Tử Hàm nhàn nhã ngồi uống trà trong sân, xung quanh toàn bộ là trúc xanh càng làm một thân ảnh nguyệt nha thêm phần phiêu dật, thanh cao, nhìn
qua lại chẳng ai nghĩ hắn là một võ tướng.
Tử Chiêu từ bên trong đi ra, trên tay còn ôm theo một thanh kiếm được bọc lại kỹ càng bằng
một tấm vải đen, nàng đi tới trước mặt Tử Hàm bảo hắn mở ra.
Lớp
vải bên ngoài vừa được trút bỏ làm lộ ra một thanh kiếm bên trong, vỏ
kiếm làm bằng gỗ nhưng lại có màu đen hết sức tinh giản, chuôi kiếm được bọc những lớp vải đen đan xen nhau nhưng cầm vào lại vô cùng thoải mái. Điều đáng nói là thanh kiếm này lại có một độ cong nhẹ rất kỳ lạ, trước nay chưa từng thấy bao giờ. Bất quá, dù chỉ là nhìn lướt qua cũng khiến cho người ta có cảm giác không thể xem thường.
Lưỡi kiếm vừa
tuốt ra khỏi vỏ thì lập tức lóe lên tinh quang khiếp người rồi lụi dần.
Tử Hàm lần đầu tiên thấy dị tượng như vậy thì không khỏi nghi hoặc nhìn
Tử Chiêu, chỉ thấy nàng cười đáp lại: "Thanh tuyệt kiếm này từ lúc tra
vào vỏ cũng chưa từng được rút ra. Đến nay mới được khai quang nhận chủ. Ca ca nên đặt cho nó một cái tên a".
Trước nay các loại binh khí vẫn là hắn tự mình đem về cho nàng, nay ngược lại là nàng mang tới cho
hắn một thanh bảo kiếm, sau lại biết thanh kiếm này không phải lấy được ở đâu mà là từ chính tay Tử Chiêu ngày đêm vất vả dùng khối thiên thạch
rèn ra. Trong lòng Tử Hàm dâng lên một cỗ ấm áp, từ đó người kiếm một
bước cũng không rời. Sau này, khắp thiên hạ nhắc đến Mục gia Mục tướng
quân thì không thể nào không nhắc tới tuyệt thế bảo kiếm Chiêu Nguyệt mà lúc nào hắn cũng đem theo bên mình.
Thanh kiếm vừa xuất thế, qua vài năm còn được thêu dệt nên một truyền kỳ. Bất quá đó vẫn là chuyện của nhiều năm sau.
Còn lúc này, hai huynh muội Mục gia lại đang ngồi trên một cỗ kiệu gấm thập phần xa hoa, Tử Chiêu trong kiệu nửa nằm nửa ngồi bĩu môi nói: "Hừ, mấy người này thật là trọng nam khinh nữ. Muội ở Kinh thành mấy năm nay nào có được cấp cho cỗ kiệu đẹp như thế này. Tướng quân đại nhân vừa hồi
kinh đã được tiếp đón long trọng. Nếu hôm nay không phải là yến tiệc đón gió tẩy trần của huynh thì muội cũng không thèm đi đâu".
Tử Hàm
lâu ngày không được nghe muội muội lải nhải nên thủy chung vẫn một bộ
dáng yêu chiều, bế thốc người đang nằm kia lên bắt nàng ngồi cho nghiêm
chỉnh: "Chẳng phải muội dùng ké là được rồi sao. Này bánh bao nhỏ, muội
càng ngày càng mềm nha, ngồi cũng không ngồi thẳng được mà lại thích dựa dẫm là thế nào?".
"Tất nhiên phải mềm rồi, từ sáng tới tối không ở trong phủ thì cũng chỉ được đi dạo linh tinh, đâu ra chuyện trèo
tường vượt rào nữa. Tài nghệ sớm đã bị mai một".
"Trèo tường vượt rào cũng là một loại tài nghệ?".
"Đương nhiên, chính là huynh dạy muội. Nay dõi mắt khắp thiên hạ cũng không có thiên kim tiểu thư nào có thể làm được mấy trò đó như muội. Bất quá nơi này xa lạ, cũng không có ai có thể kề vai sát cánh, hành sự một mình
Chiêu nhi thật không có hứng thú. Ca ca, nhân lúc sóng yên biển lặng,
chúng ta trở về Bạch thành đi".
"Giờ ca ca muội có địa vị không
tầm thường, phụ thân lại không tiến Kinh nên không phải cứ muốn rời đi
là có thể đi được, nhưng thời điểm hiện tại hẳn cũng không phải chuyện
khó. Việc này huynh sẽ tấu lên Hoàng thượng".
Vừa trò chuyện được một lúc thì kiệu đã tới trước cửa cung, hai thân ảnh một cao một thấp tiến thẳng vào trong.
Từ xa cũng có thể nghe được thanh âm náo nhiệt từ trong điện vọng ra. Cung yến vẫn là cung yến, quan công đại thần cùng gia quyến cho đến cung tần mỹ nữ đều có cả. Thái giám ngoài cửa vừa nhìn thấy hai thân ảnh đang đi tới thì không khỏi thất thần vài giây rồi mới hướng vào trong điện thét lớn: "Mục gia Mục tướng quân, Mục tiểu thư tới".
Khắp đại điện
bỗng chốc im lặng, nhất loạt hướng mắt nhìn ra ngoài cửa chờ đợi. Dù đã
là tướng quân nhưng Tử Hàm quả thật chưa từng xuất đầu lộ diện ở Kinh
thành, đến cả thánh chỉ nhậm chức cũng là được trao ngay tại biên quan
xa xôi. Ngày hồi kinh hắn lại không có mặt trong hàng ngũ mà tách ra
chạy tới gặp Tử Chiêu nên khắp cả Kinh thành này cũng chưa ai biết mặt
mũi vị tướng quân này ra sao.
Chỉ thấy từ ngoài cửa nhanh chóng
xuất hiện hai thân ảnh, một cao một thập. Nam nhân lạ mắt kia từng bước
vững vàng như tùng, khí chất tản ra lại thanh cao, nhã nhặn như trúc.
Vừa bước vào đã quét mắt nhìn một lượt khắp đại điện rồi mới gật đầu
chào hỏi có lễ. Lúc này trên gương mặt hắn không còn phảng phất gió xuân ấm áp mà là cương trực, lạnh lùng, ánh mắt như hùng ưng phát ra một thứ áp lực vô hình, khiến cho người ta bất giác dè chừng.
Tử Chiêu
thừa hiểu, khi đã đặt chân lên con đường này, thật sự không thể quay
đầu. Quan viên đại thần ngoài mặt thì tươi cười đón tiếp nhưng nào ai
biết trong bụng họ đang toan tính cái gì.
Bước theo Tử Hàm vào
trong điện, Tử Chiêu cũng một dạng không có biểu cảm gì, chỉ cúi đầu
hành lễ như bình thường. Nhìn một đôi huynh muội này, không ít người bị
khí chất trên người họ cuốn hút, buột miệng tán thưởng một câu: "Quả là
một đôi bích nhân".
Hai người cứ đi như vậy mà tay vẫn đan tay,
Tử Hàm còn cẩn thẩn dắt Tử Chiêu tới chỗ của mình rồi ngồi xuống, thi
thoảng cúi đầu trò chuyện cũng thản nhiên nhếch khóe miệng cười lên một
cái. Một nụ cười này không biết là đã hút mắt bao nhiêu người, chỉ biết
danh môn khuê tú người nào người nấy cũng đỏ mặt cười duyên, thi nhau
bắn ánh mắt ai mộ về hướng này.
Lớn lên bên Tử Hàm, Tử Chiêu đã
không còn lạ gì cảnh tượng này. Làm gì có cô nương nào có thể cưỡng lại
được nam nhân anh tuấn hơn người, vừa có phong thái lạnh lùng như sương
nhưng lại lộ ra nét ưu nhã như nguyệt, chỉ cần được nam nhân này liếc
mắt nhìn một cái cũng đủ cảm thấy cõi lòng ấm áp, huống chi thân phận
của hắn còn hiển hách như vậy.
Tử Chiêu lần đầu tiên cảm nhận
được làn gió xuân của ca ca nhà mình thổi ra lại giống như gió độc,
không biết là có phải hoa mắt hay không nhưng sao lại mấy người kia cũng nhìn nàng cười thập phần thân thiết. Thật sự có chút không quen.
Thái giám vừa hô cung yến bắt đầu, quan viên đại thần không phải thi nhau
chúc mừng Hoàng thượng thì cũng là cảm thán tài đức của vị tướng quân
trẻ tuổi nhất Đại Minh, hết người này tới người nọ nâng rượu, hướng Tử
Hàm mời một chén. Sau đó thì đương nhiên là Hoàng thượng sẽ hạ chỉ, luận công ban thưởng, ngoài ngàn lượng vàng cùng vài rương châu báu thì còn
ban cho cả phủ đệ ngay tại Kinh thành.
Những người xung quanh đều là kẻ tung người hứng, Tử Chiêu cũng không rảnh để tâm vì nàng còn đang mải mê đắc ý. Nam nhân bên cạnh đối với người ngoài thì nghiêm nghiêm
chỉnh chỉnh nhưng theo thói quen đối với Tử Chiêu lại là ân cần, săn
sóc. Đại tướng quân chinh chiến sa trường, trải qua không ít gió tanh
mưa máu, vừa trở về lại đối với muội muội chu đáo như vậy, thật là ấm áp như mùa xuân. Hành động này cư nhiên đem bọn họn nhấn chìm trong ánh
mắt ái mộ của vô số thiên kim ngồi đằng kia, chỉ hận không thể ngay lập
tức ngã vào vòng tay hắn. Tử Chiêu nhiều khi cũng thực thích cảm giác
ngồi hưởng thụ, nhìn người ta thèm thuồng mà mua vui.
Nhưng còn
chưa vui vẻ được bao lâu thì đột nhiên câu chuyện trên đại điện bắt đầu
rẽ sang một chiều hướng mà nàng không ngờ tới. Không biết tên quan vô
tri nào lại mở miệng nói một câu khiến cho nàng đang nhai dở miếng thịt
gà được Tử Hàm gắp cho lại suýt nữa mắc nghẹn: " Sớm biết Mục tướng quân tuổi trẻ tài cao lại có trí lớn, trên sa trường lập được không ít chiến công vang dội. Nay khải hoàn trở về, không biết là đã để mắt tới vị
tiểu thư nào chưa?".
Một lời vừa nói ra, khắp đại điện dường như
an tĩnh lại, hoàn toàn mong chờ câu trả lời kia. Có điều, tiểu cô nương
bên cạnh lại không thèm che giấu biểu cảm bất mãn, quét mắt nhìn khắp
đại điện một lượt, hung hăng nhai nuốt đồ ăn trong miệng như thể đang
nhai kẻ vừa lên tiếng vậy.
Nam nhân bên cạnh nghe xong lại không
có biểu hiện gì, vừa thản nhiên gắp thêm thức ăn vào bát Tử Chiêu vừa
nói: "Tử Hàm không có loại tâm tư này". Lời qua miệng hắn nói lại có cảm giác như chuyện kết thân là một loại chuyện thật đáng ghê tởm. Đại điện vốn đang an tĩnh chờ đợi nay lại càng yên lặng hơn, hắn không nể mặt mà nói như vậy, chẳng khác nào là đang thẳng thừng từ chối mấy vị tiểu thư kia. Cái này, nói sao thì cũng có chút động chạm tới thể hiện của bọn
họ nhưng Tử Hàm cũng trực tiếp coi như không biết, còn Tử Chiêu thì một
bụng hả hê, cong khóe miệng cười đắc ý. Người ngoài nhìn vào lại thấy
như đang bị hai huynh muội bọn họ đùa giỡn.
Cung yến kết thúc,
đoàn người lại kéo nhau ra khỏi điện, nhưng cũng không ít người cố tình
tiếp cận, bắt chuyện chào hỏi. Quan lại thì nói chuyện cùng Tử Hàm, còn
các vị tiểu thư thì lại khôn khéo kéo Tử Chiêu qua một bên cười nói. Bị
một đoàn oanh oanh yến yến vây xung quanh xưng tỷ xưng muội khiến cho
đầu óc nàng choáng váng, không biết tại sao rạch trời lại rơi ra được
một đống tỷ tỷ tốt như vậy. Bất quá, tất cả cũng chỉ vì lời dụng nàng để tiếp cận người trong mộng, cái này nàng chính là không thèm.
Cuối cùng, Tử Chiêu phải mau chóng cáo lui, tránh thoát khỏi nanh vuốt của
mấy người kia, an tọa trong kiệu mà hồi phủ. Trên đường đi, Tử Chiêu còn không ngừng lải nhải, nói Tử Hàm không cần để ý tới mấy người trên đại
điện, còn nói cả Kinh thành cũng không tìm được vị tiểu thư nào có thể
xứng đôi với hắn, bảo bọn họ muốn kéo vào cửa Mục gia thì nhất định phải bước qua xác nàng trước.
Từ sau ngày đó, khách nhân tự nhiên kéo tới cửa cũng không ít nhưng đều bị Tử Hàm lấy lý do là phải cùng tiểu
muội ra ngoài chơi, không tiện tiếp đón mà đuổi về. Nhắc đến Tử Chiêu
thì không ai lại không biết tới tiểu cô nương này, tuy nhỏ tuổi nhưng đã toát ra loại khí chất thanh thuần thoát tục. Mặc dù thi thoảng mới xuất hiện tại các buổi yến tiệc nhưng lại được lòng rất nhiều người trong
Hoàng thất. Một nhân vật như vậy cũng không dễ chọc nên cho dù lý do có
ngang ngược tới đâu, chỉ cần liên quan tới nàng thì cũng thành chính
đáng.
Hôm nay Tử Chiêu vốn có hẹn cùng Tử Hàm đi cưỡi ngựa, nhưng từ tờ mờ sáng hắn đã gấp rút tiến cung, không biết là có chuyện hệ
trọng gì. Tử Chiêu cũng có chút bất an, đành ngồi trong phủ chờ đợi.
Nhưng tới tận chập tối cũng không thấy ca ca trở về, ngược lại người tới lại là Yến Bạch. Nàng vừa thấy hắn thì lấy làm khó hiểu: "Cũng không
còn sớm nữa sao ngươi lại tới đây, không phải là tới mời ta đi ăn cơm
đấy chứ?".
"Bổn cung không thừa tiền mời ngươi, ta tới để báo cho ngươi một tin tức. Thuần Vương có động tĩnh rồi".
Tử Chiêu sửng sốt: "Vô lý, Khương quốc vừa bị đẩy lui, binh lực tiêu hao
không ít. Không có bọn chúng hậu thuẫn, Thuần Vương lại dám ra mặt,
không phải là tự tìm đường chết sao?".
"Chuyện đó thì ta không
rõ, ta tới cũng chỉ để nói cho ngươi biết vậy thôi. Nếu ngươi không phải bằng hữu của ta thì bổn cung cũng không thèm đi làm chân đưa tin này".
"Xảo biện, chẳng phải chỉ cần sai thuộc hạ đi là được rồi sao, đâu nhất
thiết phải là ngươi tự mình đến. Rõ ràng là ngươi muốn gặp ta nên mới
vậy".
"Nha đầu thối, ta có ý tốt mà ngươi dám nghĩ ta như vậy. Bổn
cung không nói chuyện với ngươi nữa". Nói rồi hắn liền quay lưng bỏ đi,
ra đến cửa chợt ngoái đầu, bỏ lại một câu rồi mới thật sự rời đi: "Rất
có thể ca ca ngươi lại phải xuất chinh, ngươi vẫn nên tính toán cẩn
thận".
Hắn biết, Tử Chiêu luôn muốn rời khỏi Kinh thành, dù gì
nàng cũng đã xa nhà mấy năm. Nếu lần này Tử Hàm lại rời đi thì không
biết phải đợi tới bao lâu nữa, nơi thị phi này theo như lời nàng nói thì chính là cái lồng sắt khổng lồ. Mà hắn cũng thừa biết, nàng không phải
con người chịu bị trói buộc.
Tử Chiêu nghe hiểu được ý tứ của Yến Bạch, quả thật nếu không nhân cơ hội này rời đi thì không biết còn phải ở nơi này tới bao giờ.
Phải đến sáng sớm hôm sau, Tử Hàm mới trở về, vừa vào phòng thì phát hiện trên giường của mình có người đang nằm. Nhìn kỹ lại thì chính là Tử Chiêu, thấy nàng vì chờ mình mà chạy tới
đây ngủ, trong lòng chợt có chút ấm áp. Từ nhỏ đứa trẻ này đã rất quấn
người, lúc nào cũng đòi được người khác ôm, vậy mà mấy năm qua đều một
thân một mình lưu lại Kinh thành. Hắn biết nàng hẳn là rất nhớ nhà, đến
khi gặp hắn chỉ có thể ôm chầm lấy mà òa khóc. Thân là ca ca, Tử Hàm cảm thấy xót xa cho tiểu muội này. Hiện nay hắn lại phải gấp rút rời Kinh,
không thể đem nàng trở về Bạch thành nhưng cũng không biết phải mở lời
thế nào.
Trong đầu còn đang rối rắm thì người trên giường chợt mở mắt. Nhìn thấy sắc mặt Tử Hàm không được tốt, Tử Chiêu nhẹ giọng hỏi:
"Ca ca sao giờ này mới chịu về. Huynh không nghỉ ngơi chút nào sao?".
"Ta làm muội tỉnh sao? Vẫn còn sớm, muội cứ ngủ thêm nữa đi".
"Cả ngày hôm qua huynh làm gì vậy?". Tử Chiêu như không nghe thấy lời hắn
nói, trực tiếp ngồi dậy, đi tới bàn rót ra hai chén trà, ngồi xuống bên
cạnh Tử Hàm.
Hắn nhìn nàng một hồi, cuối cùng thở dài, thành thật nói: "Có tin mật báo, Thuần Vương xuất hiện ở Đồng Quan, một lượng lớn
binh mã của hắn cũng đã di chuyển theo nhiều hướng khác nhau. Hiện vẫn
chưa rõ mục đích là gì, nhưng tình thế cấp bách...".
Tử Hàm đang
nói thì chợt ngừng lại, ánh mắt hiện rõ một tia khó xử, Tử Chiêu hiểu
hắn đang muốn nói tới chuyện gì, nàng không nhanh không chậm, nói thêm
vào: "Tình thế cấp bách cho nên huynh phải gấp rút lên đường. Bất quá,
Thuần Vương còn đang tung hỏa mù, hắn điều binh chạy khắp nơi như vậy,
huynh tính là đi đâu mới được?".
Tử Hàm nghe xong thì có chút
không tin, không những Tử Chiêu không nhắc đến chuyện nàng bị bỏ lại
Kinh thành mà còn nói luôn vào chuyện chính sự, dường như mọi tin tức
cũng đều nắm được rõ ràng. Nhưng Tử Hàm lại nhíu mày, xoa đầu nàng nói:
"Tử Chiêu, muội là tiểu cô nương. Đáng lẽ muội phải vô tư, vui vẻ sống
cuộc sống đúng với một tiểu cô nương nên có. Ta không muốn muội nghĩ quá nhiều tới chuyện này. Dù muội không muốn ca ca lo lắng nhưng muội phải
biết, dù có thế nào, ca ca vẫn muốn lo cho muội. Bởi vì chúng ta là
huynh muội, bởi vì muội là bánh bao nhỏ đáng yêu của ca ca. Muội nhớ
chưa?".
Tử Chiêu cắn môi, quả đúng là như vậy. Trước đây, nàng
coi Hồng Tang giống như ca ca của mình, nhưng từ sau khi hắn chết, nàng
đã luôn có những biểu hiện khác thường, nàng xen vào mọi chuyện, nàng
còn tới tận Kinh thành, nàng gây dựng nên một thế lực hoàn toàn mới mà
đến cả Tử Hàm cũng không biết. Nhưng nàng làm tất cả những chuyện đó đều là vì nàng sợ, sợ phải chịu đựng cảm giác mất đi người thân thêm một
lần nữa. Nếu để nhìn lại thì thử hỏi, liệu có đứa trẻ nào làm ra được
những điều này?
Nhìn nàng trầm tư, Tử Hàm lại lên tiếng: "Chiêu
nhi, muội thử nghĩ cho bản thân một chút. Như là muội muốn gì hay không
muốn gì, chỉ việc nói với ca ca. Ca ca sẽ làm bất cứ chuyện gì vì muội".
Đáy lòng như có từng trận sóng trào qua, Tử Chiêu yên lặng hồi lâu, nếu bây giờ nàng nói muốn rời kinh thì với tính cách đã nói là làm của Tử Hàm,
hắn nhất định sẽ đưa nàng trở về Bạch thành nhưng chuyện quân không thể
chậm trễ. Hơn nữa hiện tại hắn lại đang là đại tướng quân, không biết có bao nhiêu con mắt dõi theo, chỉ chờ hắn sơ sẩy là sẽ lao vào cấu xé.
Nàng không thể vì bản thân mà hủy đi danh dự của Tử Hàm cùng cả Mục gia
được. Vì vậy, mong mỏi trong lòng cũng chỉ đành đè xuống, ôm lấy một
cánh tay của ca ca mà nhỏ giọng nói: "Chiêu nhi không có việc gì. Chiêu
nhi ở lại đây chờ huynh, chúng ta cùng nhau trở về Bạch thành".
Nếu nói là diễn trò thì Tử Chiêu dư sức làm, biểu hiện của nàng thập phần
vô tư, nụ cười cũng toát ra vẻ hồn nhiên nhất khiến cho Tử Hàm an lòng.
Hắn dỗ nàng về giường ngủ rồi sau đó lập tức rời đi, chuẩn bị để ngày
mai khởi hành.
Người vừa đi chưa được ít lâu, trong phòng lại
thấy thân ảnh trên giường đã ngồi dậy, khóe môi khẽ nhếch, thanh âm
không nhanh không chậm nói vọng ra ngoài cửa: "Tới báo cho Yến Bạch, ta
cần hắn giúp chút chuyện". Ngoài cửa vốn chẳng có lấy một bóng người,
nhưng không biết từ góc nào, đột nhiên có vài bóng đen xẹt qua, đáp một
tiếng rồi lại biến mất.
Đến trưa hôm sau, khắp mọi nẻo đường tại
Kinh thành, người bu đông như xem hội, có điều tất cả đều dẹp sang hai
bên đường, dọn lối cho đoàn kỵ binh của triều đình đi qua. Dân chúng ai
nấy cũng reo hò, khích lệ tinh thần chiến sĩ ra sa trường nhưng chủ yếu, mọi người đều đổ ra đường ngày hôm nay là muốn tận mắt nhìn thấy vị
danh tướng trẻ tuổi họ Mục kia.
Mặt khác, ở một góc đông đúc nhộn nhịp khác, một thư sinh nho nhã cưỡi khoái mã cũng vừa thong dong xuất
thành. Cưỡi ngựa đi được vài dặm thì thấy phía trước có một cỗ xe ngựa
đã chờ sẵn, người đang chờ lại là một nam tử hoa phục có chút khoa
trương hơn hẳn ngày thường, ánh mắt thập phần yêu mị, cười lên câu hồn
người. Tử Chiêu một thân nam trang cưỡi ngựa từ đằng xa chạy tới, thẳng
tắp xuống ngựa, hung hăng giơ chân đạp hắn một cái: "Tên bất lương nhà
ngươi, bảo ngươi giúp ta trốn đi ngươi lại ăn mặc như thế kia. Sợ không
ai chú ý chắc".
Yến Bạch ngồi không vững, còn suýt nữa bị nàng
đạp cho ngã nhưng vẫn không bỏ được bộ mặt cười cợt: "Nơi này có ai sao? Ngươi sợ cái gì chứ".
"Ta mà thèm sợ? Ta chính là ngứa mắt ngươi".
Hai người còn đang mải cãi nhau thì từ một phía khác, Tiểu Nhan cũng một
thân y phục nam trang cưỡi ngựa tới. Nàng nán lại theo lệnh của Tử Chiêu sắp xếp một chút chuyện. Cho tới khi bọn họ gần tới Bạch thành thì cả
Tử Hàm lẫn Yến Lân cũng sẽ nhận được một phong thư. Tử Chiêu tự ý rời đi cũng không thể không nói lời nào với hai người bọn họ được.
Sở
dĩ hôm nay Tử Chiêu nhờ vả Yến Bạch giúp nàng xuất thành là vì nàng chưa muốn sử dụng người của Kiếm các, dù thế nào đó cũng là thế lực nàng bí
mật dựng lên, hiện tại vẫn còn quá sớm, nếu để họ ra mặt nhiều cũng là
chuyện không tốt.
Còn Yến Bạch tuy ngoài mặt thì lông bông, lúc
nào cũng như một kẻ bất tài chỉ biết ăn chơi hưởng thụ nhưng thực ra lại là người khó đoán nhất, tính tình lại có chút quái đản không giống ai.
Và hắn cũng là người mà Tử Chiêu có thể tin tưởng nhất ở Kinh thành này. Giữa bọn họ không có nhiều thứ phải kiêng kỵ.
Hôm nay hắn chỉ có thể đưa nàng tới bên bờ sông, đoạn đường còn lại nàng và Tiểu Nhan sẽ
tự mình đi tiếp. Bất quá hắn biết Tử Chiêu không phải là người không
biết tính toán, nàng làm gì cũng đều có sắp xếp ổn thỏa. Quả thật, đi
cùng bọn họ cũng có không ít ám vệ đang ẩn nấp, giám sát mọi động tĩnh
xung quanh.
Xe ngựa vừa rẽ vào một con đường mòn nhỏ hẹp ngay sát bìa rừng thì bất ngờ bị chặn lại, Tử Chiêu cùng Yến Bạch ở bên trong
vẫn yên lặng, chỉ nghe giọng nói của Tiểu Nhan đang ngồi bên ngoài cùng
xa phu nói: "Các ngươi không thấy xe ngựa đang chạy qua sao? Mau tránh
sang một bên".
Đáp lại lời nàng lại là thanh âm của một hán tử: "Đường này do ta mở, cây này do...".
Nhưng lời còn chưa nói hết, lại nghe được thanh âm từ trong xe ngựa vọng ra,
át cả tiếng của hán tử kia: "Cây này do ta trồng. Nếu muốn đi qua đây
phải để lại của quý... ấy chết... phải để lại lộ phí".
Lời này
vừa nói ra, cùng lúc từ trong xe ngựa, một thiếu niên thò mặt ra cười
nói với hán tử: "Thổ phỉ đại ca, giữa trưa rồi không nghỉ ngơi mà chạy
ra đây chăm chỉ làm việc như vậy sao?".
"Làm việc?". Không chỉ
mình hắn tử kia cùng đám lâu la của hắn ngơ ngác há miệng mà toàn bộ
người của Tử Chiêu cũng đen mặt, không biết là tiểu cô nương này học
được ở đâu ra những lời như vậy. Đến cả lời của bọn thổ phỉ cũng thuộc
lòng. Nhưng nào có ai biết, mấy lời thoại này Tử Chiêu xem cả mười bộ
phim thì tới chín bộ đều có, không thuộc thì hẳn là kẻ ngu đi.
"Phải a. Nghề của thổ phỉ không phải là chặn đường cướp của sao? Tiểu đệ thật sự bái phục a".
Hán tử kia nghe được lời của Tử Chiêu thì lấy làm kinh ngạc: "Chẳng lẽ...?".
"Phải, phải. Tiểu đệ với đại ca chính là đồng đạo a".
"Thì ra là vậy, ta nghe ngữ khí của ngươi cũng giống mấy phần. Không nghĩ còn có thể gặp được tiểu bằng hữu ở đây".
"Đa tạ đại ca quá khen, tiểu để quả thật không thể đem ra so sánh được với
khí thế bức người của đại ca. Hôm nay thật sự có chút việc cần phải đi
gấp, cảm phiền đại ca bỏ quá cho. Có dịp tiểu đệ nhất định lên núi bái
phỏng".
"Tiểu bằng hữu không cần nghĩ nhiều. Chúng ta không đánh
không quen". Nói rồi hắn cũng vui vẻ đứng sang một bên nhường đường cho
xe ngựa đi qua. Tử Chiêu còn chắp tay cảm tạ rối rít, nhưng vừa đi ngang qua đám người đó, ánh mắt nàng lại tập trung vào một chỗ.