Sau khi nghe Triệu Nguyệt báo cáo tình
hình, Nguyên Liệt vội vàng đuổi tới bên ngoài Dưỡng Tâm Điện, nhìn thấy
bên trong ánh lửa tận trời, nhìn thấy bên trong dấy lên lửa lớn hừng
hừng, trái tim của hắn như muốn ngừng đập, nếu như tin tức của hắn là
thật, thì Vị Ương lúc này đang ở bên trong!
Trên mặt hắn trong
nháy mắt không còn huyết sắc, lập tức phóng người lên, qua mấy cái liền
vọt vào đại điện, lao thẳng tới tẩm cung đang hừng hừng thế lửa kia, lại chỉ kịp hô một tiếng "Vị Ương ", liền bị người khác khống chế, không
thể không rút trường kiếm ra, cùng người đó vật lộn.
Lý Vị Ương đi qua, vừa hay nhìn thấy Nguyên Liệt xông tới, trong nháy mắt, lòng của nàng cũng đột nhiên trầm xuống.
"Vị Ương!"
Cái người kia từ trong ánh lửa bay đến, gương mặt tuấn mỹ mang theo vẻ lo
âu mà nàng quen thuộc, thấy nàng bình yên vô sự, mắt hắn sáng lên, nhưng lập tức liền bị hắc y nhân từ bên cạnh xông tới cản đường, chém giết.
Cách một bức tường lửa đang cháy nghi ngút, Lý Vị Ương vẫn có thể nhìn
rõ hình dạng người thiếu niên này, chưa bao lâu, hắn đã lớn như vậy?
Nguyên Liệt của nàng, quả nhiên đã lớn lên rồi.
Tuy rằng đã sớm biết sự thực này, nhưng giờ khắc này trong một màn đại hỏa
thế này, đột nhiên cảm thấy thời điểm bản thân có thể sẽ vĩnh viễn bị
giữ lại ở nơi này, người duy nhất xông lên không bỏ rơi, cư nhiên là
hắn... Mà thấy hắn ngay lúc nguy hiểm, lại dũng mãnh xông lên, rõ ràng
là không phải lo lắng, mà là vui sướng...
"Người đều đã đến
đủ..." Bùi Hoài Trinh tùy ý cười, bên dưới ánh lửa chiếu rọi nụ cười của nàng cực kỳ mỹ lệ, ánh mắt khóa lại trên người Nguyên Liệt, vẻ mặt cười như không cười. Sau đó nàng cúi đầu, nhẹ nhàng nói bên tai hoàng đế
"Nhìn thấy không, nhi tử bảo bối của ngươi đã tới."
Hắc y nhân,
một người rồi lại thêm một người xuất hiện, đường đi của Nguyên Liệt đều bị tử sĩ ngăn trở, hắn vô cùng nôn nóng, lập tức nhảy vọt lên, kiếm
pháp càng trở nên quỷ dị, liền thấy hàn quang liên tiếp hiện lên. Cùng
lúc đó, Triệu Nguyệt vừa mới giết chết một tên hắc y nhân, thấy thế vội
vàng tới trợ giúp, lại lần nữa bị người ràng buộc ở đây.
Nhìn thế lửa càng lúc càng lớn, lúc đánh nhau Nguyên Liệt lòng nóng như lửa đốt, một khoảnh khắc không lưu ý, vai trái lại bị một kiếm xẹt qua, máu tươi lập tức phun ra, chân của hắn mềm nhũn, trực tiếp quỳ một gối ở trên
mặt đất, mà chung quanh mấy tên hắc y nhân đều vung đao, hướng về trên
người hắn chém xuống, Nguyên Liệt tại thời khắc nguy cấp, ngay tại chỗ
lăn một vòng, đao kiếm đối phương rơi trên mặt đất, toé lửa, thấy tình
cảnh như vậy, trong lòng Lý Vị Ương cũng đi theo nhấc lên. Tình huống
xấu như vậy, bọn họ không thể đều chết ở chỗ này!
Phía bên kia
ánh lửa, giọng Lý Vị Ương truyền ra, vào thời điểm này, nàng vẫn bình
tĩnh như trước, chỉ hơi nôn nóng, lại tựa hồ cũng không vì sinh tử của
mình mà động dung, mà chỉ đơn thuần thúc giục hắn rời khỏi.
"Nguyên Liệt, chàng nhanh đi đi!"
Nguyên Liệt không nói một lời, lần nữa chính tay đâm một người, mắt thấy
khoảng cách với Lý Vị Ương chỉ còn một đoạn, hắn mủi chân một chút, liền gấp gáp bổ nhào qua.
Bóng đen tránh gấp, lại một người đột nhiên xuất hiện, dao găm trong dao chém thẳng vào tử huyệt của Nguyên Liệt,
Nguyên Liệt khó khăn lắm mới tránh khỏi.
Bên trong điện ánh lửa
tận trời, trên đại điện không ngừng có thứ rớt xuống, mắt nhìn thấy nơi
này đã muốn trở thành một mảnh tro tàn. Lửa lớn hừng hực lan rộng, ánh
lửa thậm chí ở bên ngoài đều có thể xa xa nhìn thấy.
Có người nghe tin vội vàng tới, liền trông thấy một màn lửa lớn tận trời.
"Dưỡng Tâm Điện bốc lửa! Nhanh đi cứu hoả!" Rốt cục, có người hô lớn.
Mang người chạy tới, Tĩnh Vương Nguyên Anh nhìn những người mình mang tới
đang cung hắc y nhân chém giết cùng một chỗ, nhìn từ xa, Dưỡng Tâm điện
bốc lên khói đen cuồn cuộn, sắc mặt hắn âm trầm, cũng không còn vẻ tươi
cười như gió xuân của ngày thường.
Thời gian không đợi người, sau một hồi nội điên bị thiêu cháy đến đùng đoàng rung động, bên trong tẩm
cung, Nguyên Cẩm Phong từ từ tỉnh dậy, khi thấy Nguyên Liệt vọt vào tẩm
cung, đang cùng hắc y nhân triền đấu, vốn đôi mắt kia đang vô thần lập
tức trở nên lợi hại, đột nhiên từ trên giường nhảy lên, một phen đẩy Bùi hậu ra, thân hình cực kì nhanh chóng, trong khoảng khắc liền giết chết
mấy tử sỉ đang dây dưa cùng Nguyên Liệt. "Còn không mau đi!" Thấy Nguyên Liệt đang kinh ngạc nhìn chính mình, Nguyên Cẩm Phong quát lạnh.
"Người..."
"Còn sững sờ làm cái gì? Còn không nhanh mang nàng đi!" Đột nhiên đẩy Nguyên Liệt ra, Nguyên Cẩm Phong ra lệnh, "Nơi này có một mật đạo, ngươi cùng
nàng nhanh đi đi!" Nói xong, hắn rất nhanh chóng đè giá đồ cổ bên cạnh
xuống, một mật đạo liền mở ra. Mà lúc này, cột gỗ trên trần không ngừng
rơi xuống, có một dự báo, tòa cung điện này sắp sụp đổ.
"Nhanh đi đi!"
Mắt thấy Nguyên Cẩm Phong không từ bỏ, Nguyên Liệt đột nhiên hiểu được, hắn kêu lên: "Phụ hoàng, không cần!" Muốn bắt lấy đối phương, lại bị đối
phương dùng hết toàn bộ khí lực cuối cùng, đem hắn cùng Lý Vị Ương cùng
đẩy vào mật đạo.
Nguyên Liệt chỉ thấy một lực vô cùng mạnh mẽ đem mình đẩy về phía sau, hắn vô thức duỗi tay, lại chưa kịp bắt lấy đối
phương, cửa mật đạo đã khép lại. Mà cảnh tượng cuối cùng mà hắn nhìn
thấy, là Nguyên Cẩm Phong một thân hoàng bào, đứng ở đó, giống như đang
cười nhẹ một tiếng với mình.
"Liệt nhi, cố gắng sống sót..."
Mãi đến khi không nhìn thấy Nguyên Liệt nữa, kiếm trong tay Nguyên Cẩm
Phong lại không ngừng vung lên, giống như bông hoa nhuốm máu, mở lần
trước ngực mỗi người chung quanh, là một đóa hoa máu, ở trong ánh lửa
lại hiện ra phong thái xinh đẹp. Vết tích vẩn đục uốn lượn ở trên mặt
đất, đó là vết máu khô, chỉ đáng tiếc, hắn dùng hết khí lực giết chết
một tên tử sĩ cuối cùng, rốt cuộc cũng vô lực chống đỡ, toàn thân lung
lay sắp đổ, "Oanh" - một tiếng vang thật lớn, Dưỡng Tâm Điện kịch liệt
lay động, cột nhà trên đỉnh đầu ngã xuống, nện trúng chân trái của hắn,
đè lên người hắn.
Lửa cháy tận trời đã đem tẩm cung này vây lại,
Nguyên Cẩm Phong nóng rực khó cử động, dùng chút khí lực cuối cùng mới
miễn cưỡng bò ra, gian nan di chuyển sang chỗ khác, lúc này Bùi hậu lại
đột nhiên đánh tới, gắt gao chế trụ bờ vai của hắn. Hoàng đế sớm đã vô
lực giãy thoát khỏi ách chế của nàng, cũng dần dần lâm vào mê loạn,
trước mắt hắn mơ hồ, phảng phất xuất hiện thân ảnh nữ nhân mà hắn yêu
thích, Tê Hà đang vẫy tay gọi mình, mà hiện thực, nữ nhân cố chấp kia,
nhất định phải kiên trì kéo hắn cùng nhau đi xuống địa ngục, khiến cho
hắn chấp nhận số phận, nhắm hai mắt lại.
Trong ánh lửa, Bùi hậu
giọng nói dịu dàng, nhấn mạnh rõ từng chữ như ngọc: "Nguyên Cẩm Phong,
thái tử mới là con trai ruột của ngươi cùng kẻ tiện nhân kia."
Hoàng đế đột nhiên mở to hai mắt, không dám tin tưởng, nhìn chòng chọc Bùi hậu.
Bùi hậu tươi cười giống như thiếu nữ, yên tĩnh mà mỹ lệ: "Ngươi chẳng những vắng vẻ đứa bé kia nhiều năm, còn tự tay giết chết nhi tử ngươi yêu
nhất."
"Không! Không! Không thể nào!" Hoàng đế tái người, Nguyên
Liệt cực giống Tê Hà như vậy, như thế nào lại không phải nhi tử bọn hắn!
Bùi hậu cười thần bí, dịu dàng nói: "Đây là cái giá cho sự lừa gạt của
ngươi, còn nhớ được sao, ngươi đã từng nói muốn sống chết chung huyệt,
vĩnh viễn không phụ ta."
Hoàng đế hoảng sợ cùng phẫn nộ nhìn nàng, còn nàng thì cười ha hả.
Lồng ngực hắn quay cuồng, bên ngoài vô số tiếng kêu la, tiếng quát tháo, gào thét, giãy dụa,... Nhao nhao hỗn loạn, tựa hồ đều rời khỏi hắn mà đi
xa... Trong thế giới của hắn, chỉ còn lại nụ cười tuyệt mỹ, thê lương
của đối phương.
Lửa cháy, dần dần đem hai người nuốt hết.
Bên trong lửa cháy hừng hực, tựa hồ có người đang cười thật to, thật dài,
từng tiếng từng tiếng vang lên, giống như tiếng khóc, khiến người nghe
trong lòng phát lạnh.
Tiếng cười bi thương tận xương tủy, đến
cuối cùng tựa hồ còn mang theo sự vui sướng được đền bù như ý nguyện,
dần dần trầm xuống, nhỏ như tơ nhện, cuối cùng chậm rãi chôn vùi trong
biển lửa.
Mà thời đại thuộc về Nguyên Cẩm Phong, cũng đã qua.
Cửa mật đạo sớm đã đóng, tiếng bên ngoài dần dần nhỏ xuống. Lý Vị Ương bị
Nguyên Liệt gắt gao ôm vào trong ngực, những thân ảnh trong ánh lửa kia
dần dần trở nên mơ hồ. Mà lúc này, Lý Vị Ương lại kì lạ không thể thu
hồi suy nghĩ từ trong ngọn lửa hừng hừng khí thế ấy. Tiếng cười thê
lương của Bùi hậu tuy rằng đã biến mất, nhưng nó vẫn quanh quẫn bên tai
nàng, thật lâu cũng chưa từng tiêu biến.
Nguyên Liệt gắt gao ôm
lấy nàng, bởi vì lúc rớt xuống Lý Vị Ương bị vật đập vào chân bị thương, sau khi Nguyên Liệt phát hiện, cẩn thận dè dặt ôm nàng dậy, thân hình
của hắn thoáng có chút không ổn, trên khuôn mặt yêu dị, tuấn mỹ đầy mồ
hôi, mặc dù như thế, cũng vẫn như trước không đem nữ nhân trong tay để
xuống.
Cả đời này, hắn đều sẽ không buông tay.
Sau khi cửa mật đạo đóng kín, bên trong như bị không khí hắc ám cắn nuốt, Nguyên
Liệt từ trên thân mình lấy ra que diêm, mà lúc này Lý Vị Ương cũng đã
hồi phục tinh thần, nàng nhẹ nhàng đẩy Nguyên Liệt, nói: "Thả ta xuống
dưới, để ta tự đi."
Nguyên Liệt nghe vậy cũng không nói chuyện,
chỉ lại yên lặng ôm nàng một hồi, sau đó mới cử động như đang xác định
người trong ngực vô sự hay không. Mà Lý Vị Ương cũng chỉ an tĩnh, để
Nguyên Liệt tùy ý ôm lấy, bất an cùng khẩn trương của hắn, nàng đều nhìn ở trong mắt. Thời gian cứ như vậy chậm rãi đi qua, dài như một thế kỷ,
Nguyên Liệt mới buông ra nàng, bất quá lại vẫn như trước dùng tay dắt
tay của nàng.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, những lời muốn nói cũng không cần phải nói ra, cũng có thể khiến cả hai vô cùng ấm áp.
Nguyên Liệt đem cây đuôc trên vách tường lấy xuống, cầm trong tay, nói
với Lý Vị Ương:
"Chúng ta đi thôi."
Hắn dắt Lý Vị Ương
tiếp tục đi sâu vào trong mật đạo. Mật đạo chẳng hề thẳng tắp, lại còn
quanh co khúc khuỷu giống như mê cung, hai người bọn họ đi một hồi lâu,
mới đến một nơi thoáng đảng, rộng rãi, Nguyên Liệt dùng cây đuốc trong
tay chiếu rọi xung quanh, rồi đỡ Lý Vị Ương ngồi xuống ở chỗ này.
"Không nghĩ đến, hắn sẽ như vậy làm..." Trên khuôn mặt Nguyên Liệt nhiễm lên một vẻ phức tạp.
Lý Vị Ương dùng tay áo chà lau khuôn mặt dính đầy tro của Nguyên Liệt, mà
tay của nàng lại bị Nguyên Liệt cầm thật chặt. Tâm tình của hắn phức
tạp, hắn đối với xuất thân của mình đều không cam chịu, Lý Vị Ương luôn
luôn biết, mà lúc này, nàng có thể cảm nhận được trong lòng hắn đang rất buồn. Nhưng mà, cho dù như vậy hắn cũng không muốn nàng nhìn thấy.
"Hắn không có hối hận... Đi cũng rất an tâm..." Lý Vị Ương dễ dàng cầm tay Nguyên Liệt, chậm rãi nói.
Uh, Nguyên Cẩm Phong lúc đi là cam tâm tình nguyện, bởi vì hắn rốt cục cũng có thể đi gặp người quân trọng nhất trong cuộc đời hắn. Mà Bùi hậu...
Lý Vị Ương hờ hững, sau đó khóe miệng nàng cong lên, sau khi nàng trọng
sinh, lúc nào cũng luôn toan tính, tính toán người khác, lại làm sao
không phải đang toán tính bản thân, nhưng mà nàng cũng có những thứ dễ
dàng phát hiện, lại có những thứ không nhìn ra được.
Kia đó là lòng người! Cho nên nàng không ngờ, Bùi hậu lại muốn cùng hoàng đế đồng quy vu tận.
"Haizz, ta biết!" Nguyên Liệt tựa đầu vào vai nàng, cũng giống như lúc trước.
"Bùi hậu...cũng như ý nguyện!" Nguyên Liệt hờ hững nói.
"Đúng vậy! Nàng cũng như ý nguyện, tuy rằng nàng không có được tình yêu của
bệ hạ, nhưng cuối cùng nàng cũng có thể cùng bệ hạ vĩnh viễn ở cùng một
chỗ..." Lý Vị Ương có chút thổn thức.
Nàng vẫn thường khinh
thường Bùi hậu, nghĩ đến gia tộc Bùi thị sở dĩ rơi đến nông nỗi như hôm
nay, cũng là do một tay Bùi hậu thúc đẩy. Nàng yêu sâu sắc Nguyên Cẩm
Phong như vậy, phần cảm tình này, đã thâm nhập đến trong linh hồn nàng,
càng vì tình yêu nàng đã đánh mất chính mình, lại chính vì yêu sâu đậm,
mới khiến nàng trơ mắt nhìn Nguyên Cẩm Phong dung túng Bùi gia, dung
túng nữ nhi làm xằng làm bậy, mục đích chính là vì quyền lực Bùi gia,
nhưng Bùi hậu lại coi như không thấy; dù cho là gia tộc bởi vì Nguyên
Cẩm Phong dung túng mà đi hướng hủy diệt, nàng cũng không để ý tới.
Tất cả những chuyện này, chỉ là bởi vì nàng yêu một người, mà nam nhân kia
vừa khiến cho nàng vô thượng vinh diệu, lại khiến nàng thương tâm muốn
chết! Thông minh của nàng, tính toán của nàng, mưu lược của nàng, ngoan
độc của nàng, âm lãnh của nàng... Thậm chí tất cả mọi thứ của nàng, đều
là vì hắn mà thôi, cũng chỉ là vì hắn.
Chắc hẳn Bùi hậu đã sớm
đoán được sẽ có cục diện hôm nay, cho nên nàng cũng sớm đã quyết định,
mặc kệ hoàng đế biến thành như thế nào, là điên cũng tốt, chết cũng thế, nàng đều muốn cùng hắn ở cùng một chỗ.
Chỉ vì trong lòng nàng
sớm đã không dung được thứ khác, gia tộc Bùi thị lại ra sao? Giang sơn
xã tắc lại ra sao? Đều thua kém lời nói nhỏ nhẹ, mềm mại của người kia
với mình... Nhưng mà cuối cùng cả đời, Bùi hậu cũng không tình yêu của
Nguyên Cẩm Phong, cho nên dù cho là chết, nàng cũng muốn mang Nguyên Cẩm Phong theo.
Trận lửa này có lẽ là thiêu hủy Dưỡng Tâm Điện, nhưng đã làm tròn nguyện vọng lớn nhất của Bùi hậu!
Chỉ là nguyện vọng của nàng quá mức trầm trọng! Dù là Lý Vị Ương, cũng không thể không rung động.
"Ai nha!" Đang suy nghĩ, đột nhiên Nguyên Liệt bên cạnh như là bị đau, ôm chân ngồi xổm xuống.
"Như thế nào?" Lý Vị Ương sửng sốt, vội qua thăm hỏi.
"Vị Ương, đùi của ta bị thương, rất đau ai da..." Nguyên Liệt đáng thương
tội nghiệp nói, trong đôi mắt thậm chí lộ ra dáng vẻ ủy khuất như một
con cún nhỏ vậy.
"Nhanh cho ta nhìn xem, là bị thương nơi nào." Lý Vị Ương trong lòng chấn động, liền muốn đi xem xét đùi của hắn.
Nguyên Liệt lại không muốn, tránh ra, nhưng miệng vẫn cứ tiếp tục đáng thương
tội nghiệp kêu la: "Không cần! Nàng đừng nhìn, ta cảm thấy chân này hẳn
là bỏ đi, nàng nếu như nhìn, nhất định sẽ đau lòng... Đến lúc đó..."
"..." Lý Vị Ương không nói gì, bởi vì nàng biết Nguyên Liệt khẳng định còn muốn tiếp tục nói hết.
"Đến lúc đó... Vạn nhất nàng cảm thấy áy náy, muốn lấy thân báo đáp vậy xử
lý như thế nào? Ta... Ta tuy rằng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp
khó khăn, nhưng ta khẳng định sẽ nhịn không được mà đáp ứng..." Nguyên
Liệt giương mắt nhìn nàng, trong mắt dường như chỉ có mình nàng.
Con ngươi đen láy, xán lạn ấy, khiến cho Lý Vị Ương thấy giật mình, trước
mắt phảng phất lại hiện ra dáng vẻ cố chấp của hắn ở trong biển lửa,
nhất định không chịu rời đi, người trước mắt này là Nguyên Liệt của
nàng, là người của nàng, trên mặt Lý Vị Ương chậm rãi nổi lên tươi cười
mỹ lệ như gió xuâni, nàng yên lặng nhìn Nguyên Liệt trước mặt, chậm rãi
mở miệng nói: "... Được rồi, vậy chàng cứ chuẩn bị đáp ứng đi."
Nàng biết Nguyên Liệt bị thương là giả bộ, nhưng... Nhưng không cần căng,
đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh, nàng quyết định thuận theo tâm ý của mình, gả cho một nam nhân, gả cho Nguyên Liệt – người chỉ thuộc về
của nàng.
"Nàng... Nàng nói cái gì?" Nguyên Liệt vốn đang cười,
lập tức ngây người, sau đó, kinh hỉ như điên truy vấn: "Vị Ương, nàng
lặp lại lần nữa, nàng vừa rồi nói cái gì? Phải... Là đáp ứng ý của ta
sao? Nàng thực chuẩn bị gả cho ta? Ta không có nghe lầm chứ?"
Lý Vị Ương mỉm cười gật đầu, nói: "Chàng không có nghe lầm."
"Vị Ương..." Không thể dùng lời nói mà hình dung được vui sướng tràn ngập tứ chi bách hài (tay chân cùng trăm xương) của Nguyên Liệt, trái tim đang kịch liệt muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Một
lúc sau hắn mới kịp phản ứng, ôm Lý Vị Ương xoay vòng vòng, "Rất tốt, Vị Ương, nàng là của ta..."
Đại Đô nhìn như bình tĩnh, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủn, cũng đã thay đổi bất ngờ.
Hiện tại đối với ngôi vị hoàng đế, các đại thần cùng phần lớn dân chúng đều
đang suy đoán rốt cuộc là ai sẽ kế nhiệm ngôi vị hoàng đế. Mà tất cả mọi người đều cho rằng, người có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế, không
thể nghi ngờ là Tĩnh Vương Nguyên Anh thực lực mạnh nhất, vì sau lưng
hắn có Quách gia tay nắm binh quyền, cùng với Quách Huệ phi. Mà rất
nhiều đại thần trong triều cũng có chút kiêng kỵ Quách gia, đang trái
cân phải nhắc, người thừa kế ngôi vị hoàng đế tựa hồ đã ngầm quyết định.
Nhưng... Sau khi Bùi Uyên chết, Húc Vương Nguyên Liệt lại phái người tiếp quản
toàn bộ quân đội Bùi gia, hơn nữa lấy lôi đình thủ đoạn giết chết hai
mươi ba tên không chịu phục tòng tướng lãnh,, nhanh chóng khống chế thế
cục. Húc Vương ủng hộ, cũng là mấu chốt ai có thể đăng cơ.
Hôm
sau, Quách phu nhân sáng sớm liền phụng chiếu vào cung. Người Quách gia
tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không có nghĩ sâu, chỉ cho là Quách
Huệ Phi có chút chuyện thân cận muốn nói với Quốc công phu nhân mà thôi.
Bên trong tẩm cung, hàng cung nữ từng người đứng cúi đầu, Quách Huệ Phi
ngồi ở trên sạp mỹ nhân, một thân váy gấm màu trắng, búi tóc chải đầu
thật sự đơn giản, chỉ dùng hai trâm cài đối xúng nhau, cả người nhìn qua thanh lịch dị thường. Hiện tại chính là trong lúc tang lễ của hoàng
đế, ăn mặc trang điểm tự nhiên sẽ khác với ngày thường, Quốc công phu
nhân ngồi ở trên ghế bên cạnh cũng giống như vậy, một thân váy áo xanh
nhạt, trên người không hề phối trang sức.
Không lâu sau, liền có
cung nữ nâng cái khay đi tới đối diện, trên khay có hai tách trà bằng
sứ, bên trong ngâm qua lá trà mới tiến cống năm nay. Cung nữ đem tách
trà từng người để ở bên bàn trà bên cạnh Quách Huệ Phi cùng quốc công
phu nhân, sau đó lui ra.
"Huệ phi nương nương, những ngày gần đây thân thể vẫn mạnh khỏe chứ?" Quách phu nhân quan tâm hỏi han, sắc mặt
Huệ phi so với trước đó vài ngày càng khó nhìn hơn.
"Cũng còn
tốt! Chỉ là bệ hạ băng hà, các chuyện vụn vặt hơi nhiều, cũng phí nhiều
tinh lực!" Quách Huệ phi nói, bất quá đề cập đến hoàng đế, ở trong mắt
nàng vẫn hiện lên một chút u buồn.
Quách phu nhân không nhịn được lặng yên thở dài một tiếng, tiên đế cùng Quách Huệ Phi dù sao cũng là
vợ chồng, bây giờ tiên đế ra đi, nàng làm sao có thể không buồn, bất quá về sau cũng sẽ tốt lên. Có Quách gia ủng hộ, việc Tĩnh Vương kế thừa
đại thống như nước chảy thành sông, ngày sau Quách Huệ Phi sẽ là thái
hậu nương nương.
"Nương nương nén bi thương, bảo trọng phượng thể mới là việc quan trọng!"
"Đây là tất nhiên, kỳ thật ta hôm nay mời đại tẩu vào cung, cũng là có
chuyện muốn thương lượng." Quách Huệ Phi cầm tách trà, mân mê miệng
chén, che lại sự khó xử trong mắt.
Quách phu nhân thu lại thanh sắc, "Không biết là chuyện gì?"
"Đại tẩu cũng biết, Nguyên Anh hắn luôn ái mộ Gia Nhi, chỉ là... Ai, chuyện
trước kia, ta cũng không nhiều lời, đại tẩu, bây giờ sợ rằng hài tử này
còn chưa chết lòng."
Quách phu nhân hơi sững sờ, trong lòng rất bất an.
Quách Huệ Phi ngầm lo âu nói: "Ta biết Gia Nhi đối Nguyên Anh không có ý tứ
này, nhưng tính cách Nguyên Anh... Ta ngăn cản hắn không được bao lâu,
các ngươi phải sớm ra quyết định."
Quách phu nhân đáp, đúng tại lúc này lại có nữ quan vào tới: "Huệ phi nương nương, điện hạ mời ngài uống thuốc."
Quách Huệ Phi sửng sốt, lập tức cười nói: "Bệnh của ta đã tốt nhiều, không cần uống thuốc."
Nhưng nữ quan kia nâng lên chén thuốc vẫn chưa để xuống, lập tức đưa đến trước mặt Quách Huệ Phi.
Sắc mặt Quách Huệ Phi cực kì khó coi, Quách phu nhân nhíu mày, Huệ phi cắn
răng, hoàn toàn uống sạch chén thuốc, nói: "Đi xuống đi!"
Nữ quan lại mỉm cười nói: "Nương nương, Tĩnh Vương điện hạ cho nô tì hầu hạ bên cạnh ngài. Nô tì không dám tự tiện rời khỏi, mong nương nương không
trách móc."
Quách phu nhân ngạc nhiên nhìn một màn này, Quách Huệ Phi thở dài một tiếng. Kế tiếp hai người liền đều chưa nhắc lại chuyện
này, Quách phu nhân lại cùng Quách Huệ Phi tán dóc một hồi về gia đình,
sau đó liền dậy cáo từ hồi phủ.
Xe ngựa Quách phu nhân đi đến của trước Quách phủ, sớm đã có người chờ nàng, Lý Vị Ương ăn mặc một thân
váy dài màu trắng giản dị, bên trên có hoa hải đường màu tím, trên búi
tóc chỉ có một cây trâm Trân Châu, nội liễm mà thanh lịch.
"Mẫu
thân, người đã trở về!" Thấy Quách phu nhân muốn xuống xe, Lý Vị Ương
nhanh chóng đi qua, từ trong tay tỳ nữ tiếp qua tay Quách phu nhân, dìu
đỡ nàng chậm rãi đi xuống.
"Con như thế nào cũng ra bên ngoài,
gió lớn như vậy, như thế nào cũng không khoác thêm áo choàng?" Quách phu nhân sờ lòng bàn tay lạnh băng của nàng, hơi khiển trách nói, nhưng
trong đôi mắt lại tràn đầy sủng nịch.
"Mẫu thân, không có gì đáng ngại, con không thấy lạnh, chúng ta đi vào trước đi." Nói xong, Lý Vị
Ương liền đỡ Quách phu nhân đi vào trong phủ.
Quách Đạo cũng đang ở cửa nghênh đón Quách phu nhân, chẳng qua mẫu thân lúc mới xuống xe,
mặt mày tựa hồ ẩn hàm một dòng lo lắng, nhưng lúc nhìn thấy Lý Vị Ương,
nàng liền thu lại, hắn âm thầm suy đoán chẳng lẽ hôm nay tiến cung gặp
phải chuyện gì không như ý sao?
Quách phu nhân ở trong sân, Lý Vị Ương đem trà hoa cúc đưa tới.
Lược bỏ bã trà, hương hoa cúc trong nháy mắt lan tỏa, Quách phu nhân chỉ
thấy trong lòng ấm áp, hốc mắt hơi có chút đỏ. Nàng không muốn cho nữ
nhi gả đi đến hoàng gia, trong hậu cung này ngươi lừa ta gạt, nàng đã
chứng kiến qua, làm sao có thể để khuê nữ bảo bối này đi đến đó.
"Mẫu thân, người sao vậy? Hôm nay tiến cung, có chuyện gì không hài lòng,
không ngại nói cho nữ nhi nghe một chút..." Lý Vị Ương ngữ khí dịu dàng
hỏi han. Nếu như không phải gặp gỡ chuyện gì, Quách phu nhân sẽ không đa sầu đa cảm như vậy, nàng dù sao cũng đã lớn tuổi, trải qua không ít mưa gió, nghĩ đến nàng hôm nay tiến cung, chuyện này chắc có liên quan đến
mình. Thấp thoáng trong lòng Lý Vị Ương đã có đáp án.
Sở dĩ chắc chắn như vậy, cũng là bởi vì ánh mắt Quách phu nhân nhìn mình so với ngày thường mà nói, ít nhiều có khó xử.
"Mẫu thân không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi bị hơi nước hun vào mắt mà thôi, con chớ kích động!" Quách phu nhân kéo tay Lý Vị
Ương qua, nhẹ nhàng vỗ, nàng không dám lại nhìn vào mắt Gia nhi, sợ
trong lúc lơ đãng tiết lộ cái gì, để nữ nhi cũng bị ưu sầu.
Lúc
Quách phu nhân còn đang trên đường hồi phủ, liền nghĩ hôm nay sự tình mà Quách Huệ Phi đề cập, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định tạm thời không cần
nói cho Gia Nhi, đợi cùng lão gia, và các nhi tử thương lượng trước một
phen rồi sau đó mới quyết định.
"Được rồi, mẫu thân cũng mệt mỏi, muốn nghỉ tạm một hồi, con đi về trước đi!" Quách phu nhân từ ái nói,
trong mắt thổi qua một chút phức tạp, nhưng rất nhanh liền thu lại.
"Dạ." Lý Vị Ương biết điều gật đầu, không nói gì, sau đó cùng Liên Ngẫu ra ngoài.
Lý Vị Ương yên lặng không nói, nhưng trong lòng đang suy nghĩ rất nhiều,
Quách phu nhân có lẽ tự nhận là che dấu thật sự tốt, đáng tiếc từ thời
khắc xuống xe ngựa, ánh mắt đối phương nhìn mình hơi hơi biến hóa liền
đã bị nàng phát hiện ra. Loại ánh mắt níu kéo, buồn bã như thế, nàng
chưa từng nhìn thấy qua...
Trong viện nhỏ của Quách phu nhân, suốt cả đêm đèn đuốc đều sáng trưng, giống như ban ngày.
Bùi hậu đã chết, tất cả gia tộc Bùi thị cũng lần lượt luận tội, Bùi gia xem như triệt để sụp đổ, thời điểm này phải nên vui mừng mới đúng. Chỉ là
lúc này không khí bên trong phòng lại quá trầm mặc, đỉnh đầu mọi người
phảng phất đều có một mảng khói mù to lớn, sắc mặt thâm trầm như nước
lặng.
"Lão gia, chuyện này phải làm sao mới tốt đây?" Quách phu
nhân lo lắng hỏi han, lúc này nàng không còn trấn định như lúc gặp Quách Huệ phi nữa.
"Gia Nhi là thịt trong lòng ta, huống hồ nàng đối
Tĩnh Vương cũng không có tình yêu nam nữ, nếu cường ép nàng gả cho Tĩnh
Vương, chỉ sợ sẽ chậm trễ suốt đời của nàng..." Quách phu nhân nhìn
Quách Tố, chậm rãi nói.
Quách phu nhân không muốn miễn cưỡng
Quách Gia, hơn nữa nàng cũng biết tính cách đứa bé này, nàng muốn Quách
Gia hạnh phúc mà không phải là vì vinh hoa phú quý gì, tuy rằng gả cho
Tĩnh Vương tương lai có thể hoàng hậu, này đối với Quách gia mà nói đều
là vô thượng vinh diệu, nhưng nếu như được vinh diệu này mà dùng hạnh
phúc cả đời của nữ nhi bảo bối để đổi lấy, nàng thà rằng không cần.
Quách Tố tất nhiên cũng rõ ràng ý tứ phu nhân, nhưng tình hình hiện tại, muốn trực tiếp từ chối Tĩnh Vương khẳng định là không được, trong này liên
lụy rất lớn, bọn hắn không thể bỏ qua.
Quách Đạo cũng cau chặt
lông mày, không nói một lời. Hắn đã sớm nhìn ra Nguyên Anh đối Lý Vị
Ương cảm tình rất nhiệt liệt, rất thâm trầm. Nhưng người như Nguyên Anh
không thích hợp với Lý Vị Ương, sau này khi Nguyên Anh đăng cơ làm đế,
bên cạnh tự nhiên sẽ không thiếu các loại nữ tử, càng không cần phải nói đến cảm tình giữa Lý Vị Ương cùng Húc Vương không để người ngoài chen
chân vào, cho nên bất luận ra sao hắn đều phải nghĩ ra biện pháp ngăn
cản chuyện này.
Đôi mày Quách Tố cau chặt, hắn phải suy xét không chỉ là chyện nhân duyên của nữ nhi, còn phải suy xét tất cả lợi ích
vinh nhục của gia tộc Quách thị: "Phu nhân, nàng yên tâm đi, tất cả ta
sẽ xử lý ổn thoả tốt đẹp. Đến thời khắc tất yếu, dù cùng Tĩnh Vương trở
mặt, ta cũng sẽ tôn trọng tâm nguyện Gia Nhi."
Trong khoảng thời gian ngắn, không có người nào nói gì cả.
Hoàng cung.
Nguyên Liệt không có biểu tình nhìn nam tử đang ngồi đối diện mình.
"Nguyên Liệt, ta sẽ không buông tha cho nàng, ngươi vẫn nên trở về đi." Nguyên
Anh một câu nói toạc ra mục đích đối phương đến chỗ này, đối với chuyện
của Lý Vị Ương, hắn sẽ không lui bước.
Nguyên Liệt cười yếu ớt, Nguyên Anh phản ứng như vậy sớm nằm trong dự liệu của hắn.
"Ngươi xem trước cái này một chút rồi hãy nói sau." Nói xong, liền thấy Nguyên Liệt cười hì hì, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, "Đây là di chiếu
do chính Hoàng Thượng tự viết, ngươi muốn biết người được kế thừa ngôi
vị hoàng đế là ai không?"
Di chiếu?
Nguyên Anh híp đôi mắt lại, nhưng hàn quang hiện ra. Vào lúc này, Nguyên Liệt đưa phần di
chiếu này ra, rõ bày là đang uy hiếp mình, hắn không cần nhìn cũng biết
trong chiếu thư này nội dung là gì. Ngón tay trong tay áo dĩ nhiên cuộn
lại, hung hăng nắm thành quả đấm.
Thiên tính vạn tính, thế nhưng tính sai một bước này, không nghĩ đến phụ hoàng còn giữ lại một tay cho Nguyên Liệt.
Phụ hoàng, chúng ta cũng là nhi tử của ngươi, nhưng trong lòng ngươi chỉ có Nguyên Liệt!
"Ngươi biết bản vương đối với ngôi vị hoàng đế trước giờ đều chẳng thèm ngó
tới, ta chỉ muốn làm một cái vương gia nhàn tản, cho nên di chiếu của bệ hạ..., nếu Tĩnh Vương bất nhân, Tần vương cùng Tấn vương điện hạ đều có thể tức vị, đương nhiên... Nếu bọn hắn đều không may mà..., vậy sẽ còn
những dòng dõi hoàng thất khác, tổng sẽ không để ngôi vị này bị treo. Ta đề xuất điều kiện, ngươi nhất định phải cân nhắc một chút, đúng hay
không?" Nguyên Liệt cong môi, lộ ra nụ cười xán lạn khiến Nguyên Anh
nhìn liền tức giận bực bội.
Dùng ngôi vị hoàng đế đổi mỹ nhân, như thế nào cũng xem như là một khoản mua bán thích hợp, Nguyên Anh sẽ không từ chối.
Không đợi đối phương có điều phản ứng, Nguyên Liệt tiếp tục nói: "Chỉ cần
ngươi buông tha cho nàng, di chiếu này liền sẽ trở thành một cái văn
chương rỗng tuếch, vĩnh viễn sẽ không công bố ra ngoài."
"..."
Nguyên Anh lạnh lẽo nhìn chòng chọc tươi cười xán lạn của Nguyên Liệt,
giờ khắc này vẻ mặt của hắn cực kỳ phức tạp, căn bản nhìn không ra đến
tột cùng là đang suy nghĩ gì, chỉ là trầm mặc, không nói tiếng nào.
Thấy thế, Nguyên Liệt đứng dậy, chậm rãi nói: "Hảo hảo châm chước!" Nói xong, xoay người liền đi ra ngoài.
Nguyên Anh vẫn bảo trì tư thế như vừa rồi, nhưng hai tròng mắt lại nhìn chằm
chằm theo bóng lưng Nguyên Liệt đang rời khỏi, thẳng đến nhìn không thấy cũng không dời tầm mắt. Hắn không phải không nghĩ qua nhổ cỏ nhổ tận
gốc, nếu có thể hiện tại liền đem Nguyên Liệt bắt lại, sau đó túm lấy
phần chiếu thư kia, đem hủy diệt tất cả... Không, không thể làm như vậy, Nguyên Anh lại lập tức phủ định ý nghĩ này, người kia là Nguyên Liệt,
nếu không chuẩn bị vẹn toàn, hắn tuyệt đối sẽ không ngông nghênh tới tìm chính mình như vậy...
Nguyên Anh nhíu mi, đem cái bàn trước mắt ném đi, tấu chương án trên ngã nhào trên đất, Nguyên Liệt chết tiệt!
Hôm nay, Tề quốc công phủ nhìn qua cùng ngày xưa cũng không có gì thay đổi, Quách Tố như cũ tại trời chưa sáng liền ra cửa thượng triều, mà lần này Quách phu nhân lại trực tiếp đưa tiễn hắn ra ngoài phủ, vẻ mặt phức tạp kì lạ, mang một loại thấp thỏm bất an.
Trên ngự điện, văn võ bá
quan đều đứng hai bên. Trong tang kỳ Tiên hoàng, mọi việc trong triều
đều do Tĩnh Vương Nguyên Anh tạm thay.
"Tĩnh Vương điện hạ, đây
là chư vị đại thần cùng nhau thượng tấu, mời ngài xem qua!" Trần Cần đem một tấu chương đưa cho Tĩnh Vương.
Tiếp qua tấu chương, Tĩnh
Vương mở ra xem, nhất thời sắc mặt đại biến, đang muốn nói chuyện, lại
thấy Trần Cần đột nhiên vén áo lễ bái trên đất, trong miệng cao giọng
khen:
"Tĩnh Vương điện hạ, nước không thể một ngày không vua!
Dâng sớ chính là chư vị đại thần liên hợp tấu lên, khẩn cầu Tĩnh Vương
lấy quốc sự làm trọng, kế thừa đại thống, như thế có thể yên ổn lòng
dân, tiếp diễn vạn năm xã tắc!"
"Chúng thần khẩn cầu Tĩnh Vương
đăng cơ làm đế!" Trần Cần vừa nói xong, tất cả các thần tử còn lại đều
quỳ mọp trên đất, tuy rằng trong này có một số người chẳng hề tán đồng,
nhưng theo chiều hướng trước mắt, bọn hắn cũng chỉ có thể thuận theo,
trong khoảng thời gian ngắn, cả triều văn võ đại thần đều đã quỳ mọp
trên đất, khẩn cầu Tĩnh Vương kế thừa đại thống.
"Chuyện này..."
Trên mặt Nguyên Anh lộ ra thần sắc khó xử, phảng phất ngay sau đó hắn
liền muốn từ chối. Quần thần thấy thế, lập tức tiếp tục nói: "Điện hạ,
ngôi vị hoàng đế bỏ trống bị mọi người dòm ngó, làm dao động đất nước,
càng khiến các tiểu quốc xung quanh ngấp nghé không thôi, nếu đúng như
vậy, nước ta nguy rồi..."
Có chút lão thần không nhịn được, mắt
rưng rưng, như muốn khóc, thậm chí có người đã khóc ra thành tiếng,
phảng phất cảnh tượng nước mất nhà tan đã xuất hiện.
Nguyên Anh
yên lặng liếc nhìn những đại thần bên dưới, trên mặt biểu tình vô cùng
khó xử, qua nửa ngày, thần sắc của hắn dần an định lại, đôi mắt cũng
càng thêm kiên nghị, liền thấy hắn cao giọng nói: "Nếu như thế, bản
vương quyết định không phụ chư vị đại thần!" Nói xong, hắn xoay người,
từng bước từng bước hướng về ngự điện, phía long ỷ của Hoàng đế, tới
trước long ỷ, lại chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc bén liếc nhìn qua
quần thần bên dưới.
Cảm giác như vậy, hắn đã đợi bấy nhiêu lâu, lâu đến nỗi hắn tựa hồ đã quên mất...
"Chúng thần khấu kiến Hoàng Thượng, nguyện Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn
tuế..." Trong tiếng lễ bái của quần thần, Tĩnh Vương Nguyên Anh chậm rãi ngồi trên vật tượng trưng cho quyền lực đế vương vô hạn của ngôi vị
hoàng đế.
Trên triều bắt đầu luận công ban thưởng, Quách Tố trên
mặt không có bất kỳ biểu tình nào, nhưng trong lòng mơ hồ có chút nôn
nóng, nếu Nguyên Anh hôm nay ban bố ý chỉ để Quách Gia gả cho hắn, bọn
hắn cũng chỉ có thể kháng chỉ không tuân!
"Tề quốc công!" Nguyên Anh kêu, cũng đem Quách Tố gọi quay về hiện thực.
"Thần ở đây!" Quách Tố từ trong hàng ngũ đứng dậy.
"Lần này Tề quốc công phủ hiệp trợ trẫm trừ khử phản quân, không thể bỏ qua
công lao, ngươi muốn trẫm thưởng tứ cái gì?" Nguyên Anh chứa đầy ý cười
hỏi han.
Quách Tố trong lòng hơi hơi chấn động, nhưng biểu tình
trên mặt vẫn không thay đổi, "Thần không dám kể công, chỉ cố hết lòng
hết sức, tiếp tục nguyện trung thành bệ hạ!"
Quách Tố dĩ nhiên là thân phận Tề quốc công, muốn tăng phẩm cấp cũng không biết tăng như thế nào, hơn nữa vì an nguy của Quách gia, không kể công là lựa chọn chính
xác, Nguyên Anh tựa như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Quách Tố, sau đó
phong thưởng cho từng người Quách gia. Nhưng mà, ý chỉ ban xong, lại
không nghe thấy một câu nào nói về Quách Gia, càng miễn bàn muốn nàng gả cho Nguyên Anh. Quách Tố trong lòng kinh ngạc không thôi, nhưng trên
mặt lại dị thường trấn định.
Nguyên Anh vì sao nhẹ nhàng buông tha nàng như vậy? Này căn bản không như cá tính của hắn!
Sau khi tan triều, xe ngựa của Quách Tố chạy không dừng về Tề quốc công
phủ, Quách phu nhân vội vàng bước xuống bậc thang nghênh đón. Quách Tố
mới vén màn xe lên, liền nghe đến tiếng Quách phu nhân: "Lão gia, như
thế nào?"
"Phu nhân, yên tâm đi, không có chuyện gì cả!" Quách Tố kéo tay của nàng qua, an ủi nói.
Trên mặt Quách phu nhân xuất hiện ra cuồng hỉ.
"Đúng nha, trời trong..." Luôn chờ đến khi phụ mẫu vào trong, Quách Đạo mới
ngẩng đầu, nhìn chân trời không có bóng mây, nhẹ giọng nói.
Tuy
rằng không có người khác nghe được Quách Đạo lầm bầm lầu bầu, nhưng lòng của hắn dần dần buông lỏng, cuộc sống tương lai, nhất định sẽ không lại cực kỳ nguy hiểm như vậy...
Mười năm sau
Bên trong sân hậu viên Húc Vương phủ, hương vị trà Hương Di tràn ngập trong không trung.
Lý Vị Ương ngồi thẳng ở trước bàn, trên mặt mang ý cười, thần sắc trong
con mắt có sự buông lỏng chưa bao giờ thấy, trên bàn trước người nàng
đặt một bộ trà cụ, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng tự tại cầm lấy ấm nước, hơi
nghiêng thân ấm, liền có một dòng nước lóng lánh trong sáng đi đến trong tách trà.
Mà ở bên cạnh nàng, một tên nam tử xinh đẹp dị thường
đang ngồi, hắn một tay chống đầu, con ngươi màu hổ phách cuốn hút mà
thâm trầm đang nhìn Lý Vị Ương không hề chớp mắt, khóe miệng ngầm cười
yếu ớt làm cho người khác tâm túy đê mê.
"Như thế nào, nhìn mấy
năm nay, còn chưa đủ sao?" Lý Vị Ương đem chén trà ướp hoa Bích Ngọc
Liên chuyển đến trước mặt nam tử, từ đầu đến cuối, nàng đều mang tươi
cười.
Nguyên Liệt cầm tay nàng muốn rụt lại, nhẹ nhàng xoa nắn,
trên mặt mang tươi cười dịu dàng, "Cho dù nhìn cả một đời... Cũng nhìn
không đủ." Đôi mắt tinh lượng không chút che dấu sự luyến ái của mình,
Lý Vị Ương rút hai cái cũng không rút được tay ra ngoài, khuôn mặt trắng ngần hơi đỏ lên. Không biết có phải sau khi thành thân, trình độ yêu
nghiệt của đối phương càng ngày càng lớn hay không, mỗi lần hắn dùng
chiêu thức này, Lý Vị Ương đều cảm thấy sức chống cự của mình không lớn
bằng lúc trước, nhất là lúc đối phương cười cong cả mắt, nàng mỗi một
lần đều sẽ nhịn không được đỏ mặt, nhưng hắn còn lấy thế làm vui vẻ, mỗi khi vậy đều trêu đùa nàng, khiến nàng tức không được, cáu cũng không
được.
Ý cười nơi khóe miệng Nguyên Liệt càng sâu, lại còn không
chịu buông tha nàng, lừa đến trước người, ở bên tai nàng thấp giọng cười nói: "Vị Ương... Chúng ta lại muốn đứa bé đi?" Lý Vị Ương nghe thế,
liền muốn đẩy ra hắn chạy trốn, lại bị hắn dễ dàng bắt được, hơi thở mờ
ám, ngay giữa lúc bọn họ đang...chuẩn bị... lại có người xuất hiện.
"Mẫu thân, mẫu thân! Đệ đệ cướp kẹo hoa quế đường của con! Ô..." Thân ảnh bé nhỏ từ bên ngoài xông tới nhanh như gió, trực tiếp nhào vào trong ngực
Lý Vị Ương, sau lưng nàng còn có một đứa bé trai, hắn cũng chạy đến bên
cạnh Lý Vị Ương, giữ chặt ống tay áo của nàng, khuôn mặt dễ thương vừa
nhấc, nói: "Mẫu thân, tỉ tỉ ăn rất nhiều đường, cho nên con mới không
cho tỉ tỉ ăn, con không có bắt nạt nàng!"
Bọn hắn xuất hiện,
khiến khóe miệng Nguyên Liệt co giật, không thể không nỗ lực ngồi trở
lại nguyên vị, thấy trong mắt bọn hắn chỉ có mẫu thân mà không có phụ
thân, càng cảm thấy tủi thân.
Còn không chờ được hắn nói chuyện,
lại có một người thở hồng hộc đi vào, nhìn người nọ mặt mày cùng Lý Vị
Ương có ba phần tương tự, không phải người khác, chính là đệ đệ Lý Vị
Ương - Lý Mẫn Chi. Bây giờ Lý Mẫn Chi vóc người bắt đầu lớn lên, khuôn
mặt trẻ con cũng trở nên tuấn tú, đôi mắt bồ câu đặc biệt có thần, luôn
giảo hoạt trốn ánh sáng, hắn một phen nắm hai cái mặt tiểu oa nhi: "Phồn Hoa, Như Nguyệt, hai người các ngươi lại tới nháo phải hay không? Ngứa
da rồi?!"
Phồn Hoa tại trên mặt Lý Mẫn Chi "Chụt chụt..." hôn một cái, đầu tựa vào cần cổ đối phương, trên dưới ma sát: "Tiểu cữu, tha
thứ cho con đi!"
Như Nguyệt hoàn toàn không giống tự giác như
tiểu nam hài, học tất cả sự vô lại của cha nhà mình, làm bộ làm tịch
chớp chớp mắt, hình như thực muốn ủy khuất đến rơi lệ: "Tiểu cữu, thả
con đi, ta rốt cuộc không hồ nháo nữa!"
Lý Mẫn Chi cười hắc hắc:
"Đừng giả bộ, các ngươi hai người đều thích giả nai như vậy!" Nói xong,
xách hai cái tiểu oa nhi đi ra ngoài, tiểu oa nhi giãy dụa, vũ động cánh tay bé nhỏ của mình tỏ vẻ kháng nghị!
Nhìn ba người bọn hắn lại bắt đầu náo loạn, trên mặt Lý Vị Ương không khỏi tự chủ lộ ra tươi cười.
Vốn còn có chút buồn bực, Nguyên Liệt nhìn thấy một màn này, cũng cảm thấy
mềm nhũn, đi qua cùng nàng sóng vai đứng chung một chỗ.
"Đang nghĩ cái gì?" Hắn thấp giọng hỏi.
Nàng lúc này mới thu hồi suy nghĩ, thấp giọng cười: "Ừ, đang nghĩ chàng..." Cùng đám hài tử.
"Thật sao?"
"Thật." Nàng đáp lại nói.
Ấm áp vô cùng, bỗng nhiên từ đầu ngón tay truyền tới, không cần nhìn cũng
biết, bàn tay to của hắn đã bao trùm tay của nàng, bọn hắn mười ngón tay đan xen, trong lòng không có khoảng cách.
"Nhất sinh nhất thế nhất song nhân" (Một đời, một kiếp, một đôi ta), Nguyên Liệt đã từng hứa hẹn với nàng như vậy, bây giờ hắn cũng đích xác làm được. Mười năm không tính là dài, nhưng đối với bọn hắn mà nói,
mười năm này có vô số chuyện to chuyện nhỏ, còn thai nghén hài tử bọn
hắn, thời gian cũng tuyệt đối không tính là ngắn.
Nàng bây giờ
cùng hắn rất hạnh phúc, tương lai không xa, bọn hắn có lẽ sẽ giống như
những cặp vợ chồng tầm thường dậy lên tranh chấp, có lẽ bọn hắn còn sẽ
lớn tiếng với nhau, nhưng đã từng trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn hắn càng sẽ trân quý, sẽ không dễ dàng buông tha cho cảm tình này.
"Ngũ ca còn đang bốn phía chạy trốn sao... Đều đã mười năm, hắn vẫn trốn
tránh Tử Khâm như vậy." Lý Vị Ương nhìn thoáng qua thư nhà trên bàn,
than thở.
Nguyên Liệt khinh thường nói: "Hắn tránh không khỏi lòng bàn tay Vương Tử Khâm."
Lý Vị Ương cười: "Đúng nha, Tử Khâm nói qua, dù dùng đan dược, canh gọi hồn, cũng nhất định sẽ trói hắn mang về thành thân."
Nguyên Liệt liền lắc đầu: "Thật là nữ sát tinh đáng sợ."
Lịch sử Việt Tây, một trang mới đã mở ra, lịch sử thuộc về Nguyên Cẩm Phong
đã sớm qua, mọi người tựa hồ cũng đã quên đi vị Việt Tây hoàng đế này.
Tĩnh Vương Nguyên Anh đăng cơ khoảng nửa nằm liền đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, cái
chết của hắn chết đối với vương triều ảnh hưởng không lớn, Húc Vương
cùng Tần vương đều phù trợ Tấn vương tính tình ôn hòa đăng cơ, rất nhanh yên ổn thế cục, mà tân quân nho nhã ôn hòa, rộng lượng ung dung, chậm
rãi chăm sóc, làm yên ổn mọi người.
Lý Vị Ương nhẹ giọng thăm
hỏi: "Nguyên Anh hắn..."Tĩnh Vương thân thể khoẻ mạnh, lại không dễ dàng mới được hoàn thành tâm nguyện, như thế nào lại đột nhiên chết bất đắc
kỳ tử...
"Ai bảo hắn muốn phái người tới trộm di chiếu, đây là
gây tội thì phải chịu tội..." Nguyên Liệt duỗi cái lưng mệt mỏi, mỉm
cười mà nói: "Đúng rồi, ta còn muốn viết tấu chương, xin nghỉ nửa năm,
mang nàng đi Liêu châu nhìn thuyền rồng..."
Lý Vị Ương không khỏi cười lên, ngửa đầu nhìn thoáng qua sắc trời, nhắc nhở: "Nghe nói Vân
Châu bánh lòng đỏ trứng mềm ăn rất tốt."
Nguyên Liệt kéo nàng,
nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, cánh tay từng khúc buộc chặt, khóe miệng
nhếch lên, tươi cười say lòng người: "Vậy thì xin một năm."
( hết trọn bộ)
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Biên tập: sao không có động phòng Hoa Chúc a!
Tiểu Tần: (⊙⊙)... loại này văn phong sắc bén, động phòng Hoa Chúc là khinh nhờn...
Biên tập: số phậnBùi hậu cuối cùng rất tốt!
Tiểu Tần: (╯□╰) Bùi hậu này là người kiêu hùng, nhất định phải sinh vĩ đại, chết quang vinh!
Biên tập: ngươi thiệt là...a.a.a.a!
Mặc kệ nói thế nào, Bùi hậu một đời kiêu hùng, ta thích nhất nữ phụ, nàng
nhất định phải chết vinh quang như vậy! Bao gồm cái chết của Tĩnh Vương, vấn đềnghi nan, khách mời, kết cục của người khác, phiên ngoại gặp!