Ngẩng đầu lên lại thấy Tử Chiêu sâu xa nhìn ông ta, ý cười không che dấu: "Thế nào? Có phải cảm giác vô cùng đặc biệt?".
Mục Từ buông chén, nheo mắt nguy hiểm đánh giá thần sắc Tử Chiêu. Thường
ngày một mặt phong tao điềm đạm đều không còn sót lại chút nào, lúc này
đây lại có biểu hiện ngông cuồng như vậy, trong lòng Mục Từ khẽ lộp bộp
vài tiếng. Không biết, đâu mới thật sự là Mục tiểu thư.
"Loại trà này, Chiêu nhi khó khăn lắm mới lấy được từ chỗ Liên phi trước khi bị
tiêu hủy. Gia gia cứ từ từ uống, chỗ ta còn rất nhiều".
Mục Từ
không đáp, ý cười trên gương mặt nàng càng sâu: "Xem sắc mặt của gia gia không được tốt, vẫn nên chú ý nghỉ ngơi thì hơn. Chiêu nhi không tiễn".
Nói rồi, Tử Chiêu từ tốn đứng dậy, lướt qua bên cạnh Mục Từ, thản nhiên hướng vào nội viện.
Nhưng ông ta đột nhiên xoay người, đứng chắn trước mặt nàng: "Nha đầu, trà này uống nhiều không tốt, vẫn là không nên dùng".
"Chẳng phải chỉ là một chút bạch phiến thôi sao? Dùng qua vài lần cảm thấy không có chỗ nào không tốt".
Mục Từ khẽ giật nảy trong lòng, nàng còn có thể tra ra rõ ràng trong trà
này có thứ được gọi là bạch phiến kia. Rốt cuộc thế lực năm đó một tay
gây dựng cũng không phải nói chơi. Ở trước mặt Mục Từ cũng không phải là ỷ vào mình là chủ tử, cũng không có ý lấy lòng, làm cho người ta khó
đoán ra tâm ý. Hiện tại thẳng thừng đề cập tới chuyện này, đây chính là
muốn dằn mặt ông ta? Muốn cho ông ta hiểu được, nàng không nói, không có nghĩa là nàng không biết?
"Ta không biết ngươi đã tìm hiểu được
chuyện gì. Nhưng ngàn vạn lần, những chuyện trong cung cấm ngươi hãy coi như không nghe không biết, càng không thể truyền ra ngoài. Trà này, vẫn là tiêu hủy đi thì hơn".
"Chiêu nhi nào đã nói cái gì? Gia gia
không cần khẩn trương. Chỉ là một chén trà, có thể giết người sao? Ta đã chết một lần, hiện tại cảm thấy chuyện đó cũng không có gì đáng sợ, gia gia sợ cái gì?". Tiếu nhan nở rộ, như thể nhìn lại Mục Từ lúc này có
bao nhiêu tức cười.
Tử Chiêu rõ ràng không có ý buông tha, nàng
sáp lại phía Mục Từ, làm ra bộ dạng bí hiểm. Dùng âm lượng nhỏ nhất chỉ
vừa đủ để một mình ông ta nghe được: "Nhưng nghe gia gia nói lời này,
không khỏi khiến trong lòng Chiêu nhi nãy sinh một chút hoài nghi. Lẽ
nào, ngay từ đầu gia gia đã biết bên trong trà này có trộn thứ gì sao?
Gia gia biết, chẳng lẽ Yến Lân không biết? Thứ trà tốt như vậy lại để
mặc cho người trong Liên Trì cung tùy ý sử dụng. Cũng quá lãng phí đi.
Yến Lân lại cứ như vậy giương mắt nhìn. Đây có phải là muốn mượn đao
giết người, dìm chết Tiểu Kỳ, hủy đi cơ hội tranh quyền đoạt vị của
hắn?".
Một lời đại nghịch đánh trúng tim đen, lúc này Mục Từ
không khỏi thất sắc cả kinh: "Nha đầu, Yến Lân là Thái tử, tương lai sẽ
đăng cơ hoàng vị. Tiểu hoàng tử là con thứ phi, căn cơ không vững, vốn
không thể xưng vương. Lời này truyền ra ngoài chính là mất đầu. Ngươi
rốt cuộc là muốn cái gì?".
"Chỉ cần là nhi tử của Đế Vương, sao
lại có thể nói rằng hắn không có cơ hội đăng cơ? Bất quá, trong các vị
hoàng tử, có ai là không bị Yến Lân âm thầm kìm hãm. Thử hỏi, muốn có
căn cơ phải làm thế nào đây? Có vài chuyện, không cần thiết phải phanh
phui. Thái tử cũng thật biết chu toàn. Chỉ sợ vạn nhất có một ngày thời
thế xoay chuyển càn khôn. Dù là nhi thử thứ phi, không muốn tranh không
có nghĩa là người khác không thể thay hắn tranh giành. Chiêu nhi thật
không có ý gì, chỉ muốn nhắc nhở gia gia một chút. Yến Lân có thể bước
lên hoàng vị hay không cũng không phải chuyện trọng yếu. Nửa mái đầu kia bị Lãnh Thiên Diệt cắt xuống cũng không phải là không có ý tứ gì. Nửa
còn lại hiển nhiên vẫn nằm trong lòng bàn tay của Chiêu nhi. Còn hay
mất, đều phải xem lòng gia gia thế nào. Không cầu người cúi mình trước
Chiêu nhi, chỉ cần khắc cốt ghi tâm, là người Mục gia, vĩnh viễn không
mai một Bích Mục lâu trở thành tay sai của triều đình. Khi phụ thân ta
còn tại thế, nơi này là do một tay gia gia quán xuyến, phúc lợi triều
đình hưởng không ít. Nhưng hiện tại không giống như vậy, mỗi một bước đi của Bích Mục lâu đều phải nhìn Chiêu nhi mà quyết định. Bất quá, lời
này của Chiêu nhi có lẽ chỉ có người Mục gia mới có thể coi đó là hiển
nhiên. Còn gia gia thấy thế nào, Chiêu nhi không dám nói trước. Vẫn là
gia gia tự mình suy ngẫm thì hơn. Ngẫm không ra, vậy thì sau này cũng
không cần tới tìm Chiêu nhi nữa. Bích Mục lâu với triều đình, sớm một
chút vạch ra lộ tuyến đi".
Lời này, chính là muốn nói, nếu ông ta còn là Mục Từ, nàng đương nhiên coi là người mình. Còn nếu ông ta là Từ công công, vậy thì sớm muộn cũng sẽ không còn chỗ đứng tại nơi này. Mà
chuyện đó, Tử Chiêu khẳng định có thể làm được. Còn phương thức như thế
nào thì chỉ có mình nàng biết.
Nói rồi, nàng cũng không đợi xem phản ứng của Mục Từ ra làm sao, một mạch rời đi.
Để lại ông ta đứng giữa sân viện hốt hoảng một phen. Mục Tử Chiêu này, bao lâu nay đều im hơi lặng tiếng, chuyện chính sự chưa khi nào có động
thái muốn nhúng tay vào. Nhưng một khi đã mở miệng thì dường như là
tường tận tới từng chân tơ kẽ tóc. Bất quá, nàng cũng không tính làm gì, chỉ có chuyện liên quan tới Mục gia, Tử Chiêu đều âm thầm lưu tâm.
Từ sau ngày đó, được nàng ngầm chấp thuận, để cho Mục Từ tiêu huỷ toàn bộ
lá trà nàng còn lưu giữ. Ngược lại, ông ta một chút phong thanh cũng
không để lộ ra. Ngoại trừ hai người, vĩnh viễn không có người thứ ba
biết được, ngày hôm đó trong sân viện bọn họ đã nói qua chuyện gì.
Mà Mục Từ cũng hiểu được ý tứ của nàng, không quên cẩn thận căn dặn trong
ngoài, Mục tiểu thư thật sự là bế quan không gặp người. Tránh cho có
người tới làm phiền. Còn chuyện nàng có truyền tiếng gió hay không, Mục
Từ tất nhiên hiểu được Tử Chiêu là người tự biết chừng mực. Nàng càng
không phải kẻ ngốc mà đem chuyện trong cung ra đàm luận với người ngoài.
Hằng ngày, cứ tới giờ Mão, khách nhân khắp Kinh thành đều theo lệ mà lui tới Bích Mục lâu. Chỉ là, người tới không ồn không nháo, cũng không phải là tới để mua ngọc.
Phía trước tiểu viện tập trung không ít người, vậy mà nhất loạt an tĩnh, không để ảnh hưởng tới người bên trong.
Dáng vẻ nữ tử uyển chuyển, phiêu dật như trích tiên, bất quá không có chỗ
nào nhìn ra liễu yếu đào tơ. Ngược lại, một tay cầm kiếm, nhãn thần
không nóng không lạnh, thập phần hút mắt người.
Tự cổ chí kim,
khắp thiên hạ cũng chưa từng chứng kiến có một loại phương pháp khảm
ngọc bằng kiếm. Mục tiểu thư hàng ngày dùng ba canh giờ để múa kiếm.
Chỉ có điều, múa kiếm là một chuyện, từng đường kiếm lướt qua, lại giống
như trong tay nàng vốn không phải là một thanh kiếm đơn thuần. Không
biết là kiếm vì người mà rời vỏ khai quang, hay người vì kiếm mà tiêu
dao tự tại.
Cổ tay khẽ động, kiếm ảnh lóe lên từng tia kích động
mà uy lực khảm từng viên ngọc nhỏ đủ loại hình dáng, màu sắc lên một bộ
khung lớn.
Ban đầu, không ai nhìn ra nàng đang khảm cái gì. Qua
vài ngày, dần dần người ta có thể hình dung ra một dải sơn hà mênh mông
ẩn hiện. Chỉ sợ, bức hoành phi này một khi đã hoàn thành, lập tức có thể gây chấn động, làm cho thiên hạ dậy sóng.
Mà nhìn dáng vẻ múa kiếm của người kia chính là một loại chiêm ngưỡng.
Thanh cổ cầm vì nàng mà tấu lên một khúc. Viêm cơ cô nương ôm cầm ngồi một
bên, từng đầu ngón tay khẽ điểm, truyền ra thanh sắc thâm thuý lúc nhanh lúc chậm, lúc trầm lúc bổng. Tất cả chính là tựa theo từng đường kiếm
của Tử Chiêu mà đàn. Vô tình tấu lên một vũ khúc làm rung động lòng
người.
Cứ tới giờ Mão, Bích Mục lâu lại tề tựu không ít người,
dần dần đã trở thành một thông lệ. Trong số đó, dù là quan lại, hoàng
thân quốc thích hay tới cả thường dân đều có cả.
Cứ ước lượng đủ
ba canh giờ trôi qua, Mục tiểu thư thu kiếm, an tĩnh tiến vào nội viện,
coi như nơi này vốn chỉ có một mình nàng. Đám người phía sau bị coi là
không khí lại không có chút nào để trong lòng. Người nào rời đi cũng
mang trên mặt một loại thoả mãn. Có thể nói, một màn múa kiếm kia, có
bao nhiêu kinh tâm động phách.
Thanh danh rất nhanh đồn xa trăm
dặm. Khắp nơi huyên náo, đâu đâu cũng đều nhắc tới chuyện này. Nhưng bên ngoài có huyên náo tới cỡ nào, dường như cũng không có sức ảnh hưởng
tới vị tiểu thư ở ẩn bên trong Bích Mục lâu. Chỉ sợ, nàng còn một ngày
luyện kiếm như vậy, chính là một ngày không quan tâm tới thế sự.
Vừa vặn thoái thác với triều đình. Bất quá, ý tứ của nàng, không phải là
không có người nào nhìn ra. Chỉ là, Hoàng thượng là người nào, sao có
thể vì chút chuyện này mà nóng vội.
Nội viện Bích Mục lâu từ khi
nàng chuyển tới, ngoại trừ Viêm cô nương có thể tùy ý ra vào thì chưa
từng tiếp nhận khách nhân nào. Nhưng hôm nay lại có ngoại lệ.
Tử
Chiêu ôm kiếm trở lại, trong sân rất nhanh có thêm một người. Trên gương mặt nam tử tươi cười phóng khoáng, không câu nệ mở lời: "Ta từng nghe
nói, ngươi từ nhỏ đã thật sự yêu binh khí. Không nghĩ tới không chỉ đơn
thuần là yêu thích. Nếu có dịp tới Triệu quốc chúng ta, đảm bảo ngươi sẽ không muốn trở về".
"Thú vị như vậy sao?".
"Đương nhiên.
Danh tiếng của Triệu quốc chúng ta không phải ngươi không biết. Tài
nguyên khoáng sản được trời ban, binh khí chính là đứng đầu thiên hạ".
Tử Chiêu nhướn mày: "Đứng đầu? Nghe qua thật muốn mở mang tầm mắt. Hiển nhiên ta nhất định sẽ tới Triệu quốc thỉnh giáo".
Nghe vậy, Triệu Anh ý cười càng sâu, nhưng chợt nghĩ tới một chuyện: "Ngươi thật sự có thể xuất ngoại tới Triệu quốc?".
Lời này, Tử Chiêu nghe vào cảm thấy Triệu Anh này rất biết chọc người.
Không phải hắn vừa hào sảng khoe khoang, mời nàng tới hay sao? Đột nhiên hỏi lại, ý tứ là gì?
"Ngươi đây là muốn trêu ngươi ta?".
"Ta lại không có ý đó. Chỉ là, thả cho ngươi xuất ngoại, triều đình Đại Minh sao có thể chấp thuận. Ngươi tự mình hiểu được".
Nàng bật cười: "Lần trước ngươi từng nói, nếu ta chấp nhận bước lên vị trí
kia thì chính là đôi bên đều có lợi. Một khi đã nắm được Mục Tử Chiêu ta trong tay, không còn nghi kị, lúc đó ta muốn đi đâu, há lại là chuyện
không thể?".
"Ngươi đã nghĩ thông rồi?". Triệu Anh một thoáng tiếc nuối hỏi lại.
Nàng không vội trả lời, một chút dao động này của hắn, Tử Chiêu ý vị sâu xa, thu toàn bộ vào trong mắt: "Không phải hôm nay ngươi tới đây là muốn từ biệt ta trước khi trở về hay sao? Không cần nghĩ nhiều, hôm nay lưu
lại, ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt".
Tiệc rượu trong
sân viện tuy nhỏ nhưng không thiếu tiếng cười. Tử Chiêu cùng Triệu Anh
vui vẻ trò chuyện tới tận đêm khuya. Có thể nói, hắn gặp nàng chưa lâu,
trước đây lại có chuyện hiểu lầm nghiêm trọng. Nhưng nói cho cùng, không đánh không quen biết. Một nữ tử được gọi là thiên kim tiểu thư vô cùng
quyền quý, tư chất làm người lại không giống bất kỳ ai. Tuỳ tiện khiến
cho những người xung quanh đều cảm thấy thoải mái. Triệu Anh đương nhiên cũng không ngoại lệ. Trước khi rời đi, vẫn không nhịn được căn dặn:
"Không nói ngươi có tới Triệu quốc hay không. Dù là bất kể chuyện gì
Triệu Anh ta làm được, chỉ cần ngươi muốn, đều có thể truyền tin tới
Triệu quốc cho ta".
Tử Chiêu tươi cười không khách khí: "Nhất định".
Triệu Anh là người biết toan tính nhưng cũng là người hào sảng, lại không chú trọng tiểu tiết. Tử Chiêu đương nhiên không hoàn toàn phó thác hắn
chuyện gì nhưng vẫn biết Triệu Anh là người giữ lời. Trong đầu quả thật
có chuyện muốn lợi dụng hắn, lúc này lại nhìn thấy Triệu Anh như vậy. Tử Chiêu một thoáng đã yên tâm hơn rất nhiều.
Nàng vốn không thành
tâm kết giao, nhưng người lại thành tâm mở lòng. Tuy nàng không thấy hổ
thẹn với hắn nhưng cũng có điều suy nghĩ.
Tử Chiêu nàng vốn không có cảm tình với hoàng thân quốc thích hay quan lại trong triều, nhưng
không thể phủ nhận, có những người như Yến Bạch, Tiểu Kỳ,... hay đến cả
Triệu Anh này, nàng thật không hề nhấc lên cảnh giác. Cứ như vậy mà tùy
tiện kết làm bằng hữu, có một loại tín nhiệm mơ hồ nhưng lại rất hiển
nhiên.
Có đôi khi, không hiểu rốt cuộc trong lòng là cái chấp niệm gì.
Ngày Triệu Anh cùng đoàn sứ thần khởi hành rời Kinh thành Đại Minh trở về
Triệu quốc, Mục tiểu thư nghe nói là bằng hữu với hắn lại không thấy
xuất hiện. Thế nhưng, bên hông Triệu hoàng tử không biết từ khi nào lại
xuất hiện thêm một thanh đoản kiếm, nhìn qua đủ biết không phải vật tầm
thường. Quả nhiên, vật này sau khi trở về Triệu quốc lập tức khiến cho
lòng người rúng động.
Hàng trăm năm qua, từng thế hệ Triệu quốc
vẫn tự xưng đứng đầu thiên hạ về binh khí. Tuy đất đai khô cằn nhưng
được ông trời ưu ái ban cho khoáng vật dồi dào, chính là nguyên liệu tốt nhất để chế luyện khí giới. Nhưng chỉ một thanh đoản kiếm, lập tức đánh tan kiêu ngạo của cả một quốc gia. Bất quá, đó vẫn là chuyện sau này.
Kể từ ngày đó, cũng đã vài tháng trời trôi qua. Mục tiểu thư như cũ, vẫn
không bước chân ra khỏi cửa Bích Mục lâu lấy nửa bước, tới cả sảnh đường cũng không đi. Kiên trì ở trong nội viện khảm ngọc.
Một hôm, sắc trời không còn sớm, Mai Cơ đang ở trong phòng cùng Tử Chiêu thảo luận
chút chuyện. Bên ngoài chợt có động tĩnh. Giờ này vẫn có người tìm tới,
hẳn là chuyện quan trọng.
Mai Cơ lập tức ra mở cửa xem người tới là ai.
Mục Từ đứng ở giữa sân, vừa vặn cách đó một khoảng. Mai Cơ vừa thấy ông ta
liền nhếch miệng cười: "Đã lâu không nhìn thấy công công tiến vào nội
viện. Không biết đã nghĩ thông chưa?".
Mục Từ nheo mắt, ánh nhìn
lạnh như băng. Quả nhiên, người này cũng là do một tay Tử Chiêu sắp đặt, vốn không phải là tự nhiên mà xuất hiện.
Bất quá, Mai Cơ không
ngại để lộ chân tướng, cũng chứng tỏ ý tứ của Tử Chiêu. Dù lần này Mục
Từ đúng về phía nào, nàng hoàn toàn cũng không bận tậm. Hay chính là
nàng lựa chọn tín nhiệm ông ta.
Trước khi tiến vào phòng, Mục Từ
khẽ thở dài. Quả thật, nữa mái đầu của ông ta, vẫn là nằm trong lòng bàn tay Tử Chiêu đi. Nha đầu này, từ nhỏ tới lớn vẫn vô thanh vô tức tản ra một loại cường đại khiến người ta khó hiểu.
Nàng điềm đạm cười, ý cười trên môi lại nhẹ tới nỗi gần như không có. Một tay chống cằm, một
tay rót trà đẩy về phía Mục Từ, bộ dạng thản nhiên tùy ý: "Sớm mai có lẽ người trong cung sẽ tới tìm Chiêu nhi. Gia gia muốn Chiêu nhi chuẩn bị
cái gì sao?".
Mục Từ cũng không ngạc nhiên, hiện tại ông ta đã
biết được tiềm lực của nàng tới đâu, trong lòng cũng không còn nhiều
gánh nặng: "Nếu ngươi đã biết, hẳn là đã có tính toán".
Lần này
nàng thoải mái cười thành tiếng: "Trốn lâu như vậy, cũng không thể trốn
mãi được. Chiêu nhi trốn ở nơi này, chính là muốn chờ tâm ý của gia gia
mà thôi".
Mục Từ một thoáng trầm lặng, ông ta ngẩng đầu nhìn ra
sân viện. Còn nhớ, khi nàng vẫn là một nha đầu miệng còn hơi sữa, cũng
có một lần giữa đêm nóng vội tới tìm ông ta. Lại giống như lúc này, đều
là ngồi xuống, một già một trẻ cùng nói chuyện, nhìn qua có chút bất
đồng. Chỉ là, ngày hôm nay vị trí đảo lộn, là ông ta nóng vội tới tìm
nàng. Bất quá, người trước mặt dường như đã nắm rõ mọi chuyện trong tay, không một chút lo lắng mà còn thản nhiên tươi cười.
"Nha đầu, ngươi không nói ta cũng hiểu được. Trong lòng ngươi là hận ta".
"Chiêu nhi có hận cũng không muốn tổn thương gia gia. Những năm tháng người
phụng sự Mục gia có lẽ cũng đủ rồi, chỉ cần người muốn, Chiêu nhi sẽ
không cưỡng cầu. Nhưng nếu là chuyện tổn hại đến Mục gia ta, Tử Chiêu sẽ không nhắm mắt cho qua". Ánh mắt nàng không nóng không lạnh, nhưng lại
mang theo một loại uy áp khó diễn tả. Thứ áp lực này không phải khiến
cho người ta sợ, mà là kiêng nể.
Trong lòng Mục Từ quả thật rối
ren. Năm đó, triều đình cưỡng ép hồi kinh, Mục Tử Hàm lại là người quá
cương trực, cả gan hủy đi thánh chỉ. Càng ngày càng đem Mục gia quân
không có liên hệ với Bích Mục lâu. Chuyện đó suốt một thời gian dài đã
làm triều đình chao đảo, Nghị Chính điện thời thời khắc khắc đều nóng
như chảo lửa.
Muốn xoa dịu tình thế, Mục Từ chỉ còn cách đem toàn bộ Bích Mục lâu ra đảm bảo, tuyệt đối dốc sức mà phụng sự dưới trướng
Thái tử, khiến cho triều đình nguôi ngoai. Một mặt lại gióng trống khua
chiêng, đích thân tới khuyên bảo Mục Tử Hàm, cùng lúc đó Mục tướng quân
cũng lập được không ít đại công, mỗi chuyện đều được ông ta cho người
lan truyền tới chóng mặt. Khó khăn lắm mới khiến cho đám triều thần thu
liễm phần nào.
Nhưng chỉ sợ chuyện quá lỗ liệu sẽ khiến triều
đình càng thêm cảnh giác. Mục Từ cũng không dám công khai trợ giúp Mục
tướng quân. Bề ngoài chính là ông ta đem Bích Mục lâu đặt dưới trướng
Thái tử điện hạ, bỏ mặc Mục Tử Hàm ở biên quan chịu khổ.
Đều là vạn bất đắc dĩ. Bất quá, từng chuyện từng chuyện, ông ta đều không hối hận, càng không chịu mở miệng giải thích.
Tử Chiêu ở trước mặt, dường như cảm nhận được cỗ trầm lặng này. Nàng cũng
không lên tiếng, chỉ có an tĩnh, là tự lắng nghe tiếng lòng của bản
thân. Nếu Mục Từ sớm từ bỏ Mục gia, có lẽ Hồng Vân sơn cũng không thể an ổn suốt những năm không có nàng. Hiện tại ông ta cái gì cũng không nói
nhưng lại không khiến nàng nhấc lên cảnh giác. Dường như là cảm nhận
được Mục Từ có một loại tự vấn lương tâm.
Người mà phụ thân tuyệt đối tin tưởng giao trọng trách cai quản toàn bộ Bích Mục lâu, nhất định không phải kẻ gió chiều nào che chiều đấy, nhất định không mang lòng
phản trắc. Có lẽ cũng là có nỗi khổ trong lòng.
Mục Từ nhàn nhạt
nhấp một ngụm trà, khôi phục vẻ giảo hoạt thường thấy: "Sớm mai sẽ có
thái giám trong cung tới, Hoàng hậu là có ý muốn ngươi cùng nàng tới Kim Quang tự cầu phúc".
"Hiển nhiên Chiêu nhi không thể thoái thác rồi".
Ông ta chậm rãi gật đầu, sau đó lại không nói thêm lời nào, lập tức rời đi.
Tử Chiêu không có vẻ nóng vội, trước khi Mục Từ ra khỏi cửa, nàng nhẹ
giọng phó thác: "Chiêu nhi không có ở đây, Bích Mục lâu vẫn cần có gia
gia trông coi ta mới an lòng".
Mục Từ không dùng bước nhưng nắm
tay khẽ siết chặt, trên môi không phải là nụ cười ẩm hiểm giả dối mà ông ta thường dùng, lúc này lại giống như có chút xúc động: "Tự mình bảo
trọng".
Tử Chiêu nhìn theo bóng lưng của Mục Từ, cảm nhận thời
gian quả nhiên không buông tha bất cứ kẻ nào. Nếu như ông ta không phải
là Mục Từ, cũng không phải là Từ công công, có lẽ tại thời điểm này,
chính là một lão nhân gia, ngồi ghế tựa trong sân, vui vẻ nhìn đám tiểu
hài chơi đùa. Bất quá, không có nếu như.
Sáng sớm hôm sau, Tử Chiêu bộ dạng vui vẻ tiếp chỉ, thuận tình cùng Hoàng hậu khởi hành tới Kim Quang tự.
Lần này là tế tự cầu phúc nên cũng có không ít nữ quyến của quan lại trong
triều đi theo phụng bồi. Hơn nữa, quận chúa Lạc Vân vừa trải qua một
kiếp nạn, đương nhiên cũng có mặt. Còn có thêm một Viêm cô nương, vừa
vặn khiến cho ba người, nàng, Mai Cơ và Lạc Vân ngồi chung một kiệu. Tử
Chiêu cũng không thấy có vấn đề gì, chỉ tùy ý hỏi thăm sức khỏe nàng ta
một chút rồi lại yên lặng. Trong kiệu chỉ có tiếng Lạc Vân cùng Mai Cơ
trò chuyện.
Phải nói, hiện tại Mai Cơ rất được Hoàng hậu cùng
quận chúa ưu ái, địa vị dường như không có khác biệt so với những vị
thiên kim tiểu thư quan lại thông thường khác. Chuyện nàng ta xuất hiện ở nơi này, chính là hiển nhiên.
Trên khóe môi Tử Chiêu dương dương ý cười, khí sắc gần đây cũng có thể nói là tốt hơn vài phần. Mượn cơ
hội ra ngoài một chuyến, sắp tới có chuyện gì phát sinh cũng không còn
quan trọng, trước tiên muốn bản thân nghỉ ngơi một chút.
Đoàn
người vừa tới chân núi, để tỏ lòng thành kính, Hoàng hậu lệnh cho tất cả mọi người xuống kiệu, tự thân đi bộ leo lên từng bậc thang. Nhìn thế
núi thoai thoải, Tử Chiêu không có cảm nhận gì. Chỉ là đảo mắt nhìn một
vòng xung quanh, nguyên một đám nữ tử phục sức xa hoa cao quý thì không
khỏi bật cười. Không biết đám người này, nói là tế tự, ăn mặc hoa lệ như vậy làm cái gì?Tử Chiêu cước bộ thong dong đi ở phía trước, ngay phía sau còn có Mai Cơ,
mà bên cạnh nàng ta không ai khác là Triệu Lạc Vân. Nữ tử này khí lực
không nhiều, sớm đã thấm mệt, nhìn hai người trước mặt lại không có ý sẽ dừng lại nghỉ chân, nàng ta mệt mỏi thở hắt ra hiệu. Mai Cơ cảm nhận
người bên cạnh là đang hướng mình nỉ non, tươi cười mở miệng: "Chúng ta
dừng chân nghỉ lại một chút. A Hỏa, ngươi nếu thấy bất tiện có thể tự
mình đi trước".
Nàng cũng không đáp, chỉ gật đầu đi thẳng, duy
trì cước bộ như cũ. Từng bước giống như đi đường bằng, thản nhiên hưởng
thụ cảnh sắc thiên nhiên tươi mới trong nắng mai.
Mặc kệ đám người còn đang ở lưng chừng núi, một mình tiến vào sân viện, không quan tâm có hợp quy củ hay không.
Tăng nhân quét sân nhìn thấy nàng thì chắp tay cúi chào, không nghĩ sớm như
vậy đã có người tới trước cả Hoàng hậu nương nương. Hắn thuận tiện,
hướng nàng mời vào trong đình nghỉ mát rồi nhanh chân trở vào báo cho
trụ trì biết tin.
Chỉ biết, lúc phương trượng đi ra lại không
thấy vị cô nương kia đâu. Giữa lúc còn chưa biết thế nào thì đoàn người
phía sau cũng vừa vặn tới nơi.
Hòa thượng trụ trì đương nhiên không còn nghĩ tới chuyện đi tìm người nữa. Tiếp nhận đại lễ, sau đó đón đoàn người vào nội viện.
Lại nói, Tử Chiêu sau khi tiến vào Kim Quang tự thì cảm thấy nơi đây cảnh
sắc không quá khoa trương, thiên nhiên cây cỏ đều là tùy ý sinh trưởng.
Dưới ánh ban mai cùng làn gió đìu hiu thổi, tản mát ra một loại thanh
tịnh xoa dịu lòng người. Nàng hít một hơi thật sâu, tự nhiên tự tại tản
bộ không bao lâu đã thấy có chút buồn ngủ. Miệng cười thỏa mãn, hai mắt
híp một đường, tự mình tìm vào nội viện.
Còn chưa tới nơi, từ xa
đã nghe một trận huyên náo, toàn bộ đều là âm thanh nữ tử. Hai mắt líu
díu có chút khó chịu, Tử Chiêu nhíu mi, nhìn quanh một vòng, cảm thấy
không có người nào liền một bước nhún chân, phóng lên mái hiên, vô thanh vô tức lẩn vào trong.
Ngoài sân, một đám nữ tử tươi cười hoa lệ, ngoại trừ chủ đề chốn khuê phòng ra thì nào là ngâm thơ đối ẩm, nào là
cầm kỳ thi họa. Đều là những chuyện Tử Chiêu một chút cũng không hứng
thú. Sải chân nàng biên độ vốn không nhỏ nhưng hai bước cũng nhập làm
một, len lén hướng thẳng gian phòng của Hoàng hậu ở phía sau mà đi.
Thấy có tiếng đẩy cửa, ma ma bên người Hoàng hậu giật nảy mình quát lên: "Kẻ nào? Ngang nhiên tiến vào không bẩm báo".
"Ma ma, là ta". Tử Chiêu bộ dạng có chút khổ sở, cười xòa trước mặt cung
nhân kia. Mặc kệ bà ta giận dữ cái gì, nàng vẫn là tùy tiện tiến vào.
Hoàng hậu thật lâu rồi cũng chưa nhìn thấy Tử Chiêu, vẻ ngang ngược của nàng
vốn không khiến người tức giận, ngược lại còn chọc người ta vui vẻ: "Nha đầu, ngươi còn dám tới đây. Không nghĩ ta muốn trách phạt ngươi sao?".
"Nương nương muốn trách phạt Chiêu nhi cũng không cần kéo người ta đi theo tế
tự làm gì". Một mặt tươi cười giảo hoạt, Tử Chiêu một mặt tiến lại gần,
to gan ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu. Còn thuận tiện tìm một tư thế
thoải mái, đặt lưng xuống, ngang nhiên đem hai đùi của Quốc mẫu biến
thành gối mềm, rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Cung nhân trong phòng
đương nhiên là trợn mắt há mồm, nữ nhân này, thật sự không biết thế nào
là quy củ, trước mặt Hoàng hậu làm ra hành động như vậy, đây chính là
phạm thượng.
Nhưng không ai nghĩ tới, Hoàng hậu lại ấm áp cười
một tiếng, đem bờ vai Tử Chiêu nhẹ nhàng vỗ, giống như đang dỗ dành tiểu hài. Trong phòng, rất nhanh chỉ còn truyền ra tiếng thở khe khẽ của
nàng.
Nữ nhân này, vừa chợp mắt là đã qua một canh giờ. Chuyện
sau đó, chính là khi nàng tỉnh dậy, cật lực đấm bóp cho đôi chân tê cứng của Hoàng hậu. Vừa đấm, bên tai vừa nghe ma ma giáo huấn một phen.
Trong lòng không lấy gì làm khó chịu, ngược lại vừa nói vừa cười, khiến
cho vị ma ma kia vừa tức lại vì có Hoàng hậu bênh vực nên không thể làm
gì nàng.
Từ Chiêu hồ nháo một hồi, cảm giác thật sự giống như hài tử, hiện tại đã có chút đói bụng. Vừa vặn bên ngoài có tiểu hòa thượng
truyền tin, thỉnh Hoàng hậu tới nhà ăn dùng bữa.
Tại Kim Quang tự này vốn không đề cao địa vị trên dưới, tới giờ dùng bữa, dù là khách
nhân hay tăng nhân trong tự đều là tập trung tại nơi này. Tử Chiêu vừa
nghe có thể khỏa lấp trống trải trong bụng liền vui vẻ, thân thủ còn
nhanh hơn cả tỳ nữ bên cạnh Hoàng hậu. Vừa chỉnh trang lại y phục, vừa
chải gọn tóc, còn tự mình hầu hạ, nắm tay đỡ Hoàng hậu ra ngoài.
Người vừa bước ra, không ai biết Mục tiểu thư từ khi nào lại ở chỗ Hoàng hậu. Bất quá, hiện tại ngoại trừ Viêm cô nương, có người nào trong đám nữ
nhân ở đây dám tuỳ tiện lên tiếng. Vị tiểu thư này, ngoài mặt thì tươi
cười nhưng sau lần nàng bị vu oan kia, liền không muốn thân cận cùng kẻ
khác, đặc biệt là đám tiểu thư nhà quan lại trong triều.
Bộ dạng
Tử Chiêu hôm nay phá lệ mềm mỏng, lại tự mình hầu hạ Hoàng hậu đi ra,
tất nhiên khiến cho người ta cảm thấy không quen mắt.
Hoàng hậu dẫn đầu đoàn người, theo sau tiểu hoà thượng dẫn đường. Trên bàn
đều là đồ ăn thanh đạm, bài trí cũng không cầu kỳ. Tử Chiêu đương nhiên
không muốn bắt chuyện với kẻ khác, lại càng không muốn bị người ta làm
phiền nên từ đầu tới cuối luôn ở bên cạnh Hoàng hậu không rời. Thi
thoảng có nhã hứng sẽ hầu hạ gắp thức ăn cho người. Bộ dạng hết sức nhu
thuận. Tất cả đều nhìn một màn này, an tĩnh dùng qua một bữa.
Địa thế Kim Quang tự không quá cao, xung quanh được thiên nhiên bao bọc,
đón nhận cảnh sắc an tĩnh mộc mạc. Lúc này, ngẩng đầu lên có thể thấy
trời trăng thu gọn trong tầm mắt. Cả đoàn người sau khi dùng bữa còn
muốn tản bộ quanh tự. Nơi này vốn rộng lớn lại thoáng đáng, tuỳ ý đi nơi nào cũng là một loại thưởng thức.
Tử Chiêu như cũ dìu Hoàng hậu, cước bộ thong thả hướng đình nghỉ mát mà đi. Ma ma thấy Hoàng hậu muốn
an tĩnh một chút liền nói khéo vài câu, khiến cho đám nữ tử kia không
tiện đi theo. Bên cạnh chỉ còn Mục tiểu thư.
"Nha đầu vô tâm, cho người tới Bích Mục lâu đánh tiếng ngươi cũng không thèm nể mặt. Mấy
tháng trời cũng không tới thỉnh an bổn cung".
"Trong lòng Chiêu
nhi vẫn là có người. Thứ Chiêu nhi làm ra, cái nào tốt nhất cũng đem tới chỗ người, không phải sao? Chiêu nhi là kẻ vô tâm vậy khắp thiên hạ này sẽ không có người nào có tâm". Tử Chiêu từ dìu Hoàng hậu, không biết vì sao lại chuyển sang vịn vào tay nàng, rốt cuộc không biết là hầu hạ hay là làm nũng.
Hoàng hậu bị nàng chọc cho vui vẻ, cũng không có ý
chấp nhặt với nàng, vừa tức vừa muốn cười. Nha đầu này đã bao nhiêu lớn, trước mặt nàng lại có thể tùy ý như vậy, tâm tình xem ra không tệ.
Bọn họ đi được một đoạn, lại thấy trước đình nghỉ mát có người.
Khí tức như thanh liên, gương mặt từ bi không nhiễm một tia tục khí nào. Tử Chiêu nhìn qua không khỏi cảm thán trong lòng, quả nhiên cao tăng đắc
đạo sẽ khiến cho người ta tự nhiên có cảm giác tôn kính.
Vị kia thấy có người tới thì cũng chắp tay vái một vái, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, gương mặt lập tức tràn ra kinh hách.
Biểu hiện này cả Hoàng hậu và Tử Chiêu đều nhìn thấy rõ ràng, trong lòng
cũng thoáng nghi hoặc. Một người như vậy, đáng lẽ không nên lộ ra thất
thố, không biết trên đời còn có chuyện gì khiến vị hòa thượng này kinh
ngạc như vậy.
"Bần tăng thất lễ rồi".
"Trụ trì đại sư không cần đa lễ. Trăng thanh gió mắt, phải chăng là cũng lui tới nơi này vãn cảnh?".
"Hoàng hậu nương nương nói không sai, ở Kim Quang tự, nơi này chính là có thể
thu toàn bộ thiên địa giao hoa trong tầm mắt. Bần tăng vẫn là thường
xuyên lui tới. Không nghĩ Hoàng hậu cũng có nhã hứng này, quả thật hữu
duyên... Không biết vị bên cạnh là...?". Trụ trì đại sư lời nói bình đạm tựa như sương. Bất quá lại chú trọng hướng Tử Chiêu lưu tâm.
"Vãn bối Mục gia Mục Tử Chiêu có lễ". Tử Chiêu cung kính chắp tay bái một lạy.
"Thật không hổ là anh tài kiệt xuất". Hòa thượng gật đầu mỉm cười, không nhìn ra có tâm tư gì.
Tử Chiêu có chút mất tự nhiên, lời này nói ra quả không thích hợp. "Anh
tài kiệt xuất" gì đó đương nhiên chỉ có thể nói về nam nhân, đối với
nàng hiện tại không biết có bao nhiêu cốt khí nhưng vẫn chỉ là một nữ
tử. Nghĩ đi nghĩ lại, lời này vẫn là quá không thích hợp đi.
"Trụ trì đại sư thật biết nói đùa, Chiêu nhi không dám nhận".
"Đều là ở ngươi. Bần tăng xin cáo từ". Bỏ lại một lời không đầu không đuôi, cứ như vậy rời đi.
Tử Chiêu một lần nữa, không nhịn được cảm thán trong lòng. Cao nhân quả là cao nhân, một chút khó hiểu cũng có bao nhiêu đạo mạo.
Có vài
chuyện không hiểu, nàng đương nhiên không nhọc lòng suy nghĩ, lập tức bỏ ra sau đầu. Thỏa mãn kéo Hoàng hậu vào trong đình ngồi xuống, thư thái
hưởng gió đêm.
Trong lòng Hoàng hậu Duyên Khánh lúc này lại không yên ả như vẻ bề ngoài.
Nhớ lại năm xưa, Thái hậu cũng mang nàng lên Kim Quang tự, mục đích cũng
không phải là đi cầu phúc. Chỉ là khi đó, phương trượng trụ trì nhìn
nàng hòa ái cười, gieo một quẻ quốc thái dân an. Từ đó thuận lợi tiến
lên vị trí chính cung.
Đêm nay, vốn không phải là tự nhiên đem
theo Tử Chiêu tới trước đình nghỉ mát này. Vậy mà kết quả nhìn một mặt
sửng sốt kia, thật không biết là đã nhìn ra vận khí gì của Tử Chiêu.
Hoàng thượng đã sớm an bài, dù ở nơi này có thể nhìn ra cái gì, Mục tiểu thư cũng chỉ có một con đường duy nhất để đi mà thôi.
Ánh mắt mang theo bất an nhìn qua nử tử bên cạnh. Chỉ biết hiện tại nàng có thể vui vẻ cười. Không nghĩ sau khi hồi kinh, biết mọi chuyện đều đã
được chu toàn cho mình, Tử Chiêu còn có thể thản nhiên cười như lúc này
nữa hay không?
Duyên Khánh Hoàng hậu cũng không phải mẫu thân của nàng, nhưng sâu xa vẫn có thể hiểu được. Mục Tử Chiêu không phải là
người có thể vui vẻ để cho người ta tùy ý sắp đặt.