Thập Nhất Nương do dự một lúc lâu, cuối cùng ở trong lòng thở dài một
tiếng, ôn nhu nói với công chúa Giang Đô: “Chuyện lớn như vậy, đều do
Hầu gia làm chủ, ta thấy, vẫn là phải thương lượng cùng với Hầu
gia......” Bộ dạng hết sức khó xử.
Công chúa Giang Đô không khỏi sốt ruột: “Mợ, đây cũng không phải là thời điểm hiền lành. Phải biết
rằng, cơ hội như vậy thật sự là khó có được. Qua thôn này, sẽ không cái
này phòng trọ nữa.” Lại nói, “Tam Hoàng tẩu nói, chỉ cần mợ đồng ý,
chúng ta liền tới nói với Tam hoàng huynh, công văn binh bộ tổ chức
tuyển chọn quân đã phát ra ngoài rồi, đến lúc đó dù cậu biết cũng không có biện pháp nào”
Thập Nhất Nương thật sự là rất cảm kích.
Nàng cầm lấy tay công chúa Giang Đô: “Cẩn ca nhi có các ngươi, thật là phúc
khí của hắn. Nhưng chuyện này rất quan trọng, không có Hầu gia gật đầu,
ta thật sự là không dám đồng ý.”
Vui mừng của Công chúa Giang Đô
từ từ rút đi, đổi lại là thất vọng, miễn cưỡng nói: “Cẩn ca nhi cũng
giúp chúng ta rất nhiều, mợ không cần để ở trong lòng.” Liền đứng dậy
cáo từ.
Trong lòng Thập Nhất Nương càng không dễ chịu, tiễn công
chúa Giang Đô ra cửa: “ Lòng tốt của Ung Vương gia cùng công chúa thần
hiểu, đợi Gia từ Cung Lí trở lại, ta lại cùng Hầu gia nói một chút.”
Giang Đô công chúa ấm ức nhưng gật đầu, đi trở về phủ.
Giờ lên đèn, Từ Lệnh Nghi mới trở về.
Thập Nhất Nương nhận được tin liền đi ra ngoài đón.
Dưới đèn lồng đỏ thẫm thần sắc hắn ngưng trọng mà lạnh lùng.
Thập Nhất Nương khom gối hành lễ, một câu nói cũng không nói, đón Từ Lệnh
Nghi trở về phòng, lặng yên giúp hắn đổi đạo bào bằng lụa tơ tằm thường
ngày, rồi dâng nước trà lên.
Sau khi vào nhà ánh mắt của Từ Lệnh
Nghi vẫn dừng ở trên người Thập Nhất Nương, theo nàng ra ra vào vào, đổi tới đổi lui. Giờ phút này nàng ngừng lại, khóe miệng hắn nhếch nhẹ, lộ
ra nụ cười khổ sở.
Thập Nhất Nương cũng không hỏi tới, cười nói
tha thiết hỏi hắn: “Hầu gia đã ăn cơm chưa? Nếu không, thiếp thân xuống
bếp làm cho ngài một bát mì thập cẩm nhé?”
“ Được!” Từ Lệnh Nghi lập tức đồng ý, thật giống như thở phào nhẹ nhỏm.
Đã xảy ra chuyện gì? Hắn lại một bộ dạng sợ nàng hỏi thăm......
Thập Nhất Nương nhào bột mì, ở trong lòng quanh đi quẩn lại câu hỏi.
Chẳng lẽ hoàng thượng tạm thời quyết định để cho hắn một lần nữa nhận ấn
soái? Tuy vậy, hắn cũng không cần phải sợ mình hỏi thăm a! Hắn là nhất
gia chi chủ, đừng nói những chuyện trên triều đình này, coi như là trong nhà muốn thu mua cửa hàng của nhà ai, theo đạo lý hắn cũng không cần
thương lượng với nàng...... Chẳng lẽ là chuyện của Cẩn ca nhi...... Trừ
chuyện của nhi tử, nàng nghĩ không ra còn có việc sẽ làm cho Từ Lệnh
Nghi khó khăn đối mặt với mình!
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, nàng không khỏi tâm loạn như ma.
Cẩn ca nhi sẽ có chuyện gì?
Hắn không phải là phái mấy người lén đi theo bên cạnh con sao?
Đã xảy ra chuyện gì đây?
Nàng suy nghĩ đắn đo, vội vã thêm một chút hành thái lên bát mì rồi bưng ra.
Từ Lệnh Nghi ngồi xếp bằng ở trên kháng ăn hai chén mới để đũa xuống.
Thập Nhất Nương tự mình hầu hạ hắn súc miệng, rửa tay.
Thế cục bây giờ loạn như vậy, biết hắn từ Cung Lí trở lại nhưng một chữ
cũng không có hỏi...... Đã nhiều năm qua, hắn không nói, nàng cũng không hỏi, bảo nàng làm gì nàng liền làm cái đó, chưa từng có hoài nghi, toàn tâm toàn ý tin cậy của hắn......
Nghĩ tới những thứ này, ánh mắt Từ Lệnh Nghi đột nhiên cảm thấy có chút chát.
Hắn kéo Thập Nhất Nương đang muốn thêm trà cho hắn.
“ Mặc Ngôn, bốn mươi vạn đại quân, không chỉ có điều động toàn bộ binh
lực Sơn Đông, Sơn Tây, thậm chí là Tả quân chịu sự quản lý của Viễn Đông bộ Đô Đốc, Chiết Giang, Bảo Định hậu quân chịu sự quản lý của phủ đô
đốc, đều điều bộ phận binh lực để ngừa vạn toàn, hoàng thượng mặc dù
muốn Âu Dương Minh lĩnh quân, nhưng Âu Dương Minh chưa từng một mình đem binh đánh giặc, trong lòng hoàng thượng không yên, cho nên cố ý tuyên
ta tiến cung, hỏi ta Âu Dương Minh có thể gánh trách nhiệm nặng nề này
hay không?”
Nếu như câu trả lời của hắn đúng như ý của hoàng đế, hắn cần gì phải giải thích cặn kẽ với nàng như vậy!
Thập Nhất Nương nhìn hắn nắm thật chặt bàn tay của nàng, nghiêm nghị nói: “Hầu gia đề cử người nào với Hoàng thượng?”
Mặc Ngôn là rất người thông minh!
Từ Lệnh Nghi rũ mắt xuống: “Tổng binh Quý Châu Cung Đông Ninh!”
Thập Nhất Nương hoảng sợ: “Vậy có liên quan gì đến Cẩn ca nhi?”
“Bên trên sách vàng của Binh Bộ, hắn là Thiên hộ sở của phổ An Vệ Bình ở Quý Châu.” Giọng của Từ Lệnh Nghi trầm thấp, “Nếu như Cung Đông Ninh nhận
chức Bình Tây Đại tướng quân, Binh bộ suy nghĩ đến quyền lợi, nhất định
sẽ để cho Cung Đông Ninh mang binh lực đô ti lên phía Bắc Quý Châu.
Người người đều biết Cẩn ca nhi là nhi tử của ta, lúc này hắn lại ở Quý
Châu, nếu hèn nhát phiền phức, trốn tránh trách nhiệm thời điểm quốc
nạn, thanh danh của hắn có thể bị mất hết, hơn nữa còn sẽ ảnh hưởng đến
con đường làm quan của hắn —— nàng suy nghĩ một chút, ai nguyện ý đem
gánh nặng giao cho một người gặp chuyện không dám gánh vác chứ?”Nghe hắn nói gần nói xa đều lộ ra mùi vị thuyết phục, Thập Nhất Nương hít vào
một hơi thật sâu, đem cảm giác từ trong đầu đuổi đi, lãnh tĩnh nói: “Hôm nay thành Tuyên Đồng bị phá, Đại Đồng nguy ở sớm tối, Quý Châu cách nơi này ngàn dặm xa xôi, hoàng thượng dù nghe theo đề nghị của Hầu gia, lúc này điều Cung Đông Ninh vào kinh thành hoặc là điều binh lực lên phía
Bắc Quý Châu đều không có khả năng. Huống chi Âu Dương Minh là quan phụ
tá mà tiên Đế để lại cho hoàng thượng, rất được hoàng thượng ỷ lại,
hoàng thượng không thể nào dưới tình huống như vậy đồng ý đề cử của Hầu
gia, Hầu gia rốt cuộc đang lo lắng cái gì?” Lời còn chưa dứt, nàng phúc chí tâm linh* ( vận may đến thì người ta linh hoạt không ngoan hơn), thất thanh nói, “Ngày đó hoàng thượng tuyên Hầu gia tiến cung, từng hướng
Hầu gia hỏi kế sách, chẳng lẽ khi đó liền từng để cho Hầu gia đề cử
tướng soái Bình Tây hay sao?”
Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng, chấp nhận.
Thì ra là như vậy!
Lúc ấy chắc hắn đã muốn đề cử Cung Đông Ninh, nhưng bởi vì cố kỵ Cẩn ca nhi nên giữ vững trầm mặc. Đợi đến phủ Tuyên Đồng bị phá thành, Phạm Duy
Cương tung tích không rõ, Thát tử tiến quân đến Đại Đồng, hai nơi trăm
dân lưu lạc khắp nơi...... Hắn cho là mình cũng có trách nhiệm, vì vậy
ăn không ngon, ngủ không yên, ngày đêm khó ngủ!
Hốc mắt Thập Nhất Nương đột nhiên ướt át.
Mỗi người đều có điểm mấu chốt của mình.
Tựa như nàng, biết rất rõ ràng đồng ý ý tốt của Ung Vương gia cùng công
chúa Giang Đô, Cẩn ca nhi có thể có vì vậy mà một bước lên mây, nhưng
nghĩ đến nhi tử hy sinh tiền đồ của người khác để tiến tới tương lai,
nàng không có cách nào làm như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp nhận
hay thậm chí là hưởng thụ.
Từ Lệnh Nghi cũng là như thế a!
Dùng Cung Đông Ninh, có thể có nhanh chóng kết thúc cuộc chiến tranh này,
cũng có thể so sánh với bây giờ bết bát hơn. Nhưng rốt cuộc do chưa có
kinh nghiệm làm chủ những chuyện, hắn không khỏi chỉ suy nghĩ theo hướng tốt, hơn nữa càng nghĩ càng hối hận......
“Từ Lệnh Nghi!” Thập
Nhất Nương không khỏi nhẹ nhàng gọi tên của hắn, đứng ở trước mặt của
hắn, nhìn vào mắt của hắn, “Hoàng thượng, có phải không đồng ý dùng Cung Đông Ninh hay không? Chiến sự căng thẳng như vậy, có thể để cho Cung
Đông Ninh một mình vào kinh hay không?”
“Hoàng thượng không đồng
ý.” Từ Lệnh Nghi kéo nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, “Nhưng ta có một
dự cảm xấu, nếu Thát tử tập kết binh lực mười mấy Bộ Lạc, còn dám ồ ạt
xâm chiếm, làm sao cũng không thể chỉ có một ít người thế này. Vậy những người còn lại ở chỗ nào? Có thể có một thủ lĩnh Bộ Lạc khác lĩnh một
đội nhân mã xâm lấn từ Cam Châu bên kia hay không? Nếu như là vậy, một
khi Cam Châu mất, Đại Đồng trước mặt và sau lưng đều thụ địch, thắng,
thì tình hình nguy hiểm giảm bớt, bại, thì Yên kinh sẽ gặp nguy. Binh bộ chỉ có thể điều binh lực vây quét từ Tứ Xuyên, Quý Châu......”
Sắc mặt Thập Nhất Nương trắng dần: “Nói cách khác, theo như Hầu gia dự đoán, tám phần mười thì chín phần sẽ biến thành như vậy!”
Cẩn ca nhi sẽ phải ra chiến trường rồi!
Từ Lệnh Nghi không trả lời thẳng, mà chỉ nói: “ Tổng binh Tứ Xuyên Đinh
Trị người này bảo thủ, dùng người không khách quan. Nếu như để cho hắn
nhậm chức hữu quân phủ Đô Đốc, chỉ sợ hắn sẽ để cho binh lính Đô Ti Quý
Châu tấn công phía trước, nhưng hết lần này tới lần khác Cung Đông Ninh
người này lại thương lính như con mình, chắc chắn sẽ đối chọi gay gắt
cùng hắn. Trận chiến còn chưa có đánh, bọn họ cũng đã loạn trước
rồi......” Vừa nói, hắn lại khẽ thở dài, “ Lộ Thượng Thư người này mặc
dù giỏi về a dua nịnh hót, nhưng làm việc cũng có mấy phân quyết đoán.
Nếu như xuất hiện loại cục diện này, cộng thêm có ta tiến cử, hắn nhất
định sẽ cố gắng để cho Cung Đông Ninh đảm nhiệm tả quân phủ đô đốc thậm
chí dẫn tả quân......”
Ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn về phía trước,
ánh mắt thật giống như xuyên thấu muôn sông nghìn núi đến gò núi khe
rãnh Tây Bắc, Thập Nhất Nương nhất thời nghẹn lời.
Nếu như Cung
Đông Ninh thắng còn dễ nói, nếu như thua, làm người tiến cử, Từ Lệnh
Nghi phải chịu trách nhiệm liên đới rồi. Dưới tình huống như vậy, Lộ
Thượng Thư nhất định sẽ cố gắng thúc đẩy chuyện này —— nếu như hắn tiến cử Đinh Trị, chiến bại, hắn sẽ phải chịu trách nhiệm liên đới, nếu như
Cung Đông Ninh đảm nhiệm Đô Đốc hữu quân phủ đô đốc, hắn vừa có thể miễn đi trách nhiệm tiến cử, lại có thể bán mặt mũi cho Từ Lệnh Nghi, cớ sao mà không làm!
“Vậy, làm sao bây giờ?” Thập Nhất Nương giống như xin giúp đỡ mà nhìn qua Từ Lệnh Nghi.
“Hy vọng là ta nghĩ linh tinh.” Từ Lệnh Nghi cười khổ, giọng nói có chút mờ mịt “Có lẽ Thát tử không có nhiều người như vậy.”
Lời này đoán chừng chính hắn cũng không tin tưởng, bằng không, hắn cũng sẽ không dùng giọng điệu này nói chuyện.
Trong phòng lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Có gã sai vặt cách rèm bẩm: “Hầu gia, Triệu quản sự cầu kiến!”
Từ Lệnh Nghi dùng sức ôm ôm Thập Nhất Nương, cười an ủi nàng: “Chúng ta
cũng đừng ở chỗ này mò mẫm suy nghĩ. Có lẽ Âu Dương Minh kia cũng giống
như ta, là anh tài hiếm có đấy? Nhớ năm đó, mấy Đô Đốc của ngũ quân phủ
đô đốc cũng nhìn ta như vậy, cũng giống như ta bây giờ xem xét Âu Dương
Minh!”
Thập Nhất Nương cười không nổi, nhưng vẫn tận lực ôn nhu
nói: “Đã trễ thế này, sợ rằng Triệu quản sự có việc gấp. Hầu gia mau đi
đi!”
Mặc Ngôn cũng không phải loại người hô gió chính là mưa, nhìn không thấy hướng phát triển, nàng là sẽ không bỏ qua.
Từ Lệnh Nghi lần đầu tiên căm ghét loại lí trí này của nàng.
Nhưng lúc này, hắn cũng chỉ có thể nhẹ nhàng mà nói “Ta đi một chút sẽ trở lại”, xoay người ra khỏi nội thất.
Thập Nhất Nương cảm giác mình giống như là ngồi trên lửa.
Trong tay Âu Dương Minh có thể có bốn mươi vạn đại quân, một so với bốn, coi
như là đánh hải chiến cũng có thể đem Thát tử đánh bại...... Nếu như Âu
Dương Minh có thể đại thắng, cho dù Thát tử có một đội nhân mã bí mật
hướng tới Cam Châu cũng vô ích...... Đến lúc đó Âu Dương Minh chỉ cần
điều binh xuôi nam là được...... Cung Đông Ninh đã không dùng được rồi, Cẩn ca nhi cũng có thể tiếp tục ở Thủy Dương trồng trọt, ở Di Bình khai thác mỏ rồi!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trong đầu lại không ngừng xẹt qua phân tích của Từ Lệnh Nghi, làm cho nàng không thể ngồi yên.
Nàng biết, đây là bởi vì nàng quá tín nhiệm năng lực của Từ Lệnh Nghi,
nguyên nhân là đối với lời của hắn chỉ tin tưởng mà không nghi ngờ, hết
lần này tới lần khác lại không có cách nào quên được.
Sự thật là tiêu chuẩn kiểm nghiệm duy nhất. Hiện tại chỉ có đợi chờ tin chiến báo bên Đại Đồng.
Nghĩ tới những thứ này, Thập Nhất Nương nơi nào còn có tâm tư đi quản Từ
Lệnh Nghi vì sao đến sau nửa đêm mới trở lại, càng không có tâm tư quản
Từ Lệnh Nghi có thể bị đánh thức hay không, trằn trọc trở mình, đến hừng sáng mới chợp mắt.
Từ Tự Truân cùng Khương thị đến vấn an bọn
họ. Từ Tự Truân xin chỉ thị từ Từ Lệnh Nghi: “Hôm nay gạo ở trong thành
đã tăng tới tám lượng bạc một thạch* ( đơn vị dung tích khoảng 100 lít)
rồi, xem ra, đoán chừng còn muốn tăng lên. Nhà chúng ta ở trong thành
không phải là có hai cửa hàng gạo sao? Con muốn đóng cửa. Như vậy, gạo ở trong nhà cũng đầy đủ thêm chút ít, nếu như thân thích bằng hữu trong
nhà khó khăn, chúng ta cũng có thể giúp đỡ, giúp đở mọi người trước tiên trải qua cửa ải khó khăn này!”