Do sáng sớm ngày thứ hai sẽ phải vào cung, Quách phu nhân quyết định đưa Lí Vị Ương đến cửa tiệm Long Hưng Ký xa hoa bậc nhất ở Đại Đô để đặt
may hơn ba mươi bộ xiêm y tơ lụa. Tuy thời hạn ngắn, nhưng Quách phủ bỏ
ra rất nhiều bạc hơn nữa còn là khách hàng lớn không thể đắc tội cho nên người làm ở Long Hưng Ký không dám chậm trễ, nhanh chóng tìm kiếm nhân
tài thêu hoa. Huy động năm mươi sự phụ giỏi nữ hồng nhất ngày đêm đẩy
nhanh tốc độ, cuối cùng mới hoàn thành trước ngày vào cung. Những bộ
xiêm y này tinh xảo vô cùng, thời điểm mở rương, trong phòng tràn ngập
ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Tuy đã sớm có chuẩn bị, Lí Vị
Ương cũng không khỏi phát hoảng: "Mẫu thân, không cần nhiều như vậy."
Lúc vừa đến Quách phủ, Quách phu nhân đã nói nàng ăn mặc không ổn, mang
cho nàng vô vàn xiêm y kiều diễm. Lí Vị Ương khi đó muốn từ chối nhưng
Quách Trừng lại nói với nàng, quần áo này đều là do Quách phu nhân chuẩn bị suốt nhiều năm qua, bao nhiêu đây chỉ như muối bỏ biển, bởi vì hàng
năm Quách phu nhân đều đặt làm quần áo cho "Quách Gia", ba tuổi, năm
tuổi, mười tuổi, mười lăm tuổi. Mỗi năm đều làm cho đến năm 18 tuổi, đều dựa vào kiểu dáng cùng màu sắc mà các tiểu thư trong thành ưa chuộng
hàng năm.
Sau này, Quách phu nhân dựa theo dáng người của nàng
sửa lại những bộ xiêm y may trong 2 năm gần đây rồi sai người đem sắp
xếp gọn gàng. Hơn nữa còn chuẩn bị riêng cho nàng 7, 8 chiếc rương đựng
đồ bằng gỗ lim, bên trong mỗi rương đều chứa hơn hai mươi món đồ được
làm bằng da, giáp miên, lông thú đều có đủ. Cho nên lần tiến cung này,
Quách phu nhân không cần suy nghĩ nhiều, phân phó người làm xiêm y thật
sự khiến Lí Vị Ương sợ hãi.
"Ai nói không cần? Con không thấy các tiểu thư ngoài kia luôn so sánh với nhau xem ai xinh đẹp hơn à? Nữ nhi
Quách gia chúng ta có thể thua bọn họ sao? Hừ, không thể để mất mặt."
Quách phu nhân nghĩ đến cái lỗ mũi chỉ thiên của thiên kim Bùi gia lần
trước, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Lí Vị Ương bật cười: "Bọn họ là bọn họ, nữ nhi là nữ nhi, so đo với bọn họ làm gì?"
Quách phu nhân không cho là đúng: "Nữ nhi của ta nếu bị hạ thấp, ta ăn cơm sẽ không vô!" Nói xong, bà cầm một bộ xiêm y màu hồng ướm lên trên người
Lí Vị Ương chỉnh tới chỉnh lui, Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, trầm mặc một hồi, màu sắc này, kiểu dáng này rất hoa lệ. Nàng từ nhỏ đến lớn, cũng
chưa từng ăn mặc diễm lệ như vậy.
"Đẹp không đẹp không, hiện tại
nữ nhi nhà ai cũng đều ăn mặc thế này, vừa xinh đẹp lại cao quý, nhìn xa giống như một đóa hoa nhỏ thổi đến." Quách phu nhân thấy nàng nhíu mày, lập tức đoán được tâm tư của nàng, cười nói.
Lí Vị Ương bất đắc
dĩ, đành nghe lời của bà thay bộ xiêm y này, nhìn thế nào cũng thấy cực
kì nổi bật, Quách phu nhân không để ý, mặc thêm cho nàng một lớp áo lụa
mỏng gần như trong suốt, miệng lại nói: "Đây là màu sắc ta thích nhất,
đáng tiếc đã lớn tuổi không thể mặc được. Một tiểu cô nương muốn mặc
cũng mặc không vừa, con mặc mới là vừa vặn phù hợp, lại trẻ trung xinh
đẹp không quá lố." Đại khái trong mắt người làm mẹ, nữ nhi của mình là
xinh đẹp nhất, nhưng Lí Vị Ương cảm thấy không quen, dù tươi cười vẫn có chút cứng ngắc.
Quách phu nhân che miệng cười: "Con ngồi xuống đi."
Lí Vị Ương có chút không hiểu, vẫn bị kéo ngồi xuống. Quách phu nhân gỡ
rối mái tóc nàng, vuốt ve mái tóc dài, thở dài: "Xem này, mái tóc dài
thật mềm mại... Nhưng lại không biết trang điểm, ngay cả trâm lưu ly
cũng không chịu cài".
Triệu Nguyệt cùng vài nha đầu khác ở một
bên che miệng cười rộ lên, Lí Vị Ương thở dài, Quách phu nhân mỗi ngày
đều oán trách mấy lần, nàng đã quen thuộc rồi.
Quách phu nhân
giúp nàng búi tóc một lần nữa, quan sát trái phải một lát, mới ôn nhu
nói: "Lúc vào cung, con đừng sợ, cứ đi theo ta là được rồi."
"Vâng." Lí Vị Ương trả lời.
"Huệ Phi nương nương rất hòa ái, không cần lo lắng, chúng ta không sống
trong cung nếu gặp ai cũng không cần quan tâm, chỉ cần hành lễ rồi đi."
Quách phu nhân nói.
Lí Vị Ương thở dài, ba ngày qua, Quách phu
nhân đã lặp lại lặp lại những lời này đến mười lần, cũng không biết là
ai khẩn trương hơn ai. Rõ ràng là sợ bản thân không hiểu lễ nghi cung
đình, vào cung sẽ bị người chê cười. Tâm sự của người làm mẹ là như vậy. Trong lòng nàng dịu đi, khẩu khí cũng ấm áp ba phần: "Mẫu thân, nữ nhi
đã hiểu rõ, con sẽ không gây chuyện phiền phức cho Huệ Phi nương nương,
người không cần lo lắng."
"Mẫu thân đương nhiên không phải sợ con gây chuyện, con thế nào, mẫu thân có thể không biết sao? Ta chỉ lo
lắng, có một số người sẽ nhân cơ hội làm phiền con!" Quách phu nhân nhìn con gái qua tấm gương đồng, trong đôi mắt đẹp xuất hiện tia lo lắng bất an.
"Mẫu thân nói là Bùi Hoàng Hậu?" Lí Vị Ương nhìn đối phương, có điều thắc mắc.
Quách phu nhân lắc đầu, nói: "Hài tử ngốc, sự tình lần trước Quách gia cùng
Lâm An công chúa trở mặt, Bùi Hoàng Hậu hiển nhiên là biết, nhưng vẫn
không hề phản ứng. Vì thế ta có vài điểm lo lắng."
Quách phu nhân lắc đầu, nói: "Đối với lão bà kia, ta cũng không dám nói biết
rõ, nhưng nhiều năm như vậy, từ xưa đến giờ, Bùi gia cùng Quách gia cũng không tính là hòa thuận, lúc nào cũng phải đề phòng. Bà ta lòng dạ hẹp
hòi, trừng mắt tất báo, âm hiểm ngoan độc, bề ngoài xinh đẹp như hồ ly,
bên trong lại là tâm địa sài lang"
Lí Vị Ương nở nụ cười, dựa
theo bề ngoài An Quốc công chúa, Lâm An công chúa và thái tử, thậm chí
là dung mạo Bùi Bảo Nhi, đều có thể đoán ra tướng mạo Bùi Hoàng Hậu.
Nghe nói bà ta và bọn họ rất giống, cũng là một người mỹ mạo hiếm có.
Nàng mỉm cười nói: "Mẫu thân, Bùi Hậu có thể ở trong cung tranh đấu gay
gắt bảo toàn ngôi vị hoàng hậu, dĩ nhiên không là kẻ đầu đường xó chợ"
Nàng tiếp lời Quách phu nhân.
"Trên đời này ai mà không như thế,
cô cô con Huệ Phi nương nương không thông minh sao? Nhiều năm như vậy,
nguyên tắc làm người của ta, chuyện không đáng thì không nên lưu tâm,
mọi việc đều để lại cho người khác một đường, Bùi Hoàng Hậu thông minh
cơ trí, thật sự là đáng sợ." Quách phu nhân thở dài lắc đầu, nói, "Bùi
gia quyền thế ngập trời, đưa nữ nhi vào cung rồi lại chỉ có thể giúp bà
ta ngồi lên vị trí hoàng hậu nhưng không thể đường đường chính chính
giúp bà ta bảo vệ hậu vị. Hơn nữa hậu cung mỹ nhân giai lệ nhiều không
đếm xuể, cho dù có mỹ mạo tuyệt sắc cũng có một ngày bị vứt bỏ. Cho nên
Bùi Hậu tuy rằng xinh đẹp nhưng trước giờ vẫn không dựa vào mỹ mạo để
tồn tại, bà ta chính là dựa vào tâm địa sâu không lường được của bản
thân cùng những thủ đoạn độc ác."
Lí Vị Ương nhìn Quách phu nhân
dáng vẻ sợ hãi, nghĩ ngợi, lại hỏi một việc khác: "Mẫu thân, lúc trước
con mất tích... Người chưa kể lại tình hình lúc đó với con."
Quách phu nhân nghe nàng hỏi, trong mắt biểu lộ một tia lạnh như băng, tức
giận nói: "Không, ta không nói là vì sợ con kinh hãi. Năm đó, Hạc Thành
Vương gia làm phản, phụ thân con lĩnh quân đi bình định. Đêm đó, Lưu phủ cách chúng ta không xa đột nhiên cháy, rối loạn một hồi, đám loạn quân
kia liền tiến vào. Khi đó toàn bộ trong phủ đều rất hỗn loạn, mẫu thân
luôn cho rằng vú nuôi cùng hộ vệ đều ở bên cạnh con, cho nên đã đi tìm
tổ mẫu con trước, đợi đến hộ vệ Quách gia tru giết phản đảng, mẫu thân
vội vã mang người trở về mới biết vú nuôi đã chết thảm, nữ nhi cũng
không rõ tung tích..."
Lí Vị Ương gật đầu, nói: "Nghe nói đợt phản loạn kia gây ảnh hưởng đến không ít đến các đại thế gia."
Quách phu nhân sửng sốt, lập tức buông ánh mắt xuống: "Đúng vậy, các đại thế
gia ít nhiều đều có tổn thất, bao gồm nhà mẹ đẻ của Bùi Hoàng Hậu chết
không ít người. Lúc trước phản loạn xảy ra thật là khó hiểu, đúng lúc
phụ thân con dẫn quân đội ra ngoài, trong kinh thành lại có người trấn
thủ, làm sao một đám loạn quân có thể đột nhiên chạy đến, nhóm người này lại làm sao có thể chạy đến Quách gia? Nếu không có chúng ta phát hiện
kịp thời, sợ là một nhà đều nằm xuống cùng Lưu phủ. Sự việc này chúng ta luôn điều tra nhưng các gia nhân lúc trước đều đã chết, không có gì làm chứng cứ."
"Chết không ít người Bùi gia? Là những người nào?" Lí Vị Ương chất vấn Quách phu nhân từng chữ, tựa hồ cảm thấy hứng thú với
chuyện này.
Quách phu nhân gật đầu: "Là bốn huynh đệ của phụ thân Bùi hậu – Bùi Tu – cùng ba nguyên lão Bùi gia."
Chuyện bí mật này e rằng người bình thường khó mà biết được, Lí Vị Ương nghe
đến đó liền nhìn vài nha đầu chung quanh liếc mắt một cái, Quách phu
nhân nhìn thấy ánh mắt liền biết ý tứ nàng, cười nói: "Mẫu thân tuyệt
đối sẽ không để người khả nghi ở bên cạnh con, yên tâm đi."
Quách phu nhân hiền hoà, lại không phải người ngốc, hơn nữa rất trân trọng Lí Vị Ương, tất nhiên sẽ lựa chọn người đáng tin cậy ở bên cạnh nàng. Đây
cũng là nguyên nhân vừa nãy bà nói chuyện không cố kỵ gì cả. Quách gia
quyền quý, ắt sẽ có biện pháp quản giáo nghiêm ngặt, tính mạng người
thân của đám nô tài đều ở trên tay chủ tử, cho dù có người lấy đao kề cổ đe dọa, bọn họ vì bảo vệ tính mạng người thân thì cũng biết cái gì có
thể nói, cái gì không thể tiết lộ.
Lí Vị Ương đương nhiên hiểu rõ điểm này, nàng là người thập phần cẩn thận, không dễ dàng tin tưởng
người khác, nhưng nghe Quách phu nhân nói, liền gật đầu, tiếp tục hỏi:
"Bùi Tu và những người này có quan hệ như thế nào?"
Quách phu
nhân không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy, trên mặt tươi cười pha chút
kinh ngạc: "Quan hệ như thế nào sao? Bảy người bị chết vừa vặn đều là
người thân cùng trưởng bối của Bùi Tu, quan hệ là..." Bà nghĩ đến đây,
đột nhiên im lặng, lập tức trong đầu chợt lóe một tia suy nghĩ. "Không,
không đúng, quan hệ giữa bọn họ không tốt!"
Bùi Tu ỷ vào quân
công hiển hách trở nên cường ngạnh, vì bài trừ những kẻ đối nghịch nên
hắn thiết kế một loạt án oan. Vụ án oan uổng nhất năm đó liên quan đến
Hình bộ thượng thư Sùng Thiên, tham tán đại thần Vương Lân, hắn thêu dệt tội danh cho bọn họ, khiến họ tán gia bại sản. Không chỉ như vậy, hắn
còn thao túng nhà tù, dụng hình quá nghiêm khắc, mọi người vừa hận vừa
sợ, thập phần kinh hãi. Sau này, hắn lại có công nâng đỡ hoàng thượng
đăng cơ, nữ nhi lại làm hoàng hậu, trong khoảng thời gian ngắn đã trở
nên nổi bật vô cùng. Hắn gây thù hằn rất nhiều nhưng ngại quyền thế Bùi
gia cùng bản thân hắn quân công hiển hách, tất cả mọi người không có
cách nào giải quyết.
Cứ như thế, Bùi gia lúc đó bị chia làm hai
phái, một phái ủng hộ Bùi Tu do Bùi Hoàng Hậu là nữ nhi thân sinh của
hắn nên lẽ dĩ nhiên hắn được mọi người ủng hộ. Đối lập với phái này là
do đệ đệ của Bùi Tu – Bùi Minh – cầm đầu, hợp tác với không ít thế lực
phản đối Bùi gia. Bởi vì Bùi Tu là người bá đạo kiêu ngạo, gây thù hằn
nhiều, sau này người Bùi gia cơ hồ đều theo phe Bùi Minh. Mà Bùi Minh và Bùi Tu là huynh đệ cùng mẹ, vốn nên cùng chung tôn vinh, mà Bùi Tu lại
đối đãi hắn như nô bộc, khiến hắn sinh tâm thù hận, dần dần nổi lên tâm
tư phản kháng.
Lí Vị Ương nghe đến đó, tự nhiên nở nụ cười: "Cho
nên, tuy rằng ngày đó người chết là người thân của Bùi Tu, nhưng bọn họ
chẳng những không phải người ủng hộ Bùi Tu, mà ngược lại còn là địch
nhân."
"Suy đoán này thực ra cũng không đúng." Quách phu nhân lắc đầu, "Trừ Bùi Minh thì trong số những người bị chết còn có ba đệ đệ
khác của Bùi Tu là Bùi Khang, Bùi Kinh, Bùi Chập, cùng với ba trưởng
lão... Bọn họ luôn giữ lập trường trung lập, nếu Bùi Tu thật sự bày ra
thế trận phản loạn, chỉ cần trừ khử Bùi Minh, vì sao đại khai sát giới
với những người khác?"
Lí Vị Ương ánh mắt chuyển lạnh, nói: "Nếu như có hành vi bất chính, có thể giấu tai mắt người khác sao?"
Quách phu nhân nháy mắt kinh ngạc: "Ý của con là chẳng lẽ vì để bản thân
thoát khỏi hiềm nghi, mà giết chết người nhà Bùi gia? Đây không phải là
súc sinh sao."
Quách gia có được ngày hôm nay, tất cả là nhờ vào
công lao cùng trí tuệ của cả một thế hệ. Đầu tiên là Tề Quốc Công, tính
cách vô cùng chính trực, mặc dù ở bên ngoài đối phó kẻ địch cũng sẽ dùng một ít thủ đoạn, nhưng với người nhà đều là toàn tâm toàn ý. Có thể
nói, người nhà Quách gia là vì bảo vệ bản thân cùng người thân mà tồn
tại, mặc dù vinh quang gia tộc cùng địa vị quyền thế quan trọng nhưng
nếu vì mục đích đó mà không từ thủ đoạn thật khiến cho Quách phu nhân
không thể lý giải.
Thực ra, nếu vinh quang gia tộc không thể bảo
vệ thân nhân thì nó tồn tại có nghĩa lý gì đâu? Nhưng lúc trước Lí Tiêu
Nhiên lại hoàn toàn lẫn lộn, thật là buồn cười.
Lí Vị Ương nhìn
khuôn mặt Quách phu nhân trắng nõn ôn nhu, trong lòng thở dài một hơi.
Nếu nàng dự liệu không sai, trận phản loạn kia là do Bùi Hậu gây nên,
mượn cơ hội trừ khử những kẻ uy hiếp phụ thân, đả kích mạnh mẽ đến các
đại thế gia. Bùi gia vẻ ngoài không chỉ tổn thất một mình Bùi Minh... Cứ như vậy, không ai hoài nghi chủ mưu sau lưng là Bùi Hậu, bởi vì phụ
thân bà cũng tổn thất một vài người... Bùi Minh ý đồ đoạt quyền không
phải là ngày một ngày hai, nhưng Bùi Hậu vẫn ẩn nhẫn, bình tĩnh dùng cơ
trí từng bước một thiết kế đại cục, đem kẻ thù một lần tru sát, đoạt lại quyền lợi làm chủ dòng họ Bùi thị. Có thể xuống tay với thúc thúc, Bùi
Hậu thật là ngoan độc .
Quách phu nhân thấy Lí Vị Ương xuất thần, liền ôn nhu nói: "Kỳ thực phụ thân con cũng có hoài nghi giống con,
chẳng qua không có chứng cớ. Nhưng ta nghĩ, có lẽ là do hai cha con con
suy nghĩ quá nhiều."
Lí Vị Ương nghe vậy ngẩn ra, chuyện lớn như
vậy mà Bùi Hậu hành động thành công, không hề để lại một nhược điểm nào, đủ có thể thấy Bùi Hoàng Hậu người này cẩn thận kín đáo, hành động cẩn
mật, dụng tâm độc ác, không thể không làm người khác bội phục.
"Mẫu thân, thủ đoạn của Bùi Hậu không phải bình thường mà dễ dàng tra được
chứng cớ, bà ta vì lý do gì phải bày Thiên La Địa Võng ngồi buông cần
nhiều năm như vậy? Nếu không tin, người cẩn thận suy nghĩ một chút, sau
cuộc bạo loạn, người được lợi nhất là ai ?".
Quách phu nhân sửng
sốt, tựa hồ chần chừ: "Chuyện này..." nghĩ kĩ đúng thật là Bùi Hoàng
Hậu. Sau phản loạn, các đại thế gia đều bị tổn thất, mà Bùi gia trước
khi phát sinh cuộc phản loạn đang ở trong tình thế bị các đại thế gia
vây, sau đó, thế cục liền thay đổi... Bà nghĩ đến đây, chậm rãi im lặng, nhanh chóng suy nghĩ lời nói của Lí Vị Ương một lần, ý thức được điểm
mấu chốt, sắc mặt đã trầm xuống, "Gia nhi, con nói không sai, sự việc
này tất nhiên là do Bùi Hoàng Hậu gây nên! Bởi vì bà ta cùng phụ thân
Bùi Tu mới là người đạt được lợi ích lớn nhất!"
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, nói: "Ra tay nhanh chóng chuẩn xác, đây mới là Bùi Hoàng Hậu."Quách phu nhân nhìn Lí Vị Ương: "Sau khi Bùi Minh chết, những người từng lui
tới với hắn đều sợ hãi, sợ Bùi Tu truy cứu gây nguy hiểm cho tiền đồ bản thân lẫn tính mạng người nhà. Nhưng điều làm bọn họ không ngờ là cuối
cùng chẳng ai bị liên lụy khiến mọi người tán dương. Bùi Hậu ban ân chỉ, lệnh đem hậu táng đám người Bùi Minh, sau đó xảy ra một cơn hỏa hoạn
khiến sổ sách của bọn họ lúc còn sống làm ra đều bị thiêu hủy, cứ như
vậy liền chẳng có cách nào truy cứu. Từ trước ta không có nghĩ đến, hôm
nay xem ra, hành vi này đã tạo được thanh danh tốt, cũng thể hiện khả
năng mưu quyền chính trị cùng thủ đoạn của bà ta."
Lí Vị Ương gật đầu: "Nữ nhi đoán việc này, phụ thân cùng các ca ca tất nhiên đều đã
điều tra, chẳng qua luôn giấu mẫu thân, sợ người vì nữ nhi mất tích mà
đi tìm Bùi Hậu trả thù. Nếu là quả thực như thế, người không có chứng
cớ, ngược lại còn vướng thêm tội danh vu hãm."
Gân xanh trên trán Quách phu nhân nổi lên, nén giận: "Ta là loại nữ nhân không biết nặng
nhẹ sao? Bọn họ cũng quá coi thường ta !"
Lí Vị Ương nắm tay Quách phu nhân, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, phụ thân và các ca ca đều là vì bảo vệ người!"
Quách phu nhân nghe vậy, đúng là không đành lòng oán trách trượng phu cùng
các nhi tử giấu diếm nhiều năm như vậy, thở dài một hơi: "Quách Bùi hai
nhà thù hận quá sâu, bất luận thế nào cũng nói không rõ, cho nên lần này vào cung, con càng phải cẩn thận."
Lí Vị Ương cười nói: "Mẫu thân yên tâm."
Sáng sớm ngày thứ 2, Quách phu nhân cùng Lí Vị Ương lên xe ngựa, Triệu
Nguyệt nói với xa phu một tiếng: "Đi thôi." Xe bắt đầu di chuyển, mười
sáu hộ vệ Quách gia bám theo hai bên xe ngựa. Qua ngã tư đường, rẽ bên
trái chuyển qua Thông Đức Môn, đi qua một cây cầu , phía trước là Nam
Cung thành. Dựa theo quy củ, xe của các vị mệnh phụ phu nhân có thể tiến vào Nam Cung cửa thành, sau đó tiến vào cửa thứ hai Đông An Môn liền
phải dừng lại. Hộ vệ Quách gia đều ở lại, sau đó có nữ quan của Quách
Huệ phi phái tới tiếp đón. Hai hàng thái giám tiếp nhận tám hộp đựng
điểm tâm tinh xảo từ tùy tùng của Quách gia, bên trong là điểm tâm do
người hầu Quách gia làm. Phải biết rằng trong cung thứ gì tốt đều có,
dâng vật gì cũng không bằng dâng món ăn hợp khẩu vị của nương nương,
càng có thể thể hiện tâm ý thâm tình.
Bốn thái giám nâng kiệu nhỏ lên đỉnh đầu, đưa Quách phu nhân và Lí Vị Ương đến gặp Quách Huệ phi ở
cửa Trường Xuân Cung. Dọc đường đi, Lí Vị Ương chỉ thấy cung nữ thái
giám cúi đầu nín thở, thậm chí không nghe thấy thanh âm nói chuyện với
nhau, có thể thấy được cung quy Việt Tây hà khắc hơn so với Đại Lịch.
Đến cửa Trường Xuân Cung, kiệu nhỏ dừng lại.
"... Gia nhi, nếu
gặp ai thì cứ làm theo cách ma ma đã từng dạy con đến hành lễ là tốt
rồi, còn có những điều kiêng kị trong cung đã nhớ kỹ chưa?" Quách phu
nhân vẫn còn lo lắng, hỏi lại một lần nữa.
Lí Vị Ương nghiêng đầu nhìn bà, cười cười nói nhớ kỹ.
Vừa đi vào Trường Xuân Cung, tiếng bước chân truyền đến, một thanh niên cẩm y từ bên trong đi ra, vóc người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt
sâu không thấy đáy. Hắn nhìn thấy Quách phu nhân, trên mặt xuất hiện nụ
cười chân thành nhiệt tình bước nhanh ra đón: "Cữu mẫu."
Quách
phu nhân còn không kịp trả lời, hắn đã bái lễ xong, thập phần kính trọng bà, Quách phu nhân chạy nhanh đến: "Điện hạ không cần đa lễ, à, đúng
rồi, đây là Gia nhi, điện hạ còn chưa gặp qua."
Nguyên Anh mỉm cười đem ánh mắt chuyển hướng đến Lí Vị Ương, bên môi ý cười mang theo một tia khách khí xa lạ, nói: "Biểu muội."
Lí Vị Ương cười tươi phối hợp, trên mặt không thể hiện biểu cảm ngại ngùng, cũng coi như ứng phó xong.
"Mẫu phi cho phép ta tới cửa cung đón hai người" Nguyên Anh cười nhàn nhạt nói: " Mời cữu mẫu vào..."
Bên trong Trường Xuân Cung đại môn sơn hồng khắc hoa là một tiểu hoa viên
rộng lớn, chuối tây xanh biếc với phiến lá to chưa từng có, cây tùng
ngàn năm, còn có không ít hoa tươi đủ loại bao phủ toàn bộ sân, nhìn khá là thích thú.
Nàng và Quách phu nhân vừa đi vào một gian phòng
khách bố cục trang nghiêm, đã nhìn thấy Quách Huệ phi ngồi ở trên sạp mỹ nhân. Lí Vị Ương không kịp đánh giá dung mạo đoan trang của bà, đã cùng Quách phu nhân quỳ xuống.
"Đứng lên đi." Quách Huệ phi chủ động
đỡ Quách phu nhân đứng dậy, sau đó, Lí Vị Ương thấy một làn váy hoa lệ
đi tới trước mặt, sau đó là một giọng nữ nhu hòa, "Hôm nay ta chỉ muốn
gặp tẩu tẩu cùng chất nữ nói chuyện phiếm, Gia nhi, con mau đứng lên đi, không cần câu nệ lễ nghi."
Lí Vị Ương vẫn còn hành lễ, nâng ánh
mắt lên, mỉm cười, động tác liền mạch lưu loát, Nguyên Anh giật mình
nhìn nàng một cái, tất nhiên không ngờ rằng mới qua vài ngày ngắn ngủi,
Lí Vị Ương đã học được thành thạo như vậy.
Ánh mắt Lí Vị Ương
dừng ở khuôn mặt Quách Huệ phi, rõ ràng cũng đã xấp xỉ bốn mươi, nhưng
làn da vô cùng mịn màng, xinh đẹp đoan trang.
"Gia nhi." Quách
Huệ phi đi lên giữ chặt tay nàng, chậm rãi đánh giá khuôn mặt nàng. Lí
Vị Ương mặc trên người bộ quần áo do Quách phu nhân chọn lựa, màu sắc
tiên diễm cũng không lỗ mãng, đoan trang ôn nhu, so với ngày xưa càng
xinh đẹp đáng yêu gấp ba phần. Quách Huệ phi gật đầu, nói: "Quả nhiên
thật sự thanh tú."
Nói như vậy có nghĩa là Nguyên Anh đã nói về mình với Quách Huệ phi, Lí Vị Ương khẽ cười.
Quách Huệ phi kéo Quách phu nhân và Lí Vị Ương ngồi xuống rồi bắt đầu hỏi
tình hình gần đây, kỳ thực bà đã nghe Nguyên Anh nói qua một lần, nhưng
đến giờ phút này, vẫn muốn nghe lại lần nữa. Khi nghe tới đoạn quá trình Quách Gia trở về, nét mặt bà không còn nghiêm cẩn mà chăm chú lắng
nghe, nhưng trong mắt không có chút hoài nghi, tràn đầy xúc động. Lí Vị
Ương nhìn mắt bà ta, trong lòng thầm thở dài, tật xấu của nữ nhân Quách
gia chính là xử trí theo cảm tính, Quách Huệ phi cũng không ngoại lệ,
nghe thấy Lí Vị Ương trước đó lưu lạc bên ngoài chịu rất nhiều đau khổ,
liền ban thưởng không biết bao nhiêu lễ vật cho nàng.
Rất nhanh
chóng, Lí Vị Ương phát hiện ra, ánh mắt Nguyên Anh luôn dừng ở nàng, vẫn là một vẻ mặt đăm chiêu. Lúc này, nàng nghe Quách Huệ phi nói: "Hồi nhỏ ta ôm Anh nhi đến thăm viếng Quách gia, nó nhìn thấy Gia nhi liền không chịu ra về..."
Lí Vị Ương nghe nói như thế, trong lòng nhất thời xẹt qua một cảm giác không ổn.
Quả nhiên, câu tiếp theo mà Quách Huệ phi nói chính là: "Tẩu tẩu, chúng ta nói đến việc kia đi, cũng nên sớm quyết định..."
Lí Vị Ương nhìn chằm chằm vào Quách Huệ phi, trong lòng thoáng qua chút sợ hãi, nhưng Nguyên Anh nghe vậy, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ mặt như cũ,
không hề động dung, căn bản không hiểu Quách Huệ phi muốn ám chỉ điều
gì...
Lí Vị Ương tiến cung rất sớm, hiện giờ cũng đã qua giờ mẹo. Lúc này ở Húc Vương phủ, người đó còn chưa ngủ dậy. Hầu hạ ở bên ngoài
là tùy tùng của lão Vương gia năm xưa, tự xưng là Vương công công. Lúc
này, hắn bước khẽ đi tới bên bàn học, cởi áo choàng, sợ kinh động giấc
ngủ say của Nguyên Liệt.
"Vương công công, đã là giờ mẹo, có nên đánh thức Vương gia hay không?" Tỳ nữ Lan Chi nhỏ giọng hỏi.
Đây rõ ràng là đọc sách mệt mỏi, không lên giường nghỉ tạm. Vương công công thở dài, ban đầu còn cho rằng Húc Vương gia có thể dài mệnh trăm tuổi,
không nghĩ tới tân chủ tử kế tục tước vị lại nhanh như vậy. Hơn nữa, tân vương gia tướng mạo tuấn mỹ bất phàm, tâm cơ thâm trầm, nhân phẩm dung
mạo đều là trong trăm vạn người mới có được một, tính cách tao nhã vô
cùng giống Húc Vương điện hạ khi xưa, kế tục tước vị này đã được nửa năm nhưng có một việc Vương công công phải lưu tâm.
Vương công công
liếc mắt nhìn tỳ nữ một cái, không tự chủ được lại thở dài, hạ giọng
thật thấp: "Các ngươi thật vô dụng, cho các ngươi hầu hạ Vương gia, thế
mà vẫn chưa hoàn thành?"
Các tiểu nha đầu xinh đẹp như hoa đều
cúi đầu, Vương gia đối với bọn họ đều không có chút hứng thú, tính tình
lại đoán không ra, cũng không phải là không có người dám thử, nhưng kết
quả người đó không thể thấy ánh mặt trời ngày hôm sau, có trời mới biết
tiểu nha đầu cả gan làm loạn bị ám vệ của chủ tử ném đến cái xó xỉnh nào rồi... Các nàng cũng không rõ. Vương gia tuấn mỹ vô trù, lẽ nào tuyệt
đối không động tâm trước sắc đẹp? Chẳng lẽ, Vương gia không thích các cô nương? Lão vương phi ở sau lưng vẫn mắng, nói lão Vương gia không biết
tìm về từ nơi nào cái loại người không chạm đến nữ sắc ...
"Ai,
chuyện gì xảy ra đây?, không chịu cưới chính phi, cũng không chịu lưu
nha đầu thị tẩm, là không muốn kế tục tước vị sao, lão Vương gia ở tuổi
này đã cưới vợ sinh con. . . A!" Vương công công mặc niệm hai câu, vừa
mở mắt, đã thấy Nguyên Liệt ngáp một cái, đôi mắt nhìn hướng về phía
hắn.
Vương công công phát hoảng, vội vàng nói: "Vương gia... Ngài đã tỉnh?" Hắn không nghĩ tới Nguyên Liệt nhanh như vậy tỉnh dậy, vừa
rồi mình đứng nói chuyện bên cạnh, chẳng phải đối phương sẽ cho rằng bản thân cậy già lên mặt sao?
Nguyên Liệt mỉm cười, đôi mắt màu hổ
phách tựa tiếu phi tiếu, "Ta chẳng qua là đọc sách mệt mỏi nằm sấp một
lát, ngươi ở trong này lải nhải lẩm bẩm chuyện gì..."
"Nô tài
không dám!" Vương công công lưng đầy mồ hôi lạnh, không rõ tại sao thế
này, hắn đối vị tân vương gia này có chút sợ hãi, chẳng qua nhiều năm
hầu hạ lão Vương gia có chút tình cảm, hắn cũng hy vọng tiểu vương gia
thú thê, khai chi tán diệp. "Vương gia, lão vương phi hôm qua đã trở về, cố ý nhắc tới đến việc tuyển chọn vương phi, lão vương phi muốn đem
chất nữ bên nhà mẹ đẻ gả cho người, buộc nô tài tới khuyên người... Hơn
nữa nô tài còn nghe lén được, lão vương phi chuẩn bị nhờ vả Hồ Thuận phi trong cung góp lời với bệ hạ... Người xem, không phải là nô tài muốn
lắm miệng, nếu là người Hồ gia gả vào làm vương phi, sợ là nàng sẽ cùng
một giuộc với lão vương phi. . ."
Trên thực tế, lão vương phi còn đưa cho hắn một tờ ngân phiếu giá trị cực lớn, hơn nữa ban thưởng ột
điền trang ở ngoại ô... Đây là dùng lễ vật lung lạc nhân tâm, nếu là
người bình thường chỉ sợ sớm đã động tâm, nhưng hắn luôn trung thành và
tận tâm với lão Vương gia. Lão Vương gia trước khi qua đời đã phân phó
hắn phải nguyện trung thành với tân chủ tử, hắn làm sao có thể phản bội
Nguyên Liệt? Hắn thì không, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không
như vậy. Lão vương phi người này tính tình hắn hiểu biết quá rõ, không
đạt mục đích thề không bỏ qua, vì muốn đạt được vương vị, chuyện gì cũng có thể làm. Tuy rằng Nguyên Liệt không thèm truy cứu, nhưng chuyện này, chung quy không dễ dàng giải quyết!
"Ồ!" Ngữ khí Nguyên Liệt không thân thiện lắm, lập tức đứng dậy rửa mặt chải đầu.
Vương công công thấy hắn không hề lưu tâm, không khỏi sốt ruột, lão vương phi chán ghét Nguyên Liệt, nếu bà cài người đến bên Vương gia, ngày sau còn có thể yên ổn sao? Vương gia không chịu tính toán sớm, cư nhiên còn
mang một bộ dáng nhàn tản, hay là điên rồi? "Vương gia, ngài vẫn nên đề
phòng một chút, phải để ý lão vương phi..."
Vương công công tuy rằng đối Nguyên Liệt có chút sợ hãi, nhưng cân nhắc trong lòng, vẫn là nên nói ra.
"Cho dù ngài không cưới vợ, cũng có thể nạp thiếp, nửa năm qua, Vương gia
cho tới bây giờ chưa từng thị tẩm cùng ai, lão vương phi đã nắm bắt cơ
hội này, tung ra rất nhiều lời đồn đãi nhảm nhí..." Không phải hắn muốn
quan tâm, mà là Vương gia không chịu nạp thiếp, hắn thực cảm thấy có vấn đề.
Nguyên Liệt miễn cưỡng trau mày lên, nói: "Người bên ngoài đâu?"
Vương công công sửng sốt, chỉ thấy hộ vệ đẩy cửa tiến vào, cung kính đưa lên
một bức mật tín. Nguyên Liệt mở ra, đọc nhanh như gió, xem xong không
khỏi nhíu mày, Vị Ương tiến cung thật sao ——
Vương công công vẫn
còn lưu lại, nói: "Vương gia có trách tội thì nô tài cũng phải nói, nếu
lão Vương gia còn sống, tất nhiên sẽ cho người quyền quyết định việc hôn nhân, không giống hiện tại, không có đến một người thật sự quan tâm
người——" vừa nói một nửa, đã thấy Nguyên Liệt bước ra ngoài, Vương công
công lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn những người theo sau hỏi: "Vương
gia người đi đâu vậy?"
Giờ phút này, thân ảnh Nguyên Liệt đã ở
sân tiêu thất, vương công công lo âu, vỗ đùi, nói: "Vương gia, người
không nghe khuyên bảo, chẳng lẽ muốn lão vương phi cướp đi tước vị hay
sao?"