“Ha ha ha…” Thánh Tôn đột nhiên ngửa đẩu cười điên cuồng, tiếng cười làm
chấn động cả rừng cây. Nhưng, trên mặt Thánh Tôn không lộ chút vui mừng
nào mà ngược lại vô cùng dữ tợn, đôi con ngươi giống như một cái đầm sâu không đáy, trên người tỏa ra hơi thở vô cùng đáng sợ có thể làm người
khác sợ hãi.
“Nam Cung Tuyết Y, lấy võ công hiện giờ của ngươi, ngươi cho là mình có thể đánh lại bản tôn sao?”
Sau khi Thánh Tôn nói xong, tiếng cười cũng dừng lại, bên trong mặt nạ là
một đôi con ngươi ẩn chứa sát khí chăm chú nhìn Nam Cung Tuyết Y, mở
miệng nói, thanh âm băng lãnh giống như Tu La từ địa ngục: “Nếu như ta
có lòng muốn giết bọn họ, lúc bọn họ đem theo Mộng La Yên đi ta đã ra
tay rồi, ngươi không thể ngăn cản ta được.”
Nghe Thánh Tôn
nói, sâu trong mắt Nam Cung Tuyết Y thoáng qua một tia sáng nghi ngờ,
nhưng vẫn thản nhiên trả lời: “Lúc ngươi xuất chiêu ban thưởng cho bọn
họ, không phải là bị ta dễ dàng hóa giải sao?”
“Nếu, bản tôn
không ban cho bọn họ chiêu đó, mà là…” Thánh Tôn cố ý kéo dài thanh âm,
bàn tay trái chậm rãi nâng lên, một đạo ánh sáng hiện lên trước mặt Nam
Cung Tuyết.
“Ánh sáng đen này?” Nam Cung Tuyết thấy trong lòng
bàn tay của Thánh Tôn hiện ra ánh sáng màu đen đang không ngừng lưu
chuyển, Nam Cung Tuyết Y bất động tại chỗ, thất thanh nói: “Linh lực của ngươi đã đột phá đến tầng thứ chín?”
Linh lực của Linh Cung, được chia thành bốn giai đoạn.
Giai đoạn thứ nhất, là từ tầng thứ nhất đến tầng thứ năm, ở tầng này linh
lực sẽ có màu đỏ. Số tầng đột phá càng cao, ánh sáng màu đỏ thả ra uy
lực càng mạnh, mạnh đến nổi một khi xuất chiêu có thể tàn phá mọi thứ.
Mười bốn năm trước, người có thể đột phá đến tầng thứ năm, cũng chỉ có ba
người. chính là: Thánh Đế, Thánh Tôn, và Thánh Chủ - cũng chính là mẫu
thân của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Giai đoạn thứ hai, là từ tầng thứ sáu đến tầng thứ tám, màu sắc của tầng này chính là màu trắng (vô hình).
Mười bốn năm trước, trong Linh Cung, vốn chẳng có ai có thể đột phá đến tầng thứ sáu, mười bốn năm sau, hộ pháp và Mai Lan Trúc Cúc bốn sứ giả đã
đột phá được đến tầng thứ sáu, mà hắn Nam Cung Tuyết Y đã đột phá đến
tầng thứ tám. Giai đoạn này, chỉ cần một chưởng, là có thể dễ dàng đánh
rơi vạn mũi tên.
Giai đoạn thứ ba, chính là thầng thứ chín, màu
sắc của tầng này chính là màu đen. Uy lực của tầng này, có thể đạt đến
cường đại có thể gọi thú.
Cứ nghĩ rằng chỉ có Thánh đế đột phá
đến tầng thứ chính, không ngờ ngay cả Thánh Tôn cũng thế. Dù sao, Thánh
đế cũng là người nắm giữ sự sinh tồn của mọi người, cho dù Thánh tôn
cũng đột phá đến tầng thứ chín, hắn cũng không thể nào chống lại Thánh
đế.
Vì, linh lực của Thánh đế và Thánh tôn đều đột phá đến tầng
thứ chín có thể điều khiển thú. Nếu, trong tay Thánh đế vẫn giữ ngọc ấn
(nắm trong tay sinh mệnh của mọi người), Thánh Tôn không thể làm gì
Thánh Đế được.
Giai đoạn thứ tư – giai đoạn cuối cùng, là tầng
thứ mười, màu sắc của tầng này là hồng, cam, lục, lam, xanh đen, giai
đoạn này uy lực rất mạnh, nhưng trong tuyệt kỹ võ công thần bí của Linh
Cung chỉ viết đúng hai chữ: Không rõ.
Từ mấy ngàn năm trở lại
đây, Thánh đế của Linh cung, chưa từng có người nào có thể đột phá đến
tầng thứ mười, nên cũng không thể dự đoán được rốt cuộc uy lực đó mạnh
như thế nào.
“Ngươi đã đột phá đến tầng thứ chín, như vậy…” Mí
mắt Nam Cung Tuyết Y rũ xuống, mở miệng nhàn nhạt hỏi: “Tại sao lúc nãy
ngươi lại lưu tình?”
“Ngươi là người rõ nhất mới phải, cần gì
phải hỏi ta? Trong phút giây ngắn đó, nếu bổn tôn dùng linh lực của tầng thứ chín, lấy linh lực tầng thứ tám của ngươi, mặc dù ngươi có thể cho
bốn sứ giả đem Mộng Yên La thuận lợi rút lui, nhưng là…..”
Thánh Tôn thu lại ánh sáng màu đen, lãnh mị nhìn Nam Cung Tuyết Y, tiếp tục
nói: “Ngươi sẽ bị linh lực của ta cắn nuốt, ảnh hưởng đến lục phủ ngũ
tạng của ngươi.”
“Cho dù ảnh hướng đến lục phủ ngũ tạng thì như
thế nào? Đối với ta, thời gian điều trị chỉ cần một ly trà, nội thương
sẽ khỏi hằn.”
Giơ tay vén sợi tóc đang vui đùa với gió vén lên,
Nam Cung Tuyết Y bỗng chốc nhìn sang bên phải, thành công tránh ánh mắt
của Thánh Tôn đang nhìn mình.
“Đủ rồi!” Thánh Tôn quát lớn, đưa mắt nhìn Nam Cung Tuyết lại càng thâm sâu hơn nói:
“Bời vì, ngươi muốn Mai Lan Trúc Cúc đi cứu Mộng Yên La, cho nên bổn tôn
thành toàn cho ngươi. Nhưng bổn tôn cảnh cáo ngươi, nên ngừng kế hoạch
lại đi. Nếu không, cho dù là ngươi bổn tôn….”
Thánh Tôn nói đang
nói đột nhiên ngừng lại, nhưng ngay sau đó, đôi con ngươi đen láy tràn
đầy tức giận nói: “Bổn tôn tuyệt đối sẽ không lưu tình với ngươi.”
“Hoặc là, ngươi ra tay với ta, chôn thân ta tại nơi này. Nếu không….” Đôi con ngươi của Nam Cung Tuyết Y lạnh lùng nhìn Thánh Tôn, mặc dù thanh âm
không cao, nhưng rất kiên định: “Ta tuyệt đối sẽ không dừng kế hoạch, ta nhất định sẽ mang Thượng Quan Ngưng Nguyệt về Linh Cung, để Thượng Quan Ngưng Nguyệt trở thành Thánh Đế tiền nhiệm của Linh Cung.”
Trong mắt Thánh Tôn ẩn chứa đủ lệ tức( rất nhiều tức giận), nhưng thanh âm
lại mang chút phiền muộn: “Tuyết Y, vì sao ngươi luôn đối nghịch với
ta?”
“Vậy còn ngươi, vì sao lại đối nghịch với ta?” Đôi tay Nam
Cung Tuyết nắm lại thành quả đấm, quăn lại cho Thánh Tôn câu mà hắn đã
hỏi.
“Tuyết Y,….ngươi không nên ép ta động thủ.” Thánh Tôn nâng tay lên, nhanh như tia chớp chưởng bóp cổ Nam Cung Tuyết Y.
Thật ra Nam Cung Tuyết Y có thể tránh, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, mặc cho Thánh Tôn bóp cổ mình.
Ngay lúc này, chỉ cần Thánh Tôn tích tụ ánh sáng đen phòng nó ra, mà Nam
Cung Tuyết Y không có vận dụng linh lực bảo vệ, nếu hắn xuất ra một
chưởng này Nam Cung Tuyết Y nhất định sẽ hóa thành tro.
Năm ngón
tay của Thánh Tôn càng bóp chặt cổ Nam Cung Tuyết Y, hắn nhận ra Tuyết Y không sử dụng linh lực bảo vệ bản thân, không khỏi tức giận nghiến chặt hàm răng , hung ác nói: “Ngươi đang đánh cuộc sao? Đánh cuộc xem ta có
xuống tay với ngươi, hay là buông tay tha mạng cho ngươi?”
Khóe môi khéo lên một nụ cười nhạt, Nam Cung Tuyết Y chỉ cười cũng không trả lời lại, yên lặng nhắm hai mắt.
Lúc này Nam Cung Tuyết Y, mặt dù khuôn mặt trắng như tờ giấy, trên người
lại mang y phục của người bán hàng rong. Nhưng bao quanh hắn là những
dãy sương mờ trắng lưu luyến quay quanh hắn, toàn thân hắn xuất ra khí
chất bất phục, lại giống như bầu trời trong xanh nhẹ nhàng áp bức hắn.
Thấy Nam Cung Tuyết Y không ý định trả lời câu hỏi của mình, ngược lại vẻ
mặt lại bình tỉnh chờ cái chết đến với mình, Thánh Tôn nhăn nhó hít sâu
vài lần, ánh sáng đen trong tay dần dần biến mất.
“Thánh Đế quả
nhiên rất lợi hại, dùng ngươi để khắc chế bổn tôn. Ngươi nhất định muốn
đối nghịch với bản tôn, chuẩn bị mọi kế hoạch muốn đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt về kế nhiệm, vì vậy…bổn tôn nhất định sẽ lấy mạng của Thượng
Quan Ngưng Nguyệt, bổn tôn cũng không dùng nàng đối phó với Thánh Đế
nữa. Bổn tôn quyết định giết nàng trước, còn về phần Thánh Đế, bổn tôn
sẽ nghĩ cách khác.”
Nam Cung Tuyết Y mở mắt ra, khó khăn hít lấy
từng ngụm không khí xem xét nhìn Thánh Tôn, mở miệng khàn khàn nói: “Trừ khi ta chết, nếu không, ta tuyết đối không cho ngươi tổn thương đến
Thượng Quan Ngưng Nguyệt.”
“Đừng có dùng tánh mạng của ngươi uy
hiếp bổn tôn, ngay bây giờ bổn tôn sẽ đi giết Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Nếu ngươi cứ khiêu chiến lòng nhẫn nại của bản tôn, khó có thể bảo đảm
bổn tôn mất kiên nhẫn, đến lúc đó mạng của ngươi ta cũng không tha.” Từ
trong môi Thánh Tôn tràn ra thanh âm băng lãnh, mũi chân điễm nhẹ, bóng
dáng chạm nhẹ mặt đất tung bay biến mất trong màn sương dày đặc.
Nam Cung Tuyết Y cũng nhanh chóng điểm nhẹ, bóng dáng lập tức đuổi theo
Thánh Tôn. Hắn biết rất rõ, lời nói vừa rồi của Thành Tôn, không phải là muốn khiêu kích mình, mà hắn thật sự muốn lấy mạng Thượng Quan Ngưng
Nguyệt.
Mặc dù linh lực của hắn, không thể chống lại Thánh Tôn đã đột phá đến tầng thứ chín, nhưng nếu hắn xuất hết toàn lực, miễn cưỡng
cũng chỉ liều một cái mạng với Thánh Tôn.
Huống chi hắn không
tin, hận ý có thể che mờ mắt Thánh Tôn, thật sự sẽ hủy hoại tính mạng
của chính mình. Dù sao, hắn và Thánh Tôn cũng là…….
Cùng lúc đó, ở một chỗ nào đó trong khu rừng —
Bên trong khu rừng sương mù dày đặc, ba bóng dáng như ẩn như hiện, nhanh
chóng xuyên qua từng gốc cây đại thụ. Vì sương mù dày đặc nên ánh mặt
trời không thể chiếu xuống, nhìn chẳng thấy gì ngoài sương với sương,
nên người bình thường tuyệt đối không ai dám xông vào.
Vì vậy, ba người trong sường mù thành thạo lưu chuyển, vì có mùi phấn truy tung
trên người Nam Cung Tuyết Y nhàn nhạt tản ra trong gió, Thượng Quan
Ngưng Nguyệt theo mùi hương đi vào khu rừng đầy sương mù này, đi cùng
với Thượng Quan Ngưng Nguyệt là hai người thuộc hạ thân cận Ngân Lang và Thanh Báo.
Ngân Lang ngửi mùi truy tung mấy lần, nhẹ nhàng nói:
“Vương Phi, ẩn hình truy tung phấn ở trong gió càng ngày càng nặng, nam
tử Linh cung cách chúng ta không xa.”
“Hư, đừng nói chuyện!” Ngân lang vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm tỳ bà, cũng nhìn về phía
trước. Sát khí thật cường hãn! Hơn nữa sát khì này rất giống Tu La trong địa ngục, hình như đang hướng về phía ba người các nàng đánh tới…