗn chiến giữa tam vật. Cũng giống như con
người ta đánh nhau, chỉ cần can hai người họ vào hai phòng khác nhau,
cửa phòng chính là phong phù, thông đạo chính là cơ thể của hắn.
Dưới tiền đề thông đạo không đổi, chỉ còn cách là “đóng cửa”, nhưng còn một
vấn đề khác, khi cửa bị khóa chết, thì Vân Thăng đồng thời cũng không
vào được, vậy thì làm sao nuôi dưỡng và khắc chế thân trùng.
Ngẫm nghĩ cả ngày cũng chả có ý gì hay, đột nhiên hắn bỗng nhớ đến cái cửa
kiếng phản quang nhà sếp thời đại Dương Quang, từ bên trong có thể nhìn
thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy gì ở bên trong mà
lập tức tỉnh hẳn ra. Nếu biến phong phù thành một đơn thông đạo thì sao? Chỉ cần hắn có thể vào, nhưng thân trùng lại không được phép ra.
Hắn vừa muốn động tay cai tu phong phù thì lại dùng lại. Hắn có thể vào,
bọn Cổ Thư, Cung cũng có thể. Bọn chúng vẫn đánh nhau tiếp được, chỉ có
chuyển chiến trường từ thông đạo vào phòng mà thôi!
“Nhất định phải khóa cả bọn Cổ Thư và Cung lại mới được!” Hắn lập tức rút Cổ Thư ra bỏ vào vật nạp phù.
Vật Nạp phù nhị giới thì đơn giản hơn nhiều, hắn cũng tương đối quen thuộc, nhưng vẫn phải mất hơn một tiếng ới có thể sửa đổi nó thành “đơn thông
đạo” được, chỉ có hắn vào được, nhưng khí tiết bên trong lại không đi ra được.
Tiếp theo nữa là Phong Thú phù, nguyên phù tam giới với
hắn mà nói vẫn là một thách thức, trước tiên hắn phải triện chế một
Phong Thú phù trên không làm một thực thể mẫu, rồi sửa tới sửa lui cho
đến khi nào thất bại, nó nổ tung, hắn lại phải bắt đầu cái mới.
Không biết thử bao nhiêu lần, đầu choáng mắt hoa, nguyên khí thể nội đều hao
gần hết, cơn buồn ngủ ập đến, hắn gật gù rã rượi bất giác đụng cả vào
người Cẩm Thạch, bị gai trên bộ giáp nó đâm cho rỉ máu mới tỉnh táo ra.
Trong một chốc, hắn phảng phất như nghĩ ra điều gì mà mặc cả máu chảy, đúng
là đầu óc của kỹ sự, chỉ một chốc hắn đã nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu!
Nếu không cách gì xuống tay với nguyên phù tam giới, hay cứ lợi dụng quyền
sinh sat sinh vật của Phong Thú phù bức ép nó, cũng giống hắn mới đụng
vào gai của Cẩm Thạch, chỉ cần nó muốn trốn ra khỏi khí tiết của “cửa”,
sẽ dùng “biện pháp mạnh” buộc chân nó lại.
Lại thêm một giờ đồng
hồ trôi qua, Vân Thăng cẩn thận rút Cổ Thư và cung ra khỏi thể nội, sau
đó đơn độc phong ấn Cẩm Thạch vào Phong Thú phù đã cải tạo. Nhưng thông
qua đơn thông đạo mệnh lệnh nó thông qua khí tiết toát ra cả cửa phòng
lần lượt thử nghiệm để xác định xem có nó vượt qua nổi “rào cản” mới có
thể yên lòng.
Tiếp đến là thời khắc cuối cùng!
Bỏ Cổ Thư
và cung vào Vật Nạp phù nửa thông đạo, hắn hít một hơi thật sâu, nhất
động bất động lặng lẽ chờ đợi, một giây, hai giây, suốt mười phút qua
đi, thể nội vẫn bình lặng như thường!
“Cuối cùng cũng xong!” Hắn thở phù một hơi như một tên tù vừa vượt ngục.
Từ lúc Cảng Thành đến nay, ba tên này chưa lúc nào chịu yên, khiến hắn
không còn chút nguyên khí, xem chút hại hắn mất mạng tại rừng thực vật
mà không thể làm gì nổi, không tìm ra cách giải quyết.
Từ đây có thể thấy, đường tu luyện kiến thức rất quan trọng!
Một lần nữa hắn thấy sự quan trọng khi tìm hiểu kiến thức trong nguyên lý
cơ sở của Cổ Thư, nếu không lần sau, chưa chắc có thêm một người phụ nữ
bịt mặt đến giải thích cho.
Mãi đến giữa đêm, cộng thêm phi hành
đi đường suốt, hắn đúng là mệt nhoài, liền thả Cẩm Thạch ra gác đêm,
mình thì lẳng lặng ngủ đi. Vết thương trên mặt hắn cũng mặc kệ, khả năng hồi phục của Xúc nguyên thể sẽ giải quyết được, nhưng hắn cố ý khắc
chế, để yên đấy không động vào chúng, biết đâu vết thương này sau này
vào thành sẽ phần nào giúp hắn che giấu bộ mặt thật, ai biết được rằng
sẽ có ai nhận ra hắn không.
Ngày thứ hai, hắn bị tiếng người xôn
xao làm thức dậy. Vì được lệnh của hắn, Cẩm Thạch không rời hắn nửa
bước, mà như đang manh động, để tránh những rắc rối không cần thiết, Vân Thăng lập tức thu nó vào phù thể, vảnh tai lắng nghe động tĩnh bên
ngoài.
Trên đường có tiếng phụ nữ: “Hôm qua nghe nói thịt trùng trong thành lại tăng giá?”
“Chứ còn sao, cái bọn ăn thịt người chỉ biết tăng giá, đây là cái thời buổi gì thế này!”
“Trước đây là một trăm Luân một cân thịt trùng, giờ đã lên trăm rưỡi!”
“Í, hắn…người đâu?” Bỗng đằng sau vang lên giọng của một người khẩu âm hơi nặng.
Vân Thăng chờ đợi cho những người phụ nữ này đi rồi hắn mới ra thì liền
nghe một người nói: “Cục đá ở đâu đến thế này? Hôm qua còn chưa có mà?
Ái ya! Nhất định cái thôn của lão Vương Bát đó hôm qua cho người đến
trộm đá của chúng ta, bớ người ta!”
Giọng một ả còn trẻ í ới được truyền vào thì khe đá, ả nhìn vào khe và la toáng lên: “Thím ơi, thím
ơi! Đừng gọi nữa, trong đó hình như có người!”
“Người? Còn có
người!? Phản rồi chắc, bọn chúng còn dám cho người lưu giữ nữa à? Nhanh, vây lại ngay, đừng để hắn chuồn, lão nương hôm nay không đánh chết bọn
chúng thì là rùa rụt cổ! ”