Gió nhẹ nhàng thổi qua mọi ngõ ngách, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm lệnh bài vàng óng ánh trong tay, bàn tay khẽ vuốt lệnh bài.
Ánh tịch dương chiếu xuống, lệnh bài khắc hình rồng phát sáng dưới ánh nắng mặt trời. Lệnh bài màu vàng khắc hình rồng – tượng trưng cho quyền lực
tối cao của Long Diệu Hoàng triều. Nhìn thấy lệnh bài, giống như nhìn
thấy Hoàng Thượng.
Vô luận là quan viên lớn nhỏ, hoặc là các lão
bách tính, thấy lệnh bài như thấy vua tất vả mọi người đều phải hành lễ. Nếu trong tay có lệnh bài này, trừ hoàng thân quốc thích ra, bất luận
là kẻ nào cũng có thể tiền trảm hậu tấu.
Lệnh bài này, chính là lúc trước Thượng Quan Ngưng Nguyệt giải độc cho Hiên Viên Ly mà có được.
Lúc này, người Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong, phịch một
tiếng quỳ xuống trên mặt đất, cung kính nằm sắp miệng hô to — Ngô Hoàng
vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Mặc dù cùng mọi người đồng dạng
quỳ xuống, nhưng mà bắp thịt trên mặt hắn lại giật giật. Hắn, ở Linh
Cung dưới một người, trên vạn người. Chỉ là một Long Diệu Hoàng Triều
nhỏ bé thì tính là cái gì chứ?
Nếu hắn nói ra thân phận thật sực
của mình, đừng nói là Hiên Viên Ly, dù là Thương Nguyệt quốc, Bắc Dực
quốc, Tây Thần quốc, chỉ sợ cũng run rẩy cung kính hành lễ với hắn.
Xui xẻo a, bi thống a! Mình ẩn giấu ở một nơi, len lén đùa giỡn không phải
là rất tốt sao? Vì sao phải dịch dung trà trộn vào đám người bán hàng
rong này, khoảng cách này rất gần làm sao mà đùa giỡn đây?
Hiện
tại thì tốt rồi, nếu để Thánh Đế biết mình vì muốn xem Thượng Quan Ngưng Nguyệt diễn trò, mà người cao quý như hắn phải uất ức quỳ xuống, lại vì cái Long Diệu Hoàng Triều nho nhỏ mà làm đại lễ. Thánh Đế lão nhân
gia…nhất định là cười đến mắt và miệng điên cuồng giật,còn không thì
cười đến rụng hết cả tóc và chòm râu đi?
“Trên tay Bổn Vương phi
chính là lệnh bài của Hoàng Thượng, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy
Hoàng Thượng. Vậy mà, bọn ngươi cư nhiên không quỳ? Chính là đại nghịch
bất đạo, các ngươi không để Bổn vương phi vào mắt, chỉ dựa vào Tả Tướng
phủ cũng muốn chống lại ta sao?”
Thanh âm lười biếng, đồng thời
Thượng Quan Ngưng nguyệt ưu nhã đem ngón tay ngọc đang cầm lệnh bài,
chậm rãi xoay. Dưới ánh nắng mặt trời sáng rực, Long lệnh tỏa ra từng
đạo hoàng kim chói mắt, không chỉ làm máu trong cơ thể bọn người Tả
Tướng phủ như bị đông cứng lại, còn làm chúng mù đui mù, làm lòng đau
nhói.
Nhón người tiểu thương, quản gia và bảy tên Ảo Ảnh đầu tiên là ngây ngốc mở to hai mắt nhìn tau của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang
không ngừng xoay lệnh bài, ngay sau đó đầu đầy mồ hôi lạnh bùm bùm quỳ
xuống.
Hai đứa con của Tả Thừa Tướng, cùng mấy ái thiếp và hai
mươi mấy gã hộ vệ của phủ Thừa tướng, phịch một tiếng quỳ xuống, thanh
âm chỉnh tề cùng sợ hãi nói: “Hoàng Thượng vạn tế, vạn tế, vạn vạn tế!”
Thân thể Lăng Tiêm Tiêm cũng lung lây, trong mắt lóe ra một tia hung ác. Con bà nó, bà đây sẽ giết chết cẩu hoàng đế Hiên Viên Ly, dám giao quyền
lợi cao nhất của Long Diệu Hoàng Triều cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Mặc dù trong lòng nàng không coi trong Long lệnh và Hiên Viên Ly, nhưng
nàng và Độc Vương còn chưa hoàn thành nhiệm vụ thái tử giao cho. Tuy
nàng không muốn, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏa ra cung kính với Long Diệu Hoàng Triều.
Chỉ là, nếu hành lệ với Hiên Viên Ly, Lăng Tiêm
Tiêm nàng hành lễ, hèn mọn quỳ xuống cũng thôi đi. Nhưng muốn nàng hành
lễ với con tiểu nha đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt này, nàng thật sự
là…không cam lòng!
Đôi mắt ưu diễm lưu chuyển của Thượng Quan
Ngưng Nguyệt quét qua Lăng Tiêm Tiêm nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của
nàng, nhếch môi tà ác gọi: “Lăng Tiêm Tiêm…”
Thượng Quan Ngưng
Nguyệt nói, mang theo hàn khí lạnh lẽo, truyền tới làm Lăng Tiêm Tiêm
lạnh cả sống lưng. Tâm hốt hoảng, cắn môi nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Ánh sáng vàng rực bao lấy người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lông mi như cánh
bướm muốn bay bỗng chốc rũ xuống, tay cầm chặt lệnh bài, phun ra một
chữ: “Quỳ.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cảm thấy thỏa mãn liền đem lệnh bài bỏ vào trong tay áo, miễn cưỡng
vuốt ve ngón tay, cười cười nhìn người mọi người đang quỳ xuống đất nói: “ Được rồi, tất cả mọi người đứng lên đi.”
Mọi người dập đầu tạ
ơn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lục đục đứng lên, ngay lúc đó Thượng Quan
Ngưng Nguyệt lai phun ra năm chữ: “Trừ Lăng Tiêm Tiêm ra”
Vút vút — trong phút chốc, ánh mắt của mọi người nhất tề bắn về phía Lăng Tiêm Tiêm.
Lăng Tiêm Tiêm mới từ mặt đất đứng lên, đang phủi bụi ở làn váy, lập tức
dừng lại. Sắc mặt vặn vẹo cực kỳ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngón tay thon dài cũng khảm thật sâu vào lòng lòng bàn tay.“Lăng Tiêm Tiêm tiếp
tục quỳ. Những người còn lại trong phủ Tả Thừa Tướng, toàn bộ cút vào
trong cho ta. Nếu không được sự cho phép của ta, người nào dám tự ý chạy ra, giết không tha.”
Thanh âm băng lãnh khát máu vừa dứt, hai
người con trai, cùng mấy vị ái thiếp và hai mươi mấy người phủ Thừa
Tướng, nhấc chân chạy nhanh vào phủ.
Nếu chỉ dựa vào thân phận Thụy vương phi tới Tả Tướng Phủ gây chuyện, muốn nhốt cùng giết chết bọn họ. Căn bản là không thể.
Nhưng hôm nay, tình hình hoàn toàn không giống nhau, Thượng Quan Ngưng Nguyệt có lệnh bài trong tay. Cầm trong tay Long lệnh của Long Diệu Hoàng
Triều, nắm giữ mạng sống của bọn họ. Bọn họ không chọc nổi không chọc
nổi, cho nên…chỉ có thể luống cuống trốn vào bên trong Tả Tướng phủ.
Gió khẽ đùa giỡn xiêm áo cùng vài sợi tóc nàng, thân thể nàng lắc lư giống
như là đang đứng trong biển lớn, tùy thời có thể bị sóng lớn nuốt chửng.
Lăng Tiêm Tiêm không cam lòng quỳ xuống mặt đất lạnh lẽo, hai mắt tức giận
nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi…không
cần khinh người quá đáng.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ trên
nhuyễn tháp chậm rãi đứng lên, dung nhan xinh đẹp mị hoặc cười cười nhìn Lăng Tiêm Tiêm. Giống như Thần Thánh cao cao tại thượng, như thưởng
thức chơi đùa nhìn vẻ mặt giận dữ của Lăng Tiêm Tiêm, khóe môi tràn ra
thanh âm khát máu.
“Hết cách rồi, nếu ngày nào cũng không có việc để làm thế thì ta sẽ móc meo buồn chán mà chết mất, nên ta phải nhanh
chóng tìm một chút niềm vui chứ? Sở thích của ta chính là, ức hiếp
người. Hôm nay, ta mới phát hiện ra ức hiếp người khác rất thú vị, đương nhiên không có lý do gì mà ta buông ta bất kỳ thú vui nào.
Nghe được Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, hai mắt Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng nhíu lại, ngón giữa đã xuất hiện một cây ngân châm nhỏ.
Huyết Sắc Hắc Châm, chính là vũ khí lợi hại nhất của Độc Tiên nàng. Trên mũi
châm tẩm một loại kịch độc, một khi bắn Huyết Sắc Hắc Châm vào cơ thể,
thân thể sẽ lập tức cứng ngắc. Thời gian không tới nửa trung trà, người
trúng ngân châm sẽ bị máu độc công tâm mà chết.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ ngón tay vén vài sợi tóc lên, đồng thời không chút để ý nhìn tay trái Lăng Tiêm Tiêm, cười khẽ một tiếng truyền âm với Lăng Tiêm
Tiêm: “ Tin tưởng ta, ngươi không cần so tốc độ giết người của ai nhanh
hơn, chỉ làm bản thân ngươi thêm nhục nhã mà thôi.”
“Ngươi…” Lăng Tiêm Tiêm đột nhiên cứng đờ, ánh mắt như không thể tin nhìn Thượng Quan Nguyệt.
Động tác lấy ngân châm của nàng thuần thục không một tiếng động, vậy mà
Thượng Quan Nguyệt lại nhận ra, giác quan của nàng ta lại nhạy bén như
vậy sao?
Hai mắt Thượng Quan ngưng Nguyệt nổi lên một tia khát
máu, đi đến bên cạnh Lăng Tiêm Tiêm, nở nụ cười dán sát vào tai Lăng
Tiêm Tiêm nói: “Lúc ta tám tuổi, tay ta bắt đầu dính máu. Đến lúc ta
mười tuổi, những người chết trong tay ta không thể đếm hết. Những người
đó toàn bộ đều không phải là người yếu, nhưng bọn họ toàn bộ đều chết
thảm dưới tay ta, ngươi biết vì sao không? Vì…tốc độ của bọn họ vĩnh
viễn đều thua ta một bước.”
Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói,
sắc mặt của Lăng Tiêm Tiêm khẽ biến, vô cùng kinh hãi nhìn môi Thượng
Quan Ngưng Nguyệt đang rời khỏi tai của mình. Nàng mới vừa nói cái gì?
Lúc nàng tám tuổi, tay đã dính máu. Lúc mười tuổi, đã không thể đếm được nàng lấy mạng bao nhiêu người?
Nàng ta đang cố ý lấy sự tích
giết người, đe dọa mình sao? Không, nàng ta nói là sự thật. Bởi vì…từ
trong lời nói của nàng ta, mình bắt đượ mùi máu tanh trên người nàng ta.
Ngón cái cùng ngón trỏ nắm chặt Huyết Sắc Hắc Châm, nhưng tâm Lăng Tiêm Tiêm vô cùng sợ hãi, cúi cùng nàng vẫn không bắn Huyết Sắc Hắc Châm ra.
“Yên tâm đi, ta sẽ không cho ngươi quỳ quá lâu. Đợi ta ăn xong một xâu mứt
quả, ta sẽ cho ngươi bình yên vô sự trở lại Tả Tướng phủ. Thậm trí, ta
sẽ nói cho ngươi biết ý đồ thật sự của ta. Cho nên, ngươi tạm thời chịu
uất ức một chút, đối với ngươi mà nói cũng không thua thiệt nha.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị cười nói với Lăng Tiêm Tiêm xong, bước chân của nàng nhẹ nhàng mà uyển chuyển như một đóa sen hướng về phía nhóm tiểu
thương.
Nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi tới, toàn bộ đều
cúi đầu xuống. Giống như sợ ánh mắt của mình làm Thượng Quan Ngưng
Nguyệt khó chịu, sẽ bị nàng trừng trị.
Khẽ nở nụ cười xinh đẹp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dừng bước tại một người đang cúi xuống.
Lười biếng bắt chéo tay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng cười nói: “ Mới
vừa khiến ngươi hành lễ, chỉ là tạm thời tăng thêm một chút nhạc đệm. Mà vẻ mặt đùa cợt xem cuộc vui của ngươi đâu rồi, thật ra thì ta vì ngươi
mới cố ý làm nhạc đệm, ngươi biết tại sao không?
Người này, đầu
càng cúi thấp hơn, lấp ba lấp bắp nói: “Thụy…Thụy vương phi, ngài. Ngài
đang nói cái gì? Tiểu nhân, tiểu nhân không hiểu.”
“Thật sự ngươi không hiểu sao? Được rồi, vậy ta sẽ nói cho ngươi hiểu. Muốn nhìn người khác đùa giỡn, cũng không dễ dàng như thế. Nếu không có sự cho phép của ta, tự tiện chạy tới xem trò vui, là phải giá rất cao.