Mặc dù Tuyết Tiên Nhi thực lực còn không bằng bản thân, nhưng cũng đã xê xích không bao nhiêu, cơ hồ cùng Yêu Hậu sàn sàn như nhau, chiến đấu tiến hành hừng hực khí thế kéo từ nửa đêm đến khi ánh bình minh ló
rạng. Lần này Thánh Hoàng Cung cao thủ xuất động tập kích vẫn diệt hết
nhưng Tuyết Lệ Hàn cũng là vết thương chồng chất, nguyên khí hao tổn rất lớn.
Mà vừa lúc, Tuyết Tiên Nhi đột nhiên người nhẹ nhàng thối
lui, mồ hôi lâm ly hỏi: “Tuyết Lệ Hàn, ngươi làm sao lại nhiều lần đối
với ta hạ thủ lưu tình?"
Chuyện này làm cho nàng kỳ quái cực kỳ, ờ
trong một đêm chém giết nhiều lần Tuyết Lệ Hàn đà có thể dễ dàng đánh
mình bị thương nặng nhưng thủy chung không có chân chính xuất thủ. Ngược lại mấy lần trong nháy mát chần chờ do dự mà Tuyết Lệ Hàn bị bản thân
đánh bị thương.
Người nam nhân này, Đông Hoàng này lại thà rằng bản thân bị thương, cũng không muốn giết chết đại thù?
Tại sao?
Tuyết Tiên Nhi trong lòng nghi ngờ đầy bụng.
Có là bời vì mị hoặc thiên hạ tác dụng sao?
Tuyệt đối không phải là, Tuyết Tiên Nhi tâm lý nắm chắc, mị hoặc thiên hạ của mình cơ hồ chẳng bao giờ thất thủ, dĩ vãng cũng là chỉ ở trên người Tử
Hào từng có một lần thất thủ, ngay cả là Vân Thượng Nhân, khi thực lực
chưa đại thành vẫn mị mị hoặc thiên hạ ràng buộc.
Nhưng Đông Hoàng
hôm nay vừa không giống với Tử Hào đối với mình chẳng thèm ngó tới, cũng bất đồng với Vân Thượng Nhân bời vì công lực thực lực quá cao mà vượt
qua khỏi năng lực của mị hoặc đại pháp. Khi Tuyết Lệ Hàn nhìn mình chi
có sự tiếc hận, chỉ có sự thương tiếc, cũng có yêu quý và thương tiếc,
còn có sự thống hận mà cũng không phải bị bản thân mị hoặc!
Tuyết Lệ Hàn thờ dài, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bách vị tạp trần.
Ngươi có thể đối với ta vô tình, đối với toàn cả gia tộc, toàn bộ thiên hạ vô tình, nhưng ta... Cho dù hận ngươi, làm sao có thể nhân tâm hạ thủ giết chết thân muội muội của mình?
"Nào có nguyên nhân gì." Tuyết Lệ Hàn như cũ ra sức chiến đấu, nuốt xuống trong lòng khổ thủy.
Hiện tại, cho dù nói cho ngươi thân phận của ta, có thể như thế nào? Ngươi
sè bỏ qua cho ta ư? Hay là có hoàn toàn tinh ngộ, thống cải tiền phi?
Nhân sinh có một số việc, không thể sai lầm.
Muốn thay đổi cũng không được.
Sau khi chính ngươi đem Tuyết thị gia tộc làm đồ cưới hay đem tất cả người
Tuyết thị gia tộc đưa vào vực sâu... Khi ngươi hại chết phụ thân mẫu
thân, tức chết gia gia bà nội... Khi ngươi để cho tất cả người Tuyết gia trở thành tay sai của trượng phu ngươi ...
Nhân sinh, cũng đã định rồi!
"Ta chỉ là không muốn làm cho ngươi chết quá sớm, bị chết quá thê thảm!" Tuyết Lệ Hàn thống khổ nói.
Nhưng, đáp án này để cho Tuyết Tiên Nhi hiển nhiên là hiểu lầm cái gì-
Tuyết Tiên Nhi vừa tiến công, khuôn mặt đẹp tuyệt thản nhiên thờ dài, không
còn sự hấp dẫn khôn cùng lúc trước mà chuyển làm dung động lòng người,
trìu mến nhẹ giọng nói : “Đông Hoàng bệ hạ... Thiếp thân thật không
biết... Lấy thân phận Đông Hoàng bệ hạ tôn sư của ngài lại cũng từng đối với ta nhớ mài không quên sao?"
Tuyết Lệ Hàn sắc mặt kinh luyện một chút, giận dữ nói : “ nói hưu nói vượn!"
Tuyết Tiên Nhi một đao từ trên người Tuyết Lệ Hàn xẹt qua, máu tươi rò rỉ, có chút buồn bã nói: “Đông Hoàng bệ hạ, ngài là lại nghĩ lại năm tháng
thanh xuân sao? Lại nghĩ tới tuổi trẻ sảng khoái khinh cuồng sao?"
Người nam nhân này không từng đối với ta hữu tình? Cũng không phải là sác dục tình, mà là tình cảm chân tinh?
Cái phát hiện ngoài ý muốn này để cho Tuyết Tiên Nhi tất nhiên có chút vui
mừng, trong lòng sự kiêu ngạo tự hào chưa từng có tăng vọt.
Thậm chí cả đối với trận chiến này cũng tràn đầy lòng tin.
Ngươi nếu đối với ta hữu tình, cũng sẽ không thật giết ta, làm ta bị thương.
Nhưng ta, nhưng có thể đả thương ngươi, giết ngươi!
Chỉ là một câu đã thay đổi đối sách của Tuyết Tiên Nhi, Tuyết Tiên Nhi đã
có ý định muốn đem tâm tư Tuyết Lệ Hàn ờ trong mị hoặc thiên hạ đại pháp hướng dẫn trờ lại thời niên thiếu.
Chi cần Tuyết Lệ Hàn thật nhớ
tình yêu khắc cốt năm đó, chỉ sợ chỉ đành phải trong nháy mắt lâm vào
cái loại cảm giác thẫn thờ chua xót, Tuyết Tiên Nhi là có thể ờ trong
nháy mắt đem địch nhân đáng sợ đưa vào chỗ chết!
Tuyết Lệ Hàn cuồng nộ nói: “Câm miệng!"
Hấn mặc dù sẽ không bị dẫn vào tình trạng như Tuyết Tiên Nhi thiết tường
nhưng bị dân vào tâm tình khác! là chưa từng có luống cuống! Trước mát,
có thể là muội muội của mình, nhưng, cô muội muội này lại không tiếc lợi dụng các loại thủ đoạn dùng để đối phó bản thân.
Bao gồm, lúc
trước người bị nàng đối phó trôi qua... Những người đà từng bời vì mỹ
mạo của nàng mà thần hồn điên đảo, giao ra tất cả tình cảm, những thiếu
niên những anh hùng đó...
Những thiếu niên anh kiệt hôm nay đà sớm biến thành một bồi đất vàng...
Muội muội, ngươi chính là lấy cái bộ dáng này hủy diệt cuộc đời của bọn hắn sao?
Lấy nghĩ tới đây, Tuyết Lệ Hàn một cỗ thâm trầm bi ai thản nhiên dâng lên.
Tình, tình yêu, vốn là 1 thứ tốt đẹp trong lòng người thiên hạ, bất kể là
thành hoặc là bại đều thuộc về ký ức của tuổi thiếu niên, là thứ tốt đẹp nhất để hồi tường.
Nhưng đối với Tuyết Tiên Nhi lại biến thành công cụ!
Công cụ để Tuyết Tiên Nhi đối phó với những người đã từng thích
"Tuyết Tiên Nhi!" Tuyết Lệ Hàn ngửa mặt lên trời rống to nói: “Trời cao cho
ngươi vô song vô đối tuyệt sác dung mạo! Nhưng cũng cho ngươi vô song vô đối ác độc tâm a!"
Tuyết Tiên Nhi cười càng thêm hồn nhiên mị
hoặc, chọc người trìu mến nói : “Thật sao? Đông Hoàng bệ hạ của ta ! ?
Ngươi có bởi vì lòng của ta không tốt mà sẽ yêu ta, đã thương ta, giết
ta sao?"
Trong tay thanh đao vẫn tiếp tục tiến công! Thân thể kiều mỵ thoáng một cai trong lúc bất chợt xuất hiện bảy tám phân thân, càng
thấy mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, đồng thời đối với Tuyết Lệ Hàn triển khai.
Tuyết Lệ Hàn thống khổ kêu lên nói : “Tuyết Tiên Nhi... Ngươi cái ngu xuẩn nữ nhân này..."
"Ta ngu xuẩn sao? Ta thật ngu xuẩn sao? Ngươi nói ta ngu xuẩn, ta đây ngu
xuẩn hay lắm!" Tuyết Tiên Nhi cười duyên, khuôn mặt một mảnh hồn nhiên, ở trong gió nhảy múa, máu uyển chuyển yểu điệu.
Nhưng từng chiêu cũng là hết sức ác độc, đặc biệt chọn nơi yếu hại chào hỏi, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Tuyết Lệ Hàn tả trùng hữu đột, Thánh Hoàng Cung cao thủ từng người chết đi ờ
dưới tay hắn, nhưng trên người hắn vết thương cũng là càng ngày càng
nhiều, ngay cả chẳng qua là vết thương ngoài da thịt nhưng thủy chung
đối với thực lực của hấn tạo thành thành sự ảnh hường càng ngày càng
nhiều, càng lúc càng lớn.
Rất
nhiều thương thế tích lũy, rốt cục ảnh hưởng đến thực lực của Đông
Hoàng, cũng làm cho sự chênh lệch về thực lực giữa hắn cùng Tuyết Tiên
Nhi càng ngày càng nhỏ.
"Đông Hoàng bệ hạ... Ngài hôm nay đà mệt
chết đi..." Tuyết Tiên Nhi ôn nhu nói: “Chẳng lẽ, ngài muốn nghi một
chút sao? Để cho thiếp thân tới chào hỏi bệ hạ an nghi? !"
Tuyết Lệ Hàn tất nhiên có chút thi triển không ra tay chân.
Nếu hắn thật hung ác quyết tâm, toàn lực xuất thủ, ngay cả là giờ phút này
Tuyết Tiên Nhi vân sớm bị thua, cho tới thân chịu trọng thương; nhưng
cũng là bởi vì điểm này không đành lòng chân chính hạ tử thủ lại làm cho mình lâm vào hiểm cành khó tả, hiểm tượng hoàn sinh.
Tuyết Tiên
Nhi cái nữ nhân ác độc này chính là lợi dụng tâm tư không bỏ được của
hắn để không có chỗ cố kỵ, châm chích sách lược thành công!
Đến đây, mệnh số Đông Hoàng xuất hiện triệu chứng xấu!
May mà ờ thời khác quan trọng này, Tuyết Thất rốt cục mang theo viện binh
tiếp ứng chạy tới, 2 bên đều bẫy rập lẫn nhau, đến giờ phút này mới coi
là rốt cục chân chính đụng thẳng vào nhau.
Mắt thấy đại ca của
mình cả người đẫm máu, tràn ngập nguy cơ, Tuyết Thất tại chỗ điên rồi;
Đông Hoàng Thiên tất cả cao thủ, cũng toàn bộ điên rồi...
Tất cả như không muốn sống vậy xông lên, nhanh chóng bao vây chiến trường, hung ác hạ sát thủ!
Nhất phương chính là đà kéo dài ác chiến suốt một đêm mệt mỏi, 1 phương mới
vừa tham gia chiến trường, khí thế tràn đầy quân đầy đủ sức lực, Bên
Thánh hoàng cung, các cao thủ trong nháy mát binh bại như núi đổ, quân
lính tan rã...
Tiếng kêu thảm thiết liên miên dựng lên.
Đông Hoàng Thiên cao thủ mất thấy Đế Quân có nguy, vừa lên tới đã liều cái mạng già.
Tuyết Thất cũng trước tiên đỡ Tuyết Lệ Hàn chống lại địch quân mạnh nhất
Tuyết Tiên Nhi, há mồm liền mắng một câu nói : “con khốn không có lương
tâm! Ngươi còn có mặt mũi ra tay với chúng ta ư !"
Tuyết Tiên Nhi nghe vậy hừng hực giận dừ, liều chết giao chiến, vốn là lấy thực lực
Tuyết Tiên Nhi cơ hồ chính là trình độ Yêu Hậu, không thể nghi ngờ hơn
Tuyết Thất không ít, nhưng sau một đêm chiến đấu, Tuyết Tiên Nhi chính
là chủ lực kiềm chế Đông Hoàng nên hao tổn quá lớn. Mà Tuyết Thất cũng
là cường giả cấp Cửu Đế Nhất Hậu, hai hạng đối với nhau, hai bên thực
lực xê xích không xa, giờ phút này lại là quân đầy đủ sức lực, chống lại Tuyết Tiên Nhi chiến thắng mặc dù không thể, nhưng kiềm chế lại không
thành vấn đề.
Qua chốc lát, Thừa tướng cũng gia nhập chiến cuộc,
hai đại cao thủ hợp chiến Tuyết Tiên Nhi, nơi này chiến cuộc có thể nói
là kịch liệt dị thường.
Nhưng giờ phút này, Thánh Hoàng Cung hiển
nhiên đại thế đà mất, Tuyết Tiên Nhi không khỏi sinh ra tâm tư bảo vệ
tánh mạng mà rút lui. Dù sao ở trong lòng Tuyết Tiên Nhi, sinh mệnh của
bất luận kẻ nào cũng không trọng yếu bằng mình nhưng Tuyết Thất cùng
Thừa tướng hai người hết sức cuốn lấy, liều chết cùng chiến. Tuyết Tiên
Nhi thủy chung tìm không được cơ hội thoát thân; rốt cục, người Thánh
Hoàng Cung cuối cùng cũng chết ờ dưới tay Lam đại tướng quân, thời điểm
này Tuyết Tiên Nhi quyết ý bất kể trả giá cao toàn lực phá vòng vây!
Đáng tiếc sự quyết đoán của nàng cũng là quá muộn một chút, giờ phút này đại thế đà mất, cho dù liều mạng bị thương thoát khỏi Tuyết Thất thì không
thoát được Thừa tướng dây dưa bời vì Đông Hoàng Thiên nhất phương chiến
lực đã vây kín.
Mới vừa rồi có trợ lực, nàng vẫn phá vòng vây không
được, hiện tại không có viện thủ, tự nhiên càng thêm không có khả năng
phá vòng vây đi?
Tuyết Thất cùng Thừa tướng mắt thấy lực lượng
quanh mình đã vây kín, trong bụng càng thêm chác chác, thế công càng
thêm dầy đặc, từ từ biên chế thành một cái lưới lớn, chiếm hết thượng
phong, mát thấy là có thể đem Tuyết Tiên Nhi chém chết dưới kiếm!
Đến đây, Tuyết Tiên Nhi cũng rốt cục tuyệt vọng, chiến cuộc đến đây, không tiếp tục có sinh lộ nữa.
Đột nhiên lúc này nàng đưa ánh mắt tuyệt vọng mà ai oán nhìn chằm chằm vào
Tuyết Thất, trong nháy mắt đó Tuyết Thất lại đột nhiên tinh thần hoảng
hốt một chút, vốn là sẽ đâm kiếm vào trước ngực nàng lại ở một sát na
không khỏi dừng lại.
... Thủy chung là muội muội của mình a...
Tuyết Thất bời vì thân tình hoảng hốt mà Tuyết Tiên Nhi lại không.
Nàng không biết địch nhân tại sao dưới loại tình huống đó lại thất thần,
xuất hiện sai lầm và sơ hờ nhưng nàng vừng vàng bắt được cơ hội trời
ban! Ở thời khắc tuyệt vọng này lại xuất hiện một tia rạng đông.
Tuyết Tiên Nhi đao kiếm đều lấy ra, quyền cước đều xuất hiện!