Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay trái lên, để bày tay trái trắng nõn khẽ che đôi môi đỏ thắm, miễn cưỡng ngáp một cái.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngáp xong, tay trái rời khỏi bờ môi, đôi mắt ngọc khẽ chuyển, lướt qua mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn, âm thanh nhu hòa cười
hỏi "Nghi thức đón khách của các ngươi kết thúc rồi sao?"
Tiếng
cười nhu hòa như gió xuân chơi đùa dòng suối nhỏ, thấm vào trong tai
mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn, lại giống như hàn băng
vạn năm lạnh thấu xương, khiến thân hình mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn
càng cứng ngắc hơn so với trước.
Mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn, không một người đáp lại lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói.
Nghi thức đón khách dĩ nhiên chưa kết thúc, kiếm vẫn còn lẳng lặng treo ở
hông bọn hắn, không có lao ra khỏi vỏ kiếm tắm máu. Nhưng. . .
Một tên nam tử áo lam với vóc dáng cao lớn kia, ống tay áo cứ vung lên nhẹ
nhàng như vậy, ống gỗ tre nhỏ màu xám tro chứa dịch độc thực cốt hủ thi
trong tay bọn họ, toàn bộ đều vỡ tan rơi trên thảm cỏ.
Công lực
xuất thần nhập hóa như thế, đừng nói bọn họ để kiếm ra khỏi vỏ tắm máu.
Sợ rằng nam tử áo lam với vóc dáng cao lớn kia lại nhẹ nhàng vung ống
tay áo lên, bọn họ cũng sẽ không có cơ hội xuất kiếm ra khỏi vỏ?
Ngón tay nâng lên, vén lên một sợi tóc đen theo gió bay múa bên má, lông mày phượng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt mị hoặc khiêu lên, nói: "Các ngươi
im lặng, là đang nói cho hai người chúng ta biết, nghi thức đón khách đã kết thúc rồi sao?"
Nhìn thấy thân hình mười tên hộ pháp Sinh Tử
Môn vẫn cứng ngắc chẳng khác nào bức tượng, trong môi cũng không cho
người khác đáp lại một chút nào, Thượng Quan Ngưng
Nguyệt khẽ nhún đầu vai, trong đôi mắt ngọc tràn đầy ý cười tươi đẹp
nói: "Nếu nghi thức đón khách đã kết thúc, hai người chúng ta nên vào
điện thưởng thức trà thôi."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, đôi mắt đen của Hiên Viên Diễm ngậm cười, vẫn không chút để ý lướt qua
ba tên hộ pháp Sinh Tử Môn đang dùng thân hình ngăn trở đường đi ở phía
trước, trong môi mỏng tràn ra tiếng cười ôn nhu.
"Đẩy các ngươi
ra, hoặc là thi triển khinh công phóng qua từ trên đỉnh đầu các ngươi,
đối với hai người chúng ta mà nói, là rất lãng phí sức lực. Đối với các
ngươi mà nói, lại là một loại hành động rất không tôn trọng các ngươi.
Cho nên....làm phiền, nhường đường chứ?"
Nghe thấy lời của Hiên
Viên Diễm, thân hình mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn đang tạo thành một
trận thế vòng tròn bao vây hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên
Viên Diễm cuối cùng cũng động.
Nhưng mà, toàn bộ thân hình của
mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn cũng không phải đang động, chỉ là bộ phận
nào đó trên thân hình bọn họ đang động, mà bộ phận kia lại chính là tay
phải của bọn hắn.
Tay phải của mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn đồng
thời nắm chuôi kiếm bên hông. Nhưng, bọn họ cũng không có nhanh chóng
rút ra trường kiếm bên trong vỏ. Lúc trước môn chủ đã từng nói với bọn
họ, nếu bọn họ không thể lợi dụng được dịch độc thực cốt hủ thi, thành công phá hủy kẻ địch đến hài cốt cũng không
còn, vậy thì với võ công của bọn họ, cho dù mười người liên thủ cũng
tuyệt đối không có cách nào đánh bại kẻ địch.
Cho nên mười người
bọn họ, trước mắt chỉ có một việc phải làm, không phải một lòng một dạ
đòi lấy tính mạng kẻ địch, mà là tìm mọi cách làm tiêu hao hết thể lực
kẻ địch.
Nhưng vừa rồi bọn họ đã lĩnh giáo sự lợi hại của kẻ địch, vì vậy bọn họ không dám lỗ mãng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Bọn họ đang âm thầm tự hỏi, nên dùng sức đến đâu để cầm chuôi kiếm, mới sẽ
không để kẻ địch mạnh mẽ trước mắt tùy ý vung ống tay áo màu lam lên
liền dễ dàng đánh rơi trường kiếm trong tay bọn họ.
Bọn họ đang
âm thầm tự hỏi, nên dùng loại chiêu thức nào để tiến hành công kích mới
có thể làm kẻ địch mạnh mẽ trước mắt tiêu hao hết nhiều thể lực.
"Xem ra, mười người này cảm thấy. . ." Đôi mắt ngọc tràn ngập ý cười xinh
đẹp, lười biếng lướt qua tay phải của mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn đang
cầm chuôi kiếm lấy tĩnh chế động, Thượng Quan
Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Hiên Viên Diễm.
"Bọn họ
dùng lễ nghi đãi khách cao nhất của Sinh Tử Môn, vô cùng nhiệt tình hoan nghênh chúng ta. Nhưng hai người chúng ta lại không có lễ phép đáp lễ
cho bọn họ, cho nên mười người bọn họ có chút không vui mừng."
"Thật sự là chúng ta thất lễ." Đôi mắt đen của Hiên Viêm Diễm nghênh đón ánh
mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đầu khẽ nghiêng, môi mỏng tràn đầy
nhẹ nhàng nói: "Chú trọng lễ tiết, vốn nên cần chứ sao."
Đầu
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng khẽ nghiêng, đôi mắt ngọc tràn ngập ý cười xinh đẹp, mị hoặc nháy mắt nhìn Hiên Viên Diễm nói: "Vì không thất lễ
với người, chúng ta nên nhanh chóng lễ phép đáp lại một phần lễ cho bọn
họ chứ?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm bỗng nhiên cúi đầu.
Hai tay duỗi vào trong tay áo màu lam, sau khi mò đông tìm tây xong, ngón
tay Hiên Viên Diễm sờ đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, làm giọng nói
áy náy lưu luyến phiêu đãng trong gió đêm.
"Hỏng bét, lúc trước
ra cửa thật sự quá vội vàng rồi, lại không mang trân bảo hiếm có gì trên người. Bằng không. . . đưa một chút trân bảo hiếm có cho bọn hắn, bổ
sung lễ phép đáp lễ, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy rất vui vẻ."
Chân ngọc giẫm nhẹ trên đất, âm thanh tràn ra từ trong môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tràn đầy hơi thở cực kỳ tự trách: "Vậy phải làm sao bây giờ cho tốt? Người ta dùng lễ nghi đãi khách cao nhất vô cùng nhiệt tình nghênh đón chúng ta. Nhưng chúng ta lại không tốt, thế mà
lại không có cách nào lễ phép đáp lễ, chúng ta quả thật quá đáng!"
"Đúng vậy, chúng ta quả thật quá đáng." Trong đôi mắt Hiên Viêm Diễm hiện lên một tia "áy náy", môi mỏng lại đang khiển trách bản thân, đồng thời
lòng bàn tay trắng nõn xoa bóp cổ của mình: "Ngay cả gió đêm cũng nhìn
thấy ta quá đáng, thổi quát cổ ta đau rồi đây này."
Lòng bàn tay
Thượng Quan Ngưng Nguyệt che trán, ngửa đầu nhìn trời nói: "Nhanh nghĩ
cách đi chứ? Ngộ nhỡ ngay cả ông trời cũng nhìn không nổi nữa, chờ một
lát nữa phái Lôi công tới hung hăng chém chúng ta, vậy chúng ta thảm lớn rồi."
-- Đủ rồi, hai người các ngươi đừng giả vờ giả vị hát hí khúc nữa!
Trong lòng mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn gào thét ra một câu vô cùng điên
cuồng dữ dội, tay phải thô ráp dùng hết toàn lực cầm chuôi kiếm cũng có
dấu hiệu rục rịch muốn rút kiếm.
Toàn bộ tay phải mười người bọn
họ đều gắt gao đè chuôi kiếm xuống, rất rõ ràng là mười người bọn họ
chuẩn bị rút kiếm ra khỏi vỏ, thi triển hành động công kích với hai
người trước mắt.
Nhưng hai người trước mắt kia lại hoàn toàn coi
như không thấy hành động sắp công kích của bọn họ, vẫn còn ở trước mặt
bọn họ nói nói cười cười diễn tuồng. Đây quả thực là một loại khinh thường trần trụi, vô cùng khinh thường, một chút cũng
không có đặt mười người bọn họ vào trong mắt.
Kẻ địch ở trước mặt bọn họ, càng bằng chân như vại, bọn họ liền càng phập phồng không yên,
càng không có niềm tin tuyệt đối đi công kích địch nhân để làm tiêu hao
hết thể lực của kẻ địch!
"Có rồi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nhìn màn trời xanh thẫm, bàn tay trắng nõn bỗng nhiên vỗ vỗ trán,
đôi mắt ngọc mị hoặc nháy mắt nhìn Hiên Viên Diễm, mở miệng nói: "Không
bằng để ta bêu xấu, phổ một khúc nhạc, để lễ phép đáp lễ được chứ?"
Theo như lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt bêu xấu phổ một khúc nhạc, rốt cuộc là một khúc nhạc như thế nào, trong lòng Hiên Viên Diễm hiển nhiên cực kỳ
hiểu rõ.
Nhưng mà, trong đôi mắt đen Hiên Viên Diễm phóng ra tia
sáng hồn nhiên không biết gì, cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt kẻ xướng
người họa nói: "Chỉ là phổ một khúc nhạc làm đáp lễ, có phải lạnh nhạt
quá hay không?"
"Hẳn là không đâu! Một khúc nhạc này thực sự là
khúc nhạc êm tai dễ nghe nhất, rung động tâm hồn nhất trong tất cả các
khúc nhạc mà ta đã từng được nghe. Ta nghĩ. . ."
Thượng Quan
Ngưng Nguyệt khẽ cúi đầu, ngón tay phải chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay
trái trắng nõn, đồng thời trong đôi môi đỏ bật ra âm thanh cười tươi đẹp cười đầy lưu luyến: "Nghe xong khúc nhạc thân tiên của nhân gian này, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy đây là một phần
đáp lễ tốt nhất mà bọn họ nhận được từ lúc chào đời tới nay."
Âm
thanh bật ra từ trong đôi môi đỏ mọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mặc
dù mang theo mười phần ý cười, nhưng thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn lại cự tuyệt mười phần ý cười trong âm thanh này, ngửi thấy một chút mùi máu
tươi giống như đến từ địa ngục u ám.
Trong đó, chín tên hộ pháp
Sinh Tử Môn vẫn đang liều mạng kiềm chế cảm xúc sốt ruột bất an, chờ đợi một thời cơ tốt nhất, rút trường kiếm sắc bén từ bên trong vỏ ra, bắt
đầu tấn công kẻ địch với tốc độ nhanh nhất một cách vô cùng tàn nhẫn.
Vậy mà, một tên hộ pháp Sinh Tử Môn trong đó, thân hình cũng đang ở ngay
phía trước chắn ngang hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên
Diễm, lại không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa.
Hắn sợ bản thân
nếu như không nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ, sợ rằng sẽ bị thái độ nói nói cười cười tự nhiên của hai kẻ địch trước mắt này tiêu diệt mất dũng khí rút kiếm ra khỏi vỏ vô cùng có hạn này của hắn.
Vì vậy, thân hình tên hộ pháp Sinh Tử Môn đang ở ngay phía trước chắn ngang hai
người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, dinendian.lơqid]on hàm răng bỗng nhiên cắn chặt, tay phải thô ráp lấy tốc độ như tia chớp, rút ra trường kiếm bên trong vỏ.
Ngay lúc tên hộ pháp Sinh Tử Môn rút kiếm ra khỏi vỏ thì trong nháy mắt --
Ngón tay phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng nhanh chóng động, không phải
tiếp tục vuốt ve lòng bàn tay trái trắng nõn nữa, mà là vô cùng nhanh
chóng duỗi tay vào dò tìm trong tay áo màu lam thêu hoa.
Keng - một âm thanh vang lên, tên hộ pháp Sinh Tử Môn rút kiếm ra khỏi vỏ, đầu lập tức cúi xuống.
Hai mắt trừng nhìn về tay phải mình rút kiếm, đồng thời mồ hôi hột lớn bằng hạt đậu bắt đầu rơi từng giọt từng giọt từ trên khuôn mặt trắng bệch
như tờ giấy của hắn theo gió đêm xao động đến trên mặt đất.
Chín
tên hộ pháp Sinh Tử Môn còn lại, hai mắt cũng đều đồng loạt trừng nhìn
tay phải tên hộ pháp Sinh Tử Môn bởi vì thiếu kiên nhẫn nên mới rút kiếm ra khỏi vỏ.
"Hí --" Chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn còn lại, sau
khi chóp mũi hít mạnh một ngụm khí lạnh, mặc dù tay phải bọn họ còn nắm
chuôi kiếm bên hông, nhưng thân hình lại không có cách nào kiềm chế được run rẩy.
Hóa ra, ngay lúc tay phải tên hộ pháp Sinh Tử Môn rốt
cuộc cũng thiếu kiên nhẫn kia vừa mới rút trường kiếm từ bên trong vỏ ra một nửa thì Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại dùng một tốc độ nhanh đến nỗi
khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, ném ra một đoạndây thép nhỏ
dài màu bạc.
Thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn dường như cảm thấy tia
sáng màu bạc chợt hiện đến trước mắt, đợi đến khi bọn hắn còn chưa kịp
lấy lại tinh thần, dây thép màu bạc đã giống như một
dây lụa mềm mại, quấn quanh cổ tay trắng nõn của Thượng Quan Ngưng
Nguyệt.
Mà tay phải tên hộ pháp Sinh Tử Môn đang rút kiếm chỉ cầm một thanh chuôi kiếm ngắn ngủn, còn phần thân kiếm dài băng lãnh dưới
thanh chuôi kiếm ngắn ngủn lại không thấy đâu.
Thân kiếm dài đi
đâu? Nó bị dây thép màu bạc mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt ném ra va chạm, vẫn còn ở bên trong vỏ kiếm băng lãnh bên hông tên hộ pháp Sinh Tử Môn, hoàn toàn tách ra với thanh chuôi kiếm ngắn ngủn.
Hóa ra, lúc
khi tiếng keng vang lên, đó là âm thanh sau khi thân kiếm dài tách rời
thanh chuôi kiếm ngắn ngủn tách, rơi xuống vào trong vỏ kiếm băng lãnh.
Trong tay áo Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn chứa vũ khí công kích, chính là sợi tơ hồng dài khâu Tú Hoa Châm (kiểu như sợi dây chỉ khâu kim ấy, nhưng
cất dưới ống tay áo bung ra rồi có thể rút lại).
Nhưng thái tử
Thương Nguyệt quốc Dạ Dật Phong đã từng nhìn thấy nàng sử dụng tơ hồng
khâu châm công kích người, cho nên nàng liền đổi sợi tơ hồng dài khâu Tú Hoa Châm thành một cây dây thép nhỏ dài màu bạc.
Vì không để lộ
ra thân phận thật sự, dẫn đến sau này lúc đi Tây Thần quốc và Bắc Dực
quốc lấy thuốc, tránh tăng thêm nhiều phiền phức không thể tránh khỏi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chỉ thay thế vũ khí tơ hồng khâu châm, cũng đã
tháo xuống nhẫn Huyền Băng Thiết vô địch không gì thắng nổi ở ngón giữa, cùng với vòng tay Huyền Băng Thiết vô địch không gì phá nổi trên cổ
tay.
Cổ tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ giơ lên, dây thép màu
bạc lần nữa lấy một loại tốc độ nhanh như gió không thể tưởng tượng nổi,
bắn về phía trước mặt tên hộ pháp Sinh Tử Môn đang
cầm chuôi kiến ngắn ngủn trong tay phải.
Tên hộ pháp Sinh Tử Môn
đang cầm chuôi kiến ngắn ngủn trong tay phải đã bị Thượng Quan Ngưng
Nguyệt trước đó dùng dây thép màu bạc cắt kiếm với tốc độ quỷ dị làm cho thân thể hoàn toàn kinh sợ ngây ngốc ngay tại chỗ.
Nhìn thấy dây thép màu bạc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại một lần nữa bắn tập kích
tới trước mặt mình, hắn thật ra rất muốn lắc mình tránh né, nhưng hắn
lại không biết nên tránh đến chỗ nào mới an toàn.
Bởi vì tốc độ
tập kích của cây dây thép màu bạc này thật sự quá nhanh, nhanh đến làm
hắn khó có thể tin được. Mục tiêu tập kích của cây dây thép màu bạc cũng thật sự quá quỷ dị. Quỷ dị đến nỗi khiến hắn hoàn toàn không cách nào
suy nghĩ được, dây thép màu bạc đến cuối cùng là từ phương hướng nào
đánh tới, dây thép màu bạc lại đến cuối cùng sẽ công kích bộ phận nào
trên thân thể hắn?
Cho đến khi một tiếng xương vỡ vụn vô cùng
thanh thúy, lãnh lẽo vang lên trong gió đêm xao động. Cho đến khi một
chút cảm giác đau đớn khoan tim xoắn phổi từ dưới hàm trong nháy mắt lan tràn đến cả trên khuôn mặt.
Hắn rốt cuộc cũng biết cây dây thép
màu bạc nhỏ dài của kẻ địch, là công kích bộ phận nào trên thân thể hắn
rồi. Cây dây thép màu bạc nhỏ dài này lạnh lẽo cắm xuyên qua cằm của
hắn.
Chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn còn lại nhìn thấy máu tươi cực
kỳ thê lương, từng giọt từng giọt từ trên cằm đồng bạn rơi xuống. Ở trên cổ áo đồng bạn, tạo thành một đoàn lại một đoàn, giống như ngọn lửa
hừng hực thiêu đốt. Bọn họ bỗng nhiên rút trường kiếm sắc bén ra khỏi vỏ kiếm bên hông.
Ngay lúc chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn còn lại,
hai chân di chuyển nhanh như tia chớp, chuẩn bị cầm trường kiếm sắc bén
trong tay, cùng nhau đâm mũi kiếm vào trong
thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt thì trong nháy mắt - ống tay áo thêu
hoa màu lam của Hiên Viên Diễm, không một chút để ý nhẹ nhàng phất qua.
Trường kiếm trong tay chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn còn lại, toàn bộ đều cuốn
bay ra ngoài, rơi vào trên mặt đất trong gió đêm xao động. Toàn bộ thân
hình của chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn cũng đều bay ra ngoài, nặng nề rơi đập vào trên mặt đất trong gió đêm xao động.
Còn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, xem như không nhìn thấy thân hình chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn rơi xuống đất.
Đầu khẽ nghiêng, đôi mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn ngập ý cười yêu mỵ,
sau khi dây thép màu bạc quấn quanh trên cổ tay phải trắng nõn, ngón tay nàng thon thon lại chậm rãi kéo lấy dây thép màu bạc.
Âm thanh
xương cốt vỡ vụn thanh thúy, từ bên trong cằm tên hộ pháp Sinh Tử Môn
duy nhất đang đứng đối diện Thượng Quan Ngưng Nguyệt kia, vô cùng có
tiết tấu nhẹ nhàng truyền ra.
Xương cốt bên trong cằm, bị dây
thép màu bạc chậm rãi ma sát cắt rách, khiến tên hộ pháp Sinh Tử Môn có
cằm bị dây thép màu bạc lạnh lẽo xỏ xuyên qua, rất muốn gào thét ra âm
thanh cực kỳ thê lương.
Nhưng hắn phải liều mạng mà nhẫn nại, mặc dù hắn đau đến linh hồn gần như sắp thoát khỏi thân thể, hắn tuyệt đối
cũng không thể gào thét ra âm thanh đau đớn, bởi vì hắn là người Sinh Tử Môn.
Người của Sinh Tử Môn gặp phải kẻ địch cường đại, có thể vô cùng ngạo khí chết ở trên tay kẻ địch, cũng không thể ở trước mặt kẻ
địch, phát ra tiếng gào yếu đuối mất hết cốt khí.
Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt thon thon, vẫm chậm rãi kéo lấy dây thép màu bạc như
cũ, khiến âm thanh xương hàm vỡ vụn thanh thúy càng thêm có tiết tấu từ từ vang vọng trong gió đêm (đọc có hơi khó hiểu, mình giải thích là thế này: đoạn dây thép trong tay áo Nguyệt tỷ rất dài, bắn ra một đầu cắm vào tên hộ pháp, đầu kia Nguyệt tỷ vẫn giữ quấn trên cổ tay kéo kéo, lúc đầu edit lại tưởng bắn ra châm nhưng đọc kĩ
lại hóa ra là đoạn dây!!!).
Nhưng mà, đôi mắt Thượng Quan Ngưng
Nguyệt cũng khép lại, trong môi cũng bật ra tiếng cười mị hoặc vui vẻ và hưởng thụ: "Tiếng máu tươi chảy xuống, cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn, thật là một khúc nhạc cực kỳ dễ nghe, rung động tâm hồn nhất thế gian.
Một phần lễ phép đáp lễ này của ta, các ngươi có hài lòng không?"