Súng năng lượng tối do tổng bộ nghiên cứu chế tạo,
bất luận là v1 hay là v2, nguyên lý trong đó đều là dựa trên trường năng lượng tối tương tự như trường điện từ siêu dẫn hình thành nên bên trong khẩu súng, phối hợp bắn ra đạn năng lượng tối đặc chế.
Vấn đề về đạn, Sở Vân Thăng dùng Hỏa Binh phù của mình kết hợp với
khẩu súng, khiến hắn không còn cần đến đạn khi sử dụng nữa, nhưng trường năng lượng tối thì lại phải thông qua máy móc của tổng bộ nghiên cứu
tiến hành nạp năng lượng mới có thể tiếp tục sử dụng, bằng không một khi năng lượng hao hết, đối với Sở Vân Thăng mà nói, phong ấn khẩu súng
năng lượng tối này so với phong ấn súng ống bình thường cũng chẳng khác
gì nhau.
Hôm nay, Edgar đã dùng qua v1, mà mình một mực vẫn dùng v2, thiết bị
trường năng lượng tối bên trong khẩu súng đã cảnh báo không ngừng, năng
lượng gần như tiêu hao hết sạch, mà Sở Vân Thăng lại hoàn toàn chẳng
biết tí gì về cơ chế thiết bị của tổng bộ nghiên cứu, Edgar thì lại là
một chuyên gia động vật học, hai người dù có nghĩ nát óc cũng đừng hòng
tạo ra được thứ máy móc có thể nạp năng lượng cho thiết bị trường năng
lượng tối.
Đối với Sở Vân Thăng mà nói, mấy cái món đồ kia của tổng bộ nghiên
cứu là một hệ thống khác, chính hắn thì lại có hệ thống của mình, tức là hệ thống của sách cổ, chỉ có hệ thống này mới là thứ mà hắn quen thuộc
nhất, nắm chắc nhất.
Chỉ cần có nguyên thể nguyên khí thích hợp, lại tìm hiểu rõ làm sao
khiến cho nó vận hành, Sở Vân Thăng liền có thể chế tạo một khẩu súng
năng lượng tối hoàn toàn mới, tựa như khẩu súng đóng băng trong tay hắn
bây giờ vậy.
Khẩu súng đóng băng này, mặc dù không dùng đến kỹ thuật phù văn như
Sở Vân Thăng, nhưng nguyên lý vận hành và kết quả tạo thành rất tương
tự, ví dụ như không cần đến đạn, ví dụ như khi Ngô Vi Kiến nổ súng, Sở
Vân Thăng có thể cảm giác được bên trong nó có sự tập trung năng lượng,
v.v...v.v...
Mặc dù khẩu súng này rất có thể là của phe cô gái áo trắng, nhưng
cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc bản thân học hỏi được một vài thứ hữu
dụng từ "chúng nó", mà mấy thứ này, hết lần này tới lần khác, bất luận
là cô gái áo trắng hay là người áo choàng, dường như đều không muốn con
người có thể học được.
Trong khi Sở Vân Thăng đang chìm trong suy tư, Thiện Vu Hùng vớt lên
một miếng thịt côn trùng trong hộp nhựa, do dự một chút, tuy rằng thịt
Xích Giáp Trùng không hề giống thịt người như thịt Nhục Trùng ở thành
phố sương mù, nhưng không biết vì sao, y thủy chung không ăn, thả lại
vào trong hộp, xấu hổ cười nói:
"Tiên sinh Lennon, ngài không phải mới hỏi tôi vì sao Ngô Vi Kiến
luôn luôn tìm tới tôi sao? Lại còn vì sao tôi vẫn giữ mãi hai tấm ảnh
chụp này, kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản, đó là trước khi thời đại
Bóng Tối bao trùm, rất nhiều người đã chuẩn bị sẵn, tôi chính là một
trong số đó, có điều chúng tôi đều đoán được đại nạn, nhưng không thể
đoán ra đại nạn sẽ như thế này thôi!"
"Đã đến tình trạng như ngày hôm nay, việc này không còn quan trọng
nữa rồi." Sở Vân Thăng nhớ lại bản thân vào thời điểm trước khi mặt trời biến mất, từng không ngừng nói cho rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp quanh
mình, thậm chí còn bất chấp việc bị chụp cho cái tội tung tin đồn gây
hoang mang cho xã hội, có nguy cơ bị truy nã xuyên tỉnh, lên mạng phát
tán thông tin về đại nạn được sách cổ tiên đoán. Có điều, khi đó tất cả
mọi người đều cho rằng hắn điên rồi, ngay cả cô và Dư Tiểu Hải, cùng với mấy người bạn tốt trong trường, cũng không tin lời hắn nói, ngoại trừ
khuyên hắn nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó tiếp tục đi làm kiếm sống qua
ngày, căn bản là không có ai nghe lời hắn.
Thiện Vu Hùng cũng không quá để ý, tiếp tục: "Kỳ thực từ mấy năm
trước, đã có rất nhiều nhân sĩ tầng lớp trên, thông qua đủ con đường
hoặc ít hoặc nhiều biết được một vài sự việc mơ hồ. Không chỉ có chính
phủ các nước, mà rất nhiều nhân vật giàu sang hàng đầu, đều ôm suy nghĩ
thà tin rằng có, còn hơn là tin rằng không, bắt đầu không kiêng dè gì
tích cực chuẩn bị lương thực sung túc và lô cốt phòng ngự, ví dụ như năm 2010, bên Mỹ có rất nhiều người thiết kế ra các loại pháo đài ngầm khép kín để phòng chống các loại tai họa như động đất, khủng hoảng sinh
hóa...."
Sở Vân Thăng cắt lời y, nghi ngờ hỏi: "Ta nghĩ, dù cho ông đã từng có bối cảnh quân đội nhất định, nhưng những bí mật ở tầng lớp trên thế
này, ở thời đại Mặt Trời, ông hẳn cũng không tiếp xúc được mới phải!"
Thiện Vu Hùng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: "Đúng là vậy, người như tôi
không đủ tư cách biết về việc này, huống hồ khi đó, những thứ này đều là đồn đoán, chẳng ai dám đi chứng minh nhất định sẽ xảy ra đại nạn.
Tiên sinh Lennon, ngài có thể tưởng tượng được không, vì sao tôi thủy chung luôn chắc chắn rằng trước đại nạn nhất định có người biết trước
đại nạn sẽ xảy ra? Không những trong trại của chúng tôi có một người
từng là tỉ phú gia tài rủng rỉnh, chính miệng hắn thừa nhận rằng trước
đại nạn đã từng nhận được những thông tin mơ hồ! Đợi lát nữa, tôi có thể gọi hắn qua đây, ngài có thể hỏi hắn...
Không chỉ bởi vậy, điều càng làm cho tôi khiếp sợ, đến nay cũng không thể tin và không thể tưởng tượng nổi là, năm đó sau khi vật thể bay
không xác định xuất hiện ở sân bay, tôi vẫn luôn quan tâm đến những
chuyện có liên quan đến vấn đề này, vào năm 2012, tôi đích xác đã từng
tìm được một thông tin bị nhấn chìm trên mạng, bài post của người kia,
hầu như đã tiên đoán được tất cả những chuyện đã xảy ra, ngay cả thời
gian cũng chính xác hơn so với truyền thuyết. Còn cả côn trùng nữa,
trong bài post đó có nói, sau khi mặt trời biến mất, sẽ có sinh vật
không gian khác xâm lấn... Đến hiện tại, tôi cũng không thể nào quên
được cái bài post đó, hắn quả thực là biết trước tất cả mọi chuyện!"
Sở Vân Thăng không hiểu sao chợt rùng mình một cái, chuyện này đã qua lâu lắm rồi, dù là ở Kim Lăng trong một thời gian dài vậy mà cũng chưa
bao giờ có người nhắc qua với hắn từng đọc được thông tin như vậy, hắn
vốn còn tưởng những người xem được bài post đó hoặc là cười ruồi lướt
qua, hoặc là sớm chết từ đời nào rồi, không ngờ ngay trước mắt lại an vị một vị từng đọc qua bài post của bản thân, có điều Thiện Vu Hùng đã
đoán sai một chuyện, mình lúc đó cũng chỉ có thể dự kiến được mở đầu, mà những chuyện sau đó hắn cũng không biết là sẽ biến thành cái dạng gì.
Thiện Vu Hùng chỉ vào một người đàn ông khoác một cái áo lông bẩn
thỉu, nói: "Hắn chính là người mà tôi nhắc đến, năm đó giá hàng hóa tăng cao, dân chúng chỉ biết là biến động CPI, là lạm phát, nhưng nào có ai
biết được là do cái đám cự phú này, ở trong bóng tối thu mua một lượng
lớn các loại lương thực, ngay cả đậu xanh và hành tây bọn hắn cũng không buông tha, đáng tiếc, mà cũng đáng cười là bọn hắn hoàn toàn chẳng ngờ
đến đại nạn sẽ là cái dạng gì, cái vị trong trại của chúng tôi đây, đã
từng xây dựng dưới lòng đất một căn cứ dự trữ quy mô lớn, trút tiền cho
đủ loại thiết bị chống động đất, chống hạt nhân, kết quả lại bị lũ côn
trùng từ trong lòng đất chui ra dễ dàng công phá, cả nhà đều chết trong
đó, chỉ có một mình hắn trốn thoát..."
Sở Vân Thăng thấy khá đáng tin, không nói cái khác, riêng ở Kim Lăng, mấy kẻ quan to chức lớn ở khu trung tâm, dường như chưa bao giờ phải lo lắng đến vấn đề lương thực. Ngay cả giáo sư Tôn suốt ngày treo mối nguy lương thực trên miệng, Sở Vân Thăng cũng chưa từng thấy mấy lão già bọn họ gầy đói bao giờ, vị "đại thiếu gia" của Phương gia thậm chí còn thừa thãi lương thực để nuôi nô lệ...
Hơn nữa, Sở Vân Thăng tuy rằng không phải chuyên gia trên mặt quân
sự, cũng biết bộ đội của Kim Lăng hẳn là không được trang bị đầu đạn hạt nhân mới đúng, ở quốc gia này, vũ khí hạt nhân được lực lượng bộ đội
chuyên môn quản lý, thế mà Kim Lăng lại có được nó, còn cho nổ hạt nhân
một lần nữa.
Rất nhiều chuyện có thể chứng minh, nhân sĩ ở tầng lớp trên có khả
năng đã phòng bị trước, chỉ là bọn họ không biết sẽ xảy ra đại nạn như
thế này, thế nên sau đó mới xuất hiện tình huống "bất ngờ không kịp đề
phòng" thôi. Dù sao côn trùng cũng vượt quá cái phạm vi "tai họa" mà con người có thể ngờ đến.
Có điều mấy việc này, bất kể là giáo sư Tôn, Chúc gia hay là sư đoàn
chủ lực số chín, cho tới bây giờ đều chưa từng hé nửa lời với bản thân,
hoặc là bọn họ cho rằng đã không còn cần thiết nữa, hoặc cũng có thể
trong mắt bọn họ, bản thân vẫn còn cách với tầng lớp cao nhất rất xa
xôi, vẫn còn thuộc cái loại bị trị bị người khống chế.
Sở Vân Thăng lạnh lùng cười, hắn căn bản không quan tâm đến chuyện
bọn họ có nói với mình hay không, cho tới nay hắn chưa bao giờ định tin
tưởng và tín nhiệm bọn họ, kẻ nói dối, mỗi một tên đều sẽ có vô số lý do cho mình.
Có điều, Sở Vân Thăng hiện tại lại thấy rất kỳ quái, Thiện Vu Hùng
này mới gặp mình lần đầu, nói nhiều thứ như vậy đến cùng là muốn làm gì.
Thấy ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ của Sở Vân Thăng nhìn vào mình,
Thiện Vu Hùng do dự một chút, từ trong ngực lấy ra một tấm bản đồ, nói
thẳng: "Tiên sinh Lennon, không dối gì ngài, vị trí mà vị tỷ phú trong
trại cất dấu lương thực, chúng tôi đều biết, nhưng những người bình
thường như chúng tôi không đi đến đó được, quá xa. Tôi cũng biết nơi này không giữ được ngài, trên tấm bản đồ này có đánh dấu vị trí đó, coi như là đền đáp ân ngài cứu mạng của chúng tôi."
Lúc này, y dừng lại một chút, nuốt khan một cái rồi nói: "Bây giờ khí trời lạnh thế này, tôi nghĩ lương thực chắc cũng không biến chất quá
nhanh đâu, nếu như chúng còn một chút giá trị đối với ngài, tôi khẩn cầu ngài, coi như vì số lương thực này, giúp chúng tôi một chuyện."
"Cứ nói ra xem là chuyện gì đi đã!" Sở Vân Thăng không nhận lấy tấm
bản đồ kia, lương thực từ thời đại Mặt Trời của hắn đúng là không đủ để
hắn có thể tìm được Kim Lăng, nhưng mà điều này cũng không phải quá mức
bức thiết, hắn có thể tiếp tục ăn thịt côn trùng, còn chưa tới mức chết
đói.
Thiện Vu Hùng gật đầu, thành khẩn nói: "Đối với chúng tôi mà nói, nó
chẳng khác nào lên trời, nhưng đối với một Thiên Hành Giả như ngài mà
nói, đây chẳng qua chỉ như cái nhấc tay, Ngô Vi Kiến tuy rằng chết rồi,
gã lão Lang bên cạnh hắn kia cũng đã chết, nhưng cái đám ở Vu Thành vẫn
còn hai gã Thiên Hành Giả, không có khẩu súng này, bọn chúng chắc chắn
không phải là đối thủ của ngài..."
Sở Vân Thăng đưa tay nhận lấy bản đồ, thấy Edgar dẫn theo Tiểu Tứ vội vã chạy đến, lập tức ngắt lời: "Ta biết rồi, đợi chút nữa, ông để cho
vị tỉ phú kia đến tìm ta, ta phải xác định độ chân thực và tình huống
chi tiết của chuyện này một chút, nếu tất cả là thật, vậy thì, thành
giao!"
Thiện Vu Hùng, hoặc có lẽ nên nói là những người may mắn còn sống sót này, ngày nay chuyện lo lắng nhất chính là Sở Vân Thăng đi rồi, hai kẻ
Thiên Hành Giả còn lại của Vu Thành sẽ tiếp lấy vị trí của Ngô Vi Kiến,
tiếp tục tác oai tác quái, so với trước đây cũng không khác gì cả, bọn
họ vẫn sẽ phải sống trong thế giới lo lắng hãi hùng..
Dù không có chuyện này, Sở Vân Thăng cũng vẫn phải đi Vu Thành tìm
quân đoàn ma quỷ "lấy" xe, tiện thể diệt sạch những tên cầm thú đã mất
hết tính người cũng không phải việc gì khó khăn.
Sở Vân Thăng bắt đầu từ khi chạy nạn ở Thân Thành, nếu có thể thuận
tiện giúp được ai thì vẫn luôn không quá keo kiệt, nhưng nếu có chuyện
nguy hiểm thì tuyệt đối sẽ không đóng vai anh hùng, đồng dạng, phần mà
bản thân nên nhận được cũng sẽ không chối từ, ví dụ như tấm bản đồ cất
giấu lương thực này.
Câu truyện ngụ ngôn của người Do Thái mà Edgar kể lúc trước, có lẽ
hơi quá cực đoan, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, giúp
đỡ và ban ơn cho kẻ khác, chưa chắc đã đổi lại được sự tín nhiệm và
trung thành của đối phương, giống như tên phản bội Phó Lập Căng của trại này vậy, là chuyện hết sức buồn cười.
Thời đại Bóng Tối, mạng người như cỏ rác, tín nhiệm và trung thành,
so với kim cương ở thời đại Mặt Trời còn quý giá hơn rất nhiều!
"Tiên sinh Lennon, chúng ta có thể xuất phát rồi." Tiểu Tứ khẩn
trương nói, từ sau khi Sở Vân Thăng thể hiện sức mạnh khó có thể tưởng
tượng giết sạch cả đám quân đoàn ma quỷ chỉ trong nháy mắt, những người
sống sót đã từng phát sinh xung đột với Sở Vân Thăng mới phát hiện hóa
ra, lúc đó khi ở căn nhà nông thôn kia mình may mắn cỡ nào.
"Cậu có thể nhìn thấy đường trong bóng tối sao?" Sở Vân Thăng thôi không suy nghĩ miên man nữa, ngạc nhiên hỏi Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ xem ra cũng không phải là Thiên Hành Giả thức tỉnh, Sở Vân
Thăng lại nghe những người sống sót khác nói Tiểu Tứ có thể đi lại trong bóng đêm, người thường đâu thể làm được chứ!