Tiểu Nhan còn đang bận ôm Tử Chiêu nhưng vẫn khẽ cúi đầu có lễ. Mục Từ
thấy người cần gặp hiện đã ngoan ngoãn đi gặp chu công thì khẽ nhếch
khóe miệng, ánh mắt gian xảo nổi hứng trên chọc. Chén trà trong tay đặt
mạnh xuống bàn phát ra âm thanh chói tai khiến cho người nào đó giật
mình tỉnh giấc, thẳng tắp lăn từ trên tay Tiểu Nhan xuống. Mông nhỏ tiếp đất có chút đau, Tử Chiêu kêu lên “ai ui” một tiếng.
Mắt hạnh
nheo lại, dáo dác tìm kiếm nơi phát ra âm thanh khó nghe khi nãy. Bắt
gặp ánh mắt chứa đầy tà khí cũng đang nhìn mình, gió đêm thổi qua làm Tử Chiêu rùng mình một cái, da gà trên người lại thi nhau nổi lên.
Đứng dậy phủi phủi quần ào, mang giọng điệu nũng nịu rót vào tai: “Gia gia thật kỳ cục. Chiêu nhi còn đang mơ đẹp nha”.
“Nửa đêm ta không ngủ được, nhìn ngươi ngủ ngon lành như vậy lại có chút đồ kỵ”.
Tử Chiêu quắc mắt: “Gia bằng này tuổi sao lại nhỏ nhen như vậy?”.
“Nói ta nhỏ nhen. Hừ, hôm nay quyết định của ta chính là phụ thuộc vào biểu hiện của nha đầu ngươi”.
“Quyết định? Gia gia muốn định đoạn chuyện gì vậy?”.
“Không phải mới gửi đi một phong thư cho lão gia sao? Biết ngươi sớm quên như vậy ta thà không tới”.
“Ta không nhận được hồi âm của phụ thân, ra là đã truyền tin cho người”.
“Chính là như vậy, chuyện ngươi muốn làm, ta có thể thay lão gia cho ngươi một đáp án”.
“Phụ thân,… không nói thêm gì nữa sao?”.
Mục Từ nhìn Tử Chiêu, khóe miệng câu lên một nụ cười trìu mến: “Nói nhớ ngươi”.
Sống mũi Tử Chiêu có chút cay, vành mắt ngay lập tức đỏ lên, lóng lánh ngập
nước, cúi đầu xấu hổ, phụng phịu nói: “Vậy mà phụ thân cũng không đến
thăm ta”.
“Nha đầu, ai nói ngươi ham chơi, muốn tới Kinh thành
cho bằng được. Hiện tại phu nhân cùng lão gia chắc cũng đang trên đường
tới biên quan rồi”.
“Tới thăm ca ca sao? Chiêu nhi cũng muốn. Chiêu nhi còn một vật muốn mang tới cho Tử Hàm nữa”.
“Tình hình biên cảnh cũng không còn nhiều lo ngại. Lão gia hẳn chỉ lưu lại đó khoảng một năm sau đó sẽ trở về Bạch thành. Còn Tử Hàm sẽ hồi Kinh, tới lúc đó hắn đem ngươi cùng trở về cũng không muộn”.
“Ra là đã
vạch sẵn đường đi nước bước từ lâu, vậy mà cũng không báo với ta một
tiếng”. Tử Chiêu giận dỗi, vừa nói đến đây lại như hiểu ra chuyện gì đó, hai mắt chợt lóe, trong lòng khấp khởi mừng thầm: “Gia gia bảo ta lưu
lại một năm. Chẳng phải là ngầm đồng ý để ta ở đây bắt đầu mở ra thế lực mới sao?”.
Mục Từ nhìn sắc mặt Tử Chiêu có biến đổi rõ rệt thì
khẽ cười: “Tốt, xem ra là đã hiểu. Tử Chiêu, ngươi có ít nhất một năm.
Chuyện ngươi muốn làm cũng đã ghi rõ trong thư nên ta không cần hỏi
nhiều, bất quá vẫn có chuyện ta đang thắc mắc”.
“Gia gia cứ nói”.
“Hôm nay ta đến đây, đúng theo ý nguyện của ngươi, là không để cho Thái tử
biết. Nhưng ta không hiểu, tại sao ngươi lại không muốn để hắn biết?”.
Vừa nhắc tới chuyện này, gương mặt đang còn hớn hở của Tử Chiêu lại khẽ
trầm xuống, đắn đo một hồi rồi hỏi ngược lại Mục Từ: “Gia gia tới giờ
phút này là Mục Từ hay là Từ công công?”.
Ánh mắt sắc bén của Mục Từ nhìn Tử Chiêu có chút chấn động, nếu nói về tuổi tác đương nhiên lời này của nàng chính là hỗn xược. Nhưng luận về thân phận thì lại mang
một hàm ý hoàn toàn khác.
Mặc dù lấy thân phận công công, tiến
cung phò tá Thái tử nhưng xuất thân của ông là từ Mục gia, nếu xét trên
dưới thì đáng lý ra Mục Từ còn phải cúi đầu gọi Tử Chiêu một tiếng tiểu
chủ tử. Cho đến giờ nàng vẫn gọi ông một tiếng “gia gia” chính là coi
trọng ông.
Hỏi một câu này, chẳng lẽ là đang nghi ngờ lòng trung
của Mục Từ. Chỉ cần là kẻ có chút đầu óc, nghe qua cũng hiểu được ý tứ
này.
Ông trầm giọng: “Ta đương nhiên là Mục Từ, là người họ Mục”.
Tử Chiêu khẽ kéo khóe miệng: “Không phải Chiêu nhi không tín nhiệm người
mà Chiêu nhi chỉ muốn làm rõ một chuyện. Từ công công đương nhiên trung
với Thái tử điện hạ. Còn Mục Từ, là người Mục gia. Từ khi nào chuyện của Mục gia chúng ta lại cần phải báo với một người ngoại tộc?
Không phải Chiêu nhi không tin Yến Lân, thứ mà Chiêu nhi không thể tin chính
là Hoàng quyền. Tự cổ chí kim có gì khó đoán bằng lòng dạ đế vương.
Hôm nay ta chỉ muốn ngài hiểu rõ đâu là chuyện của Mục gia, đâu là chuyện của nhà họ Yến”.
Những lời có thể nói là đại nghịch bất đạo của nàng lại có sức nặng như sấm
rền, âm ỉ nhưng đầy uy lực, khiến không khí trong phòng căng thẳng đến
cực điểm. Không chỉ có Mục Từ cùng Tiểu Nhan mà ngay cả toàn bộ ám vệ
nghe được những lời này đều bị chấn động. Không khỏi nuốt khan một
tiếng, đưa mắt nhìn chăm chú thân ảnh nhỏ nhắn giữa đại sảnh kia. Kẻ nào cũng bị khí thế cao cao tại thượng của nàng bức cho tim đập loạn.
Phàm là người Mục gia, nghe được những lời này thì trong lòng không khỏi sôi trào, nguyện tôn nàng một tiếng “chủ tử”.
Mục Từ đứng bật dậy, thân như quỷ ảnh, trong một cái chớp mắt đã tới trước
mặt Tử Chiêu, chắp tay cúi đầu làm một cái lễ: “Mục Từ hổ thẹn”.
Chỉ sau một đêm này, tài vật cứ thế âm thầm chuyển vào trong phủ, thần
không biết quỷ không hay. Tiểu Nhan cùng mấy quản sự bận tới nỗi không
còn biết đâu là ngày, đâu là đêm. Cùng lúc đó, Cao Lỗ bí mật rời Kinh
chuyển tới một trang viên rộng lớn nằm trong sơn cốc hiểm trở, mang theo cả phần còn lại của khối thiên thạch.
Mới qua hơn một tháng,
toàn bộ sơn cốc như trở thành cấm địa, cao thủ, ám vệ trùng trùng. Khắp
nơi bố trí cơ quan hiểm hóc, khó lường, như có lưỡi đao đặt trên cổ, hơi sơ sảy một chút liền mất đầu. Mà tất cả những cạm bẫy này đều là Tử
Chiêu nghĩ ra, nàng trước đây vì muốn tự do đi lại trong Vụ Ẩn Cốc nên
đã được Dữ Ngọc dạy qua không ít, kết hợp cùng những kiến thức ở hiện
đại, lại có Cao Lỗ cùng mấy vị cao nhân trợ giúp, tạo nên bức tường vô
hình nhưng nguy hiểm nhất bao bọc lấy sơn cốc bên trong.
Vì thời hạn chỉ có một năm, Tử Chiêu đành phải gấp rút lo liệu mọi chuyện.
Ban ngày nàng vẫn ở trong phủ tính toán đường đi nước bước, thi thoảng nhập cung thỉnh an Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, không thì cũng rong chơi với Yến Bạch và Yến Kỳ. Còn riêng với Yến Lân lại có chút không được tự
nhiên, khi ở chung một chỗ cũng không còn nói cười thoải mái như trước.
Đến đêm nàng lại bí mật xuất phủ, được ám vệ hộ tống tới thẳng sơn trang.
Một thân y phục dạ hành, khăn che mặt màu đen che đi dung mạo, khoác lên một tấm áo choàng vừa dài vừa rộng, kín mít từ đầu tới chân, nhìn không ra là nam hay nữ, là già hay trẻ. Bất quá, chỉ có thể dựa vào giọng nói đã được điều chỉnh trầm hơn đôi chút nhưng vẫn không giấu nổi thân phận nữ nhi. Tử Chiêu cũng không lấy đó làm phiền lòng.
Nàng vừa bước vào đại sảnh, Cao Lỗ dẫn đầu một đoàn người ra nghênh đón, tất cả đều cúi mình đồng thanh hô một tiếng: “Các chủ”.
Tử Chiêu vững vàng bước lên vị trí chính giữa đại sảnh mà ngồi xuống, lúc
này đám người trong phòng mới đứng dậy, tản ra hai bên, theo vị trí đã
định, cũng ngồi xuống theo.Vị trí gần nàng nhất vẫn là Cao Lỗ, tiếp đến còn có thêm ba người nữa.
Ngay kế bên Lão Cao có một người sắc mặt lúc nào cũng âm u, điệu cười quái
dị, người trưởng thành nghe qua cũng sợ xanh mặt, trẻ nhỏ thì khóc thét, thiếu nữ yếu tim mới nhìn thôi cũng ngất lịm. Tính khí phải nó là lão
ngoan đồng cũng không sai, lúc nào cũng đem bộ dạng đáng sợ đi trêu
chọc, hù dọa người khác. Bất quá gặp được tiểu cô nương như Tử Chiêu lại là ngoại lệ, nàng không khóc không nháo, không tỏ ra sợ hãi mà còn
thích thú cười khanh khách, ngược lại chính là làm lão ta giật mình hú
lên một tiếng. Cao Lỗ gọi người này là Lão Tùng, nhưng Tử Chiêu thì
cương quyết gọi là Lão quái dị. Ông ta nghe nàng gọi mình như vậy không
biết thế nào mà lại vui vẻ tới nửa ngày.
Ngồi phía đối diện Lão
Cao lại thêm một vị cao nhân nữa, người này ngoài mặt điềm tĩnh, hơi thở trầm ổn, nhìn thế nào cũng thấy trấn định như một ngọn núi. Thong thả
nhấp một ngụm trà, đưa mắt nhìn thế sự vô thường. Tử Chiêu lần đầu nhìn
thấy người này còn tưởng là tiên nhân hạ phàm, há miệng sùng bái tới nửa ngày, quên luôn hỏi quý tính đại danh người ta. Lão Tùng một bên không
khỏi ngứa ngáy, tùy tiện búng tay, xuất ra ám khí phóng về phía này, bất quá lại bị người ta hừ lạnh, vung tay một cái, ám khí rơi lả tả trên
mặt đất. Tử Chiêu trố mắt nhìn, miệng nhỏ kinh ngạc hô lên: “Lão Tùng,
ngươi mới búng có một cái liền xuất ta cả tá ngân châm thế này. Định
khiến người ta thành con nhím sao?”.
Người kia tay vẫn nâng chén
trà, khẽ nhếch khóe miệng: “Tùng Giảo Minh, ngươi già cả rồi còn chơi
trò trẻ con này, không sợ tiểu bối chê cười?”.
“Ai nói Dung Hoa ngươi lúc nào cũng ra cái vẻ cao ngạo làm gì? Ta ngứa mắt”.
Hai người này cứ hễ gặp nhau là nhất định phải gây sự một trận, Lão Cao một bên cảm thấy đau đầu, đưa mắt ra hiệu cho người còn lại nhanh nhanh
tách bọn họ ra.
Bách Lý Ngưng đang vui vẻ xem náo nhiệt thì thấy Cao Lỗ nhắc nhở, đứng dậy vung quạt đánh lên người Dung Hoa cùng Tùng
Giảo Minh một cái. Giọng nói của nàng uyển chuyển nhưng đầy uy lực: “Hai lão già các ngươi còn ra cái thể thống gì nữa. Có câm hết đi không?”.
Dáng vẻ nàng hung dữ như vậy lại không làm cho hai lão nhận kia cả giận mà
ngược lại còn thật sự im lặng, nghiêm chỉnh ngồi lại một chỗ.
Tử
Chiêu lại trưng ra bộ mặt hết sức sùng bái, đưa ngón tay cái lên tán
thưởng Bách nương. Người này tuy là nữ tử nhưng phong phạm hơn người, dơ tay nhấc chân đều thanh tao có lễ, lời nói sắc sảo, thanh âm trầm ấm
nhưng lại thập phần gần gũi, dễ đi vào lòng người. Trong mắt Tử Chiêu
thì người này chính là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao.
Lúc này, cả bốn vị trưởng lão đều nghiêm chỉnh ngồi trước mặt Tử Chiêu.
Bên trái là Cao Lỗ cùng Tùng Giảo Minh, một người là cao nhân rèn binh khí, một người thì chuyên bố trí cơ quan cùng ám khí, Tử Chiêu không thèm nể mặt còn nói ông ta là cao thủ đánh lén.
Bên phải là Dung Hoa
cùng Bách Lý Ngưng, một người thì am hiểu chế tạo khí cụ, kết hợp cùng
phương pháp của Tử Chiêu lại được nàng gọi là khí cụ cơ động, phương
diện này coi như chỉ có nàng cùng ông ta mới có thể hiểu được. Người còn lại tuy không phải cao nhân gì nhưng lại có tài ăn nói sắc sảo khéo
léo, tâm tư mẫn tiệp, mỗi lời nói ra đều vừa lòng đẹp ý, thu được lòng
người.
Ban đầu ra mắt các chủ lại là một tiểu cô nương, ngoại trừ Cao Lỗ ra thì ba người còn lại đều có chút không vui. Bọn họ nếu không
phải là ẩn sĩ giang hồ thì cũng là bậc tiền bối tâm cao khí ngạo, từ bao giờ có chuyện phải cúi đầu trước một đứa trẻ.
Cả ba người đều
được Lão Cao thỉnh tới, nghe lời lão ta nói thì thật sự có chút hiếu kỳ, không biết các chủ nơi này là nhân vật nào mà lại có thể nghĩ ra một
chủ ý như vậy, xem qua bảon thảo viết tay của nàng quả thật có chút đáng sợ. Đến cả người như Dung Hoa, vốn rất trấn định là vậy mà khi vừa mới
đọc lướt qua, sắc mặt lại chuyển biến như bắt được vàng. Tùng Giảo Minh
thì chỉ chuyên chú nghiền ngẫm mấy hình vẽ về các loại ám khí mà khẽ
rùng mình. Còn về mục đích tại sao muốn xây dựng một nơi như thế này lại chẳng mấy quan tâm.
Bất quá chỉ qua mấy ngày đã phải xem lại.
Luận về Tử Chiêu thì không thể nào chỉ nhìn nàng nhỏ tuổi mà đánh giá. Theo
lời lão quái dị nói thì chính là đầu óc không bình thường. Dung Hoa thì
nho nhã hơn, nói nàng tố chất bất phàm, có triển vọng làm nên nghiệp
lớn. Bách Lý Ngưng thì trái ôm phải ấp, nói nàng to gan giống nàng ta
hồi trẻ. Tóm lại, vị thế của Tử Chiêu trong lòng ba vị tiền bối cũng coi như là đã có chỗ đứng, lời nàng nói ra cũng có sức nặng hơn nhiều.
Đêm nay Tử Chiêu tới cũng là để xác nhận lại một chuyện, nhìn một lượt bốn
người trong phòng, không hề vòng vo mở miệng: “Chiêu nhi phải cảm tạ các vị tiền bối suốt hơn một tháng qua đã cùng Chiêu nhi chuẩn bị cho kiếm
các mà hao tâm không ít”.
Tùng Giảo Minh nghe xong thì hơi ngẩn
ra, lát sau lập tức hung hăng nói: “Nha đầu ngươi cảm tạ à có ý gì? Có
phải là đang đuổi khéo chúng ta đi không?”.
Bộ dạng lão ta vốn dĩ đã đáng sợ, nay còn lớn tiếng như vậy, Tử Chiêu không khỏi bật cười:
“Lão quái dị nghĩ đi đâu vậy? Ta không có ý đó, chỉ là các vị tiền bối ở đây đều không phải người của kiếm các. Đã nhờ vả các vị mà lai không
cảm tạ một tiếng, Tử Chiêu thấy thật không phải”.
Ba người đưa
mắt nhìn nhau, rốt cuộc thì cũng hiểu ra ý của nàng. Trong lòng không
hẹn mà gặp, đồng loạt tán thưởng một tiếng: “Tâm tư quả thật mẫn tiệp
hơn người”.
“Giữa chúng ta cũng không có gì phải giấu diếm, Tử
Chiêu hôm nay xin nói thẳng. Một tòa kiếm các dựng lên cũng là chủ ý của một mình Tử Chiêu, mục đích cũng là có lợi cho Tử Chiêu, chẳng hề liên
quan tới các vị. Nay mọi chuyện cũng đã đi vào trật tự, chính là thời cơ Chiêu nhi để toàn thiên hạ biết đến sự tồn tại của nơi này. Các vị tiền bối đều là người trong giang hồ, hành tung bất định, trước nay đều
không lộ diện. Nhưng việc Tử Chiêu đem kiếm các khuếch trương thanh thế
ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới các vị, nói trắng là có nguy hiểm cũng sẽ kéo
tới tìm các vị. Vì vậy, đi hay ở đều là các vị tự lựa chọn”.
Lời vừa dứt, cả phòng đều rơi vào im lặng.
Hồi lâu sau, Bách Lý Ngưng mới trầm giọng lên tiếng: “Tử Chiêu, chúng ta
đều hiểu tâm ý của ngươi. Bất quá, mỗi người bọn ta cũng không phải hạng dễ chọc, dõi mắt khắp thiên hạ cũng không có mấy người. Chưa sợ kẻ khác ra tay, chỉ sợ bọn ta đã tìm tới cửa. Ngươi hoàn toàn không phải lo
lắng”.
Đáy mắt Tử Chiêu hơi lóe, miệng như có như không câu lên một đường con nhỏ.
Tùng Giảo Minh một bên cũng không chịu kém phần: “Phải, chính là như vậy. Có bọn ta ở đây thì ngươi lo cái gì chứ?”.
Dung Hoa vẫn suy trì một dạng như thái sơn, cao ngạo nhíu mày rồi nói: “Ba
người chúng ta đã sống tới hơn nửa đời người, có loại chuyện, loại người nào mà chưa từng thấy qua. Bất quá chúng ta nguyện ý ở lại cũng là vì
thật tâm mến mộ con người ngươi, mến mộ tài nghệ của ngươi chứ không
phải vì bất kể chuyện gì khác”.
Tử Chiêu nghe xong, âm thầm thở
phào một hơi, cảm giác hồi hộp lập tức được thay bằng vui sướng, nở nụ
cười rạng rỡ: “Có lời này của ba vị Tử Chiêu vững tâm rồi. Từ thời khắc
này, các vị chính là tứ đại trưởng lão của Kiếm Các Hồng Bảo. Các chủ
chỉ lấy một chữ Hồng làm hiệu, xin ra mắt”. Nói rồi, Tử Chiêu lập tức
quỳ xuống hành đại lễ.
Bốn người đang ngồi cũng đứng dậy, chắp
tay cúi đầu đáp lại. Ngẩng đầu lên thì chính là ánh mắt sáng ngời, mang
theo tín nhiệm tuyệt đối.
---------------------------------------------
Yến Lân ngồi trong thư phòng lật giở xem xét tấu chương, lại nghe thuộc hạ
mật báo tình hình tại các châu quận, một bên Mục Từ cũng đang chỉnh lý
sổ sách.
Hắn vừa vung tay, múa bút trên thư án, bâng quơ hỏi một câu: “Sư phụ có thấy gần đây Chiêu nhi có điểm khác lạ?”.
Mục Từ ánh mắt hơi đảo, không nhìn Yến Lân mà mắt vẫn dán chặt vào sổ sách trước mặt: “Lạ điểm gì?”.
“Hình như có chút tránh mặt ta”.
“Còn không phải là mấy tin đồn trong thành gần đây sao?”.
“Tin đồn?”.
“Nói Thái tử điện hạ của chúng ta để ý tiểu thư Mục gia, còn ban cho nàng
ngựa quý làm tín vật. Khắp giang sơn Đại Minh chỉ có một đôi”.
“Ra là còn có tin đồn như vậy… Bất quá cũng không sai”. Yến Lân chỉ là tự
mình nói thầm một câu nhưng với thính lực của bậc cao thủ như Mục Từ lại nghe được rõ ràng từng câu từng chữ. Bàn tay còn đang lật giở sổ sách
thoáng dừng lại. Ánh mắt sắc bén nhìn nam nhân trước nay chỉ tản ra hàn
khí lại đang cong khóe miệng, cười như có như không.