Ngoài chiến trường khoảng ngàn dặm, Thác Bạt Ngọc lần nữa tập kết đại quân quyết định chiếm lấy cửa thành, lệnh
cho binh lính phân làm ba đường, một đường tấn công vào cửa chính, hai
đường từ cửa hông tiến công. Hắn biết rõ trong thành thủ quân không đủ,
hành động lần này chính là muốn khiến bọn hắn trước sau đều khó khăn.
Quan trọng nhất là, Khang Lan Đức đưa tới một thứ vũ khí bí mật, có công dụng công phá cửa thành.
Vương Cung đứng ở trên cổng thành, từ
trên cao nhìn xuống đại quân đang tập kết của mình, cau mày lại. Bây giờ trong tay hắn tổng cộng có bốn mươi vạn quân, cùng với trăm vạn đại
quân của Thác Bạt Ngọc mà nói thật sự là như muối bỏ biển. Nếu khai
chiến, chỉ sợ không có biện pháp bảo vệ thành trì này. Hắn nhìn thoáng
qua Nguyên Liệt bên cạnh, khom người nói: "Húc Vương điện hạ, kế sách
hiện giờ, ta chỉ có thể đi trước sắp xếp cho ngài rời khỏi."
Nguyên Liệt nhếch mày, nhìn đối phương cười như không cười mà nói: "Vương đại
tướng quân, trong mắt ngươi ta là người thấy nguy hiểm liền chạy trốn
đầu tiên sao?"
Vương Cung nhẹ nhàng cười: "Húc Vương điện hạ thân phận cao quý, việc này bệ hạ đã có mật chỉ, bất luận ra sao đều phải để điện hạ bình an trở về, cho nên lão thần cho dù có chết cũng nhất định
phải bảo hộ điện hạ an toàn, xin điện hạ không cần khó xử thần."
Nguyên Liệt cười lạnh một tiếng: "Không cần quản hắn nói cái gì, ta sẽ không
rời khỏi đây, nếu muốn đi ta đã sớm đi, làm gì phải chờ đến đại quân của Thác Bạt Ngọc tiếp cận đây?"
Vương Quỳnh bên cạnh cũng nhíu mày, hắn khó hiểu nói: "Lúc trước vì chuyện lương thảo, Thác Bạt Ngọc rõ
ràng đã nhận lấy trọng thương, chỉ vài ngày không thể tập hợp lại, nhưng vì sao hắn có thể nhanh chóng tụ tập đến hơn trăm vạn đại quân tới công thành đây?"
Nguyên Liệt khẽ mỉm cười, nói: "Đây là bởi vì có
người ngầm truyền lại tin tức, hơn nữa ủng hộ hắn mọi phương diện, cho
nên hắn mới có thể quay lại trong thời gian ngắn như vậy."
Vương Cung nhìn Nguyên Liệt một cái, nghi ngờ nói: "Húc Vương điện hạ, ý người là.... Đại Chu đang bí mật duy trì hắn?"
Nguyên Liệt lắc đầu: "Đại Chu cách xa nơi này ngàn dặm xa, ngay cả bọn hắn
muốn ủng hộ Thác Bạt Ngọc, bất quá cũng chỉ là lên tiếng ủng hộ mà thôi, làm sao có thể dành sự ủng hộ to lớn như vậy? Cho nên người có thể duy
trì Thác Bạt Ngọc đang ở trong nước chúng ta!"
Vương Cung lắp bắp kinh hãi, hắn thấp giọng nói: "Vậy theo điện hạ, bây giờ chúng ta phải làm gì cho đúng đây?"
Nguyên Liệt thu lại tươi cười, nghiêm túc nói: "Nếu Đại tướng quân chịu tin tưởng ta, vậy cho ta cơ hội chỉ huy toàn cục."
Vương Cung lắp bắp kinh hãi, theo ý hắn trận chiến này thật sự là lấy ít đối
nhiều, thực lực khác xa nhau, nếu thường ngày hắn còn có thể phản
kháng..., nhưng trong thành nhiều dân chúng như vậy, lỡ như có bất kỳ sơ xuất... Nếu như bản thân ở chỗ này như lão ngựa mất móng, sẽ trở thành
trò cười khắp thiên hạ, còn Húc Vương Nguyên Liệt thì khác. Nếu như
Nguyên Liệt chủ động gánh vác chỉ huy trận chiến này, bất luận sai lầm
ra sao, đứng mũi chịu sào đều là Húc Vương điện hạ, hắn là người bệ hạ
coi trọng nhất, ngay cả phạm sai lầm cũng sẽ không nghiêm khắc xử phạt,
mà mình thì lại khác. Nhưng mình là chủ soái chân chính, hiện tại nhượng vị có cảm giác thoái thác chức trách. Nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt của hắn biến đổi do dự.
Nguyên Liệt sớm đã nhìn thấu tâm tư người này,
cười lạnh, liền nói ngay: "Vương Tướng quân, mời ngươi tự mình trấn thủ
cửa nam. Triệu Nam, ngươi mang năm trăm tên cao thủ tiến đến hiệp trợ.
Đại tướng quân, ngươi mang người trấn thủ cửa bắc, về phần phía trong
thì giao cho ta đi. Hai vị, ta lo lắng chính là mấy vạn dân chúng, cho
dù còn lại một binh một chân, tuyệt đối không thể cho người khác vào
thành!"
Vương Cung dĩ nhiên không thể phản đối, hắn biết Thác Bạt Ngọc hôm nay không thể không chiếm lĩnh thành trì này, mà Nguyên Liệt
cũng đã ngầm tập hợp thủ hạ cao thủ. Quân sư cùng tướng lãnh bên cạnh
thấy chủ soái Vương Cung đối với vị Vương gia tuổi trẻ này nói gì nghe
nấy, ngữ khí cung kính, mọi người trong lòng cũng tràn đầy bất an cùng
nghi ngờ. Theo bọn hắn thấy, Húc Vương Nguyên Liệt tuy rằng rất mưu trí, nhưng tuổi quá trẻ, hắn có thể chịu nổi gánh nặng của trận chiến này
sao?
"Vương gia, lần này Thác Bạt Ngọc đã lệnh người chế tạo ra
chiến xa bọc giáp ngàn cân, có câu "công vô bất khắc, chiến vô bất
thắng" (không có tiến công nào không được, không có trận chiến nào không thắng), xin Vương gia không nên lơ là thiếu cảnh giác." Vương Quỳnh nhắc nhở.
Nguyên Liệt mỉm cười: "Ta đã rõ, chúng ta đi lên cổng thành."
Khói thuốc súng tràn ngập, phía trên cổng thành pháo đạn bắn tứ phía. Có một chiếc pháo vừa bắn trúng chiến xa của Thác Bạt Ngọc, các pháo thủ nhất
thời hoan hô nhảy nhót. Nhưng đợi khi sương khói tiêu tán, chiến xa bọc
giáp lại tiếp tục chậm rãi đi tới, pháo công kích chỉ làm rớt một mảng
của áo giáp mà thôi.
Nguyên Liệt nheo mắt, lần này Thác Bạt ngọc
sử dụng chiến xa bọc giáp xem ra giống như một con cự hạm, quả thật so
với tưởng tưởng của hắn còn dầy và kiên cố hơn rất nhiều, cho nên ngay
cả pháo đài cũng không có cách nào đánh bại nó. Tất cả đại pháo khai
hỏa, tiếng vang ầm ầm, nhưng chiến xa bọc giáp kia sau khi trúng đạn
cũng đang không ngừng đi tới phía trước, pháo công kích chỉ trì hoãn nó
trong nháy mắt, thấy vậy, mọi người trên thành đều trầm mặc. Đối phương
từ chỗ nào có thể làm ra cái thứ quỷ quái này, chiếu theo tốc độ này,
chưa đến một canh giờ bọn hắn sẽ có thể công phá cổng thành!
Nguyên Liệt trầm tư một chút, chỉ huy pháo thủ nói: "Tập trung tất cả đại hỏa
pháo chỉ nhắm ngay một chiến xa bọc giáp!" Mọi người đang đem tất cả
họng pháo ngắm trúng cùng một chiến xa, ra lệnh: "Khai hỏa!"
Oanh, oanh, oanh, oanh liên tiếp bốn tiếng, rốt cục chiến xa kia vang lên một tiếng thật lớn sau đó ầm ầm ngã xuống đất. Bởi vì ngắm được cực kỳ tinh chuẩn, tuy rằng bốn hỏa đạn không có biện pháp triệt để đục lỗ lớp giáp kia, nhưng bởi vì nhắm ngay một cái điểm tiến công, hợp lực làm nó bị
nghiên đổ xuống đất. Thác Bạt Ngọc thiết kế, chế tạo chiến xa bọc giáp
này quá to lớn, đúng là lợi khí để công thành, nhưng một khi bị lật ngã
sẽ không thể đứng lại được. Hơn nữa lúc nó ngã xuống, trong nháy mắt đã
đè chết vô số binh lính.
Thượng tướng cùng binh lính ở cửa thành
nhìn thấy cảnh này, không khỏi hoan hô nhảy nhót, đáng tiếc mấy lần kế
tiếp đều không thành công, hơn mười chiến xa to lớn kia đang chuyển
động, tuy rằng chậm rãi, nhưng từ từ cũng đã tới gần cổng thành, đại
pháo do khoảng cách quá gần thật sự khó mà uy hiếp được nó. Nguyên Liệt
nắm thời cơ cho pháo thủ ngừng công kích, chỉ toàn lực ứng phó nhắm ngay những chiến xa ở trốn tránh tại cự vật sau đó Đại Lịch binh lính.
Một tiếng ầm vang, chiến xa bọc giáp giống như một ngọn núi, lấy thế của vạn quân đánh lên cửa thành.
Cổng thành rung chuyển, phảng phất như long trời lở đất, tất cả mọi người
trên thành đều lảo đảo xiêu vẹo, khó mà dừng chân, may mà Vương Cung
kinh nghiệm phong phú, sớm đã mệnh người dùng chì, nước, đá lớn không
ngừng gia cố tường thành, cho nên mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được va chạm liên hoàn này. Nhưng còn không đợi bọn lính từ trên mặt đất đứng
lên, chiến xa bọc giáp đã ken két để xích sắt xuống, xích sắt cùng với
dây cáp câu lên tường thành, nhất thời vô số binh lính trèo lên, mua may đao kiếm không ngừng.
Cho dù tình thế vô cùng nguy hiểm, nhưng
sắc mặt Nguyên Liệt lại trước sau như một, lạnh lùng, trầm ổn, phảng
phất giống như một khối nham thạch cứng rắn không thể dao động. Tất cả
binh lính nhìn thấy tướng lãnh trấn định, tự nhiên cũng không có ý trốn
chạy, dần dần từ kinh hoảng bất an từ từ bình phục lại, bọn hắn hỗ trợ
lẫn nhau, tổ chức tự động phòng ngự. Hộ vệ Nguyên Liệt mang tới đều là
võ công cao cường, huấn luyện nghiêm chỉnh, có thể lấy một chống trăm.
Mọi người phấn đấu quên mình chống cự tấn công của quân địch, không lùi
bước, tình hình chiến đấu càng lúc càng mãnh liệt. Công thủ song phương, đánh giáp lá cà, ấu đả lẫn nhau, không ít người kêu lên thảm thiết rồi
ngã xuống, càng ngày càng nhiều người thuận theo xích sắt bò lên, hai
bên đều rất ương ngạnh, chưa đến hai canh giờ, đã có tính bằng đơn vị
hàng nghìn binh lính phơi thây nơi sa trường.
Nguyên Liệt biết
thời cơ tốt nhất đã đến, ánh mắt ngưng trọng, lạnh giọng phân phó: "Đem
thứ đã chuẩn bị mang ra cho bọn hắn đi!"
Nghe mệnh lệnh của
Nguyên Liệt, vô số binh lính đem tới từng thùng dầu đang sôi trào sớm đã chuẩn bị đổ xuống xích sắt. Xích sắt gặp phải dầu nóng, trong nháy mắt
truyền nhiệt xuống, tất cả các binh lính đang cố gắng leo lên, da thịt
lập tức dán chặt tại xích sắt, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang
lên, nhất thời cả cổng thành phảng phất một mùi thịt khét.
Vô số
binh lính Đại Lịch kêu gào thảm thiết, từ trên xích sắt ngã xuống, dầu
đã nóng, mà không biết trong đó lại trộn lẫn thứ gì, thậm chí còn có tác dụng ăn mòn, đem các xích sắt kiên cố kia từng chút từng chút ăn mòn,
cuối cùng rơi thành từng khúc. Binh lính Đại Lịch không dám tin tưởng,
hoàng đế tỉ mỉ thiết kế kiến tạo chiến xa bọc giáp lại không thể chịu
nổi một kích như thế. Người Đại Lịch luôn lấy vũ khí bí mật này dùng để
công thành, không ngờ Việt Tây sớm đã có chuẩn bị, lại dùng phương pháp
đơn giản như thế phá công kích của bọn hắn. Rốt cuộc trong dầu sôi kia
có thứ gì, làm sao có thể làm cho xích sắt rớt xuống từng đoạn như thế?!
Giờ phút này, Thác Bạt Ngọc lên ngựa tự mình dẫn tới Ngự Lâm quân lên chiến trường trợ oai. Cuộc chiến hôm nay thập phần nguy hiểm, quân đội Đại
Lịch khí thế như dời núi lấp biển, không tiếc đại giới, liều chết công
thành. Tuy rằng hành động của Nguyên Liệt làm sĩ khí binh lính đối
phương bị suy sụp, nhưng dưới loại tình huống này, Thác Bạt ngọc đột
nhiên xuất hiện trên chiến trường, bính lính Đại Lịch nguyên bản đã mất
đi dũng khí cùng ý chí chiến đấu, trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ hẳn
lên.
Nguyên Liệt nhìn thoáng qua binh lính đang vây quanh Thác
Bạt Ngọc, nheo mắt, nín thở, nói với người bên cạnh: "Đưa cung tên cho
ta!"
Binh lính lập tức dâng lên Trường Cung, Nguyên Liệt kéo tên, để ba mũi tên nhọn song song nhắm ngay thân ảnh Thác Bạt Ngọc mà bắn,
nghe thấy mũi tên lao đi như sấm, gào thét thê lương, làm thành ba đường thượng trung hạ, Thác Bạt Ngọc chỉ nghe thấy tiếng xé gió, mà mũi tên
nhọn kia đã sắp tới gần, thế như chẻ tre, không thể đỡ. Hắn chẳng hề
kích động, tay nâng kiếm chém tới "xoát xoát xoát" liên tiếp, chém đứt
cả ba mũi tên, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn lên phía trên cổng
thành.
Nguyên Liệt tươi cười ấm áp, trong thiên quân vạn mã, hắn
mặt mũi tuấn mỹ xem ra thập phần bình tĩnh. Nguyên Liệt khẽ mỉm cười,
tiện tay vứt cung tên, nói: "Loại này rất nhẹ, đổi loại khác."
Bọn lính lắp bắp kinh hãi, mà lúc này Triệu Nam đã lệnh người làm ra Xuyên Vân tiễn đưa tới cho Nguyên Liệt.
Hắn một phen kéo Xuyên Vân tiễn, cười ha hả: "Này mới thuận tay!" Nói xong, hắn giương cung, một tên khí thế hung mãnh, sức gánh thiên quân, trực
tiếp hướng tới Thác Bạt Ngọc. Thác Bạt Ngọc sớm có chuẩn bị, cố ý dùng
tấm chắn, nhưng hắn trăm triệu cũng không ngờ đối phương khí lực vô cùng lớn, mũi tên xuyên thấu tấm chắn, cả người hắn từ trên ngựa văng xuống
đất, cơ hồ bị một mũi tên xuyên ngực đâm thật sâu đính trên mặt đất.
Tướng lãnh cùng binh trên cổng thành phấn chấn không thôi, tiếng hoan hô sóng sau cao hơn sóng trước. Tướng lãnh Đại Lịch lập tức nâng Thác Bạt Ngọc
dậy, thấy hắn thương thế trầm trọng, hai mắt nhắm nghiền, vội vàng dùng
tay bịt miệng vết thương để cầm máu, lại gọi quân y nâng xuống cứu chữa.
Mà Nguyên Liệt đang mặc một thân chiến khôi, mặt mũi tuấn mỹ ngưng trọng
trang nghiêm, thân thể vô cùng tráng kiện, hiện ra một loại uy vũ cùng
khí thế của bậc bá vương, áo choàng màu đen phía sau tung bay theo gió,
càng làm tăng thêm uy phong lẫm liệt, oai hùng bất phàm. Vừa rồi hắn bắn ra mũi tên kia, xuyên vân phá nguyệt, đối với tất cả mọi người mà nói
đều là một loại rung động, càng miễn bàn hắn còn đem hoàng đế Đại Lịch
bắn trọng thương tại chỗ.
Quân y vừa mới đem Thác Bạt Ngọc đỡ
xuống dưới, hắn lại đột nhiên tỉnh lại, đẩy đối phương ra, lạnh lùng
quát: "Ai cho ngươi đem trẫm đỡ xuống?"
Quân y vội vàng quỳ rạp xuống đất, nói: "Bệ hạ ngài bị trọng thương, nhất định phải dưỡng thương."
Thác Bạt Ngọc lạnh giọng nói: "Đâu có quân chủ ngự giá thân chinh nào lại
không ở chiến trường!" Hắn quay lại nhìn thoáng qua người trên thành,
dùng mu bàn tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, cưỡng ép áp chế khí huyết quay cuồng, hắn khổ cực tìm cách lâu như vậy, mắt nhìn thấy công thành
thắng lợi ở ngay trước mắt, chỉ cần xuyên phá được phòng tuyến này, hắn
liền có khả năng đả đảo Hoàng Long. Khiến tên hoàng đế Việt Tây kia phải trả giá thê thảm! Đến lúc đó hắn có thể đề xuất yêu cầu của mình với
Việt Tây. Từ đầu tới cuối, ngoài dã tâm bên ngoài, hắn muốn bất quá là
Lý Vị Ương mà thôi!
Nữ nhân kia lừa gạt hắn lâu như vậy, hắn chỉ
muốn đem nàng trở về, hỏi nàng một câu: Nàng còn nhớ được ta sao? Hắn
phải tràn đầy oán hận với Lý Vị Ương, đúng, hắn oán hận nàng! Oán hận
đến tận xương tủy, ngày ngày đêm đêm khó mà quên được, tâm tâm niệm niệm muốn chứng minh cho nàng thấy, không có nàng phù trợ Thác Bạt Ngọc hắn
vẫn có thể đứng trên mọi người, trở thành người đứng đầu vạn dân trong
thiên hạ! Hắn muốn đối phương thừa nhận, lúc trước bỏ rơi hắn là do nàng không có tuệ nhãn, là tổn thất của nàng! Hắn vốn cho rằng Nguyên Liệt
rất dễ đối phó, dù sao trong tay hắn có tình báo của Bùi hậu cho hắn,
lại có vô số ưu thế, nhưng hắn trăm triệu cũng không nghĩ đến liên tiếp
hai trận đều thua bởi Nguyên Liệt. Lần này ngay cả bản thân còn bị trọng thương như thế, nhưng Nguyên Liệt mới là người Lý Vị Ương lựa chọn...
Mùi vị phức tạp đó, chỉ có hắn mới hiểu.
Chiến trường thay đổi
trong nháy mắt, không cho hắn thời gian để suy nghĩ. Hắn đang định tập
hợp lại đi công thành, lại nghe phía sau đột nhiên có người bẩm báo: "Bệ hạ không tốt rồi! Đại doanh của chúng ta bất ngờ bị người ta đánh lén."
Nguyên lai lúc Thác Bạt Ngọc đem tất cả lực lượng chú ý tập trung để công
thành, quân doanh phía sau trống rỗng, Việt Tây lại phái ra một đám kỵ
binh vô thanh vô tức từ sau đột nhiên lao ra, n nhanh chóng đâm vào trận địa của địch, thế như chẻ tre. Những người này không hiếu chiến, cũng
không cùng liều mạng đánh giết, chỉ ý vào sức ngựa, nơi nơi phóng hỏa,
ánh lửa đỏ rực cắt qua hoàng hôn ảm đạm, nơi phát hỏa chính là nơi dự
trữ số quân lương cuối cùng của hắn.
Thác Bạt Ngọc rốt cục cũng
hiểu bản thân đã bị mắc lừa, khó trách Nguyên Liệt chẳng hề nóng lòng
phá chiến xa bọc giáp của hắn, mà muốn chờ hắn tự thân đi tới chiến
trận, sau đó mới làm như vậy, thì ra tất cả đều là lừa dối, điệu hổ ly
sơn. Nguyên Liệt trước tiên thành công hấp dẫn toàn bộ chú ý của bọn
hắn, sau đó lại lệnh người sớm mai phục đánh lén đại doanh của hắn.
Thác Bạt Ngọc vẫn cho rằng chính mình văn thao võ lược, không gì không giỏi. Những năm gần đây tuy rằng không lên chiến trường, nhưng tuyệt đối cũng không phải là người dễ bị gạt gẫm, nhưng cục diện ngày hôm nay lại
khiến hắn không thể không chấn kinh, hắn nắm thời cơ: "Lập tức trở về
chủ doanh, toàn quân lui lại!"
Hò hét chậm rãi dừng lại, các chiến xa bọc giáp to lớn cũng lui về phía sau.
Nguyên Liệt nhìn quân đội Đại Lịch rời đi, trên mặt chậm rãi hiện ra một tia
cười lạnh. Trông cậy vào tin tức của Bùi Hoài Trinh, giống như là uống
rượu độc để giải khát. Thác Bạt Ngọc, ngươi cũng nên nhận lấy giáo huấn, thế giới này không phải ngươi nghĩ đi ngang liền có thể đi ngang.
Thác Bạt Ngọc lần này tổn thất thảm trọng, chẳng những không chiếm được nửa
điểm ưu đãi, trái lại mất đi quân doanh cùng số lương thảo còn sót lại.
Hắn che lồng ngực, nhìn thoáng qua người đang đứng trên cổng thành, hình như muốn đem đối phương mãi mãi nguyền rủa.Nguyên Liệt vẫn đứng ngạo
nghễ tại cổng thành, tòa thành trì biến thành bố cảnh của hắn, khiến hắn giống như thần tiên trên trời. Các binh lính nhìn nhau, đột nhiên có
người hò hét: "Chúng ta thắng!" Lúc này mọi người mới ý thức được bọn
hắn đã đánh đuổi cường địch xâm lược, giành thắng lợi, phía trên cổng
thành nhất thời bùng nổ tiếng hoan hô rền vang như sấm. Các tướng lĩnh
từng người đều đang đi về hướng Nguyên Liệt, trên mặt mỗi người đều đỏ
bừng, trong mắt là ánh lửa như đang thiêu đốt kịch liệt, nhiệt tình,
sùng bái.
Mà lúc này, Thác Bạt Ngọc chạy về quân doanh, bản thân hắn bị trọng thương, tình huống thập phần nguy cấp.
Phích Đình luôn canh giữ ở bên giường hắn, nhìn Thác Bạt Ngọc nặng trĩu lâm
vào mê man. Khuôn mặt của hắn bởi vì mất máu mà có vẻ mười phần tái
nhợt, vô cùng tang thương, mỏi mệt, Phích Đình nhìn thấy, lòng đau như
cắt.
Quân y đã đem mũi tên nhổ ra, trên miệng vết thương của hắn đắp thật dày thuốc mỡ cầm máu.
Phích Đình đem thuốc mỡ kia nhẹ nhàng xoa ra hai bên, nhìn thấy miệng vết
thương dữ tợn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Thác Bạt Ngọc
thương thế trầm trọng như thế, lại còn nhớ mãi không quên người kia,
thậm chí ngay cả nằm mơ đều kêu cái tên đó, Phích Đình nhịn không được
muốn tự hỏi rốt cuộc nàng có điểm nào không bằng Lý Vị Ương? Vì sao cho
tới bây giờ, Thác Bạt Ngọc vẫn không quên được người đó. Phích Đình ra
khỏi quân trướng, đối với người bên ngoài, hạ lệnh: "Bệ hạ có mệnh, lập
tức lui binh trở về."
Các tướng lãnh bên ngoài đều ngơ ngác nhìn nhau.
Phích Đình lớn tiếng nói: "Ta là hoàng hậu tôn sư, chẳng lẽ ngay cả mệnh lệnh của ta các ngươi đều không nghe sao?"
Lúc này phía sau nàng truyền tới âm thanh lạnh như băng: "Hoàng hậu ngươi không có quyền ra lệnh!"
Phích Đình đột nhiên xoay người sang chỗ khác, nén lại nước mắt, nói: "Bệ hạ, thân thể của người còn chưa tốt, vì sao..."
Nàng còn chưa nói hết, đã nghe thấy Thác Bạt Ngọc nghiêm nghị nói: "Đem tiện nhân này trói lại cho ta!"
Phích Đình không dám tin: "Bệ hạ, người đây là muốn làm gì?"
Thác Bạt Ngọc lạnh lùng nói: "Ngươi còn không biết ngượng hỏi ta làm cái gì? Mấy ngày trước, ngươi truyền một mật tín đến Đại Đô, rốt cuộc là truyền cho ai?"
Sắc mặt Phích Đình lập tức trở nên trắng bệch.
Thác Bạt Ngọc tiếp tục nói hết: "Bên ngoài mật tín kia, ngươi còn truyền tin cho Húc Vương, nói cho hắn ta chuẩn bị chiến xa bọc giáp muốn công
thành. Ngươi nói cho trẫm, ngươi là hoàng hậu của trẫm, là quốc mẫu của
Đại Lịch, vì sao muốn phản bội trẫm, phản bội quốc gia?"
Phích
Đình rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống như mưa, thê
lương nói: "Bệ hạ, ta làm tất cả đều là vì nghĩ cho người, ta chỉ không
hi vọng cuộc chiến tranh này lại tiếp tục kéo dài."
Kỳ thật Phích Đình suy nghĩ cực kỳ đơn giản, nàng cho rằng Thác Bạt Ngọc bị cản trở
nhất định sẽ đình chỉ tiến công, cùng nàng trở về nước, nhưng nàng trăm
triệu cũng không ngờ nhất cử nhất động của mình đều bị hắn tra ra được.
Phích Đình cũng không phải vì an nguy của mình mà lo lắng, nàng lo lắng nhất
chính là Thác Bạt Ngọc. Nàng quỳ ở trước mặt đối phương, giữ chặt áo
choàng của hắn, nói: "Bệ hạ, xem như thần thiếp cầu xin ngài, cùng ta
trở về đi! Cho dù người thắng trong trận chiến này, Lý Vị Ương cũng sẽ
không trở lại bên cạnh người. Người vì sao lại chỉ vì nàng mà khiến vạn
dân bất an đây?!"
Lời của nàng còn chưa nói hết, khuôn mặt đã hung hăng nhận một bạt tai.
Thác Bạt Ngọc lạnh lùng nói: "Các ngươi không nghe thấy trẫm nói gì sao? Đem tiện nhân này áp giải xuống, nghiêm khắc trông giữ, không cho phép nàng liên hệ với bên ngoài!" Thác Bạt Ngọc ném Phích Đình xuống đất, xoay
người trở về quân trướng.
Phích Đình ngã nhào trên đất, cuối cùng bị hộ vệ mang đi.
Ở Đại Đô, Lý Vị Ương nhìn qua tin tức, khẽ nở nụ cười.
Triệu Nguyệt nói: "Tiểu thư, có chuyện gì cao hứng sao?"
Lý Vị Ương nói: "Nguyên Liệt đã đánh thắng quân đội của Thác Bạt Ngọc, ta nghĩ trận chiến này rất nhanh sẽ kết thúc."
Triệu Nguyệt trên mặt cũng lộ vẻ vui thích: "Vậy thì tốt quá tiểu thư!"
Lý Vị Ương gật đầu nói: "Nguyên Liệt ở trong thư là nói như vậy. Chỉ là ta không ngờ Phích Đình có tác dụng lớn như thees, càng không ngờ nàng lại giúp chúng ta." Nàng nghĩ nghĩ lại lắc đầu nói: "Không, nàng không phải giúp chúng ta, nàng chỉ hi vọng chiến tranh sớm kết thúc một chút, cũng hi vọng Thác Bạt Ngọc không cần Bùi hậu trợ giúp, trở thành quân cờ của đối phương."
Triệu Nguyệt khẽ gật đầu, ánh mắt ngưng trọng, nói: "Tiểu thư, bây giờ Doanh Sở đã trở lại bên cạnh Bùi hậu, chúng ta muốn
động đến hắn cũng không dễ dàng như vậy."
Lý Vị Ương suy nghĩ, mới nhẹ giọng hỏi han: "Nghe nói Tần vương điện hạ bệnh ngayf càng nghiêm trọng?"
Triệu Nguyệt chần chờ nói: "Tin tức là nói như vậy. Đã đổi rất nhiều thái y,
ngay cả thái tử điện hạ cũng tự mình ân cần thăm hỏi, nhưng vẫn không
thấy khởi sắc."
Lý Vị Ương mỉm cười: "Tần vương thân thể luôn rất tốt, bây giờ lại bệnh nặng tại giường, mục đích chính chỉ vì tránh né
trận tai hoạ này, ngươi không nhìn thấy Tấn vương cũng đóng cửa không ra khỏi phủ sao?"
Triệu Nguyệt lắc đầu: "Nô tì không hiểu được tâm
tư của hai vị vương gia này, Tần vương điện hạ vì sao phải đi nhờ vả
hoàng hậu, chuyện này đối với hắn lại có lợi ích gì?"
Lý Vị Ương
nhẹ nhàng nói: "Hắn chẳng qua là cỏ mọc đầu tường mà thôi, đã nghĩ muốn
mò thêm một chút ưu đãi, nhưng lại không dám dùng hết toàn lực, đáng
tiếc mười vạn cấm quân của Chu gia bây giờ cũng không có tác dụng gì
lớn."
Triệu Nguyệt có chút lo lắng: "Hiện tại cũng chỉ còn lại
Quách gia cùng Bùi thị tranh giành. Tiểu thư, quyết định kế tiếp làm như thế nào?"
Lý Vị Ương nâng mắt, ánh mắt lạnh như băng, sắc như
đao, làm Triệu Nguyệt giật nảy mình, hô hấp cũng bị kiềm hãm, nhưng chỉ
trong khoảnh khắc liền biến mất, Lý Vị Ương thu lại lệ khí trong ánh
mắt, bỗng nhiên lại cười, nụ cười như ngàn hoa nở rộ, làm lòng người cảm thấy yếu mềm. Nàng khẽ nói: "Cái này... Ta vẫn còn đang suy nghĩ."
Triệu Nguyệt vừa muốn truy vấn, liền nhìn thấy Quách Đạo bước vào, khẽ mỉm
cười, nói: "Muội muội, lại ở chỗ này nghĩ ra chủ ý gì đây?"
Lý Vị Ương liếc mắt nhìn hắn, yếu ớt nói: "Tin tức biên ải đại thắng rất
nhanh sẽ truyền đến Đại Đô. Dựa theo lệ thường... Bệ hạ sẽ muốn đi tế
thiên."
Quách Đạo cau mày: "Nhưng gần đây bệ hạ thân thể không khỏe, chắc hẳn thái tử sẽ thay hắn xử lý."
Lý Vị Ương cười: "Đúng vậy, dưới tình huống bình thường đều làm như vậy."
Tim Quách Đạo đập mạnh, nói: "Muội hỏi như vậy, có phải lại có cao kiến gì hay không?"
Lý Vị Ương từ tốn nói: "Chúng ta luôn nghĩ cách động thủ với Doanh Sở,
nhưng bây giờ, không ngại suy nghĩ kĩ lại một chút, làm sao mới có thể
đả kích Bùi hậu nhất đây?."
Quách Đạo trầm tư trong giây lát:
"Muốn đả kích Bùi hậu, mục tiêu đầu tiên chính là thái tử. Chỉ cần hắn
phạm sai lầm, Bùi hậu nhất định sẽ bảo vệ hắn, chúng ta có thể dùng điều này áp chế đối phương đi vào khuôn khổ, nếu Bùi hậu quyết định bỏ tốt
bảo vệ xe. Hừ! Vậy thì dựa theo tính tình của thái tử, chỉ sợ cũng sẽ bị táp ngược lại. Cứ như vậy, chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiều khí lực."
Lý Vị Ương đứng dậy, khẽ cười nói: "Đã như thế, chúng ta
nên sớm hành động, bố trí sắp xếp mọi thứ đợi thái tử đưa lên cửa tới."
Lý Vị Ương dự liệu quả không sai, xế chiều hôm đó tin tức biên ải đại
thắng đã truyền đến hoàng cung, thánh tâm cực kỳ vui mừng, đồng thời
thái tử cũng dựa theo lệ thường thay thế hoàng đế bái yết thái miếu. Tại ngày này, trong thành vô cùng náo nhiệt, mấy ngàn dân chúng đứng ở bên
đường đợi nhìn thái tử xuất hiện, hơn nữa cá tính thái tử xưa nay thích
khoe khoang, một đường đều là nghi trượng chỉnh tề, hoa hoè đầy đường,
có vẻ long trọng khí phái.
Thái tử ngồi trên con ngựa cao to,
trong tai nghe đến tiếng hoan hô vang dội của dân chúng, lúc trong lòng
đang âm thầm đắc ý, bỗng nhiên nghe thấy trong đám người có người la
lớn: "Thái tử điện hạ uy nghi hàng vạn hàng nghìn, là Chân Long Thiên
Tử!"
Nghe xong câu nói này, liền có vô số dân chúng đi theo hô to: "Chân Long Thiên Tử! Chân Long Thiên Tử!"
Nguyên bản thái tử thiên tuế biến thành Chân Long Thiên Tử, hai cái này hoàn
toàn bất đồng, thái tử biến sắc, thầm kêu không tốt! Hắn vội vàng hét
lên với hộ vệ: "Kêu bọn hắn không được hồ ngôn loạn ngữ!"
Hộ vệ
đương nhiên cũng hiểu rõ ở trước công chúng mà nói ra như vậy là phạm kị húy, nếu truyền đến tai hoàng đế thì còn gì nữa, vội vàng phân phó
người đi điều tra, nhưng cả mấy ngàn dân chúng, nhiều người nhiều miệng, lại có ai biết tiếng đầu tiên là do ai nói. Ngay cả bắt lấy được người
đó, cũng không ngăn được miệng lưỡi thế gian. Một tiếng tiếp một tiếng,
tiếng hô Chân Long Thiên Tử càng lúc càng lớn, càng lúc càng trải rộng,
cho nên ai ai cũng hô bốn chữ "Chân Long Thiên Tử".
Tiếng như sét đánh, trái lại khiến cho thái tử mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.