Yến Lân chậm rãi thắp sáng đèn trong phòng: "Ta từng nói chỉ cần quận
chúa hoàn toàn bình phục sẽ để ngươi ra ngoài? Ngươi gấp cái gì?".
"Không phải ngươi không biết, ta hoàn toàn không có năng lực chữa trị cho nàng ta. Phương thuốc ta đã đưa ra, chuyện còn lại có ngự y của các ngươi lo liệu. Ta ở nơi này cũng không có tác dụng gì".
"Ngươi ở nơi
này, trên danh nghĩa chính là một cái đảm bảo cho xứ thần Triệu quốc.
Bọn họ lưu lại lâu như vậy, chẳng phải là muốn tận mắt nhìn thấy quận
chúa bình phục triệt để hay sao? Hiện tại nàng ta mới có tiến triển
nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, mà ngươi được biết đến là người có
khả năng giải độc cho nàng. Giữa lúc này rời đi, chỉ khiến cho xứ thần
Triệu quốc trở nên hoài nghi, nói chúng ta không tận lực. Tới lúc đó
cũng khó mà kiểm soát bọn họ".
Mai Cơ hơi nhướng mày: "Một Triệu Quốc nho nhỏ lại có thể khiến Thái tử đây nhọc tâm tới vậy? Ta lưu lại
trong cung đủ lâu để biết được vị thế của bọn họ, Triệu Anh kia lại
không phải người không biết lý lẽ. Việc này, ngươi hiểu rõ hơn ai hết.
Ta rời đi hay không vốn không phải là vấn đề. Hơn nữa, tận lực hay không chỉ có các ngươi, không có chúng ta".
Một lời sắc bén, hoàn
toàn chặt đứt lý do mà Thái tử đưa ra. Từ trước tới nay, không có kẻ nào dám cả gan đối diện với Yến Lân mà còn ngang ngược như vậy. Bất quá,
Mai Cơ cũng không phải thần tử của hắn, nàng ta đương nhiên không sợ.
Yến Lân không đáp, trên gương mặt Mai Cơ một thoáng do dự, nhưng rốt cuộc
cũng mở miệng: "Ta tới không phải thỉnh cầu mà là để thông báo chuyện
này. Ngươi cũng không thể ngăn cản ta".
"Ta không cản ngươi. Vậy khi nào ngươi rời đi?".
"Sáng mai, ta sẽ tới chỗ A Hỏa, sau đó xem tình hình ở Đường Môn thế nào rồi mới có thể khởi hành".
Yến Lân đột nhiên ngả người tựa vào lưng ghế, hắn nhếch môi: "Ngoại trừ có
quen biết với ngươi ra, thì Tử Chiêu cũng không có quan hệ mật thiết với người của Đường Môn. Hơn nữa, chính ngươi cũng không có tâm phúc tại
nơi đó. Ngươi làm thế nào để thăm dò?".
"Ngươi cho người điều tra ta?". Ánh mắt Mai Cơ lập tức trở nên sắc bén.
Yến Lân chỉ khẽ cười, coi như không thấy biểu hiện của nàng: "Ta không bận
tâm về ngươi tới mức đó. Là chính miệng ngươi nói với ta".
"Xảo biện. Không có chuyện ta sẽ nói bất cứ điều gì về ta cho ngươi".
"Ngươi tin hay không cũng không quan trọng. Bất quá, ngươi lại có thể thỉnh
cầu ta giúp ngươi điều tra một chút tình hình ở Đường Môn. Không phải
sao?". Yến Lân nhướng mày, bộ dạng này nhất định là có điều kiện.
Mai Cơ đương nhiên biết hắn không có ý tốt, nàng ta lập tức khinh thường
nói: "Bổn giáo vốn không muốn có bất cứ chuyện gì liên quan tới triều
đình. Muốn ngươi giúp ta điều tra? Nếu để người Đường Môn chúng ra phát
hiện ra, chính là một tia hy vọng để trở về cũng không có".
Nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục đôi co như vậy cũng không có hồi kết, thẳng
thừng xoay người bỏ đi. Nhưng trước khi bước qua bậu cửa, đột nhiên nghe được một câu này của Yến Lân: "Ngươi nhất định phải trở về một nơi
không cần ngươi, chỉ vì đại sư huynh của ngươi sao?".
Mai Cơ
khựng lại giữa chừng, ánh mắt không thể tin được, quay lại nhìn chằm
chằm Yến Lân. Nắm tay nàng siết chặt, thanh âm nặng nề giống như có thứ
gì đó đè nén: "Ta không biết ngươi đã tra ra cái gì? Nhưng chuyện hôm
nay ta coi như chưa nghe thấy. Nếu ngươi còn dám nhắc lại, đừng trách ta không nể mặt A Hỏa, không coi cái địa vị ngu ngốc của ngươi ra gì. Tới
lúc đó, dù có là Thái tử hay Thiên tử, ta tuyệt đối không nương tay".
Cho tới khi nàng đã rời đi, Yến Lân mới thản nhiên tự vấn một câu: "Ngươi có khi nào biết coi trọng địa vị của ta?".
Sáng sớm hôm sau, Mai Cơ không quản thái giám chạy theo khuyên bảo, mang hết hành trang xuất cung. Bất quá, ngoài tên thái giám kia ra thì không có
ai ngăn cản nàng. Không ít người trong cung nói nàng ta to gan lớn mật,
nhưng xem sắc mặt Hoàng thượng không có biến đổi gì thì cũng không dám
nhiều lời.
Phía xứ thần Triệu quốc, mà đúng hơn là chỉ có Triệu
Anh cũng được Yến Lân lo liệu ổn thỏa, hắn cũng biết Mai Cơ sẽ đi nơi
nào nên càng không có ý kiến.
Lại nói, từ lúc Mai Cơ xuất cung
tới chỗ Tử Chiêu thì trở nên điềm đạm hơn mấy phần. Ngoài thi thoảng ra
ngoài dạo phố cùng Mục tiểu thư thì chỉ ở trong phủ.
Nhưng dù ít xuất hiện, khắp nơi vẫn có không ít lời bàn tán về nàng ta.
Không biết vì sao tin tức lại để lộ ra ngoài, nói Mai Cơ chính là người giúp
cho quận chúa Lạc Vân bình phục, dân chúng Đại Minh cũng thở phào nhẹ
nhõm. Người giúp cho quan hệ với Triệu Quốc không còn căng thẳng thì
chính là công thần. Hơn nữa, người này tướng mạo rất xinh đẹp vừa mắt,
lại còn có quan hệ thân thiết với Mục tiểu thư. Khó tránh khỏi người ta
chú ý, lại thêm một chút hảo cảm.
Mà tin tức, thực chất cũng là một tay Tử Chiêu sắp xếp.
Ngày hôm đó, ba người Yến Lân, Yến Bạch cùng cả Yến Kỳ đều ghé qua tướng
phủ. Nhưng chỉ riêng Yến Lân là bị nàng ta quát tháo đuổi đi, còn mắng
hắn không giữ lời, che dấu tin tức giúp nàng. Hiện tại ai cũng biết tới
Viêm Cơ cô nương là người nào, tuy không rõ là nàng tới từ đâu nhưng
chuyện trở về Đường Môn cũng không còn đơn giản nữa.
Đương
nhiên, chuyện đại nghịch như vậy chỉ diễn ra ở bên trong tướng phủ, dân
chúng càng không thể biết, trên thế gian, lại có một người cả gan mắng
cả Thái tử của bọn họ.
Nhưng chuyện về Viêm Cơ đã lộ ra như vậy, trên dưới triều đình cùng cả đoàn xứ thần Triệu Quốc không thể làm ngơ.
Cuối cùng, một buổi dạ yến vô cùng tráng lệ được mở ra. Mà nhân vật được quan tâm nhất chính là vị Viêm Cơ cô nương này.
Triệu Lạc Vân qua mấy tháng đã bình phục hơn phân nửa, nàng ta tự mình sóng
vai cùng Triệu Anh đứng trước cửa điện ngóng chờ ân nhân.
Mai Cơ ngồi lắc lư trong chiếc kiệu nhỏ, từ xa đã nghe văng vẳng tiếng đàn ca, không khỏi liên tưởng tới dạ yến đêm nay có bao nhiêu hoa lệ.
Lúc vừa xuống kiệu, chỉ thấy một thân ảnh yểu điệu rất nhanh tiến tới trước mặt. Lạc Vân tươi cười như hoa, sóng mắt như phủ một tầng hào quang, ân cần nhìn nàng chào hỏi. Mai Cơ đương nhiên không cho nàng ta quá nhiều
biểu hiện, chỉ gật đầu đáp lễ sau đó cùng với Tử Chiêu, kéo một đoàn
tiến vào điện.
Dạ tiệc linh đình, hai bên quan viên chúc tụng.
Hoàng thượng cũng tuyên cáo vài lời rồi ban thưởng rất hậu cho Viêm Cơ,
nhìn tặng vật xa xỉ khiến người ta đỏ cả mắt. Tiếp đến hai huynh muội
Triệu Anh cùng Lạc Vân cũng nói lời cảm kích với nàng, còn đem vài loại
trân bảo đưa qua, đều là để đền đáp ơn cứu mạng.
Mai Cơ nhàn nhạt cười, nói vài câu khách sáo rồi thản nhiên nhận lấy. Sau đó cũng không nói thêm lời nào nữa.
Phải nói, từ đầu tới cuối, Viêm cô nương này đều như hình với bóng bên cạnh
Mục tiểu thư khiến cho không ít người đồn đoán mối quan hệ của bọn họ.
Nhưng khổ chủ cũng không chịu lên tiếng, trong điện cũng chưa ai mở
miệng hỏi.
Cho tới khi có một vị tiểu thư uyển chuyển tiến lên,
khiến cho toàn bộ người trong điện yên lặng, lực chú ý chân chính đổ dồn về phía này: "Thấy Viêm cô nương tinh thông y thuật như vậy, chi bằng
để mọi người cùng mở mang tầm mắt. Ta mạn phép nhờ vả cô nương xem giúp
ta một chút, mấy ngày gần đây dường như dùng bữa cũng không thấy ngon
miệng".
Mai Cơ có chút hoang mang, nàng ta đột nhiên nhìn qua Yến Lân, rồi lại hướng vị tiểu thư kia do dự, chưa biết mở miệng thế nào.
Sắc mặt Tử Chiêu không đổi, duy trì xa cách, vừa đặt chén trà trong tay
xuống, nhếch miệng hỏi lại: "Vị tiểu thư đây có phải là rất thích ăn táo đỏ không?".
"Quả đúng là như vậy. Thật không nghĩ Mục tiểu thư
còn biết tới sở thích của ta". Nữ nhân hai mắt lóe sáng. Phải nói, Mục
tiểu thư này ngoại trừ các vị hoàng tử ra thì không hề giao thiệp với
bất kỳ ai. Hơn nữa dù là trải qua sóng gió gì, cho đến nay địa vị cũng
chưa từng lung lay. Muốn kết thân với nàng tất nhiên là có lợi nhưng lại không phải chuyện dễ dàng. Hiện tại có một chút cơ hội, thật là muốn
nhanh chóng nắm lấy.
Bất quá, Mục tiểu thư lại không chút kiêng
nể, tuy là nhếch môi cười nhưng trong mắt không có một chút độ ấm: "Nhìn trên bàn tiểu thư sớm đã dùng hết một khay táo đỏ. Tuy là có công dụng
bổ trung ích khí, bổ huyết an thần, kiện tỳ bổ vị nhưng một ngày cũng
chỉ có thể dùng năm quả nhỏ. Tiểu thư đây một lúc dùng cũng trên dưới
mười quả đi. Trên đại điện còn có thể như vậy, khẳng định tại tư gia chỉ có hơn chứ không kém. Nếu quá thường xuyên, lâu ngày sẽ dẫn đến chướng
khí, khó tiêu. Dùng bữa đương nhiên không biết đến ngon miệng. Hơn nữa,
nơi này là điện Kim Loan, không phải thái y viện. Tiểu thư có bệnh tốt
nhất nên ở trong phủ mà dưỡng tâm, không cần ra ngoài. Còn muốn mở mang
tầm mắt?... Đọc nhiều sách một chút là được".
Lời vừa nói ra
khiến cho người ta không khỏi sửng sốt. Mục tiểu thư trước nay không
nhiều lời, vậy mà vừa rồi lại không tiếc lời đối đáp, dù không nhìn vị
tiểu thư kia lấy một cái, chỉ nhướng mày ám chỉ, nhưng đủ biết có bao
nhiêu phật ý.
Khí độ bất phàm này không phải chưa từng thấy qua, nhưng chỉ vì một lời người khác nói khiến cho Viêm cô nương trở nên khó xử mà không ngại mở miệng che chở, lời lẽ vô cùng sắc bén. Đủ thấy đối
với Mục tiểu thư, vị trí của Viêm cô nương không phải tầm thường.
Vị tiểu thư kia không khỏi tức giận đỏ mặt nhưng cũng không dám thể hiện
ra ngoài: "Quả là ta không hiểu biết rồi. Không nghĩ Mục tiểu thư cũng
tinh thông y thuật như vậy khiến ta thấy thật hổ thẹn".
"Cũng
chỉ là tuỳ tiện tìm hiểu một chút, không có tinh thông. Ngoài ra, Viêm
Cơ cũng không biết y thuật, không cần phiền đến nàng". Khắp đại điện trên dưới lại một trận sửng sốt. Không biết y thuật? Vậy làm sao mà có thể chữa khỏi cho quận chúa Lạc Vân?
"Mục tiểu thư, không biết việc này là thế nào đây". Trong đám quan lại, cũng không ít người nghi hoặc.
"Đúng như ta nói. Viêm Cơ tuy không biết y thuật nhưng lại có trong tay cách
chữa trị. Nàng ta đơn giản chỉ là người mang phương thuốc tới mà thôi".
Tử Chiêu khí độ bình hoà đáp lại. Phong thái tuy xa cách nhưng ngữ điệu
nghiêm cẩn, không khiến người ta mất lòng, ngược lại làm cho quan viên
trong triều cảm thấy nên cẩn thận đối đáp mới phải.
Mọi người
trong điện lúc này đều để mắt tới Viêm Ngân. Bất quá, nàng ta cũng không tỏ ra e sợ, đảo mắt nhìn thoáng qua một vòng. Trên gương mặt cũng không xuất ra biểu tình, không ai biết nàng ta đang có thái độ gì.
"Tiểu thư đã nói như vậy. Chúng ta lại có điểm hoài nghi".
"Xin đại nhân cứ nói".
"Chúng ta ai cũng biết, Viêm cô nương trước đó từng nhập cung để chữa trị cho
quận chúa vài tháng trời. Nhưng hạ quan lại chưa từng nghe nói về lai
lịch của cô nương, càng không biết cô nương có quan hệ gì mà lại được
tiểu thư tín nhiệm như vậy. Dù không biết y thuật vẫn được tiến cử tới
chỗ quận chúa. Tuy phương thuốc của cô nương thật sự hữu hiệu, nhưng ban đầu làm sao dám khẳng định? Vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Mục
tiểu thư hẳn là hiểu rõ hậu quả".
Tử Chiêu hơi nghiêng đầu nhìn
Mai Cơ, chậm rãi nở nụ cười: "Nếu nói chúng ta có quan hệ gì, như thế
nào lại quen biết, ta thật có chút ngượng ngùng. Chi bằng để Viêm Cơ tự
mình nói đi".
Mai Cơ ngẩng đầu, bộ dạng hết sức thản nhiên đón
nhận ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người trong điện, trên gương mặt
thanh tú toát lên tươi cười: "Tiểu nữ thực ra tới từ Thanh Quan...".
Nàng ta vừa nói tới đây, không khỏi khiến nhiều người vỡ lẽ. Dân chúng Thanh Quan ngày đó mang ơn hai huynh muội Mục gia cùng Lãnh Thiên Diệt, nếu
nói nàng ta vì chuyện Mục tiểu thư bị hàm oan mà lặn lội tới Kinh thành
dâng lên thuốc giải thì hiển nhiên là có lý.
Mai Cơ giải thích
đơn giản lai lịch của mình, một chữ có liên quan tới Đường Môn đều không được nhắc tới. Đổi lại không ai còn nghi hoặc về thân thế của nàng ta
nữa.
"Tiểu nữ đương nhiên không dám khẳng định phương thuốc
trong tay có bao nhiêu công hiệu, trước tiên vẫn phải đem dược phổ tới
thái y viên kiểm tra. Việc này cũng đã trình lên Hoàng thượng cùng Triệu hoàng tử. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, đích thân ngự y trong cung điều
phối bốc dược, sát sao toàn bộ quá trình chế thuốc mới có thể dâng lên
quận chúa. Nói cách khác, công lao của tiểu nữ chỉ chiếm một phần nhỏ,
đại công thực chất phải kể tới viện thái y ngày đêm coi sóc mới là đạo
lý". Nói rồi, Mai Cơ thành thục điểm tên toàn bộ ngự y cùng dược đồng mà nàng ta đã tiếp xúc qua. Kể ra cũng đến phân nửa cái thái y viện, không nghĩ nàng lại có thể nhớ được tên chừng ấy người dù chỉ mới gặp qua vài lần. Chuyện này, không phải đang nói muốn Hoàng thượng ban thưởng cho
cả viện thái y hay sao?
Một dạng điềm đạm nhu hoà, không biết
mang lại bao nhiêu thiện cảm, Mai Cơ còn to gan hướng Hoàng thượng cùng
Thái tử híp mắt cười như thể chuyện nàng ra ngang nhiên đòi ban thưởng
cho thái y viện như vậy là hết sức bình thường.
Bất quá, trên
đại điện không có người nào phật ý, Hoàng thượng cũng nhấc tay ban
thưởng hậu hĩnh, cuối cùng còn nói Tử Chiêu cùng Mai Cơ lưu lại, sau khi tàn tiệc muốn tản bộ cùng hai người bọn họ.
Một lời này, nói lên cái gì?
Chính là, vị Viêm cô nương này đã được Hoàng thượng coi trọng. Mà người này
dường như có quan hệ rất tốt với Mục tiểu thư. Có thể hiểu, địa vị của
Mục tiểu thư, cư nhiên lại tăng thêm một bậc.
Lại nói, sau khi
dạ yến kết thúc, bóng trăng soi tỏ, điểm khuyết phản chiếu trong hồ nước giữa ngự hoa viên. Tử Chiêu cùng Mai Cơ sóng bước theo sau Hoàng thượng tản mát.
"Cảnh đêm trong hoàng cung quả nhiên có chỗ phi
thường". Mai Cơ híp mắt, dường như là thủ thỉ bên tai Tử Chiêu, bộ dạng
hoàn toàn là hai thiếu nữ vui vẻ trò chuyện. Phía trước là Thiên tử, một chút mất tự nhiên cũng không có.
Cảnh tượng này đương nhiên rơi vào mắt Hoàng thượng, lại đánh giá qua nữ tử tên là Viêm Cơ kia, bước
đi thanh thoát, nhẹ nhàng, ánh mắt hiện lên vẻ thông minh cơ trí, không
khỏi khiến người ta vừa mắt nhưng Hoàng thượng một vẻ không thể hiện ra
ngoài, lạnh giọng nói: "Nha đầu ngươi còn có thể cười?".
Mai Cơ
nửa điểm bất ngờ cũng không xuất ra, ngược lại dám ngang nhiên nở nụ
cười đáp lại: "Thật là không có gì có thể qua mắt Hoàng thượng. Viêm Cơ
tội đáng muôn chết".
Thấy bộ dạng này của nàng ta, Hoàng thượng
lập tức nhướn mày: "Tội đáng muôn chết sao? Ngươi đây là muốn đẩy trẫm
vào chỗ bất nghĩa, vừa ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi, sau lại muốn đòi
mạng?".
"Viêm Cơ không có ý đó. Chỉ là thiết nghĩ, trước mặt
thánh thượng khua môi múa mép, cả gan bịa đặt, tới khi bị phát hiện
chẳng phải thần tử nào cũng sẽ nói như vậy hay sao. Viêm Cơ chính là lấy đó mà học theo". Mai Cơ một chút cũng không khẩn trương, ra vẻ nói đạo
lý.
Hoàng thượng nâng mắt khẽ nhìn Tử Chiêu, lại thấy nàng lắc đầu: "Chuyện này, không phải do Chiêu nhi dạy nàng ta".
"Trẫm không so đo chuyện đó. Còn về thân phận của nha đầu này, tuy Thái tử
chỉ úp mở nhưng không phải trẫm không nhìn ra có điều uẩn khúc. Mau
thành thật nói lại tường tận đi". Hoàng thượng không khỏi thở dài, quay
đầu tiếp tục tản bộ. Nhìn qua tâm tình cũng không tệ.
Mai Cơ giảo
hoạt cười, không biết là do ban nãy trên đại điện nàng cũng không tính
là gây chuyện phiền phức gì, ngược lại còn lập công, giải quyết được
chuyện quận chúa. Hay là do nàng cùng Mục tiểu thư có quan hệ tốt mới
khiến cho Hoàng thượng phá lệ cho qua như vậy.
Nhưng dù lý do là gì đi chăng nữa, chung quy Hoàng thượng không có ý trách phạt nàng. Tận dụng cơ hội này, bày ra bộ dạng nhu thuận một chút, chính là không để
người ta có tâm phòng bị.
Mai Cơ một vẻ tường tận kể lại, dù là
chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua. Nói nàng vốn xuất thân từ Đường Môn, vì
lý gì lặn lội tới Kinh thành đem dược phổ cứu lấy tính mạng quận chúa và cũng chính là muốn cứu lấy tính mạng A Hảo mà nàng biết. Tới lúc đã
xong chuyện, chuẩn bị rời đi thì tin tức lại để lộ ra ngoài. Tuy ngoài
Thái tử ra không ai biết thân phận của nàng nhưng từ lúc Viêm Cơ xuống
núi cho tới lúc quận chúa được chữa khỏi, thời gian trùng khớp, Đường
Môn nhất định biết được kẻ đem dược tới là người nào. Chính vì vậy mà
hiện tại Viêm Cơ không thể trở về nữa.
Nói tới đây, trong mắt
Mai Cơ đột nhiên ánh lên một tia quyết liệt: "Tuy rằng hiện tại lưu lại
chỗ A Hỏa cũng không có gì bất tiện nhưng sớm muộn gì tiểu nữ cũng sẽ
trở về Đường Môn".
"Không phải ngươi nói Đường Môn đã biết ngươi trợ giúp chúng ta giải độc cho quận chúa. Như vậy không có khả năng có
thể trở lại được nữa. Ngươi rốt cuộc vẫn muốn quay lại nơi đó?". Đột
nhiên thanh âm trầm ổn từ phía sau truyền đến. Yến Lân từ tốn sải bước
hướng tới chỗ này. Một thân trường bào tử sắc cao quý, dưới ánh trăng
tản ra một cỗ uy nghiêm lạnh lùng.
Mai Cơ vừa nhìn thấy hắn thì
không khỏi nhíu mày: "Vạn vật sinh ra đều có nguồn gốc. Ta cũng chỉ là
không muốn quên đi gốc gác của mình mà thôi. Đạo lý này Thái tử hẳn là
cũng hiểu được đi".
Nàng ta ngoài mặt thì tươi cười nhưng ánh
mắt lại không có bao nhiêu chân thật, khẽ nhìn qua Yến Lân, sau đó lại
hướng Hoàng thượng tỏ ý: "Trời đã không còn sớm, sương đêm mang theo hơi lạnh, không tốt cho gân cốt. Thỉnh cầu Hoàng thượng giữ gìn long thể,
sớm trở về nghỉ ngơi. Tiểu nữ không dám làm phiền, lập tức cáo lui".
Lời này nói ra thuận tình đúng ý, đương nhiên không ai cảm thấy có điểm bất thường. Hoàng thượng cũng híp mắt gật đầu, phân phó thái giám trong
cung an bài bọn họ một chút rồi cũng đem theo phần lớn tuỳ tùng rời khỏi ngự hoa viên.
Mai Cơ sau khi cúi đầu hành lễ với Hoàng thượng
thì cũng rất nhanh rời đi, một câu cáo từ với Thái tử cũng không nói.
Nhìn bóng dáng khẩn trương của nàng ta không khỏi khiến cho Tử Chiêu
càng thêm khó hiểu: "Lân ca ca, huynh rốt cuộc đã làm cái gì? Dọa cho
Viêm Cơ chạy như ma đuổi không phải dễ dàng".
"Ta? Ta cũng không tính là làm gì, chỉ hỏi nàng ta chút chuyện thì đột nhiên nổi nóng,
tính khí càng ngày càng trở nên ngang ngược".
"Chuyện?... Nàng
ta dù sao cũng tính là nhân sĩ giang hồ, có vài chuyện không nên biết
vẫn hơn". Nhìn sắc mặt Tử Chiêu lúc này, dường như đã đoán ra được Yến
Lân đã hỏi Viêm Cơ chuyện gì.
"Chuyện của nàng ta phức tạp như vậy?".
"Cũng không tính là phức tạp nhưng có chút đau lòng. Vẫn là không nên chạm
tới chỗ đau lòng của người ta". Tử Chiêu thở dài, ánh mắt vẫn nhìn theo
phương hướng rời đi của Mai Cơ, nàng ta từng ở trong cung một thời gian, có lẽ cũng không tới nỗi dễ dàng đi lạc.
"Chuyện có liên quan tới đại sư huynh gì đó sao?".
Tử Chiêu đột nhiên nhướn mày: "Hiếm khi thấy huynh có hứng thú như vậy.
Muốn từ chỗ muội lấy ra chút thông tin không dễ đâu". Khóe miệng ân ẩn ý cười, trước nay nàng vẫn luôn thoải mái nói chuyện cùng Yến Lân, chưa
khi nào câu nệ khách sáo. Từ sau khi nghe hắn đề cập tới chuyện muốn để
nàng trở thành Thái tử phi thì thái độ cũng không có nhiều thay đổi.
Không xa cách, không gần gũi, càng làm cho người ta có cảm giác khó nắm
bắt.
"Từ khi nào muội học được cách ra điều kiện vậy?".
"Lâu ngày cũng muốn lấy cho mình chút phúc lợi. Thế nào? Huynh keo kiệt với muội sao?".
"Ta trước nay từng bạc đãi muội?".
Tử Chiêu mỉm cười, vừa nhún vai, vừa lắc đầu. Không biết là có ý tứ gì.
"Có chuyện gì mà muội không thể tự mình làm được, cần ta ra mặt?".
"Chỉ là,... huynh xem, Mục gia tiền thân vốn không phải quan gia và là
thương gia. Chúng ta vốn không biết cái gì gọi là quan lộ. Cái gì mà Mục tiểu thư cho tới tiểu thư tướng phủ, trong lòng muội từ trước tới nay
đều cảm thấy không thích hợp. Cho nên, muội tính tới xem công việc làm
ăn của Bích Mục lâu thời gian qua thế nào".
"Không phải từ nhỏ
muội chỉ đánh cờ, múa kiếm sao? Mục bá cũng không ép muội học mấy thứ
đó. Từ khi nào lại biết tới chuyện quản gia?". Yến Lân nheo mắt, phải
nói, động tới Bích Mục lâu, không đơn giản chỉ là nói tới chuyện làm ăn
buôn bán.
"Cái đó, phụ thân không ép nhưng mẫu thân đương nhiên
không để muội tự do tự tại như vậy. Chẳng lẽ huynh nghĩ, muội cứ ngây
ngốc như vậy mà lớn lên sao?". Tử Chiêu vừa nói, dường như nhớ lại vài
chuyện cũ trong phủ, khóe môi không nhịn được cong cong ý cười.
"Xem qua những chuyện muội từng làm, khẳng định là không ngây ngốc đi. Ta sẽ phân phó Mục Từ ngày mai tới tướng phủ, mọi chuyện ở Bích Mục lâu vẫn
do ông ta đứng ra lo liệu. Chuyện lớn chuyện nhỏ trong lâu đều có thể
hỏi ông ta".
"Như vậy, muội rời đi trước. Chuyện dài một lời khó nói, chúng ta ngày khác tiếp tục đi". Tử Chiêu sau khi đã đạt được mục
đích, tất nhiên không nể mặt Yến Lân là người nào, vui vẻ nhấc chân rời
đi, tốc độ không kém Mai Cơ là bao.
Yến Lân chỉ biết nhìn theo
bóng dáng nàng, ánh mắt không nóng không lạnh. Vẫn biết, sớm muộn Tử
Chiêu cũng sẽ thu lại Bích Mục lâu, chỉ là hắn không nghĩ tới, nàng sẽ
dùng lý do gì mà thôi. Không ngờ, Tử Chiêu còn có thể dựa vào chút
chuyện vặt này mà mở lời với hắn.
Lại nói, Tử Chiêu vừa xoay người rời đi thì ý cười trên môi cũng tắt ngấm.
Đối với Mục Từ, nàng vẫn luôn không thể nắm bắt. Tuy nói là không còn tín nhiệm nhưng ông ta cũng khiến nàng lung lay do dự.
Từ lúc Mục Từ từ Thanh Quan trở về, có nhiều sự việc ông ta không hề tận tình khai báo với triều đình.
Tỉ như chuyện bên cạnh mẫu tử Tiêu Thanh cùng Tiểu Duẫn còn có một người
do nàng phân phó là Dung Hoa tiền bối. Thời điểm mẫu tử bọn họ cùng di
thể của Tử Hàm biến mất thì cũng không nhìn thấy người này đâu. Khả năng rất lớn là đã cùng nhau rời đi.
Tỉ như chuyện Thanh Quan vẫn có thể bền bỉ chống đỡ đều là nhờ có Hồng Vân sơn đứng sau trợ giúp. Thế
lực này của nàng, ngay từ ban đầu Mục Từ đã biết. Năm đó, chính ông ta
thay mặt phụ mẫu cấp cho nàng không ít tiền tài để xây dựng nên Hồng Bảo kiếm các.
Tỉ như, suốt những năm tháng nàng giả chết kia, bí mật về Hồng Vân sơn chưa từng được tiết lộ.
Mục Từ, ông ta trong ngoài đối lập. Năm đó để mặc cho triều đình ép Tử Hàm
hồi kinh. Lúc ở Thanh Quan cũng đích thân muốn đem cả mẫu tử Tiêu Thanh
tới Kinh thành. Nhưng cũng chính ông ta đem toàn bộ bí mật của nàng một
chữ cũng không để lộ.
Rốt cuộc người này, đâu mới là chân thật.
Nàng không thể tin tưởng ông ta, không dám tin tưởng ông ta.
Lần này Yến Lân trực tiếp phân phó Mục Từ tới, có thể nhìn ra hắn tín nhiệm ông ta tới mức nào.
Dù ông ta có là người họ Mục đi chăng nữa, Yến Lân biết nhất định Mục Từ sẽ không để cho nàng thu lại toàn bộ Bích Mục lâu.
Hiên tại, có muốn làm cái gì, Tử Chiêu cũng phải suy xét cẩn thận, từng bước âm thầm hành sự. Dù cho nàng có mất bao nhiêu thời gian ở nơi Kinh
thành nửa sáng nửa tối này, nàng cũng không để tâm.