Sở Dương nhìn nàng gật đầu. Hắn thu kiếm về, cánh tay tê rần, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Nam tử này thực lực ít nhất đã là Thông Mạch kỳ trung cấp, hơn
nữa tại trong cảnh giới căn cơ vững chắc vô cùng, tu sĩ Thông
Mạch kỳ bình thường xa xa không bằng hắn.
Hắn hướng nam tử tóc vàng cười nhạt nói:
- Ra tay tàn nhẫn với một cô gái xinh đẹp như vậy. Ngươi đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào a.
Nam tử xoa nấm đấm, cười lạnh:
- Thất tình lục dục, chỉ là mộng ảo. Nàng có xinh đẹp đến mấy, trong mắt ta, cũng vô dụng.Sở Dương nhíu mày, nam tử này tâm cảnh cực cao, tuổi còn trẻ đã
có thực lực cao như vậy thì chính là tu hành cuồng nhân. Người như hắn, vô cùng khó đối phó.
- Bất quá nhìn ngươi không tệ. Tuy chỉ là Luyện Huyết kỳ đỉnh phong nhưng lực lượng đã
có thể so sánh với tu sĩ Thông Mạch kỳ tầm thường.
Nam tử cười nhạt:
- Có điều hôm nay Phá Linh nhũ ta nhất định phải lấy. Ngươi và nàng, cản ta không được.
Sở Dương thân hình di động che trước người Lâm Dĩnh, trầm giọng nói:
- Ngươi làm như vậy không khỏi quá bá đạo đi.
Nam tử cười lớn, lắc đầu:
- Cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực. Đạo lý này đơn giản như vậy lẽ nào ngươi không rõ.
Đối với lời này, Sở Dương không phản bác, trong lòng tự nhiên thừa nhận.
Cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực. Thế giới này chính là tàn khốc như vậy.
Nam tử sắc mặt dần trở nên thâm trầm, trong tay lúc này đã xuất
hiện một thanh thương dài hơn hai trượng, thân thể thô ráp quái
dị, ở đỉnh thương một cái đầu ưng há miệng đem mũi thương
ngoạm lấy vô cùng quái dị.
Nam tử nghiêng thương chếch đất, khí thế tăng mạnh, hắn lạnh giọng nói:
- Để ta tiễn các ngươi một đoạn.
Hắn vừa nói xong, đã mãnh liệt quét ra một thương, tức thì kim
ảnh tầng tầng phá không lao đi, bầu trời ảo ảnh kim ưng lượn
lờ đem hai người Sở Dương bao trùm.
"Kim Hoàng Uy"
Sở Dương thân hình di động, chắn trước người Lâm Dĩnh, kiếm bạc trên tay siết chặt.
Lâm Dĩnh nhìn bóng lưng to lớn của nam nhân trước mặt, trong lòng nổi lên một cảm giác ấm áp lạ lẫm.