Nhưng Chúc Lăng Điệp cũng không biết, Sở Vân Thăng
không hề đoái hoài gì tới cái danh hiệu Vua Bóng Tối này, thứ mà hắn
quan tâm nhất bây giờ chỉ có thi thể của con côn trùng hỏa ma mà thôi.
Hắn đề nghị muốn lấy cái bộ xác con côn trùng hỏa ma này còn có một
lý do đường hoàng nữa: Hắn đồng thời cũng là nghiên cứu viên sơ cấp của
tổng bộ nghiên cứu!
"Sư đoàn trưởng, Sở Vân Thăng nói muốn lấy bộ thi thể con quái trùng
đó." Chúc Lăng Điệp mới vừa bước vào bộ chỉ huy sư đoàn, liền trực tiếp
mở miệng.
"Sư đoàn trưởng, đây chính là quái vật mới, dựa theo văn bản mà tổng
bộ chỉ huy đưa đến, hẳn cần phải chuyển đến cho tổng bộ nghiên cứu
trước! Không thể lén cho hắn!" Tần Mân ngẩng đầu lên từ trong đống báo
cáo chiến tổn, "nhắc nhở" cái vị sư đoàn trưởng "thích làm loạn" của
mình này.
"Cho! Vì sao không thể cho?" Phó Liệu Nguyên nắm chặt cái báo cáo
thương vong với con số dài ngoằng trong tay, nhìn thật sâu vào Chúc Lăng Điệp, dùng sức nói: "Không chỉ cho, mà cô phải phái người kéo giúp hắn, hắn muốn kéo đến đâu, thì phải kéo đến đó!"
"Sư đoàn trưởng?" Tần Mân biết mình có khuyên cũng không được, nhưng ông ta đúng là không nhịn được.
Ông ta lo lắng sư đoàn trưởng cứ tiếp tục như thế, thì sẽ có một ngày bị người ở tổng bộ chỉ huy nắm được đằng đuôi, mấy người bọn họ theo
sau Phó Liệu Nguyên lâu như vậy rồi, một khi Phó Liệu Nguyên thất thế,
thì không còn là việc của riêng một mình ông ta nữa!
Đây không phải là thời đại Mặt Trời, khi thất thế thì nhận lấy một
phần lương hưu cũng có thể ăn uống đến hết đời. Mà đây chính là cái thời đại Bóng Tối ăn thịt người, một khi không có quyền, sẽ không còn giá
trị gì nữa, không ai sẽ lại bảo vệ cho người nhà ngươi, không ai sẽ lại
cung cấp thức ăn cho ngươi, cái đang chờ đợi ngươi chính là giống như
tất cả những người bình thường ở Kim Lăng, lúc nào cũng có thể đối mặt
với cái chết!
"Chúc nha đầu không phải đã nói, Sở Vân Thăng là nghiên cứu viên sơ
cấp của tổng bộ nghiên cứu sao? Cho hắn cũng giống như cho tổng bộ
nghiên cứu, chúng ta cũng không làm trái với quy định! Hơn nữa ở khu
đông không phải cũng đã giết được một con sao, cũng đủ cho tổng bộ
nghiên cứu nghiên cứu rồi!" Phó Liệu Nguyên cười khan một tiếng đáp. Sự
lo lắng của mấy người Tần Mân, ông há có thể không biết, chỉ là ông nghĩ đến càng nhiều hơn mà thôi.
"Ngài không gặp anh ta sao?" Chúc Lăng Điệp do dự một chút, khóe
miệng giật giật, cuối cùng vẫn chủ động mở miệng hỏi. Bởi chính nàng
cũng biết, trước đó dượng vẫn luôn tìm kiếm tung tích của người dùng
kiếm Sở Vân Thăng, nóng lòng như lửa đốt, thậm chí không tiếc bao nhiêu
lần phái ra toàn bộ tiểu đoàn cảnh vệ để tìm kiếm trong toàn thành, thế
mà hôm nay đã gần ngay trước mắt, lại nửa chữ cũng không đề cập đến.
"Gặp hắn?" Phó Liệu Nguyên chậm rãi đứng lên từ trên ghế, than thở
nói: "Gặp hắn, rồi sau đó cho hắn một đống hứa hẹn đảm bảo, lôi kéo hắn? Vô dụng, Chúc nha đầu, đã đến lúc này, thời cơ đã khác rồi, nói những
thứ này cũng đã không có ý nghĩa gì nữa. Chỉ cần qua hành động thực tế
làm cho hắn hiểu, sư đoàn chủ lực số chín chúng ta là toàn lực ủng hộ
hắn, vậy là được, vậy là đủ! Có gặp hay không, cũng không quan trọng."
"Toàn lực ủng hộ anh ta!?" Chúc Lăng Điệp thầm giật mình, câu nói này có ý nghĩa thế nào, nàng hết sức rõ ràng, mặc dù là sư đoàn chủ lực có
Vua Bóng Tối, thì cũng chưa từng nói qua lời như vậy.
"Không sai, cô rất bất ngờ sao? Cho cô một lần đặc quyền, xem chiến
báo mà tổng bộ nghiên cứu vừa mới đưa đến." Phó Liệu Nguyên từ trên bàn
cầm lấy một bản công văn, đưa cho Chúc Lăng Điệp, bình tĩnh nói.
"... Tuyến phòng ngự khu đông ... xuất hiện quái vật kiểu mới, xúc tu dài, vảy giáp ... nhắc nhở các sư đoàn chú ý mật thiết, cảnh giác cao
độ ... thương vong thảm trọng, binh lính bình thường mất mạng tại chỗ
... võ sĩ Bóng Tối cấp ba và dưới cấp ba không thể làm gì, không có cách nào tổn thương ... hai Vua Bóng Tối ở khu đông hợp lực đánh chết quái
vật kiểu mới, bị thương ... thông báo khẩn cấp toàn quân!" Chúc Lăng
Điệp nhẹ nhàng đọc lên bản chiến báo thông báo nặng trình trịch này,
trong đầu ầm một tiếng, như muốn nổ tung vậy!
Hai Vua Bóng Tối hợp lực!? Cấp ba trở xuống không có tác dụng!?
Nàng đã tận mắt nhìn thấy, Sở Vân Thăng ôm súng tự động lùi từ tiền
tuyến phía trước, trực tiếp một mình một kiếm đánh chết con quái trùng
như hỏa ma đó! Tuyệt đối là đơn độc một mình!
Hắn đã mạnh đến mức có thể dựa vào sức một người sánh vai với hai vị Vua Bóng Tối luôn sao?
Cái bộ áo giáp quái dị mà khí thế đó từ đâu mà ra? Chẳng lẽ là đồ
phòng ngự cao cấp nhất của tổng bộ nghiên cứu? Thế nào mà mình lại chẳng biết gì cả?
Bàn tay Chúc Lăng Điệp cầm công văn khẽ run run, trong đầu bỗng hiện
lên hình ảnh Sở Vân Thăng như một vị chiến thần đạp chân lên xác chết
con côn trùng.
"Bây giờ đã hiểu rồi chứ, cô đi xử lý chuyện xác côn trùng đi, mặt
khác nói cho hắn biết, trong chiến báo ta đã viết là hắn liên thủ với
Phong Hỏa Liên Thành tiêu diệt quái vật kiểu mới." Phó Liệu Nguyên không biết thế nào lại bồi thêm một câu.
Chúc Lăng Điệp rời khỏi bộ chỉ huy sư đoàn mà tâm tình cực kỳ phức
tạp, nhìn bóng lưng của nàng, Tần Mân bất thình lình nói một câu: "Đáng
tiếc hắn lại không muốn đi nổ Phần!"
Phó Liệu Nguyên cười cười, sau đó, ánh mắt chăm chú nhìn về bờ bắc, gương mặt nghiêm túc.
*****
Sở Vân Thăng lấy được xác chết của quái trùng hỏa ma, nhưng lại phát hiện hắn không cách nào cắt rời được nó.
Kiếm Thiên Ích chém sắt như chém bùn, chém trùng như chém phấn lại
hoàn toàn không thể cắt vảy giáp của nó ra được, thậm chí ngay cả cái
xúc tu dài cũng không thể nào cắt đứt!
Sở Vân Thăng nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi kiếm Thiên Ích, thanh kiếm này đã đi theo bản thân từ thành phố khủng bố, đến thành phố sương mù, rồi đến Kim Lăng, vẫn coi nó là món binh khí tin cậy nhất!
Quái vật chết dưới kiếm Thiên Ích vô số kể, từ yếu như Lục Huỳnh Thứ
Hấp Trùng, cho đến mạnh như Hỏa Diễm Huyễn Điểu, hắn cũng không nhớ nổi
có bao nhiêu nữa.
Hắn luôn luôn coi trọng phòng ngự giữ mạng, vào những lúc có thời
gian và tài liệu sung túc, hắn đều ưu tiên cho việc rèn luyện chiến
giáp.
Khi chiến giáp đã luyện chế đến loại hai, nhưng kiếm Thiên Ích vẫn
chỉ dừng lại ở trình độ loại một thấp nhất, sau này lại gần như một mực
đều chỉ cứ thế mà dùng.
Nên rèn luyện lại nó lần nữa rồi!
Sở Vân Thăng thầm nghĩ, kiếm Thiên Ích không đạt đến loại hai, những
thứ khác không nói, chỉ riêng cái bộ xác chết của con quái trùng hỏa ma
này hắn đã không thể cắt được rồi!
Rèn luyện kiếm Thiên Ích, tốn thời gian tốn công sức, đây lại là lần
đầu tiên Sở Vân Thăng rèn luyện vũ khí loại hai, lại càng phải bình tĩnh tập trung để phỏng đoán pháp quyết, tầng thứ mười của tòa nhà văn phòng đúng là chỗ thích hợp nhất.
Tuyến phòng ngự tạm thời cũng không có gì nguy hiểm, từ sau khi quái
trùng hỏa ma bị giết chết, bờ bắc vẫn rất yên tĩnh, ngay cả cầu lửa cũng không hề bắn qua đây.
Hắn còn nghe được từ trong miệng Chúc Lăng Điệp, ở bốn tuyến phòng
ngự đông nam tây bắc, chỉ có khu đông và khu tây là xuất hiện cái loại
quái vật kiểu mới này, hơn nữa số lượng đều chỉ là một con, có thể thấy
được loại quái vật này thưa thớt đến mức nào, thậm chí chỉ có một hai
con thôi cũng nên.
*****
Sở Vân Thăng trở về tòa nhà văn phòng, vì muốn tăng xác suất thành
công rèn luyện kiếm Thiên Ích, cố ý gặp mặt một chút giáo sư Đường cùng
với mấy vị học giả đại học vốn có ở Kim Lăng mà Đinh Nhan bí mật tìm về.
Tiến độ của bọn họ cũng không nhanh như Sở Vân Thăng tưởng tượng, vẫn rất chậm rãi, chỉ là so với Sở Vân Thăng thì đúng là nhanh hơn rất
nhiều.
Từ tài liệu suy đoán mà bọn họ cung cấp, Sở Vân Thăng xác định hàm
nghĩa cuối cùng của ký tự, trong quyển từ điển ký tự sách cổ mà hắn tự
chế ra, lại có thêm ba mươi ký tự có hàm nghĩa có thể xác định.
Ở tầng mười tòa nhà văn phòng, hổ con tiếp tục đảm nhiệm nhiệm vụ
canh gác. Mỗi khi Sở Vân Thăng để cho nó canh gác, thì dù cho có là mấy
người Sở Hàm nó cũng sẽ chặn ngoài cửa.
Rèn luyện lại kiếm Thiên Ích, cũng không cần phải rèn luyện ra một
thanh kiếm mới, mà là từ cơ sở thanh kiếm ban đầu này, dùng pháp quyết
rèn luyện loại hai mới, luyện chế lại kiếm Thiên Ích.
Cũng giống với chiến giáp loại hai, nguyên khí bản thể của hắn bây
giờ đã không còn là nguyên khí thiên địa đơn giản như xưa nữa, năng lực
khống chế và trích xuất tinh hoa đã tăng cao rất nhiều.
Sở Vân Thăng từ bỏ không sử dụng chân Xích Giáp Trùng có cấp bậc thấp nhất làm nguyên liệu nữa, mà là sử dụng sử dụng chân đâm sắc bén hơn
của Thanh Giáp Trùng làm nguyên liệu.
Trên thực tế, bây giờ tài liệu tốt nhất mà hắn có thể sử dụng cũng
không phải là Thanh Giáp Trùng, mà là Kim Giáp Trùng. Chỉ có điều bây
giờ hắn cũng không có mấy bộ xác chết Kim Giáp Trùng, mà xác chết Thanh
Giáp Trùng thì lại có một đống.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn rèn luyện vũ khí loại hai,
cũng không biết là có thất bại hay không! Nếu lãng phí Thanh Giáp Trùng
thì còn có thể kịp thời bổ sung được, nhưng nếu lãng phí Kim Giáp Trùng
thì đến cơ hội lần thứ hai cũng chẳng có.
Sở Vân Thăng bình tâm lại, thả lỏng tâm tư, dựa theo quy tắc pháp
quyết, điều khiển kiếm Thiên Ích đang lơ lửng giữa không trung, chậm rãi hấp thu vật chất tinh hoa có trong chân Thanh Giáp Trùng nằm trên mặt
đất.
Khi vật chất tinh hoa của Thanh Giáp Trùng được hấp thu vào kiếm
Thiên Ích ngày càng nhiều, thanh kiếm Thiên Ích nguyên bản đỏ rực có xen lẫn vài vằn xanh lam, từ từ biến thành màu đỏ xanh, tản ra một hơi thở
mang phong cách cổ xưa.
Trong quá trình rèn luyện, quả nhiên là xuất hiện mấy chỗ sai sót,
trong đó có một lần gặp phải sai lầm trí mạng, thiếu chút nữa đã cả kiếm cả phù đều đi tong!
Lúc này, ưu thế về số lượng của Thanh Giáp Trùng liền hiện ra!
Một chút ánh sáng xanh bay về kiếm Thiên Ích, Sở Vân Thăng trầm tĩnh
quan sát quá trình rèn luyện, hắn và giáo sư Tôn đã nhiều lần tiếp xúc,
có đôi khi, hắn sẽ tiến hành suy đoán từ góc độ khoa học, cái loại vật
chất tinh hoa này, rất có thể là phụ thuộc vào một thứ gì đó không thấy
được tương tự như là vật chất tối.
Ba giờ sau, trải qua quá trình liên tục phóng ra nguyên khí và tập
trung tinh thần cao độ, Sở Vân Thăng đã hết sức mỏi mệt, kiếm Thiên Ích
loại hai rốt cục được rèn luyện thành hình!
Lúc này, còn thiếu một pháp tắc rèn luyện cuối cùng nữa!
Kiếm Thiên Ích loại hai cũng tương tự như chiến giáp, có hai loại
chiến năng nổi trội đơn giản: Phá giáp và phá nguyên! (Xuyên giáp và
xuyên kháng phép)
Rốt cuộc phải chọn lựa cái nào, Sở Vân Thăng cân nhắc do dự một chút.
Phá giáp, tức là tăng cường mức độ sắc bén cho kiếm Thiên Ích, biến nó thành "chém đinh chặt sắt";
Mà phá nguyên, lại là nhắm vào các loại phòng ngự hình thành từ năng lượng nguyên khí.
Với hắn mà nói, hai điểm này đều vô cùng quan trọng, kẻ địch lớn nhất của hắn - côn trùng, vừa có phòng ngự năng lượng nguyên khí, vừa có
giáp xác cứng cỏi vô cùng. Mà cái nào cũng đều rất mạnh mẽ!
Nếu như Sở Vân Thăng rèn luyện kiếm Thiên Ích loại hai trước khi con
quái trùng hỏa ma xuất hiện, hắn sẽ không chút do dự chọn chiến năng
"phá nguyên", như vậy liền có thể giảm thiểu và tiết kiệm cho hắn rất
nhiều nguyên khí bản thể dùng cho việc loại bỏ tầng phòng ngự của côn
trùng!
Nhưng hiện tại, Sở Vân Thăng cuối cùng thận trọng lựa chọn chiến năng "phá giáp"!
Trước hết không đề cập đến việc hắn cần có một thanh kiếm Thiên Ích
sắc bén hơn để cắt xẻ xác của con quái trùng này, mà nếu sau này lỡ như
lại xuất hiện con quái trùng hỏa ma xúc tu dài này nữa, lưỡi kiếm mà
không đâm vào được, cũng không thể lần nào cũng phải chui vào trong
miệng để giết chết nó, mà dù cho mình có muốn chui vào, thì chưa chắc
lần nào cũng có cơ hội!
Huống chi khi tiến vào trong khoang bụng của con quái trùng hỏa ma,
còn phải đối mặt với sự xâm nhập của độc tố tính hỏa, lỡ mà không thể
kịp lúc phá hủy thân thể nó thoát ra, thậm chí còn có khả năng bị trúng
độc chết luôn trong đó nữa!
Quyết định chiến năng "phá giáp", Sở Vân Thăng liền nhanh chóng chọn
lựa sử dụng pháp tắc rèn luyện tương ứng với nó, hoàn thành bước quy
trình cuối cùng.
Ông ~ một tiếng.
Kiếm thành, pháp tắc ẩn!
Trên thân kiếm vẫn còn lởn vởn ánh sáng xanh, có một hơi thở ngưng chất, cổ xưa đập thẳng vào mặt.
Hai ký tự "phá giáp" cổ, trống không xuất hiện, rồi lại lùi về trong thân kiếm, di chuyển đến phần gốc thân kiếm.
Tinh thần Sở Vân Thăng liền cảm thấy phấn chấn, không để ý đến tâm
lực đã tiêu hao cực độ sau ba giờ, cầm lấy thanh kiếm Thiên Ích loại hai mới tinh, nóng lòng muốn thử.
Quái trùng hỏa ma hắn đã để lại gần trận tuyến khu tây, đúng là đối tượng thử kiếm tốt nhất của hắn.
Ngay vào lúc này, hắn vừa muốn đứng dậy, bỗng có một trận rung động
kịch liệt, cả tòa nhà văn phòng dường như cũng đang lắc lư, những vật
trang trí trên vách tường đều rơi rớt xuống.
Sở Vân Thăng kinh hãi, là pháo kích sao? Nhưng hoàn toàn không nghe
được bất cứ tiếng đạn pháo rít gào nào! Hay là cái con quái vật khổng lồ chân dài kia?
Hắn không để ý đến niềm vui vừa chế thành thanh kiếm mới, vội vã tới
gần cửa sổ, liền thấy được một cảnh tượng mà hắn cả đời khó có thể quên:
Một tấm bia đá to lớn, đen nhánh, từ giữa khu trung tâm, đột ngột mọc lên từ dưới đất, tất cả kiến trúc ngăn cản nó đều bị nghiền nát, rơi
vãi tứ tán.
Bia đá không ngừng vươn lên trên cao, mãi đến độ cao khoảng trăm mét, mới vững chắc ngừng lại, trên mặt ngoài ngăm đen trơn bóng, phản xạ ra
ngọn đèn của bộ đội canh phòng ở khu trung tâm, có vẻ xa xưa mà lại mới
toanh, phá nát nhiều kiến trúc như vậy, thế mà ngay cả một vết xước cũng không có!
Ba chiếc máy bay trực thăng vội vã chạy đến, chiếu đèn cường quang, bay lòng vòng xung quanh tấm bia đá đột nhiên chui ra này.
Trong thoáng chốc!
Cự Phần ở ngoài thành đồng loạt phun lửa, khói đặc cuồn cuộn!
Tựa như tất cả côn trùng đều điên cuồng rít lên! Âm thanh bén nhọn, xé rách trời cao!
Húúuuu ~~~ ! Húúuuu ~~~ ! Húúuuu ~~~ !
Trên trận địa phòng ngự ở bốn mặt xung quanh Kim Lăng, tất cả cùng kéo lên cảnh báo côn trùng tấn công khẩn cấp cực điểm!