Hiên Viên Diễm nhún vai, không trả lời Dạ Dật Phong.
Thân thể
lười biếng nghiêng về phía trước, sau khi để khuỷu tay phải chạm trên
mặt bàn, bàn tay nâng lấy cằm, môi mỏng Hiên Viên Diễm tựa như cong lên
mà cũng không phải cong lên, nói: “Hỏi ngươi một vấn đề?”
Hai mắt Dạ Dật Phong híp lại, trong môi phun ra một chữ, không có chút nhiệt độ nào: “Hỏi!”
“Nếu như có người, rất muốn lấy được một vật, hắn biết vật đó ở trên tay
người nào, cho nên liền đặc biệt tới cửa hỏi thăm, hi vọng chủ nhân đồ
vật đó có thể từ bỏ được thứ yêu thích. Ai ngờ chủ nhân lại không chịu
từ bỏ được thứ yêu thích, mà người kia nếu không chiếm được vật đó, nhất định sẽ mặt ủ mày chau, ngày đêm khó ngủ, thậm chí cuối cùng sẽ buồn
bực mà chết. Như vậy...”
Lòng bàn tay phải lười biếng đỡ lấy cằm, lòng bàn tay trái chạm vào trên mặt bàn, ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn, Hiên
Viên Diễm mị hoặc chớp chớp đôi mắt đen với Dạ Dật Phong, nói: “Ngươi
cảm thấy, nếu người kia không muốn buồn bực mà chết, nên làm thế nào cho phải đây?”
Nghe xong lời Hiên Viên Diễm nói, Dạ Dật Phong lạnh
lùng khẽ hừ một tiếng, trong môi nặn ra hai chữ rét lạnh: “Kiên quyết
tranh đoạt.”
“Nói cách khác...” Hiên Viên Diễm kéo dài giọng nói, khẽ nhíu mày mà nói: “Nếu môn chủ không chịu từ bỏ khấp huyết hoa, ta
lại không đành lòng mình cuối cùng buồn bực mà chết, cũng chỉ có thể
dùng biện pháp mà môn chủ dạy cho ta, kiên quyết tranh đoạt khấp huyết
hoa?”
Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, Dạ Dật Phong thu lại sát khí
lạnh lẽo trong mắt, trên mặt lại một lần nữa nở nụ cười, mở miệng nói:
“Ta cũng có một vấn đề, muốn thỉnh giáo các hạ?”
Lòng bàn tay
trái chạm vào trên mặt bàn, khẽ vuốt ở trước mặt Dạ Dật Phong, môi mỏng
Hiên Viên Diễm bật cười nói: “Thỉnh giáo tuyệt đối không dám nhận, môn
chủ cứ hỏi, tại hạ nhất định biết gì nói nấy.”
“Nếu như có một
người, có được một vật cực kỳ yêu thích. Đột nhiên có một ngày, người
kia biết được, có người muốn tới cửa cướp đoạt thứ hắn cực kỳ yêu thích. Một khi mất đi vật vô cùng quý trọng, người kia cũng sẽ mặt ủ mày chau, ngày đêm khó ngủ, thậm chí cuối cùng sẽ buồn bực mà chết. Như vậy...”
Dạ Dật Phong kéo dài giọng nói, hơi nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm, cười
hỏi từng câu từng chữ: “Ngươi cảm thấy, nếu người kia không muốn bởi vì
mất đi vật yêu thích, cuối cùng dẫn đến buồn bực mà chết, hắn nên làm
thế nào cho phải đây?”
Nghe xong lời Dạ Dật Phong nói, môi mỏng
Hiên Viên Diễm nhếch lên một đường cong xinh đẹp, giọng nói tràn đầy ý
cười: “Dốc hết toàn lực để giữ được đồ.”
“Nói cách khác... Nếu
các hạ muốn kiên quyết tranh đoạt khấp huyết hoa của, ta lại không muốn
rơi vào kết quả buồn bực mà chết, cũng chỉ có thể dùng cách các hạ dạy
cho ta, dốc hết toàn lực để giữ được khấp huyết hoa?”
Dứt lời, Dạ Dật Phong cúi đầu, đầu ngón tay trắng nõn duỗi sờ miệng chén sứ thanh
hoa mà lúc trước hắn uống trên bàn gỗ tử đàn, chậm rãi nhấc lên.
Mà Dạ Dật Phong vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn đã rời ghế, trong lòng ôm cả một bó hoa tươi trở về vị trí cũ.
Hóa ra, lúc trước Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói uống trà quá no bụng, phải
vận động một chút, thư giãn gân cốt Hiên Viên Diễm khong nhìn Thượng
Quan Ngưng Nguyệt, vì sao Thượng Quan Nhưng Nguyệt chạy đi hái hoa tươi, sau đó lại ôm mpptj xấp hoa dầy ngồi xuống, vùi đầu trầm ngâm chăm chú bên vòng hoa, trong lòng hắn vô cùng hiểu rõ.
Hiên Viên Diễm và Dạ Dật
Phong đối thoại một hồi, ngón tay Thượng Quang Ngưng Nguyệt lại
không ngừng bận rộn, dường như hoàn toàn không nghe thấy gì.
Đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi thấp xuống, vẫn đang tập trung chăm chú bên vòng hoa, giống như đã hoàn toàn đắm chìm trong thế
giới bên vòng hoa, về phần bên ngoài xảy ra bất cứ chuyện gì,
cũng đều không có liên qua gì tới nàng.
Tầm mắt phóng
qua đỉnh đầu Dạ Dật Phong, hai mắt không chút để ý quét qua
bức tranh thủy mặc troe trên vách tường sau lưng hắn, Hiên Viên
Diễm mở miệng nói: “Nói cách khác... Ngươi xác định sẽ sống,
mà ta là chết chắc.”
“Đi ra đi!” Mặc dù Dạ Dật Phong
không trả lời HIên VIên Diễm, nhưng trong môi hắn lạnh lùng tràn
ra ba chữu, cũng đã cho Hiên Viên Diễm một câu trả lời hết sức
chắc chắn.
Bởi vì, lời Dạ Dật Phong vừa dứt, vách
tường treo bức tranh thủy mặc sau lưng hắn, bống nhiên nứt ra,
mười tên nam tử trung niên áo đen, thân thể giống như một mũi tên nhọn lao ra.
Vách tường nhanh chóng nứt ra, rồi lại bỗng chốc khép lại, trong nháy mắt vách tường khép lại, mười tên
nam tử trung niên áo đên đã xếp thành một hàng đứng ở sau lưng
Dạ Dật Phong,
Tren tay mười tên ma tử trung niên áo đen đều cầm một thanh trường kiếm vô cùng sắc bén.
Trong ánh nến đỏ rực chập chờn, từng luồng lệ khí vô cùng dũng
mảnh tản ra từ trên mũi trường kiếm sắc bén lạnh lẽo, trường
kiếm sắc bén lạnh lẽo đều đồng loạt chỉ về phía Thượng Quan
Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
“Ta nói cái này... môn
chủ, vòng hoa của ta còn chưa có bện xong đâu, có thể để cho
mười tên thuộc hạ của ngươi đợi một lát nữa mới lấy mạng
được không?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt im lặng gần nửa
buổi, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, chỉ là đầu của
nàng vẫn cúi, ngón tay thon thon vẫn bận rộn như cũ, vội vàng
bện vòng từ hoa tươi để trên bàn gỗ tử đàn.
Đối với
lời nói biếng nhác của Thượng Quang Ngưng Nguyệt, trong môi Dạ
Dật Phong chỉ trả lời hai chữ đơn giản, cũng không muốn để
mười tên thuộc hạ của Sinh Tử Môn từ từ mới lấy mạng, lạnh
lùng trả lời: “Bày trận!”
“Dạ!” Mười tên ma tử trung niên áo đen, trăm miệng một lời cung kính lên tiếng, đồng thời thân
thể bỗng chốc nhanh như tia chớp, phân ra đứng ở mười vị trí
khác nhau trong thư phòng.
Hiên Viên Diễm lấy tay chống cằm ra, thân thể vốn nghiêng về phía trước liền ngồi thẳng.chính là tiến về nơi có đầy hoa tươi thiên kiều bá mị được trồng trong các chậu
sứ đặt ở vách tường bên trái thư phòng.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt
đặt mông ngồi xuống trên ghế trúc màu xanh lá, đôi mắt ngọc không nhìn
Hiên Viên Diễm, cũng không có nhìn Dạ Dật Phong.
Sau khi đặt cả
bó hoa tươi điểm xuyết thêm phiến lá xanh biếc từ trong lòng xuống trên
mặt bàn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng cúi đầu xuống, trầm ngâm chăm chú bện vòng hoa.
Hai mắt Dạ Dật Phong kinh ngạc liếc nhìn Thượng
Quan Ngưng Nguyệt vùi đầu lẳng lặng bện vòng hoa, trong lòng không nhịn
được thầm nói: tên nam tử áo lam thấp hơn này đang giở trò quỷ gì đây?
Thời điểm giương cung bạt kiếm như thế, hắn... hắn lại nhàn hạ thoải mái cúi đầu bện vòng hoa?