Thiên Tà thấy Âm Phong Tà Đế bị trọng
thương, đang cố gắn chống lại tính chất hủy diệt kiếm khí trong cơ thể,
không khỏi khẽ quát một tiếng, một trảo chụp vào Diệp Trần đang đứng
điều tức.
Một trảo này không phải là võ học do hắn nghiên cứu ra
mà là tuyệt học Khí Thiên Trảo của Khí Thiên Đe, Tà Linh tộc trên phương diện nghiên cứu võ học xa xa cũng không bì kịp nổi Nhân Tộc nhưng sự
cường đại của bọn hắn đến từ chính các loại tà thuật không thể tưởng
tượng được, nhưng đáng tiếc, nơi này là Chân Linh thế giới, tà thuật ở
chỗ này uy lực bị giảm bớt đi nhiều, mà sáng tạo võ học của bản thân hắn thì chỉ dừng ở mức tương đối, so với Khí Thiên Trảo thì đúng là một
trời một vực.
Khí Thiên Khí Địa là Khí Thiên Trảo đệ tam thức,
một trảo tung ra khiến trời đất như đều bị ngăn cách , trảo lực thập
phần bá đạo lăng lệ ác liệt, hệt như bàn tay một Ma Thần, hướng phía
Diệp Trần cuồng bạo xé rách đi qua.
"Hèn hạ!"
Ma Hoa Hoàng vung tay bắn ra một quả ma lực quang cầu đánh về trảo lực.
PHỐC!
Bên ngoài trảo lực có bao bọc một tầng vô hình Cương khí, Cương khí lưu
chuyển thành vòng tròn có thể bỏ qua bất luận thứ công kích gì, ma lực
quang cầu chưa kịp tới gần đã bị cái vô hình Cương khí này đánh trượt
qua một bên, lăng không tan rã, bất quá trảo lực cũng bị đôi chút ảnh
hưởng, bị chếch đi một ít nhưng vẫn hung hăng lao đến, khi sắp oanh
trúng thì tại trước người Diệp Trần thình lình xuất hiện một chiếc
gương, tấm gương chứa một vầng sáng ngũ sắc không ngừng dâng trào, sau
một khắc, một đạo ngũ thải quang trụ từ chính diện tấm gương phun tỏa về phía trảo lực lăng lệ ác liệt kia.
Chiêu này được gọi là Cảnh Chi Hoa, có tác dụng thu thập Không Gian Chi Lực
chuyển đổi thành công kích, đây chính là tuyệt học của Huyền Hậu.
Đáng tiếc, hai lực luợng có cấp độ chênh lệch quá lớn, nếu đem ngũ thải
quang trụ ví von thành một dòng suối nhỏ thì trảo lực lăng lệ ác liệt
kia lại giống một như cơn cuồng phong gió lốc.
Rầm rầm !! ngũ
thải quang trụ bị xé mở và tấm gương bị nghiền nát, cơ hồ có thể nhận ra uy năng trảo lực vẫn còn đến hơn một nửa, bao phủ lấy thân thể Diệp
Trần, ước chừng một trảo này là có thể đem hắn nghiền nát thành huyết
vụ.
Bất quá như vậy cũng chính là một sự trì hoãn quý giá, Diệp
Trần cũng đã vừa điều tức hoàn tất, cơ bản đã bình phục sau khi bị quy
tắc cắn trả, chân nguyên bắt đầu rung chuyển, Thiên Hạt kiếm liền đâm ra khiến trảo lực bị lăng không điểm bạo.
"Thật đáng giận!"
Cơ hội ngàn năm một thuở mất đi, Thiên Tà thập phần không cam lòng. Lại là một quyền nữa đánh về phía Diệp Trần, một quyền này chính là Khí Thiên
Trảo thức thứ hai Như Phong Tự Be, nhìn như là quyền pháp nhưng kỳ thật
như cũ vẫn là trảo pháp, chỉ có điều đem trảo lực ẩn chứa bên trong
quyền pháp, một khi oanh trúng kẻ địch thì những trảo lực này hội sẽ bộc phát ra uy lực cao gấp mấy lần.
Đã khôi phục lại trạng thái bình thường, Diệp Trần sao lại há có thể e ngại đối phương, nắm trong tay
Thiên Hạt kiếm vận chuyển tần suất chấn động mà nhìn bằng mắt thường sẽ
không thể nhận ra. Xùyyy một tiếng, kiếm giương lên phát ra kiếm quang
vạch phá bầu trời, Như Phong Tự Be trảo lực của Thiên Tà cùng kiếm quang tiếp xúc lập tức bị bạo liệt.
"Diệp Trần, ngươi giữ chân Thiên
Tà lại, ta thử xem có thể lần nữa phong ấn Âm Phong Tà Đe không." Lúc
này, Huyền Hậu âm thanh men theo không gian rung động truyền vào trong
tai Diệp Trần.
"Lần nữa phong ấn hắn, chỉ sợ không đơn giản như vậy."
Diệp Trần nhíu mày.
"Hắn bị trọng thương, trong cơ thể lại có kiếm khí của ngươi làm loạn, muốn khôi
phục lại chỉ có thanh trừ kiếm khí trước, sau đó hấp thu năng lực tà ác lực
lượng quanh mình để bù đắp bản thân, ta đã bố trí xong dưới đất một trận pháp mạnh mẽ rồi, một khi phát động liền có thể đem hắn vây vào trong
trận pháp để tiêu hao lực lượng của hắn, cuối cùng tiến hành phong ấn,
còn xác xuất thành công thì có thể đạt đến 5 phần 10."
Huyền Hậu giải thích nói.
"Được."
Năm phần mười nắm chắc cũng không nhỏ, tên Âm Phong Tà Đe này không phải kẻ nói giết là liền có thể giết được, ngay cả Siếp Na Huy Hoàng của Diệp
Trần cũng không cách nào vận dụng nhiều lần được, vừa rồi nếu không phải có Ma Hoa Hoàng cùng Huyền Hậu chặn đường Thiên Tà công kích thì hậu
quả khó mà lường hết được. Cho nên, phong ấn Âm Phong Tà Đe là lựa chọn
tốt nhất và cũng là lựa chọn duy nhất.
"Càn Khôn Phục Ma trận pháp!"
Gặp Diệp Trần đáp ứng, ngồi xếp bằng trên mặt đất Huyền Hậu hai tay kết ấn
mạnh mẽ chụp trên mặt đất. Ầm ầm...., những tảng đá bằng phẳng liền được chất cao lên thành tám khối đá hình chữ nhật, mặt ngoài các khối đá này đều được khắc đầy phù văn ngũ sắc tỏa sáng, tám khối đá hình chữ nhật
hình thành nên một Bát Quái Càn Khôn trận đồ, đem Âm Phong Tà Đe phong
tỏa vào bên trong. Lập tức, không gian bốn phía xung quanh Âm Phong Tà
Đe chợt không còn rõ ràng nữa, dưới lòng bàn chân hắn tràn đầy ngũ sắc
lưu quang sền sệt, Thiên Cơ bị giấu kín tựa như đi vào một thế giới Hỗn
Độn.
"Đừng mơ tưởng có thể phong ấn ta lần nữa."
Âm Phong
Tà Đế giờ phút này cũng đã trải qua khu trừ hơn phân nửa kiếm khí trong
cơ thể, cảm nhận được bốn phía biến hóa, hắn phát ra một tiếng gào khủng bố thét thê lương, để mặc cho kiếm khí làm loạn trong cơ thể, một đao
hướng phía trước vung trảm mà ra.
Crackkkk!
Trong hư không mờ ảo liền xuất hiện một đạo vết đao, vết đao tựa như in dấu ở phía trên và không ngừng nhúc nhích.
"Càn Khôn nghịch chuyển."
Mái tóc đen của Huyền Hậu khẽ bay lên, chân nguyên bàng bạc mênh mông cuồn
cuộn theo lòng bàn tay nàng rót vào bên dưới nền đất, có thể rõ ràng cảm nhận được, Sinh Mệnh Khí Tức trên người nàng đang thong thả trôi mất.
Ở bên trong Trận pháp, trời đất bắt đầu quay cuồng, cái vết đao đang nhúc nhích kia được vặn vẹo đến cực hạn, chợt PHÔC một tiếng liền bị tan
thành mây khói, bị trận pháp lực lượng triệt để khu trừ.
"Lẽ nào lại như vậy, đây là các ngươi bức ta, ‘tà ác tế đàn, tà lực thiêu đốt’."
Âm Phong Tà Đế lúc này lửa giận trong lòng tỏa ra như có thể thiêu đốt cả
thế giới, chỉ thấy dưới lòng bàn chân hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái
tế đàn cự đại, trên tế đàn có bốn cái đầu lâu tà ma, miệng tà ma há mở,
một cổ tà hỏa phun lên trên người của hắn, thế nhưng những tà hỏa này
không thiêu đốt thân thể Âm Phong Tà Đế mà là thiêu đốt dị chủng kiếm
khí đang phá hoại cơ thể hắn.
Ầm ầmmm ! Tiếng nổ vang rền không dứt.
Kiếm khí trong cơ thể Âm Phong Tà Đe như tuyết xuân gặp phải mặt trời mùa
hè, nhanh chóng tan rã, sau đó khí tức Âm Phong Tà Đe lại điên cuồng
bành trướng, không ngừng dao động lấy trận pháp.
"Thôn Phệ Huyết Hoa, nuốt chửng hắn cho ta."
Ma Hoa Hoàng đã sớm cùng Huyền Hậu câu thông qua, một tay nàng kết ấn, sau đó một cái ấn pháp oanh kết ở trước ngực, PHỐC một tiếng, một lượng lớn máu huyết của nàng phun ra ngoài, rơi vãi trên mặt đất, những máu huyết này là Tinh Hoa Sinh Mệnh của Ma Hoa Hoàng, phảng phất giống như có
được tánh mạng vậy, bò trên mặt đất hệt như một con rắn, đạo máu huyết
này di chuyển đến dung nhập vào trong trận pháp tại nơi Huyền Hậu phóng
xuất chân nguyên.
Hô một tiếng!
Phía dưới Âm Phong Tà Đế,
một thứ giống như huyết tinh được điêu khắc thành một đóa hoa cực lớn
bay tới, cũng giống như một cái miệng Ác Ma cực lớn đem Âm Phong Tà Đe
nuốt vào trong vậy.
"Ta thề, hãy cứ chờ đó, một khi ta thoát ra được, nhất định ta phải dùng mọi cách để lăng nhục các ngươi."
Ầm Phong Tà Đế trong nội tâm tràn ngập hối hận cùng phẫn nộ, trên thực tế, dù là thương thế của hắn do chính tay Diệp Trần gây ra, nhưng như trước hắn vẫn còn có rất nhiều thủ đoạn chưa thi triển đi ra, ngoại trừ Diệp
Trần, hắn không cho rằng Huyền Hậu cùng Ma Hoa Hoàng có thế uy hiếp được hắn. Thế nhưng hắn cũng không nghĩ tới, Huyền Hậu rõ ràng chẳng biết từ lúc nào đã bố trí trận pháp hoàn chỉnh này, thừa dịp thời khắc hắn bị
trọng thương mà ra tay phong ấn hắn lần nữa, điều này làm cho hắn phát
tiết ra lửa giận ngập trời nhưng đồng thời cũng sinh ra một ít khủng
hoảng vì bản thân hắn đã sợ bị phong ấn rồi.!
Rầm rầm rầm ầm!
Mặt ngoài Huyết tinh Ác Ma hoa không ngừng xuất hiện vết rách, đây là do Âm Phong Tà Đế đang toàn lực oanh kích. Nếu là trước đây, Thôn Phệ Huyết
Hoa của Ma Hoa Hoàng liền một kích của Âm Phong Tà Đe cũng không đỡ nổi, nhưng hiện tại, cái Thôn Phệ Huyết Hoa này đã được huyết nhục tánh mạng của nàng sáp nhập vào khiến uy lực tăng vọt, hơn nữa có thêm trận pháp
lực lượng áp chế nên Âm Phong Tà Đe cũng khó có thể tại thời gian ngắn
bài trừ.
Rốt cục, Ầm Phong Tà Đế cũng phá được đóa hoa mà ra,
nhưng lóp thứ hai chờ đợi hắn chính là vô cùng vô tận ngũ sắc lưu quang, chẳng biết lúc nào mà ngũ sắc lưu quang đã trải rộng toàn bộ không gian trận pháp để cho Âm Phong Tà Đế bị áp chế cực lớn.
"Mở ra cho ta, mở ra, mở!"
Giờ phút này Âm Phong Tà Đế giống như điên cuồng, kiếm khí trong cơ thể hắn đã hoàn toàn bị thanh trừ, tuy nhiên tà lực của hắn cũng chỉ còn lại có hai phần ba, nhưng như trước vẫn hung hãn mạnh mẽ tuyệt đối. Tay hắn
cầm tà đao, điên cuồng
hướng về một phương duy nhất trảm kích ra
đao mang bá tuyệt không gì so sánh được. Uy kình không ngừng làm ngũ sắc lưu quang tách ra, ý đồ chính là đánh tan trận pháp.
"Tóc của ngươi?"
Một bên, Ma Hoa Hoàng chứng kiến mái tóc Huyền Hậu một tia từng sợi biến
thành màu trắng, nàng rất rõ ràng nguyên nhân chính là sinh mệnh lực bị
thiêu đốt quá nhanh.
"Cái tà ác tế đàn kia đang tại cách không
triệu hoán tà ác lực lượng phụ cận, mau đưa xua tan đám sương mù đó đi"
Huyền Hậu mỗi một câu nói đều cố hết sức, phong ấn của nàng muốn mạnh mẽ hơn của những nhân vật khác không biết bao nhiêu lần, cũng không phải
dễ dàng có thể thi triển như vậy.
"Yên tâm."
Ma Hoa Hoàng
trước đó đã tiêu hao không ít máu huyết, những máu huyết này là do khí
huyết tinh hoa cùng Ma Lực Tinh Hoa tôi luyện ra, ẩn chứa sức sống mãnh
liệt, mặc dù đã có chút suy yếu nhưng Ma Hoa Hoàng biết rõ, thành bại
chính là ở lúc này. Theo nàng rất nhanh kết ấn, bốn phương tám hướng bắt đầu xuất hiện nhiều đóa Ác Ma Chi Hoa. Những đóa Ác Ma Chi Hoa này cố
gắng bành trướng, các cánh hoa mở ra đến cực hạn cuồng cuộn hút đám
sương mù đi vào. Mặc dù như thế, như trước đã có không ít sương mù được
cách không truyền tống đến bên trong trận pháp.
Dưới lòng bàn
chân của Âm Phong Tà Đế, tà ác tế đàn không còn phụt lên tà hỏa nữa, mà
là tinh thuần đến cực điểm tà ác lực lượng, những tà ác lực lượng này
vừa tiến vào trong cơ thể Âm Phong Tà Đế, căn bản không cần bất kỳ luyện hóa gì cũng liền biến thành tà lực của Âm Phong Tà Đế.
"Ma Trảo Thực Nhật!"
Bị Diệp Trần dây dưa giữ chân, Thiên Tà nhận thấy Âm Phong Tà Đế bị vây
khốn ở trong trận pháp, vừa kinh vừa sợ, thân hình hắn lóe lên hóa thành hàn phong vượt qua Diệp Trần, một trảo chụp hướng một khối đá ở bên
ngoài trận pháp.
"Trở lại đây cho ta
Thân hình dịch chuyển , Diệp Trần cản lại Thiên Tà, một kiếm chém vỡ trảo lực của đối phương.
"Diệp Trần, còn dám ngăn cản ta, một ngày kia ta sẽ tiêu diệt cả nhà ngươi."
Thiên Tà gào thét.
"Lời này của ngươi chỉ có thể dùng để hù dọa trẻ con mà thôi, hôm nay, ngươi muốn rời khỏi đây, dù phải trả giá lớn thế nào ta cũng phải hình thần
câu diệt nhà ngươi." Kiếm Ý trên người Diệp Trần đậm đặc đến mức gần như sắp hình thành nên thực chất, chiến đấu đến bây giờ hắn như đã bỏ qua
hết thảy trói buộc, tuyệt đối không thể để cho đối phương còn sống mà
rời đi.
"Vô liêm sỉ, bằng vào ngươi mà cũng muốn hình thần câu diệt ta sao, đừng nằm mơ nữa, ‘tà lực thiêu đốt’."
Tà lực trên người Thiên Tà hung mãnh bốc cháy lên, không giống như ngọn
lửa bình thường, luồng ngọn lửa màu xám này một hồi nóng, một hồi lạnh,
nhiệt độ tỏa ra lúc thì như Địa Hỏa dung nham, lúc lại lạnh tựa như Cửu
Thiên hàn phong. Theo tà lực thiêu đốt, Thiên Tà chiến lực tăng vọt
nhưng Diệp Trần cũng nhìn ra được, tà lực của đối phương trôi mất rất
nhanh.
"Ma Trảo Thực Nhật."
Đáng sợ trảo lực được thiêu đốt lên bởi ngọn lửa màu xám, hướng phía Diệp Trần lao tới.
PHỐC!
Một phen trùng kích, Diệp Trần phun ra một ngụm máu tươi, thực lực Thiên Tà cũng không thể yếu hơn bao nhiêu so với Âm Phong Tà Đế, vì khi ngăn trở đối phương, hắn không thể lui nửa bước, cũng không thể thi triển Thủ
kiếm như sơn để phòng thủ, mà chỉ có thể ngạnh kháng.
"Siếp Na Huy Hoàng!"
Cưỡng ép nhịn xuống khí huyết cùng chân nguyên đang sôi trào, Diệp Trần vừa
mới lui về phía sau, lập tức dùng một tốc độ nhanh hơn để nghênh đón,
Thiên Hạt kiếm vung lên, tại mũi kiếm lóng lánh đâm ra một tia sáng chói mắt.
"Lui."
Thiên Tà đối với một kiếm này lòng còn thấy
sợ hãi, Âm Phong Tà Đế lợi hại như vậy cũng phải bị trọng thương tại
dưới một kiếm này, hắn không cho là mình có thể chống đỡ được, thân hình tránh lấy, Thiên Tà không dám để cho Diệp Trần tiếp cận quá gần bản
thân.
"Hả? Không phải là kiếm kia."
Diệp Trần một kiếm này chỉ là hào nhoáng bên ngoài, căn bản không có uy lực quá lớn, đồng thời cảm thấy buông lỏng, Thiên Tà có chút thẹn quá hoá giận, đối phương đây là đang nhục mạ hắn, không khỏi khiến hắn đình chỉ tiến công để tránh
lấy, trảo lực lần nữa đang nổi lên.
"Đây mới là Siếp Na Huy Hoàng."
Đột nhiên, thân hình Diệp Trần loé lên thuấn di đến trước người Thiên Tà,
lại là một kiếm đâm đi qua, một kiếm này bộc phát ra hào quang óng ánh,
hệt như một viên giả thuyết tinh vân đang bạo liệt. Trên ót nổi gân
xanh, Thiên Tà muốn rút lui về sau, thế nhưng mà trong không gian bất
động này, vạn vật đều đã nằm dưới tác dụng bị đình chỉ vận động, hắn
khua động liên tục một đầu ngón tay nhưng một cái biểu lộ đều làm không
được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kiếm hào quang lóng lánh đâm vào mi
tâm của hắn.