Năm trước, có Ngự sử buộc
nhà công khanh trắng trợn xâm chiếm tư Điền, Chu gia đã ở trong danh
sách bị liệt kê. Hoàng thượng tra hỏi những nhà công khanh huân quý còn
ruộng, cũng gọi bọn họ tiến cung khuyên bảo một phen. Mặc dù như thế,
còn có chút hoàng thân quốc thích bằng mặt không bằng lòng, lấy ruộng
nhỏ thay ruộng lớn, hoặc giấu báo số lượng, Trần các lão dâng thư van
xin hoàng thượng thu hồi bổng lộc của công khanh quý huân để phục vụ
quan điền, tiền do triều đình trả bổng lộc.
Vì bề mặt chuyện này
liên quan quá rộng lớn, sự tình nghiêm trọng, lại đến cửa ải cuối năm,
hoàng thượng lấy cớ đến lễ mừng năm mới, giữ lại không thảo luận.
Chu sĩ Tranh từng vì chuyện này mà đi tìm Từ Lệnh Nghi: “...... Không có
trang ấp, dựa vào tiền bổng lộc của triều đình, đến lúc đó chúng ta
chẳng phải phải xem sắc mặt của Hộ Bộ cùng phủ nội vụ mà sống sao? Ngươi cũng biết một vài cái chấp sự trung của Hộ Bộ kia, Quan phẩm không lớn, nhưng quan vị mười phần, đến lúc đó một câu “ Quốc khố trống không, lúc thích hợp sẽ cấp thêm”, chúng ta sẽ không thể không hối lộ những người
này, bạc là nhỏ, chỉ sợ tôn nghiêm nhà công khanh huân quý cũng hoàn
toàn mất...... Anh hoa, chuyện này trăm triệu lắm, trong vấn đề này
ngươi nhất định phải phản đối đến cùng.”
Nếu như thu hồi ruộng
ban thưởng, Từ gia cũng tổn thất không nhỏ ——tiên đế ban cho Thái phu
nhân hai tòa thọ sản điền chiếm diện tích trăm khoảnh không nói, ngay cả chuồng ngựa ở Bảo Định phủ, cũng là điền ban thưởng.
Một viên đá đánh nổi ngàn tầng sóng, huống chi quan hệ đến lợi ích của bản thân, Từ Lệnh Nghi sớm đã nghe nói, cười khổ nói: “ Trước xem ý kiến của Hoàng
thượng đã rồi nói sau!”
Chu sĩ Tranh thấy hắn không quá tích cực, thì có chút không vui: “Anh hoa, đây cũng không phải là chuyện của một
nhà chúng ta, ngươi đừng khiến cho tất cả mọi người trái tim băng giá.”
Nói thật hay, giống như tất cả mọi người đều lấy hắn làm thủ lĩnh.
“Chẳng lẽ ta không phải là dựa vào điền ban thưởng mà sống?” Từ Lệnh Nghi nhíu nhíu mày, “Nhưng lúc này mới vừa vặn đổi niên hiệu, hoàng thượng nghĩ
như thế nào, trong lòng ta một chút cũng không biết, hiện tại càng không phải là thời điểm dựa vào cái dũng của thất phu làm việc!”
“Bằng không ta cũng không tới tìm ngươi thương lượng!” Chu sĩ Tranh mở to hai mắt nhìn, “Mấy ngày trước Hoàng thượng còn tuyên ta tiến cung, nói đến
nói đi tất cả đều là chuyện ngươi mấy năm giấu tài như thế nào, quay
quanh chuyện này, Yên kinh trừ mấy nhà nghèo túng kia, xác định nhà các
ngươi cùng tiểu tử Uy Bắc hầu là không có dính líu tiến vào, để cho ta
hướng ngươi học nhiều một chút. Người khác ta mặc kệ, ta liền xem mắt
của ngươi mà làm việc rồi!”
“Đã như vậy, vậy ngươi còn lo lắng cái gì?” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Ngươi đi theo bên cạnh ta lắc lư không được sao?”
“Ta đây không phải là lo lắng sao?” Chu sĩ Tranh bĩu môi nói, “Người khác
không biết chuyện nhà các ngươi, ta còn không biết chuyện nhà các ngươi
sao, nhà các ngươi tế Điền nhiều, hơn nữa thọ sản của Thái phu nhân đến lúc đó cũng có thể chuyển thành tế điền, hoàng thượng bất kể thế nào,
cũng không thể đem tế điền nhà các ngươi đều thu vào? Huống chi ngươi
còn có phần hiếu kính trong quân kia, một năm có mười vạn lượng a? Sao
ta lại không muốn dát vàng trên mặt cho hoàng thượng, nhưng ta cũng muốn dán thật tốt mới được? Không cần phải nói, cho tới bây giờ mấy vị lão
thái thái đồng lứa với tằng tổ phụ ta hàng năm còn phải đưa ba trăm
lượng bạc là bạc nuôi dưỡng quang vinh, cũng không thể toàn bộ bắt ta
ra? Cái danh tiếng này ta vác không nổi.” Nói xong, vẫn còn chưa hết
giận, kêu Đăng Hoa, “Nói cho phòng bếp nhà các ngươi, ta muốn ở đây ăn
cơm, trước hấp bào ngư cho ta, cho thêm ta vây cá hấp, hải sâm xào lăn,
vú heo nướng, dê nguyên con......”
Dám nằm ở trên ghế túy ông Từ
Lệnh Nghi thường dùng, say mê đĩnh đạc gọi những thức ăn này, bản thân
đã nói lên giao tình của Chu sĩ Tranh cùng Từ Lệnh Nghi. Đăng Hoa tất
nhiên thốt ra một tiếng, cung kính xác nhận, đem một chút món ăn Chu sĩ
Tranh lập lại một lần, không có sai lầm, biết vâng lời lui xuống.
Từ Lệnh Nghi cười nói: “Chỗ này của ta còn có rượu Kim Hoa thượng hạng, có muốn mang vài hũ tới hay không?”
“Dĩ nhiên phải mang tới vài hũ!” Chu sĩ Tranh không chút khách khí nói,
“Không chỉ có như thế, đem Lão Quân Mi hàng năm hoàng thượng thưởng cho
Thái phu nhân cũng trộm một ít ra nếm thử!” Hắn vừa nói, sờ sờ cổ đã hơi lồi, “ Ăn đồ bổ như vậy, trà Long Tĩnh, Vũ Di cũng chịu không nổi a!”
Từ Lệnh Nghi cười ha ha: “Ngươi cho rằng vẫn còn như lúc nhỏ ‘ trộm một ít ra nếm thử ’.” Vừa nói, phân phó một bên gã sai vặt, “Đi tới chỗ Thái
phu nhân nói một chút, Tiểu Tam của Chu gia tới, muốn trộm Lão Quân Mi
của lão nhân gia uống.”
Chỉ chốc lát, gã sai vặt nâng lọ sứ thanh hoa màu trắng nửa cân đã đóng chặt tới: “Thái phu nhân nói, cho Chu đại nhân mang về nếm thử.”
Chu sĩ Tranh cười híp mắt nhận lấy.
Một bữa cơm ăn đến khi trăng lên cao tới ngọn liễu mới cáo từ.
Thập Nhất Nương hầu hạ Từ Lệnh Nghi thay quần áo: “Hầu gia là ‘ thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn ’ sao?”
“Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn!” Từ Lệnh Nghi lẩm bẩm mà đem những
lời này lặp đi lặp lại hai lần, cười nói, “Hai câu này nàng dùng rất
chuẩn xác.” Sau đó khoát tay áo, ý bảo không cần thay đổi đạo bào thường ngày, mặc quần áo trong ngồi ở gần cửa sổ lớn trên giường gạch, nâng
chung trà lên uống một hớp, thở dài nói: “Thu ban thưởng ruộng và cái gì đó chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi. Người nào không biết chuyện riêng
náo lớn, một khi không cẩn thận, sẽ đem toàn bộ công liêu huân quý của
Đại Chu đắc tội hết. Trần các lão chẳng qua chỉ muốn mượn chuyện này thử một chút thái độ của hoàng thượng đối với hắn rốt cuộc là thái độ gì
thôi, sau này hắn làm việc, cũng biết điểm mấu chốt ở nơi đâu. Nếu không làm sao sẽ chọn lễ mừng năm mới viết phần tấu chương này? Nếu như sợ
bên trên cũng muốn thử một chút thái độ của Trần các lão, vậy thì chắc
chắn sẽ không đồng ý chuyện thu đất đã ban thưởng. Cứ như vậy, triều
thần cùng nhau dâng tấu, nội các nghị luận, không đủ một năm hai năm
khẳng định không có kết quả, chúng ta cần gì nhảy ra cho thêm loạn? Một
khi không cẩn thận, còn có thể bị những thần tử kia bắt được nhược điểm, để cho hoàng thượng khó xử......” Nói tới đây, tiếng nói hắn dừng lại,
“Sợ là sợ hoàng thượng có lòng sửa trị triều cương, theo đúng tấu chương của Trần các lão...... Đến lúc đó có thể khó làm rồi?”
Từ Lệnh
Nghi là cậu của hoàng thượng, đến lúc đó các nhà công khanh đều xem hắn
làm việc. Nếu hắn kính cẩn nghe theo để cho hoàng thượng đem đất ban
thưởng thu trở về, sau này hắn sẽ là người đắc tội các nhà công khanh,
nói không chừng Từ gia sẽ bị cái vòng luẩn quẩn này bài xích ra bên
ngoài; nếu như hắn và hoàng thượng tranh luận, hoàng thượng là tân quân, chính là thời điểm lập uy, nói không chừng vừa lúc lấy Từ Lệnh Nghi
giết gà dọa khỉ.
Biện pháp tốt nhất là đem tất cả lực chú ý
chuyển dời đến nhà mẹ đẻ Hoàng hậu nương nương, hết lần này tới lần khác Hoàng hậu nương nương có phụ thân là Chu sĩ Tranh, bằng hữu tốt chơi
đùa từ nhỏ đến lớn với hắn.....
“Hoàng thượng nếu giữ lại không
bàn luận, nhất định là có ý nghĩ của hắn.” Thập Nhất Nương cầm hài đổi
lại cho hắn, “Đúng như lời Hầu gia nói với Chu đại nhân, xem một chút
tình huống rồi nói sau. Biện pháp luôn luôn nhiều hơn so với khó khăn!”
“Biện pháp luôn luôn là nhiều hơn so với khó khăn!” Từ Lệnh Nghi nghe xong vẻ mặt đứng đắn nói, “Ta lại có một câu nói tuyệt vời của hiền thê a.”
Thập Nhất Nương nhìn bộ dạng hắn giả bộ, phì một tiếng cười.
Từ Lệnh Nghi nhân cơ hội đem nàng ôm vào trong ngực......
Nghĩ tới đây, sắc mặt nàng không khỏi nóng bừng, xe ngựa cũng ngừng lại,
giọng nói của bà tử cùng xe cận thận cách màn xe truyền vào: “Phu nhân, đến nhà trọ rồi!”
Thập Nhất Nương bận rộn thu lại tâm trạng, có
chút chột dạ liếc hai con dâu một cái, thần sắc Khương thị có chút hoảng hốt, khuôn mặt của Anh Nương thì mong chờ câu trả lời của nàng, thần
sắc đều ở trong phạm vi bình thường, trái tim nàng bây giờ mới ổn định
xuống.
“Cha chồng con luôn luôn cẩn thận, sẽ không có chuyện gì!”
Anh Nương nghe gật đầu, bận rộn dẫn đầu ra khỏi xe ngựa, xoay người giúp
Thập Nhất Nương xuống xe ngựa, Khương thị, Từ Tự Truân, Từ Tự Giới cùng
với một đám nha hoàn bà Tử theo sát phía sau, vây quanh nàng đi vào tây
khóa viện.
Khương thị bận rộn chỉ huy bọn nha hoàn đổi lại tấm
đệm các nàng mang đến, đồ đựng dụng cụ, lại an bài bà tử đến trên lò nấu nước, nấu cơm.
Thập Nhất Nương ngồi bên cạnh bàn ở phòng khách tứ phương tính toán thời gian.
Rất nhanh đã qua ba tháng, mọi người đều đã đợi, thời gian trông ngóng
không ít, cũng nên thảo luận lần nữa...... Hoàng thượng vội vã tìm Từ
Lệnh Nghi tiến cung như vậy, chẳng lẽ là vì chuyện này?
Buổi tối nàng ngủ nảy sinh một chút bất an, ngày thứ hai mới vừa sáng liền chạy hướng Yên kinh, buổi tối giờ lên đèn mới đến.
Từ Lệnh Nghi vẫn chưa về.
Thái phu nhân nghi hoặc nói: “Làm sao? Các con không có ở cùng nhau sao?”
Thập Nhất Nương không muốn làm cho Thái phu nhân lo lắng, cười nói: “Ở cửa thành gặp được Chu đại nhân, Hầu gia bị hắn gọi đi!”
Thái phu nhân nghe cười ha hả nói: “Bị hắn lôi đi đúng là không có chuyện
tốt. Ta xem, hôm nay con cũng đừng chờ hắn rồi, sớm một chút nghỉ ngơi
đi. Ngày mai người có thể trở về đã không tệ rồi!”
Thập Nhất Nương cười đáp “vâng”, cùng Nhị phu nhân cùng dụ dỗ Thái phu nhân nghỉ ngơi.
Nhị phu nhân đưa nàng ra cửa, nói: “Nghe nói hoàng thượng muốn thu đất ban
thưởng cho công khanh huân quý? Nếu thật là như vậy, chúng ta cũng đừng
vì nhỏ mất lớn, hoàng thượng nói như thế nào, chúng ta liền làm như thế
đó. Chỉ có hoàng thượng trong mắt có ngươi, ngươi như thế nào lại thiếu
phần cơm ăn.”
” Lời của Nhị tẩu muội sẽ truyền đạt cho Hầu gia.”
Thập Nhất Nương cảm thấy các nàng đối với chuyện trên triều đình cũng
chỉ là biểu hiện bên ngoài, lời khuyên lơn loại này hay là nói ít thì
tốt hơn, tránh cho ảnh hưởng đến phán đoán của Từ Lệnh Nghi.
Nhị phu nhân thấy nàng không có hứng thú, không muốn nhiều lời, nên gật đầu, trở về nhà.
Kết Hương gỡ tóc cho nàng, thấp giọng nói: “Nhị phu nhân, có người thích
Ngọc Lan Hoa, có người lại hết lần này tới lần khác thích ngọc trâm hoa. Tứ phu nhân thích chuyện của nội trạch, lời ngài nói, nàng cũng không
hiểu.”
Nhị phu nhân nhàn nhạt cười cười, không có lên tiếng.
Kết Hương thở phào nhẹ nhỏm, hầu hạ nàng ngủ lại, giúp đở dịch góc chăn, tắt đèn mới rón rén mà thẳng bước đi đi ra ngoài.
Trong phòng màn đêm yên tĩnh bao phủ vang lên một tiếng thở dài thật dài:
“Nàng không cần phải quản những thứ này, tất nhiên có người giúp nàng
quản...... Lại nói, nàng cũng là người có phúc!”
* * * * * *
Thập Nhất Nương trở về phòng sai Hổ Phách từ đáy hòm tìm mấy khăn vuông có
kĩ thuật thêu khéo léo: “Đưa đến Uy Bắc Hầu phủ? Xem một chút Uy Bắc hầu có ở nhà hay không?”
Nghe Từ Lệnh Nghi nói, ruộng ban thưởng cho Lâm gia cũng không ít nếu như là chuyện về thu ruộng đất ban thưởng,
Lâm gia không thể nào ổn định!
Hổ Phách quay trở về rất nhanh:
“Lâm Hầu gia ở nhà! Lâm phu nhân nói cám ơn ngài, Lâm Hầu gia đang lo
lắng tức giận chuyện thu ruộng ban thưởng, chờ thêm hai ngày, nàng lại
đến gặp ngài.”
Thập Nhất Nương gật đầu, ngồi ở trong nhà trầm tư.
Nói như vậy, Từ Lệnh Nghi tiến cung cùng chuyện thu ruộng đất ban thưởng là không có liên quan nhau rồi? Đã như vậy, tại sao lại ở trong cung điện
qua đêm chứ?
Nàng một mình ngủ ngon lành, hôm sau mở mắt lại hỏi: “Hầu gia có đưa tin gì tới không?”
Lãnh Hương đang làm nhiệm vụ vội nói: “Hôm qua Hầu gia đã trở lại rồi, thấy phu nhân ngủ rồi, sợ ầm ĩ ngài, nên nghỉ ngơi ở Ngoại thư phòng.”
Từ Lệnh Nghi thích nhất nửa đêm đem nàng ầm ĩ ngủ, sau đó thừa dịp thời
điểm nàng còn buồn ngủ muốn làm gì thì làm, còn đắc ý nói: “ Thời điểm
nàng mơ mơ hồ hồ là nhìn đẹp nhất!”
Thập Nhất Nương ngạc nhiên.
Trang điểm chỉnh tề, không kịp dùng đồ ăn sáng, liền đi tới Ngoại thư phòng của Từ Lệnh Nghi.