Vĩnh Hằng Chúa Tể
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 C 65 C 66 Chương tiếp
Sa mạc hoang vu mênh mông mà cô tịch vô cùng. Khi hoàng hôn sắp
phủ xuống nhân gian, bầu không khí cũng trở nên âm trầm xuống.
Cũng không biết nơi này rốt cuộc đã từng trải qua chuyện gì,
mà lại mang theo chút cảm giác thê lương. Hoàng hôn sâu
thẳm chậm rãi chìm xuống, ở phía cuối chân trời một vệt sáng trắng cắt qua bầu trời, phi thường lạ lẫm. Mà không biết từ lúc nào, ở giữa sa mạc bát ngát đã xuất hiện một điểm đen, lắc lư di động về phía trước. Chỉ thấy điểm đen ngày càng gần, dần để lộ ra hình dáng nhân loại. Người này dáng người thon dài cao gầy, diện mạo vô cùng anh tuấn,
có điều sắc mặt tái nhợt hiển nhiên đã lâu chưa nghỉ ngơi, sức lực đại tổn, tinh thần hao mòn gần như không còn. Hắn vô lực ngã xuống cát vàng, ánh mắt mê hoặc ngắm nhìn tà dương cô tịch, khe khẽ thở dài: - Có lẽ đây là một giấc mộng dài, sau thiên cổ biến hóa, ta có lẽ lại sống lại, trở về Địa Cầu. Hắn là một thanh niên hơn 25 tuổi sống ở Địa Cầu, tên là Sở Dương. Bản thân Sở Dương từ nhỏ yêu thích đọc tiểu thuyết mạng, tuổi thiếu niên tìm tòi học đọc rất nhiều sách cổ có ghi chép về Tiên ma trong thần thoại. Mà khi hắn tròn 20 tuổi, cũng
đã trở thành một tên Lữ hành giả, chạy đến nhiều địa danh
nỗi tiếng linh thiêng một mình tiến hành nghiên cứu nhiều bí
ẩn tại những nơi này. Một năm trước, khi hắn tiến đến
dãy núi Côn Lôn, đi lên Mộ Vĩ sơn, tình cờ đào ra một mảnh
đồng xanh mục nát, rồi sau đó, thật ra cũng không có đoạn phía sau nữa. Bởi vì lần nữa mở mắt ra, Sở Dương đã thấy mình
xuất hiện ở sa mạc rộng lớn không một bóng người này. ... Sa mạc này rộng lớn vô tận, hoàn toàn không hề có đường ra.
Khiến cho người đến vừa nhìn dã mất hết ý nghĩ sống sót. Vậy mà Sở Dương vẫn kiên trì bước đi, thúc giục bản năng sinh tồn
của bản thân đến cực hạn. Hắn bước một bước như dài một năm,
ngàn bước bước ra như có cảm giác dài cả thế kỉ, bất quá,
hắn lại không bao giờ tìm được đường ra ngoài. Hơn một
năm này, nếu không phải trên đường Sở Dương nhặt được rất nhiều trái cây kỳ dị mọc ra ở dưới cát, rồi đem bọn chúng ăn vào,
thì thân thể của hắn từ lâu đã mất hết sức lực, sớm trở
thành một cái xác khô mà ngã xuống rồi. Cũng không biết
loại trái cây kỳ dị này có lai lịch gì vậy mà lại kéo dài
cho Sở Dương hơn một năm dài sức lực. Bất quá, lúc này
hắn cũng không còn may mắn như lúc trước nữa, ở trên đường đi,
đã không còn có trái cây kỳ dị xuất hiện. Sở Dương vô
lực nằm dài trên mặt cát, gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười
điềm nhiên. Hắn ngắm nhìn hoàng hôn rực rỡ mà thê lương buông
xuống chân trời, trong nhất thời, hắn có rất nhiều suy nghĩ. Hắn từ nhỏ yêu thích khám phá và nghiên cứu sách cổ về sự tồn
tại của Thần tiên. Bản thân thường xuyên đi vào những nơi vô
cùng nguy hiểm, nhiều lần từ trong hiểm cảnh tìm được đường
sống. Vì vậy mà đối với chuyện sống chết, Sở Dương không hề
cảm thấy quá nghiêm trọng. Đến lúc nảy, Sở Dương như
được trở về quá khứ, bất giác rồi trở thành một tên sinh viên trẻ tuổi mang trong mình hoài bão lớn lao, cũng như bao thanh
thiếu niên đồng trang lứa, tìm cho mình một cô gái, cả đời bám đuổi tấm lưng của nàng. Bất tri bất giác hắn đã rời
trường 3 năm, sau khi chia tay bạn bè hắn liền quyết định trở
về quê nhà cách thành phố rất xa. Mọi liên lạc đều cắt đứt,
duy chỉ lưu lại số điện thoại và địa chỉ bạn gái hắn. Đáng tiếc sau này do hai người quan điểm xảy ra bất đồng, nàng một
mực muốn hắn cùng nàng lên thành phố sống, mà hắn lại cố
chấp muốn đi núi Côn Lôn. Cứ như vậy, nàng và hắn chia tay. Sở Dương rất đau đớn, nhưng mà thanh xuân một giấc mộng, tuổi trẻ, có ảo tưởng có chí cao, con đường dài phía trước, hắn đã
lựa chọn, cả đời không hối hận. ... Không khí trong sa mạc dần dà trở nên lạnh lẽo, hoàng hôn đã sớm chìm sâu
vào trong bóng tối. Lúc này trên không xuất hiệo vô tận ngôi
sao, cảnh tượng vô cùng xinh đẹp, Sở Dương nắm đó lặng lẽ mà
nhìn, có thể đây cũng là lần cuối hắn được ngắm nhìn cảnh
đẹp như vậy. Một thời gian sau, mắt của hắn dần mờ đi, hô hấp phát ra thanh âm hàm hồ, đại não cũng trở nên mơ hồ. Bất quá ngay lúc hắn chuẩn bị nhắm mắt, chỉ thấy trên bầu trời
hạ xuống mấy đạo lưu quang rực rỡ, đem hắn bao quanh. "Không ngờ lại có người ở trong hoang mạc sống sót bò ra được. Trần sư muội, mau cùng ta đưa hắn về tông môn!" Chỉ nghe một thanh âm lo lắng vang vọng, Sở Dương liền mất đi ý thức.
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 C 65 C 66 Chương tiếp