Tưởng Thần kinh ngạc về các chiêu thức của mình. Đặc biệt là Diễn Sinh
Thuật, sát thương mang đến quá khủng bố, hắn tinh tế nhìn thấy, ở phần
mô tả có viết thông tin tăng tốc sinh trưởng của một cây thực vật, nhưng không có để số lượng là bao nhiêu.
Tưởng Thần thầm đoán có phải
hắn có thể tác động cùng lúc hàng trăm cây không, chỉ cần MP có đủ, thử
nghĩ đến cảnh hàng trăm cây đại thụ đồng loạt vươn mình tấn công với sát thương kinh thiên động địa, tràng cảnh đó sẽ hoành tráng đến cỡ nào.
Tưởng Thần cũng không xem đến cái kỹ năng cuối cùng, đó là kỹ năng Trị Liệu của Mục sư do hệ thống tặng, có thể buff 50 HP.
Hắn đóng bảng kỹ năng, sau đó mở bảng thuộc tính lên.
Tên: Tưởng Thần
Level: 1
Danh hiệu: Hiền Giả
Sức mạnh: 8
Thể lực: 500.010
Nhanh nhẹn: 8
Tinh thần: 400.145
HP: 500.000.000
MP: 200.000.000
Công kích: 5 - 7
Sức mạnh phép thuật: 2.000.725
Tốc độ: 16
Tưởng Thần bật cười, nhìn chỉ số HP và MP của mình thật hài hước, trong lầm thầm than ai có thể giết mình đây.
Vì hắn là Mục sư, theo hướng tấn công phép thuật, những đòn tấn công
thường gây ra sát thương căn cứ vào chỉ số sức mạnh phép thuật.
Có nghĩa là hiện tại, đòn tay của hắn gây đến 2 triệu sát thương!
Tưởng Thần mỉm cười lắc đầu, hắn lúc này mang trên mình sức mạnh đáng sợ, có
thể xem hắn là một con đại BOSS di động vậy. Nhưng mà, Tưởng Thần không
để ý lắm.
Hắn không tính luyện cấp hay giết người, làm sao hắn nỡ lòng xuống tay với những con quái vô tri được. Thế nên, hắn không tính
vận dụng thực lực khủng bố của mình, khi không cần thiết.
Nhắc
đến thuộc tính, thuộc tính nhân vật ở Lục Địa Huyền Bí thật sát với thực tế, vì đây là thế giới thật, căn bản không có cái gì né hay chí mạng
thuộc tính.Đến trang bị cũng vậy, Tưởng Thần bật lên xem chỉ thấy đó là
một bảng trống trơn, không ô trang bị, không hướng dẫn, tất cả chỉ là
một bảng trống rỗng. Hắn cũng biết cái trang bị này là như thế nào,
nhưng mà hắn cũng không để tâm, sau này tất sẽ biết.
Tưởng Thần
đứng lên, chú sóc nhỏ vẫn ở trên vai hắn không rời, hắn mỉm cười rồi bắt đầu đi một vòng quanh Hồ Điệp Cốc, cảnh sắc ở đây khiến cho hắn vô cùng say mê.
Cả Hồ Điệp Cốc rộng lớn nhưng Tưởng Thần hắn chỉ thấy có một loại quái duy nhất: Nhung Hưu
Nhung Hưu có level 25, chúng đi rời rạc, thỉnh thoảng lại bắt gặp vài con dưới những tán cây gặm cỏ xanh.
Như thế mới thấy, đây đúng là một thế giới thật, quái cũng có cuộc sống
riêng, không phải từng đàn quái đứng thành một khu chờ người chơi đến
giết.
Nếu không phải trên đầu đám hưu thỉnh thoảng nhảy lên hàng
chữ Nhung Hưu màu vàng thì Tưởng Thần cũng không nhận ra nó là quái đấy.
Tưởng Thần mang theo nội tâm thoải mái an nhàn đi khắp Hồ Điệp Cốc. Đến khi
trời xế chiều, ánh tà dương xuất hiện ở phía chân trời thì hắn dừng lại.
Ngắm nhìn như vậy đủ rồi, tiếp đến hắn sẽ đến Đại Lý thành, xem thử một chút thế giới võng du sẽ có gì đặc sắc!
Tưởng Thần thong thả rời khỏi hạp cốc, chú sóc trên vai đã trở về tổ từ bao giờ rồi.
- Đuổi theo, giết!
Tưởng Thần có tinh thần lực cao cường, một thoáng lạ thường của gió bị hắn
bắt kịp, đôi mắt bình thản của hắn khẽ liếc nhìn sang.
Trong
khoảnh khắc đó, hai thân ảnh nhanh như chớp, song song khinh công qua
đầu hắn, nhưng dù nhanh thế nào cũng không thể thoát khỏi pháp nhãn của
Tưởng Thần.
Đó là hai người nam thanh nữ tú, trên tay đều mang
kiếm, hơi thở bất ổn, trang phục trên người là trang phục cổ trang, nhìn ra là người trong giang hồ, nội công không phải tầm thường.
Tưởng Thần hoàn toàn không dời ánh mắt, hắn không phải chú ý hai người vừa
khinh công ngang đầu mình mà là nhìn hàng chục tên hán tử đang đuổi theo phía sau họ, ánh mắt vô cùng bình thản.
Vừa nhìn liền biết ai
tốt ai xấu, khí tức trên người đám truy đuổi vô cùng bạo liệt và huyết
tanh, nhất định tay đã giết không ít người, nên diệt!
- Chạy đi!
Nữ tử kia thấy Tưởng Thần đứng bất động, nội tâm cuống quýt quát lớn nhắc
nhở, đồng thời trong lòng rất ái náy, lúc nãy khinh công không phát hiện ra người này, một chút khí tức cũng không, đến đi khinh công qua mới
phát hiện, nhưng lúc này kẻ địch đã đuổi sát sau, kẻ này nhất định sẽ bị liên lụy.
- Cẩn thận!
Tên nam tử đi cùng thân mang trọng
thương nhưng là bậc quân tử, hắn cùng nữ tử kia đứng lại, kiếm trên tay
chuẩn bị quay lại cứu.
Tưởng Thần không hề để tâm đến những thứ
xung quanh, đây là bản tính trời sinh của hắn. Các chỉ số được hệ thống
gia thân nên hắn cảm nhận được trong người mình có nguồn nội lực bàn bạc sâu như biển rộng, thức hải thư thái phiêu bồng vì sức mạnh vô biên.