Âu Tiên Sinh Thật Thà Chất Phác
Âu Lệnh Nghi thực khẩn trương, không biết vị mỹ nữ hàng xóm này rốt cục hắn phải phụ trách như thế nào.
Hy vọng nàng không cần muốn hắn chuyển đi, không cho phép hắn tái
xuất hiện ở trước mặt nàng linh tinh khác nữa, bởi vì hắn biết nàng xem
hắn thực không vừa mắt.
Đừng hỏi hắn vì sao biết, bởi vì quanh đây,ít nhất có 5 người nói với hắn không cần để ý, nói rằng Bạch tiểu thư bộ dạng xinh đẹp như vậy,
khó tránh khỏi mắt cao hơn đỉnh, xem thường ngoại hình của hắn.
Càng miễn bàn hắn cũng có mắt,cũng chứng minh những lời trên.
Nàng mỗi lần thấy hắn, đều là vẻ mặt khinh thường cùng biểu tình ghét bỏ, hắn nếu không sát ngôn quan sắc, cũng biết nàng chán ghét hắn lắm.
Kỳ thật về chuyện người khác đối ngoại hình hắn phê phán hoặc ghét bỏ, hắn đã sớm tập thành thói quen, không cần để ý.
Chính là mỗi lần không cẩn thận cùng vị mỹ nữ hàng xóm này đụng mặt,
đều làm cho nàng mặt nguyên bản vui vẻ nháy mắt trầm xuống , hắn liền
cảm thấy thực có lỗi không thôi, cho nên hắn tận lực có thể tránh liền
tránh, cũng kêu chính mình cẩn thận không nên nhìn nàng, miễn hại nàng
càng khó chịu.
Ai! Sớm biết rằng nàng chán ghét hắn, ngay cả thấy hắn đều đã cảm
thấy chướng mắt, hắn vừa rồi vì sao còn muốn xông tới xen vào việc của
người khác?
Cho dù nàng thật sự ở trong phòng đã xảy ra chuyện gì, mới có thể lên tiếng thét chói tai đến xé vỡ yết hầu, nàng cũng sẽ không hy vọng người tới cứu nàng là hắn đi?
Hắn thật sự làm chuyện ngu xuẩn.
Hối hận không kịp nha!
“Anh –”
“Là.”
Ngồi ở trên sô pha đối diện trầm mặc không nói, trừng mắt nhìn hắn
hồi lâu ,nàng đột nhiên mở miệng, hắn sợ tới mức lập tức ngồi nghiêm
chỉnh, không tự chủ được nín thở, chờ đợi xử lý.
Bạch Tiệp Ngọc trừng mắt nhìn nam nhân trước mắt cúi thấp bốn mươi
lăm độ, thủy chung không dám nhìn nàng, thật sự thực tức giận.
“Trên mặt đất có tiền phải kiểm tra sao?”
“A?” Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.
“Anh rốt cuộc có cái tật xấu gì?” Nàng lớn tiếng hỏi.
“Tôi thực thật có lỗi ,chưa được sự cho phép của cô đã chạy vào, thực xin lỗi. Bạch tiểu thư, tôi thật sự thật có lỗi, thực xin lỗi.” Hắn lại lần nữa đem tầm mắt rủ xuống bốn mươi lăm độ, kinh sợ hướng nàng sám
hối cùng giải thích.
“Ai hỏi anh cái này!” Bạch Tiệp Ngọc tức giận không thể nói.
Hắn nhanh chóng liếc nhìn nàng một cái, lập tức lại đem ánh mắt dời đi.
“Thực xin lỗi, tôi không hiểu cô là có ý tứ gì? Có thể mời cô nói rõ
ràng một chút, Bạch tiểu thư?” Hắn thật cẩn thận hỏi, ánh mắt vẫn cẩn
thận không cùng nàng tiếp xúc.
“Tôi đã đem quần áo mặc vào, trên người không hề chỉ có một cái khăn
tắm, làm cho người ta phi lễ, anh vì sao vẫn là không dám nhìn tôi?
Ngươi rốt cuộc có cái tật xấu gì?” Nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Âu Lệnh Nghi đột nhiên sửng sốt, giương mắt nhìn nàng.“Tôi nghĩ đến cô không hy vọng tôi sẽ nhìn cô.” Hắn thốt ra nói.
“Vì sao? Anh lại dựa vào cái gì nghĩ như vậy?” Nàng truy vấn.
Hắn không nói gì chống đỡ.
“Tôi đang đợi anh trả lời vấn đề của tôi.” Nàng hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt biểu tình không đủ nhẫn nại.
Hắn không tự chủ được lại lần nữa đem ánh mắt dời đi.
“Âu tiên sinh, nhìn đối phương nói chuyện là một loại lễ phép cơ bản, anh ngay cả điểm này cũng không hiểu sao?” Nàng châm chọc nói.
Âu Lệnh Nghi đành phải lại lần nữa đem ánh mắt trở lại trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Vẻ đẹp của nàng làm hắn tự biết xấu hổ, cảm giác
nhìn nàng như vậy, thật giống như không tôn trọng nàng. Nhưng là hắn
không thể làm cho nàng cảm thấy hắn không hiểu lễ phép.
“Thực xin lỗi.” Hắn hướng nàng giải thích.
“Tật xấu thứ hai, anh rốt cuộc làm chuyện gì có lỗi với tôi mà nhiều
vây,vẫn muốn nói?” Bạch Tiệp Ngọc tức giận trừng mắt hắn hỏi.
Vấn đề này hắn có thể trả lời.“Tôi chưa được cô cho phép liền tự tiện xông vào nhà cô.”
“Anh xông tới là muốn trộm gì đó trong nhà, hay là muốn phi lễ tôi?” Nàng khí thế bức người hỏi hắn.
Hắn đột nhiên mở lớn hai mắt, lộ ra vẻ mặt kinh hãi liều mình lắc
đầu.“Không phải, tôi là nghe được tiếng kêu của cô, nghĩ đến cô đã xảy
ra chuyện gì, dưới tình thế cấp bách mới có thể xông vào. Tôi không có ý đồ bất lương, thật sự, tôi thề.” Hắn nhanh chóng giải thích.
“Một khi đã như vậy, vậy anh còn xin lỗi cái gì?”
“A?” Hắn ngây người.
Bạch Tiệp Ngọc bỗng nhiên hít sâu một ngụm khí lớn, cảm thấy người
kia thật là thành thật. Có lẽ nàng sẽ bất tri bất giác đối hắn cố ý,
chính là coi trọng hắn điểm này đi? Bất quá nói thật, lần đầu tiên gần
gũi nhìn hắn như vậy, nàng mới phát hiện kỳ thật hắn trừ bỏ béo ra, bộ
dạng cũng không khó coi, ngũ quan lập thể rõ ràng, ánh mắt trong suốt mà chính trực, quần áo cũng thực sạch sẽ đơn giản — mặc dù có điểm nhìn
không vừa mắt.(ta hiểu a )
Hắn thực trắng, đại khái là mỗi ngày tránh ở trong nhà nên không phơi nắng. Nghĩ vậy, lại làm cho nàng nhớ tới chuyện khác muốn làm rõ.
“Anh có công tác sao?” Nàng hỏi hắn.
Âu Lệnh Nghi sửng sốt một chút, không nghĩ tới nàng hội đột nhiên hỏi như vậy, bất quá vẫn là thành thành thật thật gật gật đầu.
“Làm cái gì?” Nàng lại hỏi.
“Liên quan đến máy tính.”
“Lập trình thiết kế ,linh tinh?”
“Cùng loại.”
“Cho nên không cần ra ngoài đi làm, chỉ cần mỗi ngày nhốt tại trong nhà làm cũng xong?”
“Ân.”
“Thu nhập ổn định sao?” Âu Lệnh Nghi do dự gật gật đầu. Cái gọi là ổn định, hẳn là hàng tháng đều có thu nhập cố định đi? Hắn ngoài ngoài lập trình ra hắn còn có nguồn thu nhập từ quảng cáo, riêng lập trình thu
vào thì không chắc, bởi vì không thể xác định thời gian hoàn thành, hoặc có vô trò chơi công ty xem thái độ của họ đối sản phẩm hắn cảm thấy
hứng thú, cho nên rất khó đánh giá toàn bộ thu nhập.
“Có được năm vạn không?”
Hắn gật đầu.
“Mười vạn?”
Hắn lại thành thật tiếp tục gật đầu.
“Như vậy là đủ rồi.” Bạch Tiệp Ngọc thỏa mản mỉm cười.
Vốn chỉ cần hắn có công tác, có thu nhập cố định mà không phải người
vô dụng ăn bám gia đình, nàng đã cảm thấy OK , không nghĩ tới hắn thu
nhập thế nhưng có thể cao đến sáu con số, cộng thêm cho hắn một điểm.
“Anh bao nhiêu tuổi?” Nàng hỏi lại, quyết định muốn làm rõ ràng hết thảy có quan hệ tới hắn.
“Ba mươi mốt.” Tuy rằng không biết nàng vì sao phải hỏi những vấn đề
này, Âu lệnh nghi vẫn là hữu vấn tất đáp.(có nghi vấn sẽ trả lời)
“Có bạn gái hay không?”
“Không có.”
“Vì cái gì?”
Âu Lệnh Nghi không nói gì đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Vấn đề này nàng còn cần hỏi hắn sao? Chỉ cần hỏi chính nàng, vì cái gì mỗi lần nhìn
thấy hắn đều là vẻ mặt chán ghét là biết đáp án .
Hắn là một người mập mạp, còn là một trạch nam, một chút ánh mắt nữ nhân muốn cùng hắn kết giao là rất khó.
“Bạch tiểu thư, đối với chuyện vừa rồi, tôi thật sự cảm thấy thật xin lỗi. Cho nên mặc kệ cô muốn tôi làm cái gì, tôi đều đáp ứng cô, chỉ cần cô chịu tha thứ tôi vừa rồi liều lĩnh.” Hắn trở lại chuyện chính đem
ánh mắt dời về trên mặt nàng, thành khẩn nói với nàng.
“Mặc kệ tôi muốn anh làm cái gì, anhcũng đáp ứng?” Bạch Tiệp Ngọc nhíu mày, nghiêm túc chăm chú nhìn hắn.
Âu lệnh nghi gật gật đầu. Cho dù nàng yêu cầu điều kiện thật là muốn
hắn chuyển nhà, rời đi khỏi nơi này ,không làm chướng mắt nàng, hắn cũng chấp nhận.
“Không hối hận?” Nàng cho … hắn một cơ hội nữa .
“Tôi nói rồi tôi sẽ phụ trách, cho nên mặc kệ cô muốn tôi làm cái gì, tôi cũng làm.” Hắn nghĩa vô phản cố(làm việc nghĩa không được chùn
bước/đạo nghĩa không cho phép chùn bước/không có đường lui), tỏ vẻ
nghiêm túc.
“Tốt lắm.” Nàng mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn hắn không chuyển mắt,
ngữ điệu không sợ hãi người chết nhiều thêm mở miệng nói: “Tôi muốn anh
làm bạn trai tôi, Âu tiên sinh.”
Thân thể có điểm hoảng hốt, còn có chút bay bay, nhưng đây là ảo giác đi? Nếu không, hắn thể trọng 100 ký, làm sao có thể “bay” được lên đây?
Âu Lệnh Nghi đóng cửa chính, cước bộ có điểm phù phiếm đi tới phòng
khách, sau đó đặt mông ngã ngồi ở trên ghế sa lon, thiếu chút nữa đem sô pha đè bẹp.
Hắn có phải hay không nằm mộng, bằng không làm sao có thể sẽ có loại
sự tình này? Bạch tiểu thư là người xinh đẹp nhất khu này,cao không thể
chạm, lại muốn hắn làm bạn trai của nàng? Đây tuyệt đối không phải sự
thật, hắn nhất định là nằm mộng.
Đúng vậy, hắn nhất định là viết chương trình phần mềm mệt đến ghé vào trên bàn máy tính, bất tri bất giác đang ngủ, mới có thể gặp mộng như
vậy, nhất định là như vậy.
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ thầm nếu mở to mắt thì hết thảy tự nhiên khôi phục như bình thường.
Kết quả mở to mắt, hắn vẫn ngồi liệt ở trên ghế sa lon, hơn nữa cầm
trong lòng bàn tay, vẫn là cái chìa khóa nhà Bạch tiểu thư, mà không
phải nhà mình.
“Trao đổi chìa khóa.” Nàng nói: “Như vậy anh cũng đừng nghĩ sau lưng
em trộm kết giao bạn gái khác, bởi vì em tùy thời đều có thể kiểm tra.
Để không thiên vị…, đây là cái chìa khóa nhà em, cầm đi.”
Vì thế, cái chuôi…chìa khóa nhà nàng liền rơi vào trong tay hắn, nghi thức chính thức kết giao.
Cho nên, tất cả chuyện này đều là sự thật, không phải hắn đang nằm mộng sao?
Âu lệnh nghi lần thứ hai cảm thấy được đầu có chút choáng váng, cả người có cảm giác chân run run.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào phát sinh ? Lấy điều kiện của Bạch tiểu thư, nàng hẳn không thiếu bạn trai mới đúng, vì cái gì nàng muốn
hắn làm bạn trai của nàng đây? Nàng làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì, đối với nàng có gì tốt?
Nàng là trêu đùa hắn, chờ hắn tin là thật,sau đó lại hung hăng trào phúng hắn cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao?
Đây sẽ không phải là mục đích của nàng đây? Nàng là người tệ vậy sao?
Có nên không đây?
Nhưng nếu như không phải trêu đùa hắn, nàng vì sao lại nói ra muốn
hắn làm bạn trai nàng, thậm chí còn cùng hắn trao đổi chìa khóa?
Không nghĩ ra, hắn thật sự không nghĩ ra nàng vì sao phải làm như
vậy? Nói trở lại, kỳ thật hắn cũng không cần phải suy nghĩ nàng có mục
đích gì, hoặc là vì sao phải làm như vậy, bởi vì hắn đã đáp ứng nàng,
mặc kệ nàng muốn hắn làm cái gì, hắn đều làm. Cho nên, hắn cũng chỉ có
thể thuận theo tự nhiên, thích ứng trong tình cảnh này.
“Quên đi, vẫn là quay lại tắm rửa ngủ đi.” Hắn lầm bầm lầu bầu nói.
Vì phải làm việc,hắn đã có hai ngày hai đêm không nhắm mắt , hôm nay
cũng thật sự phiền não, đi ngủ sớm một chút đi.
Hắn từ trên ghế salon đứng lên, đang chuẩn bị xoay người trở về phòng thì lại nghe thấy nơi cửa chính truyền đến thanh âm của chìa khóa mở
cửa.
Rắc.
Cánh cửa bị đẩy ra,Bạch Tiệp Ngọc từ cửa bước vào.
Âu Lệnh Nghi trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng tiến dần từng bước, trong
khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết
nên phản ứng làm sao.
Tiệp Ngọc tùy ý nhìn một chút phòng khách hỗn độn, sau đó mày hơi nhíu nhẹ lông mày trào phúng: “Nhà anh thật bừa bộn.”
Hắn nhất thời chỉ cảm thấy một trận mặt đỏ.
“Tôi, tôi sẽ sửa sang lại.” Nói xong, Âu Lệnh Nghi lập tức luống
cuống tay chân đem toàn bộ sách báo tạp chí chồng chất tại trên bàn trà
để xuống dưới gầm, đem quần áo ném loạn ở trên ghế sa lon, trên ghế dựa, trên bàn cầm lên cuốn thành một bọc, đi vào WC giặt quần áo, đem các
thứ hỗn tạp linh tinh bỏ vào thùng rác…
Chờ hắn xoay người lại lần thứ hai đối mặt cục cưng thì đã thấy nàng đã cầm khăn giúp hắn lau cái bàn.
“Thực xin lỗi, tôi làm là được rồi.” Hắn vội bước lên phía trước muốn cầm khăn lau, lại bị nàng trừng mắt liếc.
“Anh đi quét rác.” Nàng nói.
“Chính là…”
“Còn không mau đi!”
“Được.”
Nhìn hắn thân thể khổng lồ bộ dáng lập tức xoay người chạy vội mà đi, Tiệp Ngọc khóe miệng không tự chủ giơ cao.
Kỳ thật nhà hắn cũng không có bẩn như nàng tưởng tượng, chính là có
một chút loạn mà thôi. Không có hương vị kỳ quái ghê tởm, cũng không có
tro bụi bám đầy, hoặc tràn ngập một đống đồ uống không uống xong hay đồ
ăn thừa chưa hết trong phòng. Nàng chịu không nổi nhất đúng là chứng
kiến những cảnh mốc meo, có mùi, con gián con kiến gì đó bay loạn ở
trong phòng, điểm này hắn phi thường kịp cách ly.
Hai người cùng nhau đem phòng khách quét tước một chút, nó lập tức
trở nên rực rỡ hẳn lên. Sau, Âu lệnh nghi có chút lúng túng lấy chén
nước đá cho nàng uống.
“Cám ơn.” Hắn hướng nàng cảm ơn, sau đó không tự chủ được đối với
nàng giải thích.”Tôi thường chuyên tâm vào công tác,không có thời gian
dọn dẹp, trong nhà mới trở nên rối loạn như vậy, thực xin lỗi.”
“Một đại nam nhân không nên hơi một tí liền nói xin lỗi, nơi này là
nhà anh, anh muốn loạn thế nào thì tùy, làm sao phải giải thích với em?” Tiệp Ngọc nhịn không được trừng mắt nói.
Âu lệnh nghi nhất thời không lên tiếng, không biết phải làm sao đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng.
“Em không có số điện thoại của anh.” Nàng đưa tay nói: “Cho em.” Đây mới là mục đích nàng tới.
Hắn trừng mắt nhìn, lập tức gật đầu, xoay người đi tìm giấy bút, viết số di động cùng điện thoại bàn tiếp tục hai tay dâng lên.
“Sáng sớm ngày mai năm giờ rời giường.” Nàng đưa tay tiếp nhận tờ giấy rồi đối với hắn nói.
Hắn sửng sốt, mờ mịt lặp lại nói : “Năm giờ?”
“Không dậy được sao? Anh yên tâm, em sẽ gọi điện thoại gọi anh rời
giường, nếu điện thoại kêu bất tỉnh anh, em sẽ đích thân lại đây kêu. Cứ như vậy, em đi đây.” Nói xong, nàng buông chén, đứng dậy rời sô pha,
tự nhiên tiêu sái rời đi.
Âu lệnh nghi đờ người ra sững sờ nguyên tại chỗ, thật lâu mới chậm
rãi phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía phòng khách sạch sẽ.
Vừa mới đây cũng là một giấc mộng sao?
Không có khả năng. Bởi vì cho dù là nằm mộng, hắn cũng vô pháp tưởng
tượng ra Bạch tiểu thư xinh đẹp mê người, cao không thể chạm tới, búi
lại tóc, tay áo cuộn lên, bộ dáng quỳ rạp trên mặt đất lau chùi.
Chính là vừa rồi nàng đích xác làm như vậy , một bộ quen tay hay
việc, động tác nhanh nhẹn, làm cho hắn nghiêm chỉnh mở rộng tầm mắt.
Nàng là cô gái tốt như thế này một cái trong ngoài hiếm có sao?(ồ sia,động vật quý hiếm ư?)
Điều kiện của nàng như vậy,nam nhân nào cũng muốn chiếm đoạt, rốt
cuộc là thích hắn điểm nào nhất, muốn chọn hắn làm bạn trai của nàng
nha?
Nàng chẳng lẽ không cảm thấy phải cùng hắn dáng người to lớn đứng
chung một chỗ thực mất mặt sau? Bạn gái trước của hắn chính là vì vậy mà chia tay với hắn.
Bất quá nói trở lại, Bạch tiểu thư tuyệt không thể nào là muốn hắn
làm bạn trai chân chính, nhất định là có mục đích gì muốn lợi dụng hắn,
mới có thể tiếp cận hắn.
Quên đi, không nên nghĩ nữa, vẫn là sớm một chút chuẩn bị ngủ đi, nếu không ngày mai năm giờ muốn hắn như thế nào ngồi dậy? Dĩ vãng hắn mỗi
lần hoàn thành công việc, ít nhất cũng ngủ tới trưa hôm sau, mà hiện tại cũng đã muốn mười giờ rồi, hắn vẫn là vội vàng ngủ đi.
Năm giờ rời giường? Nàng rốt cuộc muốn hắn sớm như vậy rời giường làm cái gì nha? Nên không phải muốn hắn giúp nàng đi mua bữa sáng, hoặc là
tự mình làm bữa sáng cho nàng ăn đi?
Quên đi, dù sao đáp án vấn đề này ngày mai có thể biết thôi..
Âu lệnh nghi cảm giác mình muốn chết, tim hắn đập to như nổi trống,
thở ngắn ngủi, mồ hôi rơi như mưa, hai cái đùi vừa chua xót lại mềm lại
run rẩy khiến cho hắn hận không thể muốn chém nó.
Hắn khó chịu muốn chết, muốn ngã xuống đất không dậy nổi, cũng muốn
mắng chửi người, nhưng là cuối cùng hắn duy nhất có thể làm, chỉ có bắt
buộc hai chân của mình tiếp tục di động, tiếp tục chạy phía trước, không đơn giản là hắn đã đáp ứng nàng mặc kệ muốn hắn làm cái gì hắn đều làm, cũng bởi vì hắn không muốn thua một nữ nhân —— ít nhất không thể thua
được ,bởi vì quá khó nhìn.
“Mệt lắm không? Nếu mệt,anh có thể đến bên cạnh nghỉ ngơi, em chạy năm vòng nữa sẽ trở về.”
Không biết lần thứ mấy nàng đi qua tốc độ chậm lại đối với hắn nói,
tiếp theo lần thứ hai lướt qua hắn, vòng quanh công viên bên ngoài
chạy. Khí tức của nàng thông thuận, bước chân cũng rất nhẹ nhàng, cảm
giác tựa như mới vừa bắt đầu chạy bộ, chạy 10 vòng nữa cũng được, làm Âu Lệnh Nghi nhìn ghen tị phải chết.
Nàng sao có thể chạy nhẹ nhàng như vậy đây? Mà hắn như thế nào lại vô dụng như thế, mới chạy ba vòng liền thở dốc, thở hồng hộc, thở như
trâu, hận không thể muốn chết đây?
Hắn có thể hay không rất vô dụng ?
Không, hắn chết cũng không thể dừng lại nghỉ ngơi, tuy rằng đuổi
không kịp tốc độ của nàng, cũng không có biện pháp chạy nhiều vòng giống nàng, ít nhất khi nàng dừng bước lại nghỉ ngơi phía trước, hắn không
thể dừng lại.
Cố lên nha, Âu Lệnh Nghi! Ngươi có thể, ngươi có thể, cố lên!
(cố lên,cố mà edit…=])
Dựa vào nghị lực cùng quyết tâm, hắn tiếp tục chạy vòng quanh công
viên, tuy rằng tốc độ thong thả, thở dốc, thở hồng hộc, thở như trâu,
lại không có…chút nào ngơi nghỉ.
Bạch Tiệp Ngọc chú ý tới, cao hứng không thôi. Nàng thích có nghị
lực, không thích nhanh chóng đã buông tha! Bất quá đây chỉ là một ngày
mà thôi, nếu hắn có thể kiên trì bền bỉ, nàng sẽ càng ưa thích.
Mỗi một ngày giống nhau trôi qua, nàng chạy 10 vòng sau mới dừng lại
đổi phương thức, tiếp tục chạy một vòng vòng quanh bên ngoài công viên,
mới chấm dứt vận động buổi sáng chạy bộ.
“Tốt lắm, chúng ta trở về đi.” Nàng đi đến bên cạnh hắn đối với hắn
nói. Hắn nhất định mệt muốn chết rồi. Âu lệnh nghi mỏi mệt gật đầu, thở
hổn hển ngay cả một câu đều nói không nên lời. Trên thực tế, hắn cảm
giác mình còn có biện pháp đứng không ngã, quả thực chính là kỳ tích.
“Vừa mới bắt đầu nhất định sẽ cảm thấy được mệt chết đi, tuy nhiên sau đó sẽ trở thành thói quen.” Nàng đối hắn nói.
Sau đó? Hắn nói không ra lời, chỉ có thể nghẹn họng nhìn trân trối trừng mắt nàng, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.
“Em có thói quen chạy bộ sáng sớm, bất quá công viên gần nhất Thái Bình không yên tĩnh.” Nàng nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ nói.
“Cái… Có ý tứ gì?” Hắn lặng đi một chút, thở hổn hển mở miệng hỏi.
“Có người sẽ gây rối em.”
Âu lệnh nghi bỗng nhiên dừng bước lại, khó có thể tin trừng mắt nàng kêu lên: “Vậy cô còn!”
“Em muốn vận động.” Nàng tiếp tục đi lên phía trước, hắn nhanh chóng đuổi kịp nàng.
“Cô có thể đổi, đổi cái địa phương khác.” Tiếp tục suyễn hắn nói với
nàng. Nàng rốt cuộc có biết hay không tính nghiêm trọng nha?
“Gần đây chỉ có công viên này.”
“Ngay cả như vậy, cô… Cũng nên lo lắng an toàn cho mình, không, không nên mạo hiểm như vậy.”
“Cho nên em mới tìm anh theo giúp em cùng đi nha, an toàn của em đều
dựa vào anh bảo hộ .” Nàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, đối với hắn mỉm cười.
Nháy mắt, Âu lệnh nghi rốt cục tỉnh ngộ hiểu được hết thảy. Nguyên
lai đây là mục đích của nàng, cần một cái bảo tiêu có thể danh chính
ngôn thuận đi theo bên cạnh nàng bảo hộ! Này vấn đề rốt cục có đáp án.
“Tôi đã biết.” Hắn nghiêm túc hướng nàng gật đầu nhận lời.
“Đã biết liền chạy nhanh đuổi theo em. Nếu anh ngay cả cước bộ của em đều đuổi không kịp, kia như thế nào bảo hộ em?” Nàng mỉm cười nói.
Âu lệnh nghi nghe vậy không tự chủ được đỏ mặt. Nàng nói đúng vậy,
hắn ngay cả nàng đuổi không kịp, lại muốn như thế nào đuổi người xấu
hoặc bảo hộ nàng đây? Xem ra hắn cần huấn luyện thêm, càng thêm cố lên
mới được.
Trở lại chỗ ở, nàng hướng hắn nói tiếng cám ơn,sau đó hai người đều
tự về nhà. Bạch Tiệp Ngọc chuẩn bị đi làm, Âu lệnh nghi cũng trực tiếp
ngã vào sô pha phòng khách, mệt mỏi đến không thể động đậy, sau đó nhắm
mắt ngủ đến 3 giờ chiều mới từ từ tỉnh lại.
Hắn tỉnh lại cảm giác đầu tiên chính là toàn thân đau nhức đến bạo,
chính là ngay cả như vậy, hắn cũng không có quên chính mình là thân phận bảo tiêu, cùng với “Làm nhất Thiên hòa thượng gõ một ngày chung” trách
nhiệm. Cho nên hắn lên mạng tra xét một đống tri thức vân động cùng bảo
vệ sức khỏe, giúp thói quen chính mình tận lực thích ứng cuộc sống thay
đổi kế tiếp phải đối mặt.
Tiếp tục một tuần sau, hắn tuy rằng vẫn đuổi không kịp tốc độ của
nàng, nhưng có thể phối hợp thời gian nàng vận động ,chạy chậm, xong
toàn bộ hành trình mà không thở dốc, thở hồng hộc, thở như trâu, sống
không bằng chết.
Vì phối hợp nàng mỗi ngày sáng sớm chạy bộ, thói quen cuộc sống của
hắn cũng chầm chậm thay đổi. Không hề có suốt đêm suốt đêm đẩy nhanh tốc độ cuộc sống, tự nhiên cũng ít thói quen xấu đem đồ ăn vặt làm cơm ăn.
Trên thực tế, bồi nàng chạy bộ sáng sớm một tuần, hắn mỗi lần về nhà
đều mệt suy sụp ở trên ghế sa lon, đừng nói bữa sáng , ngay cả cơm trưa
đều bỏ qua, rồi sau đó cũng không biết là thói quen, hay là như thế nào, thường sớm đem cơm trưa ăn cùng lúc, hơn nữa mệt đến ăn không nhiều
lắm.
Sau đó nên nói như thế nào đây? Hắn cũng không có ý đặc biệt muốn
giảm béo, một tháng sau, thế nhưng hắn lại gầy tám ki-lô-gam, đem mình
dọa nhảy lên vui sướng.
Tất cả chuyện này hay không có thể xưng là nhân họa đắc phúc đây?
Hai đơn vị,hắn đã bao nhiêu lâu không thấy thể trọng chỉ 2 đơn vị?
Hắn thật sự cảm động chỉ thiếu nước mắt rơi. Nhưng mà mỗi ngày chạy bộ
vận động sáng sớm cũng không có vì vậy mà ngưng hẳn, nó vẫn tiếp tục,
hơn nữa cũng không biết là cố ý hoặc vô ý, “Bạn gái” hắn ngay cả nghỉ
ngơi hai ngày cũng tìm hắn bồi nàng đi ra ngoài vận động, hoặc là leo
núi, hoặc là bơi lội, hoặc là đạp xe, thậm chí còn từng đi qua phòng tập thể thao vận động.
Nàng thật là siêu cấp yêu vận động.
Đây là hắn nguyên bản ý tưởng, chính là gần đây hắn đã từ từ bắt đầu
có ý này, hoài nghi tất cả chuyện này rốt cuộc là hắn đang bồi nàng vận
động hay là nàng bồi hắn vận động?
Nàng nói sáng sớm công viên có người gây rối nàng, kết quả hắn bồi nàng lâu như vậy, lại ngay cả một lần cũng chưa gặp qua.
Nghỉ ngơi hai ngày vận động ngoài trời, nàng kỳ thật có thể không đến tìm hắn bồi, bởi vì chỉ cần nàng mở miệng, nhất định có thật nhiều
người theo đuổi nguyện ý liều mạng bồi mỹ nữ mới đúng, mà nàng lại tìm
hắn bồi, chỉ tìm hắn.
Tất cả chuyện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? Hắn thật sự là càng ngày càng cảm thấy kỳ quái.
Bạch Tiệp Ngọc, một cái đại mỹ nữ làm cho người ta thấy không rõ đầu
nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nàng rốt cuộc có mục đích gì?
Thật là làm cho người ta nghĩ không ra nha!