Thiên Cơ lão nhân đề nghị, mọi người nhất trí tán thành: "Đồng ý!"
Dứt lời --
Mọi người cùng nhau cất bước, vì kịp thời đến rừng cây bên hồ Thương Linh,
cũng không định vào điện dùng bữa nữa, mà chạy thẳng tới Ngự Thiện
phòng, ngự trù đã chuẩn bị xong một bàn ăn, bọn họ liền ăn cả một bàn.
Tiểu bảo bảo cúi đầu ngắm nghía viên thuốc độc, nhị bảo bảo ngủ một hồi rồi
tỉnh, tam bảo bảo lượn quanh cây liễu, đều đuổi theo bước chân của mọi
người đến Ngự Thiện phòng.
Nhưng, có một người không đi, người này chính là đại bảo bảo.
Vì sao đại bảo bảo không đi, nó lại còn đang cho gà ăn? Đại bảo bảo không
ngừng cho ăn như vậy, đám gà này hoàn toàn không no chết thì bọn chúng
cũng coi như là gà thần rồi!
"Đại ca, nếu huynh còn không đi, cứ ở trong Ngự Hoa viên cho gà ăn, đệ liền nướng toàn bộ gà ăn hết đó!"
Đi đến phía trước, tam bảo bảo cũng không quay đầu lại, quẳng ra một câu
hung ác, lúc này đại bảo bảo mới lưu luyến không rời, bước đi từng chút
một, tạm thời cáo biệt đám gà béo mà mình yêu vô cùng này......
Bóng đêm lặng lẽ phủ xuống --
Bầu trời xanh bao la mênh mông, được vầng trăng soi sáng, vô số ngôi sao
nhỏ chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, tô điểm thêm đẹp đẽ như mộng như
ảo, như thơ như họa.
Gió đêm nhẹ phất qua, lá xanh xào xạc ở rừng cây bên hồ Thương Linh, vèo vèo vèo mười một bóng dáng bay vào.
Dưới sự hướng dẫn của Thượng Quan Hạo, mọi người đã tới một chỗ nào đó ở
rừng cây bên hồ Thương Linh. Chỗ này, chính là nơi vào nhiều năm trước,
Hiên Viên Kỳ đã bắt cóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt, muốn đẩy Thượng Quan
Ngưng Nguyệt vào chỗ chết.
Vốn tưởng rằng, phu thê Thượng Quan
Ngưng Nguyệt kỷ niệm khánh thọ, phải đeo mặt nạ da dịch dung, sau đó kề
lưng nhau, mười ngón tay đan xen, cùng nhau nhìn lên bầu trời sao như
họa, kể lại cho nhau nghe về cảnh tưởng nhiều năm trước.
Vậy mà,
bức tranh trước mắt, lại khiến hàng người xếp hàng ngang run chân, ngay
cả tiểu bảo bảo luôn luôn lạnh lùng, khóe miệng cũng không nhịn giật
giật vài cái.
Rốt cuộc là một bức tranh như thế nào, lại dẫn đến tập thể mọi người ngổn ngang trong gió, chân run run lên chứ?
Trước mặt mọi người, lá xanh bay xuống trên mặt đất --
Một nha đầu có ngũ quan cực kỳ vặn vẹo xấu xí, làn da ngăm đen, trên mặt đều là tàn nhang đang nằm ngủ.
Bên cạnh nha đầu xấu xí, có hai sát thủ áo đen che mặt đang đứng, trong
lòng bàn tay hai sát thủ áo đen che mặt, đều cầm một thanh đao vô cùng
sắc bén.
Đối diện hai sát thủ áo đen là một nam tử ẩn giấu dung
mạo dưới mặt nạ màu vàng kim, mặc một thân cẩm y màu bạc, đang lười
biếng nghiêng người dựa vào thân cây lớn.
Ngay lúc sát thủ áo đen giơ cánh tay lên, muốn dùng mũi đao lạnh băng, đâm vào tim nha đầu xấu xí thì trong nháy mắt -
Nam tử đeo mặt nạ che mặt màu vàng kim nam tử, ngón trỏ trái nhẹ nhàng bắn
ra, hai cục đá nhỏ bay ra nhanh, đánh rơi thanh đao sắc bén của sát thủ
áo đen.
Hai mắt lạnh lùng nhíu lại, hai tên sát thủ áo đen cáu
kỉnh nói: "Các hạ là ai? Chạy tới rừng cây bên hồ Thương Linh xen vào
việc của người khác, chẳng lẽ muốn tìm chết?"
Nam tử đeo mặt nạ
lắc đầu, tiếng cười mị hoặc đầy lưu luyến trả lời: "Cũng không phải là
xen vào việc của người khác, cũng không phải là tìm chết, mà là tìm
người!"
Hai mắt sát thủ áo đen lộ ra tia hung ác, chậm rãi mà
nói: "Nơi này không có người ngươi muốn tìm, chỉ có một nha đầu xấu xí,
một nha đầu xấu xí mà chúng ta phụng lệnh của chủ tử Tuyên vương sắp
phải bầm thây vạn đoạn!"
Nam tử đeo mặt nạ rời khỏi thân cây, phi thân đến trước mặt sát thủ áo đen, nghiêng đầu nói: "Nếu ta nói cho các ngươi biết, nha đầu xấu xí mà các ngươi sắp bầm thây vạn đoạn, chính là người ta muốn tìm thì sao?"
"Thế sao? Được rồi, trả nha đầu xấu xí lại cho ngươi, chúng ta cút!"
Miệng đồng thanh nói xong, hai sát thủ áo đen thật sự "cút".
Bọn họ nằm sấp, giống như quả bóng da, từ trong rừng lăn a lăn (cút cũng có nghĩa là lăn), lăn đến trước đám người Vô Ngân, sau đó như con cá chép
nảy lên.
Ngón tay đưa lên mở khăn che mặt ra, người sắm vai hai
sát thủ áo đen, Ngân Lang và Thanh Báo, đứng ở bên cạnh Vô Ngân, da.nlze biến thành người xem kịch ôm cánh tay thưởng thức.
Không nghi
ngờ chút nào, nam tử đeo mặt nạ màu vàng kim là Hiên Viên Diễm; làn da
ngăm đen, nha đầu có ngũ quan cực kỳ vặn vẹo xấu xí, làn da ngăm đen,
trên mặt đều là tàn nhang là Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Chậm rãi
ngồi xổm xuống, ngón trỏ chọc nhẹ lên chóp mũi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm dịu dàng nói: "Này, nha đầu xấu xí, còn chưa chịu dậy?
Chúng ta nên về nhà rồi!"
Bỗng chốc nhảy lên, Thượng Quan Ngưng
Nguyệt chống nạnh, hai mắt bốc lên lửa giận quát: "Nha đầu xấu xí? Kêu
ai là nha đầu xấu xí? Chúng ta quen biết nhau sao?"
"Khụ......"
Đứng lên, khóe miệng Hiên Viên Diễm giật giật mà nói: "Nguyệt nhi, sao nàng
lại sửa thoại vậy? Lúc trước dàn dựng kịch không phải là ta gọi nàng về
nhà, nàng trực tiếp nhảy vào trong lòng ta, để cho ta ôm nàng về nhà
sao?"
Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, mọi người ở một bên ôm cánh tay thưởng kịch, lúc này cảm thấy một đàn quạ đen như mực “quạ, quạ, quạ”
bay qua từ trên đỉnh đầu.
Đôi mắt ngọc tràn đầy ý cười mị hoặc,
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Diễm, ta cảm thấy vở kịch kết nhanh như
vậy, vậy chơi không vui, cho nên tạm thời đổi thoại, chàng cũng phát
huy được lâu hơn!"
Mới vừa trả lời xong, ý cười trong đôi mắt ngọc tản đi.
Trong nháy mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhập vai diễn, hai tay chống nạnh,
mắt ngọc đầy lửa giận lặp lại lời kịch lúc trước: " Nha đầu xấu xí? Kêu
ai là nha đầu xấu xí? Chúng ta quen biết nhau sao?"
Xem thường một hồi, Hiên Viên Diễm chỉ có thể tiếp tục phát huy.
Ngón trỏ phải, nâng cằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên, Hiên Viên Diễm trả
lời: "Nha đầu, ta cũng đã là ân nhân cứu mạng của ngươi rồi (do diễn lại lúc trước nên đổi xưng hô), sao còn có thể nói không quen biết chứ?"
Giơ cổ tay lên, đẩy ngón trỏ của Hiên Viên Diễm ra, Thượng Quan Ngưng
Nguyệt hừ hừ nói: "Mang mặt nạ lạnh lẽo cứu người, ngay cả hình dáng
cũng không cho nhìn, vậy mà cũng là quen biết?"
Nhún vai, Hiên
Viên Diễm dịu dàng nói: "Mang mặt nạ cứu ngươi, ngươi đối với ta nhiều
nhất cũng chỉ là cảm kích, nếu lấy hình dáng cứu ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ
không nhịn được mà không ngừng yêu ta đấy!"
Đã đoán được kế tiếp
Hiên Viên Diễm sẽ nói ra cái gì, trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt
không khỏi nén cười mà hỏi: "A, đây là vì sao?"
"Bởi vì......"
Hiên Viên Diễm kéo dài tiếng nói, đầu ngón tay vòng quanh vẻ trên mặt nạ,
nói về: "Dưới tấm mặt nạ lạnh lẽo này, là một gương mặt tuấn tú chỉ có ở trên trời, nhân gian khó có được mấy lần gặp! Một khi ngươi nhìn thấy,
chắc chắn sẽ yêu ta, cùng với ta răng long đầu bạc không tách rời đấy!"
Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, trừ tiểu bảo bảo ra, ba bảo bảo khác đều ngổn ngang trong gió.
-- gương mặt tuấn tú chỉ có ở trên trời, nhân gian khó có được mấy lần
gặp? Khụ khụ khụ, tối nay con mới phát hiện, thì ra phụ thân của bọn nó
dường như rất tự luyến đó!
Trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt
tràn đầy niềm vui sướng, môi anh đào cong cong vểnh lên mà nói: "Lòng
thích cái đẹp, mọi người đều có. Nhưng nếu đúng như lời ngươi nói, ngươi có một gương mặt tuấn tú chỉ có ở trên trời, nhân gian khó có được mấy
lần gặp, yêu ngươi cũng không sao!"
"Nha đầu, nhớ kỹ lời ngươi nói, cũng đừng đổi ý!"
Đầu ngón tay đưa lên chỗ mặt nạ, Hiên Viên Diễm bắn bay mặt nạ lộ ra hình
dáng, đưa mặt tiến tới gần Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hỏi "Cẩn thận coi
thử một chút, có giống như ta đã từng nói, đây là một gương mặt tuấn tú
mà một khi ngươi nhìn thấy, chắc chắn sẽ yêu ta không?"
"Nghiêm túc" nhìn lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt gật đầu, trả lời: "Ừ, đúng là như thế! Được rồi, ta thừa nhận, ta yêu ngươi!"
Cánh tay trái ôm lấy eo nhỏ nhắn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên
Diễm diễn đến cực kỳ vui mừng: "Nha đầu, ngươi đã yêu ta, nếu ta nguyện ý cưới ngươi, ngươi có bằng lòng gả cho ta hay không?"
Đầu dựa vào đầu vai Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt giương cao giọng: "Dĩ nhiên!"
"Tốt! Ta nguyện cưới, ngươi nguyện gả. Không bằng......"
Ngón trỏ phải chỉ về phía trời, Hiên Viên Diễm nói: "Chúng ta lập tức thành
thân, mời trăng sáng làm bà mối, ngôi sao là người chủ trì, cây cối
trong rừng là khách quý, một bái trời, hai bái đất, ba phu phê giao
bái?"
Hiên Viên Diễm mới vừa nói xong, Thiên Cơ lão nhân, Nam Cung Ngạo Nhật, Thượng Quan Hạo trừng mắt lên.
-- những trưởng bối như bọn họ, rõ ràng gần ngay trước mắt, lại làm như không thấy?
Một bái trời, hai bái đất, ba phu phê giao bái, chính là không lạy trưởng bối, Diễm ngứa da, muốn bị đánh sao?
Hiên Viên Diễm mới vừa nói xong, bên đám người Vô Ngân cũng dựng lông mày, vén tay áo lên.
-- cả nhóm bằng hữu như bọn họ ở chỗ này, lại coi như không có bọn họ,
tình nguyện tìm cây cối trong rừng làm khách quý, cũng không muốn tìm
bọn hắn làm khách quý sao?
Vở kịch này không có cách nào xem được nữa, thật sự không có cách nào xem được nữa, tiếp tục xem nữa cũng chỉ
chọc tức hộc máu xa ba trượng!
Cầm cây quạt trúc đong đưa đong đưa, trong môi hồng của đại bảo bảo chợt tràn ra tiếng cười hì hì.
"Mẫu thân, người và phụ thân còn chưa thành thân đâu, có phải đại bảo bảo và nhị muội, tam đệ, tiểu muội nên chui lại vào trong bụng người, chờ
người và phụ thân thành thân xong rồi mới trở ra được không?"
Đầu rời khỏi đầu vai Hiên Viên Diễm, khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt
giật giật, đôi mắt ngọc nhìn đại bảo bảo, qiudoon nói: "Tiếu nhi, ngoan
ngoãn xem kịch được rồi, đừng có đùa nữa!"
"Xem kịch nhàm chán,
quấy rối kịch mới thú vị! Mẫu thân không cho đại bảo bảo quấy rối, đại
bảo bảo cảm thấy xem kịch rất nhàm chán, vẫn trở về Ngự Hoa viên cho gà
ăn còn vui hơn!"
Ngoài miệng nói xong, hai chân chuyển động.
Trong nháy mắt, Hiên Viên Tiếu thảnh thơi đong đưa quạt, liền đạp lá xanh
xoay tròn trong gió, biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
"Đại ca, đệ phát hiện trong Ngự Hoa viên Đông Triều, phát hiện mấy cái cây
rất xấu, huynh vẩy thóc cho gà ăn, đệ sẽ thay huynh sửa mấy cây xấu xí
thành cây đẹp!"
Thượng Quan Nộ hô xong, bóng dáng bỗng chốc nhảy lên, lấy tốc độ như gió bay điện chớp, nhanh chóng theo đuôi Hiên Viên Tiếu.
Có thể tưởng tượng, cây lớn bên trong hoàng cung Đông Triều, sẽ giống mấy
cây bên trong hoàng cung Tây Triều, được tam bảo bảo tỉa cành lá, biến
thành cái cây trụi lá "rất đẹp rất đẹp".
"Mẫu thân, người và phụ thân từ từ diễn trò, nhị bảo bảo xem kịch thấy mệt mỏi, phải trở về ngủ ngon!"
Hiên Viên Thụy Nhi liên tục ngáp, sau khi tay nhỏ bé vỗ môi hồng, cũng trong nháy mắt rời khỏi rừng cây, hồi cung ngủ một giấc ngon lành của nó.
Trong nháy mắt nhị bảo bảo Hiên Viên Thụy Nhi rời khỏi, tiểu bảo bảo Thượng
Quan Băng Nhi cũng rút lui, không cần hỏi cũng biết, nhất định là tiểu
bảo bảo hồi cung nghiên cứu độc dược rồi.
Nhìn thấy bốn bảo bảo
lần lượt rời đi, khóe mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt co giật mãnh liệt
nhìn Hiên Viên Diễm, hỏi: "Diễm, kịch chúng ta diễn có thối nát như vậy sao? Nát đến nỗi các bảo bảo đều rối rít bỏ xem?"
Nhìn hướng các bảo bảo rời đi, tặng cái nhìn xem thường, Hiên Viên Diễm nhìn ái thê,
giọng dịu dàng chậm rãi nói: "Cũng không phải là vở kịch của chúng ta
thối nát, mà các bảo bảo không hiểu cách thưởng thức, đừng để ý tới các
bảo bảo, hai ta tiếp tục!"