"Ông biết lai lịch của khẩu súng này sao?" Sở Vân Thăng ngẩng đầu nhìn Thiện Vu Hùng bộ dạng như muốn nói lại thôi.
Lúc này đã đến trại của mấy người Trương Tử Chiêu, đám quân đoàn Ma
Quỷ tấn công vào chính diện lúc trước, khi phải đối đầu với những người
sống sót được trang bị vũ trang đầy đủ đã nhanh chóng bị đánh bại, số
súng ống đạn được mà những tên ma quỷ Vu Thành ở bí đạo mang đến, lúc đó khi Sở Vân Thăng phóng ra kiếm chiến kỹ đã khống chế rất chuẩn xác,
không hề tổn hại chúng chút nào.
Thiện Vu Hùng gật đầu, ánh mắt nhìn về những người sống sót đang bận
rộn sửa sang lại trại, dường như đang nhớ lại một đoạn trải nghiệm vô
cùng đáng sợ.
Nửa ngày, Thiện Vu Hùng mới mở miệng nói: "Không biết ngài còn nhớ
hay không, vào năm 2010, tại một sân bay ở Hàng Thành, xuất hiện một vật thể bay không xác định (UFO), lúc đó các tờ báo lớn, các trang web phổ
biến đều có đề cập đến, rất nhiều người thậm chí còn quay chụp được hình ảnh."
Sở Vân Thăng nhíu mày, chuyện tình ở thời đại Mặt Trời, tựa như đã
cách hắn cực kỳ xa xôi, mỗi lần nhớ tới cái thời đại kia, hắn đều phải
"thả chậm" trong chốc lát: "Hình như đúng là có chuyện như thế, có điều, thời gian lâu lắm rồi, sớm đã không còn nhớ rõ rồi."
Thiệu Vu Hùng mỉm cười tỏ vẻ hiểu, xé ra một mẩu nấm, đưa cho Sở Vân
Thăng nói: "Cái này có thể ăn, chúng tôi đều dựa vào nó mà sống sót."
Y tiện tay bỏ những sợi nấm còn sót lại vào trong miệng nhấm nuốt,
tiếp tục đề tài vừa rồi: "Chuyện này, bề ngoài cuối cùng biểu hiện ra là không giải thích được, đến khi thời đại Bóng Tối bắt đầu cũng không hề
có bất cứ giải thích chính thức nào của chính phủ, nhưng thực tế thì lại hoàn toàn không phải vậy."
"Ồ? Chuyện gì xảy ra? Hiện tại trái đất đã như thế này rồi, cũng
không tính là chuyện quân sự cơ mật gì đi!" Sở Vân Thăng nếm thử sợi
nấm, mặc dù không có mùi vị thơm ngon của "nấm" như trong tưởng tượng,
nhưng so với thịt côn trùng của mình thì quả là khá hơn rất nhiều.
Thiện Vu Hùng lắc đầu, một bên hồi ức, một bên nói: "Lúc đó sự kiện ở sân bay không ngừng xuất hiện trên các mặt báo, cho đến lúc khiến
thượng tầng của quân đội chú ý, ban đầu còn tưởng là thiết bị bay kiểu
mới của quốc gia bên kia Thái Bình Dương, nghe nói phía trên còn vì vậy
mà lo sốt vó, từ thủ đô phái đến rất nhiều chuyên gia, đi suốt đêm đến
Hàng Thành, tất những tư liệu trực tiếp của sân bay đều được mang thẳng
về thủ đô."
"Làm sao ông biết chi tiết như vậy?" Sở Vân Thăng khó hiểu cắt ngang
vấn đề, ở thời đại Mặt Trời, nói thế nào thì đây cũng là những tin tức
cơ mật, những nhân sĩ bình tường căn bản không thể nào biết được, nếu
nói là y đoán mò, vậy thì không tất yếu phải nghe tiếp nữa.
"Sau khi chuyển ngành vào năm 2000 thì tôi vẫn luôn công tác tại cái
sân bay đó, coi như là cao tầng ở đó đi." Thiện Vu Hùng cười cười tự
giễu, trong miệng vẫn còn nhai sợi nấm.
"Nhân sĩ nội bộ sao?" Sở Vân Thăng gật đầu, ý bảo y tiếp tục.
"Mặt khác, vừa rồi ngài cũng nghe Ngô Vi Kiến nói rồi, chúng tôi kỳ
thực là anh em cột chèo từ nhỏ, cùng nhau đọc sách, cùng nhau đi lính,
cùng nhau chuyển ngành..." Thiện Vu Hùng nói đến đây, giọng nói chợt trở nên trầm thấp, lộ ra sự ưu thương nhàn nhạt, có điều rất nhanh đã điều
chỉnh lại tâm tình, tiếp tục nói: "Khiến ngài chê cười rồi... Chỗ hắn
chuyển ngành là hệ thống công an ở địa phương, sau khi sự kiện vật thể
bay không xác định xảy ra, hắn dẫn đội phối hợp với quân đội tiến hành
tìm kiếm rải thảm trên mặt đất, mà tôi khi đó cũng coi là một nhân chứng quan trọng, cũng đi theo đội tìm kiếm."
"Các người tìm được cái vật thể bay không xác định đó?" Sở Vân Thăng
không khỏi xen miệng vào hỏi, đặt một mẩu sợi nấm cuối cùng vào trong
miệng.
Thiện Vu Hùng lại lắc đầu: "Chúng tôi dọc theo phương hướng đường bay của nó, tìm kiếm mỗi một tấc đất, cho đến tận bờ biển thì mất đầu mối,
tiếp đó lại điều cảnh sát biển tới, tiến hành thăm dò cặn kẽ khu vực ven bờ, nhưng thủy chung không phát hiện ra bất cứ thứ gì khả nghi."
"Có khi nó đã bay đến Mỹ rồi cũng nên." Sở Vân Thăng cũng không thấy
lạ gì, nếu như từ đầu bọn họ đã đoán là thiết bị bay kiểu mới của Mỹ,
như vậy bay về một căn cứ bí mật nào đó ở Châu Á là chuyện hết sức bình
thường, ở thời đại Mặt Trời, sự giám sát của Mỹ giành cho khu vực ven bờ đại lục, chưa từng có một ngày ngừng nghỉ.
"Vấn đề là, nó cũng không phải là thiết bị bay của Mỹ! Những bức ảnh
mà truyền thông và internet công khai ra ngoài đều đã trải qua xử lý đặc thù, thực tế những tư liệu rõ nét của phía sân bay đều bị khống chế
nghiêm ngặt, những ảnh chụp do cá nhân người khác quay chụp đều bị hệ
thống công an truy tra cắt bỏ toàn bộ.... Mấy cái chuyện này, ngài chắc
cũng hiểu." Thiện Vu Hùng chợt bật cười giễu cợt, dừng lại một chút rồi
nói tiếp:
"Cuối cùng, trải qua quá trình nghiên cứu thâu đêm của chuyên gia từ
thủ đô, cho rằng đó rất có thể là sản phẩm của 'nền văn minh ngoài trái
đất', sáng sớm ngày thứ hai, kết luận này đã có mặt tại 'Trung Nam
Hải'*, để tránh khiến cho xã hội rơi vào khủng hoảng, tất cả tư liệu đều lập tức được giữ bí mật, bộ chỉ huy sử dụng máy bay quân sự chuyên
dụng, chậm chí là cả máy bay chiến đấu thế hệ mới nhất hộ tống chúng về
thủ đô, đặt ngang hàng với những tình báo tuyệt mật..."
*Trung Nam Hải: Cơ quan tương tự như White House của Mỹ, hoặc Downing Street của Anh
"Ý ông là khẩu súng này có liên quan đến cái vật thể bay không xác
định đó?" Sở Vân Thăng ý thức được câu chuyện bọn họ đang nói càng kéo
càng xa, lạc ra khỏi trọng tâm câu truyện, mới lớn mật phỏng đoán, cố
gắng trở lại chủ đề câu truyện ban đầu.
Thiện Vu Hùng khẽ gật đầu, phủi phủi hai tay vừa xé ăn hết sợi nấm,
từ túi áo trong móc ra hai tấm ảnh chụp nhăn nheo, lấy một tấm ra đưa
cho Sở Vân Thăng, nói: "Đây là một bức ảnh chụp độ nét cao, lúc đó khi
rửa phim tôi đã len lén giữ lại, hình tam giác đều, kéo theo không khí
tạo thành hình dạng một dải dài, rất nhiều người khi nhìn thấy hình ảnh
đã được xử lý qua ở trên mạng đều tưởng rằng đó là một vật thể bay có
dạng thon dài."
Ảnh chụp tuy rằng nhăn cũ, nhưng vẫn đủ để Sở Vân Thăng thấy rõ chiếc máy phi hành hình tam giác đều màu trắng ngà trên đó, ánh đèn bên dưới
nó mơ hồ lóe lên những vệt sáng kỳ lạ, chứng minh nó không phải là những thứ như mảnh vỡ tên lửa, hoặc là máy bay tư nhân của con người.
"Nó đột nhiên xuất hiện, từ chỗ này bay vụt đến chỗ này, sau đó phần
đuôi dường như xảy ra vấn đề, rơi thẳng xuống dưới, tiếp đó liền biến
mất không thấy đâu nữa. Đúng, chính là phương hướng này, Ngô Vi Kiến dẫn người tìm kiếm ba ngày ba đêm, nhưng không tìm ra manh mối gì." Thiện
Vu Hùng vẽ vẽ vạch vạch trong tấm hình, nói.
"Rơi tan rồi?"
"Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy. Ngài xem tấm này nữa, đây là ảnh
chụp vào một năm sau, do Ngô Vi Kiến chụp lại!" Thiện Vu Hùng đưa qua
tấm ảnh thứ hai, như có điều suy nghĩ, nói.
"Là cái máy phi hành kia, các người sau đó lại tìm được nó?" Sở Vân
Thăng tiếp lấy tấm ảnh. Trên một bờ biển, cái xác vỡ nát trên tấm hình
cũng có màu trắng ngà, gần như giống hệt với hình ảnh trên bức hình thứ
nhất.
"Đây là một năm sau, cũng chính là năm 2011, ngư dân ven biển phát
hiện. Khi đó tôi đã không đủ tư cách để tham dự việc này, Ngô Vi Kiến
lúc đó nhận được báo cáo, mới dẫn theo nhóm người đầu tiên đến hiện
trường, mấy tiếng đồng hồ sau đó, ở bên phía thủ đô cũng đã phái người
đến.
Tiếp đó Ngô Vi Kiến cũng mất tư cách tham dự, buổi tối hắn còn tìm
tôi cùng đi ăn cơm, lén lút nói cho tôi biết, cái xác vỡ đó nhìn giống
kim loại, thực tế lại là thứ chưa thấy bao giờ, tuy rằng chỉ còn lại một cái xác không, nhưng lại có thể nổi lên trong nước biển, quan trọng
nhất là tất cả đồ vật bên trong đều không thấy tung tích..." Thiện Vu
Hùng miêu tả cái cảnh giật mình của y vào buổi tối ngày đó, cứ như mọi
thứ vẫn rõ ràng ngay trước mắt.
"Khẩu súng này, chính là thứ bên trong vỏ xác đó?" Sở Vân Thăng cẩn
thận kiểm tra khẩu súng kỳ lạ này, hoàn toàn không phù hợp với tạo hình
súng ống của bất cứ quốc gia nào.
"Coi là vậy đi, nhưng mà không quá chắc chắn." Thiện Vu Hùng liếc mắt nhìn khẩu súng này, nói: "Vụ vật thể bay không xác định ở sân bay năm
2010 có ảnh hưởng cực lớn đối với tôi, nhưng bởi vì cuối cùng không tìm
được cái xác rơi xuống, chỉ có những bức ảnh chụp kia thì không thể nói
lên điều gì.
Ngày hôm đó Ngô Vi Kiến lại nói đã tìm được cái xác, không chỉ mình
tôi, thông qua Ngô Vi Kiến và một số chiến hữu cũ, biết rằng vào ngày
đó, phía quân đội, thậm chí là Trung Nam Hải đều nhấc lên sóng to gió
lớn, tôi nhớ rõ quân đội khi đó vô cùng khẩn trương, thậm chí cảm thấy
vận chuyển đường hàng không cũng không an toàn, không đủ đảm bảo, mới
lấy danh nghĩa là diễn tập quân sự, phái đến lực lượng tròn một sư đoàn
bộ binh cơ giới hóa*, đi trên mặt đất hộ tống cái xác vỡ đó đến thủ đô.
*Bộ binh cơ giới : là lực lượng bộ binh được hỗ trợ và yểm hộ bởi các
phương tiện cơ giới do đó khả năng hành quân cao, cơ động. Khi chiến đấu thì lực lượng này di chuyển bằng chân, còn khi hành quân thì bằng các
phương tiện cơ giới
Đồng thời cũng lấy danh nghĩa diễn tập quân sự trên biển, phái ra một lượng lớn tàu chiến của hải quân yểm hộ, ở hải vực phụ cận điên cuồng
tiến hành trục vớt tìm kiếm, kết quả là bí mật quân sự, tôi không biết,
nhưng theo tin tức rò rỉ ra, nghe nói vẫn giống lần trước, không hề thu
hoạch được gì."
Nghe đến đó, Sở Vân Thăng bắt đầu nhíu mày, động tĩnh lớn như vậy,
quân đội ở Kim Lăng không thể nào không biết, nhưng bất kể là giáo sư
Tôn ở tổng bộ nghiên cứu, hay là Chúc Lăng Điệp của tổng bộ chỉ huy, đều không hề đề cập một chữ về chuyện này, nguyên tưởng rằng vì sự xuất
hiện của người áo choàng và cô gái áo trắng, bọn họ sẽ không giấu diếm
điều gì với mình nữa, nhưng không ngờ rằng, bọn họ vẫn giấu diếm rất
nhiều bí mật, những thứ đó thậm chí còn cực kỳ quan trọng....
"Sau đó quân đội bắt đầu hoài nghi dân chúng ngư dân địa phương cất
giấu những thứ bên trong cái xác, liên tiếp tiến hành khống chế vào thẩm tra nghiêm ngặt đối với những thôn trang phụ cận, thậm chí những người
đi đến vùng khác vào lúc đó đều bị liệt vào hiềm nghi trọng điểm, bị
quân đội hỏa tốc lùng bắt xuyên tỉnh, cứ vậy náo loạn một hồi, không hề
thu hoạch được gì, người bên phía thủ đô không thể không rút dần đi, dần dần cũng từ bỏ, chuyện này chuyển tới chuyển lui cuối cùng cũng lại
chuyển cho phía địa phương là Ngô Vi Kiến tiếp tục theo dõi.
Ước chừng vào ngày đầu tiên thời đại Bóng Tối bắt đầu, cũng chính là
ngày 22 tháng 12 năm 2012, rất nhiều người đã quên mất chuyện này, tôi
nhớ rất rõ, vào đêm hôm đó, Ngô Vi Kiến tìm đến tôi, nói với tôi rằng,
vào một tuần trước, ở gần làng chài xuất hiện những vụ án mạng khác
thường, nhưng án mạng không phải điểm mấu chốt, cái mấu chốt là ở chỗ
chôn cất xác chết, bọn họ phát hiện ra khẩu súng này!"
Thiện Vu Hùng chỉ vào khẩu súng trong tay Sở Vân Thăng, nói liền một hơi, ánh mắt lấp lóe nhìn vào Sở Vân Thăng.
"Hắn vì sao lại tìm đến ông?" Sở Vân Thăng cảm thấy kỳ quái, vì sao
Ngô Vi Kiến năm lần bảy lượt luôn tìm đến Thiện Vu Hùng đề cập đế chuyện này, theo lý thuyết, đây là chuyện tuyệt mật, một người đã chuyển ngành sang công tác bình thường như Thiện Vu Hùng không nên biết mới phải.
"Cái này đợi lát nữa tôi sẽ nói với ngài, trước tiên nói về khẩu súng này đã, lúc đó Ngô Vi Kiến tuy rằng cũng cảm thấy nó rất kỳ lạ cổ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi nó là hung khí gây án, cuối cùng
mang về cục công an, cũng không hề liên hệ nó với vật thể bay không xác
định lúc trước....
Trong quá trình thẩm tra xử lí vụ án, vì muốn dựng lại hiện trường
gây án, Ngô Vi Kiến nhiều lần sai người thử sử dụng khẩu súng này, nhưng thủy chung không biết phải làm sao, hơn nữa đương sự đã chết, cho nên
vụ án kéo dài vài ngày, mãi cho đến ngày 22 tháng 12, vào cái ngày mặt
trời lần đầu tiên biến mất, cũng là ngày mà hắn tới tìm tôi, một gã cảnh sát khi đang thử dựng lại hiện trường, không ngờ lại thành công 'kích
hoạt' khẩu súng này, dựa theo miêu tả sau đó của Ngô Vi Kiến, mấy cái
thứ như bia ngắm, mô hình đạo cụ gì đó đều bị đóng thành tượng băng!
Hắn tới lúc đó mới kịp phản ứng, cái này có liên quan đến vụ án máy
phi hành hình tam giác hai năm trước, vội vã báo cáo lên trên, ngay sau
đó một lượng lớn nhân viên quân đội lục tục chạy tới, lúc này, lại xuất
hiện một chuyện càng ly kỳ hơn!
Trong quân doanh tạm thời gặp phải sự tấn công mãnh liệt của một
người không rõ lai lịch, quân đội tử thương thảm trọng, nghe nói, ngay
cả xe tăng cũng dùng đến, mới miễn cưỡng đánh bị thương người đó, bảo vệ khẩu súng này không bị cướp đi." Thiện Vu Hùng mở to hai mắt nói, dường như tới giờ phút này y vẫn không thể tin nổi chuyện đó.
Xa xa, Edgar đang nấu thịt côn trùng, mùi vị thức ăn theo gió phiên tán ra..