Tiệc chiêu đãi của Toàn Lục có mức xa hoa vượt quá trình độ tưởng tượng của người thường.
Ở phòng khách của khách sạn năm sao cao cấp, chẳng những bày trí sang
trọng, tất cả đồ ăn đều là sơn hào hải vị, ngay cả dao nĩa cũng đều bằng bạc nạm vàng…
Bữa tiệc tối này đều dùng tiền tạo ra, hơn nữa chỉ dùng tiền của Lục Thời Dư!
Lâm Ninh đi vào hội trường, nhìn thấy thế, lửa giận tý nữa thì thiêu cháy một thân tao nhã mê người.
Đương nhiên, cô không mặc lễ phục khiến Lục Thời dư bị dục hỏa đốt người kia, mà vội vàng vào một cửa hàng mua một âu phục đen đơn giản, đi giày cao
gót màu tối, lại bới tóc nhẹ nhàng, tuy ít gợi cảm, lại vẫn xinh đẹp
tuyệt trần.
Lục Thời Dư còn đưa riêng cô một chiếc dây chuyền màu bạc, trước khi ra ngoài đã đeo cho cô, mặt dây hình tim rơi vào xương
quai xanh của cô, thấy khá rõ.
Có điều cơn tức của cô lại càng lên cao.
“Bác anh thật sự rất quá đáng!” Cô nhìn Lục Lan Hương đi đến, thấp giọng giận dữ nói với Lục Thời Dư bên cạnh.
Lục Thời Dư khẽ miết lòng bàn tay cô, muốn cô bình tĩnh.
Bên cạnh kiên trì của Lâm Ninh, anh không hề như mọi bữa nữa, mặc một thân
tây trang, thoạt nhìn đẹp trai bức người, nhưng mà, bởi vậy mà tuyệt
không giống người đàn ông tự kỷ.
Lục Lan Hương liếc thấy bọn họ
xuất hiện như đôi người ngọc, có phần kinh ngạc, buồn bực Lục Thời Dư
sao lại bỗng đẹp lên như thế.
Có điều, bà nở nụ cười dối trá rất nhanh.
“Các con đã tới, các đổng sự đang đợi bọn con đấy.” Bà ra vẻ nhiệt tình kéo
tay Lâm Ninh, tiếp theo xoay người nói với các đổng sự: “Các vị, vợ
chồng Thời Dư đã đến, chúng ta hãy vỗ tay chào đón cậu ấy, phải vỗ tay
lớn tiếng nhé, nếu không cậu tự kỷ này sẽ không nghe được đâu.”
Hội trường vang lên tiếng vỗ tay cố ý và tiếng cười mỉa mai.
Lục Lan Hương trộm ngắm Lục Thời Dư, thấy anh đờ đẫn không phản ứng, lại cố ý nói với mọi người: “Thật có lỗi, Thời Dư vẫn thế, không có tiến bộ
gì……”
Nói xong, bà làm một tư thế Ada, lại chọc cười mọi người.
“Vị này là vợ mới cưới của Thời Dư, bọn họ mới kết hôn hơn một tháng, tôi
hy vọng cô ấy không quá vất vả.” Lục Lan Hương lập tức giới thiệu Lâm
Ninh với mọi người, giọng điệu nói móc vẫn không thay đổi.
Nhưng
lần này mọi người không phản ứng, bởi vì Lâm Ninh đang lộ ra nụ cười vợ
hiền siêu hoàn mỹ, gật đầu thăm hỏi mọi người, ánh mắt mọi người đều bị
cô hút lại.
“Chào các vị, hoan nghênh mọi người đã đến, hơn một
tháng này tôi và Thời Dư chồng tôi rất hạnh phúc, nhưng thật ra bà Lục
có vẻ sẽ vất vả, bởi vì bà ấy bận khá nhiều việc.” Cô dùng giọng dịu
dàng đã luyện tập nói tiếng Anh chuẩn, thái độ nhàn nhã lại mang nét
ương bướng.
Mọi người đều bị cách nói hài hước của cô chọc cười,
hơn nửa đổng sự ở đây là người nước ngoài lại kinh ngạc vì sự xinh đẹp
và cách nói năng của cô.
Lục Thời Dư giả vờ tự kỷ cũng rất kinh ngạc, cô vợ anh cưới này luôn mang lại cho anh rất nhiều sự ngạc nhiên.
Lục Lan Hương không ngờ cô sẽ mở miệng, càng không nghĩ tới cô lại sẽ nói
tiếng Anh, điên tiết lườm cô một cái, dựa vào gần cô thầm nói: “Cô lắm
mồm vậy?”
“A? Con nói sai gì sao? Sao bác tức giận vậy?” Cô cố ý lớn tiếng dùng tiếng Anh hỏi.
Mọi người đều nhìn về phía Lục Lan Hương, bà vừa sợ lại xấu hổ, vội hỏi:
“Không, tôi không tức giận, lần này CEO và chủ quản các ngành cũng đều
đến đây, đi chào hỏi đi.”
Lục Lan Hương lại nhìn cô một cái, mới đi đến các chủ quản của Toàn Lục.
Lâm Ninh nhìn Lục Thời Dư một cái, miệng anh hiện nụ cười.