“Nguyên Thiên Hạn chính là thiên ma, Thánh Quân thủ đoạn âm độc, thương thiên bại lý không còn nhân tính; Nhưng, Nguyên
Thiên Hạn không dám vạch trần Thánh Quân, mà Thánh Quân giống như trước
không dám vạch trần Nguyên Thiên Hạn, cứ như vậy kiềm chế lấy nhau đi
tới hôm nay.” Sở Dương thở phào nhẹ nhõm nói.
Hai người tiếp tục xem tiếp.
“... Thập đại Thiên Đế tranh đoạt, mặc dù biến cố xuất hiện nhiều lần nhưng trong thập đại trong vẫn có bốn cuối cùng rơi vào tay Thánh
Quân... Vân Thượng Nhân đối với kết quả này hiển nhiên rất là bất mãn.”
Mạc Thiên Cơ cười lạnh nói: “Những lời này là đại có vấn đề.”
Sở Dương đang trầm tư về quan hệ giữa Thánh Quân cùng thiên ma nghe vậy thì ngạc nhiên nói: “Vấn đề gï?”
" Trong 10 có bốn thiên địa... Nguyên Thiên Hạn cũng không có tinh
chính Mặc Vân Thiên của hắn vào, nói cách khác... Hắn cho tới bây giờ
cũng không thừa nhận mình là người của Vân Thượng Nhân. Mà Vân Thượng
Nhân... Vì đủ loại nguyên nhân nên cũng khó trách Nguyên Thiên Hạn mắng
hắn là một ngụy quân tử..'
Mạc Thiên Cơ mỉa mai cười lạnh, nói.
Hai người tiếp tục xem.
"... Thập phương thiên địa vừa lập, Thánh Quân đem nơi giao nhau giữa thập đại thiên địa phân chia ra một khu vực được xưng là Trung Vực. Về
sau, Trung Vực bởi vì có Thánh Quân tồn tại nên một cách tự nhiên biến
thành nơi trọng yếu nhất của Cửu Trọng Thiên Khuyết và có tên mới là
Trung Cực Thiên, mà nơi vốn là Trung Cực Thiên thì thành Xích Bắc Thiên.
“Cuối cùng vốn là thập đại thiên địa lại thêm một cái, biến thành
mười một thiên địa; Nhưng làm người ta cảm giác châm chọc chính là; Nơi
vốn là Trung Cực Thiên cũng là do Thánh Quân trực tiếp cắt cử, cũng
không trải qua Thiên Đế cuộc chiến chính thức cho nên trong mắt thế nhân vẫn chỉ có thập đại thiên địa; Cũng không ai thừa nhận Xích Bắc Thiên
đã bị đổi tên kia.”
“Mà Trung Cực Thiên Thiên Đế, bởi vì Duy Ngã Thánh Quân tồn tại cũng
chầm chậm biến thành người bình thường hoàn toàn không được chú ý
đến...”
Nguyên Thiên Hạn trong mấy câu nói đó sự giễu cợt có thể nói là nồng hậu chí cực.
Đối với cai này, Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ chỉ có thở dài, hai người chỉ cảm thấy giờ phút này trong lòng giống như có một khối đá khổng lồ
đè lên, cơ hồ không thở nổi.
Kế tiếp nội dung chính là viết Nguyên Thiên Hạn tự thân làm như thế
nào mà phát triển, mai phục hâm hại như thế nào, sử dụng âm mưu quỷ kể
như thế nào để ýơ vét nhân thủ, như thế nào mà nhận được Thánh Quân trợ
giúp...
Mãi cho đến nửa bộ sau mới rốt cục viết đến tin tức có liên quan đến việc thiên ma xâm lấn Tử Tiêu Thiên.
“... Thánh Ma đại lục bên kia, lục địa đột nhiên hoàn toàn không có
dấu hiệu sụp đổ một phần năm, bộ phận lục địa kia toàn bộ biến thành bụi sao, hoàn toàn tan biển tại trường không; Bởi vì không gian sinh tồn
tiến thêm một bước bị áp súc, tộc ta cảm giác được nguy cơ sâu sắc bức
gần nên tuy chiến lực không đủ, phần thắng không cao vẫn phải phái ra
đại quân, bắt đầu tiến công Tử Tiêu Thiên, không vào tấn công cũng chỉ
có chờ chết, tiến công còn có sự may mắn...”
“Sở dĩ chọn Tử Tiêu Thiên, trừ bởi vì địa lý ra, nhân tố chủ yếu nhất là tộc quần ta hiểu rõ nội tình Tử Hào cho tới Tử Tiêu Thiên, nhất là
ân oán giữa Tử Hào cùng Thánh Quân Vân Thượng Nhân. Tử Hào mặc dù làm
tới Thiên Đế, nhưng vài ngàn năm sau so sánh với những Thiên Đế khác,
nhiều mặt bị cản tay... Thực lực tương đối kém hơn nơi khác nhiều
lắm...”
“... Tộc ta xua đại quân xâm chiếm, Tử Hào mặc dù vứt mạng nghênh
chiến, cận kể cái chết không lùi nhưng dần dần chống đỡ không được cho
nên phái Thất Tinh hộ vệ đi cầu cứu binh...”
“... Ha ha, Tử Hào kia thật sự ngu xuẩn, nhắc tới người trên đời muốn hắn chết nhất kì thực cũng không phải là bổn tộc, mà là nhân tộc cùng
bào của hắn, là Thánh Quân Vân Thượng Nhân. Vân Thượng Nhân đợi chờ ngày này cả thảy đã vài ngàn năm rồi, há có thể để cho hắn có cơ hội chạy ra khỏi tử địa?”
“Vân Thượng Nhân ngoài mặt chu đáo không những phái người tiếp ứng,
lại càng đáp ứng xuất binh, đem ngũ đại hộ vệ dẫn tới Trung Cực Thiên
phúc địa. Vân Thượng Nhân tự mình xuất thủ, đích thân giết chết ngũ đại
hộ vệ tại Trung Vực Tuyết Sơn đỉnh; Mà hai người còn lại do cùng Yêu Hậu Yêu Hoàng Thiên có cừu oán nên không dám tùy tiện đi qua đó nhờ, họ đi
vòng qua Yêu Hoàng Thiên tới Mặc Vân Thiên hướng về ta cầu viện; Bị ta
lược thi tiểu kể chém giết tất cả! Ha ha ha...”
Nhìn đến đây, Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ giận đến mức cả người loạn chiến, tay chân lạnh như băng!
Thiên Khuyết anh hùng, một mình chiến đấu hăng hái cứ như vậy bị hãm
hại, bị tàn sát mà nguyên nhân chỉ là bởi vì ân oán cá nhân.
Cái này thật sự là thiên cổ kỳ oan!!
“Khó trách Nguyên Thiên Hạn nói Thánh Quân chính là ngụy quân tử! Bởi vậy Thánh Quân này nói hắn là một ngụy quân tử cũng chính là vũ nhục
ngụy quân tử tồi!”
Sở Dương tức sùi bọt mép nói!
Trong bản chép của Nguyên Thiên Hạn vẫn nhìn ra có chút hả hê, dương dương đắc ý nói: Thiên Khuyết gặp gỡ Ma xâm, nhưng
Hướng về Thiên ma ta cầu viện... Thật là đệ nhất thiên hạ chuyên cười..."
“... Tử Tiêu Thiên Binh hung chiến nguy nhưng cũng là trời xa, tin
tức tương đối bị phong bể; Mà ta trước tiên đã lợi dụng Mặc Vân Thiên
khí vận lực đem mối liên lạc giữa Tử Tiêu Thiên cùng Đông Hoàng Thiên
bên kia hoàn toàn chặt đứt, mặc dù cử động lần này làm cho ta trả giá
bằng vô số khí vận nhưng giá trị tuyệt đối được!”
“Sau đó ta phái ra nhân thủ, âm thầm tản ra tin tức, trách cứ Thiên
ma xâm lấn Tử Tiêu Thiên... Dù sao lúc trước Thất Tinh hộ vệ của Tử Hào
đã đem tin tức dọc đường tản đi không ít... Có không ít người tự phát tổ chức đi cứu viện, cử động lần này tự nhiên là ta không thể nhẫn được
cho nên ta tự mình ra tay, suất lĩnh tộc quần cao thủ đánh chặn ở ngoài
Tử Tiêu Thiên!”
" Đại kế liên quan tới đời đời kiếp kiếp tồn vong của tộc ta, ta há
có thể để bị hủy ở trong tay đám người giang hồ màng phu này? Liên tục
mấy tháng, trước Tử Tiêu Thiên, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành
Sông, thật vui sướng!"
Hiểu rồi!
Hai người trong nháy mắt này chỉ cảm thấy cả người máu tươi xông lên
đỉnh đầu, trong lúc nhất thời thật giống như toàn thân cũng muốn nổ tung vậy!
Thì ra Tử Tiêu Thiên đánh một trận, chân tướng dĩ nhiên là như thế!
Tử Hào ngay cả là anh hùng cái thế, gặp gỡ nội ưu ngoại hoạn như vậy vừa há có thể bất bại?
Ngoài có Đại Binh của đối thủ có thực lực tuyệt đối tiếp cận, nội bộ
còn có cao tầng Thiên Khuyết đệ nhất nhân Thánh Quân ra tay cản trở;
Ngoài lại có nhất phương Thiên Đế chặn lại viện binh...
Tử Hào nếu bất bại, đó mới là thiên đại quái sự!
Không trách được năm đó Tuyết Lệ Hàn thủy chung không có xuất binh,
thì ra hết thảy cũng là do bị Nguyên Thiên Hạn giở trò quỷ, trước khi
thiên ma xuất binh đã không tiếc trả giá cao hoàn toàn chặt đứt liên hệ
giữa Tử Tiêu Thiên cùng Đông Hoàng Thiên.
Thánh Quân được vạn chúng kính ngưỡng, cho tới nay là Cửu Trọng Thiên Khuyết chúa tể, luôn luôn chính khí nghiêm nghị, Thánh Quân bệ hạ ở sau lưng dĩ nhiên lại hèn hạ vô sỉ như thế, làm nhiều chuyện bỉ ổi như vậy.
Thậm chí còn là huynh đệ kết nghĩa của Thiên ma, ngay cả là hắn trong thời gian rất dài không biết chuyên, nhưng cuối cùng khi biết rồi lại
không làm gì!
Cái này đối 'với địa vị của Thánh Quân mà nói, không thể nghi ngờ là sự phản bội!
Hành động gần như vong bản cơ hồ chính là sự phản bội!
Tuyệt đối không thể tha thứ!
Những gì Nguyên Thiên Hạn ghi lại ở chỗ này, hết thảy chỉ thuộc về
hắn, tất cả là tuyệt đối bí mật, tự nhiên sẽ không có nửa câu nói dối.
Nhưng từ nơi này nhìn qua con đường Thánh Quân đi lên vị trí hiện
tại, đoạn đường này trực tiếp chính là một bộ bách khoa toàn thư về âm
mưu quỷ kể!
Tất cả thủ đoạn nham hiểm sắc bén, xấu xa hạ lưu, vì đạt được mục
đích mà không chừa thủ đoạn nào cũng có thể từ trong đó mà tìm ra ví dụ!
Tuyệt đối là một bộ sách giáo khoa về âm mưu quỷ kế tiêu chuẩn nhất, hợp cách nhất!
“Thánh Quân, ha hả, Thánh Quân!” Mạc Thiên Cơ thật sâu thán khí, trong ánh mắt lại lộ ra sự kiên quyết.
“Cuối cùng đánh một trận, Thánh Quân xuất thủ, mục đích quả nhiên
chính là vì diệt khẩu.” Sở Dương thản nhiên nói: “Thật ra thì hắn không
cần xuất thủ, đến loại tình trạng như Nguyên Thiên Hạn này, tra tấn bức
cung đã hoàn toàn vô dụng! Tuyệt thế cao thủ tự nhiên có khí khái cùng
sự kiên trì của tuyệt thế cao thủ! Nếu ngay cả điểm cốt khí này cũng
không có thì cũng không thành được địa vị như hiện tại.”
“Không! Điểm này ngươi nói sai rồi!” Mạc Thiên Cơ lạnh lùng lắc đầu
nói: “Thánh Quân xuất thủ chẳng những cần thiết, hơn nữa còn là vô cùng
có cần thiết, trọng yếu chí cực! Bởi vì, Nguyên Thiên Hạn hoặc là có cốt khí như vậy, hoàn toàn có thể nhịn đến chết nhưng hắn thủy chung không
phải là nhân loại; Nếu trước khi chết có thể chế tạo ra một cuộc đại
loạn của Cửu Trọng Thiên Khuyết thì tuyệt đối là chuyện hắn hy vọng.”
“Cho nên, nếu Nguyên Thiên Hạn chân chính rơi vào trong tay chúng ta, chỉ cần ngươi lúc ấy đem lời hỏi ra, Nguyên Thiên Hạn sẽ theo thực tế
trả lời, vô luận ngươi muốn biết cái gì hắn cũng sẽ rất cặn kẽ nói cho
ngươi; Thậm chí, ngươi không hỏi hắn cũng sẽ tự mình nghĩ biện pháp nói
ra. Cho nên Thánh Quân phải xuất thủ diệt khẩu! Cái này là kết quả không cách nào tránh khỏi.”
Mạc Thiên Cơ hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng, nhưng là vô hạn trịnh
trọng nói: “Sở Dương, chúng ta cùng nhau đi tới, địch nhân so sánh với
trước càng cường đại hơn, hôm nay cái địch nhân này tựa như đã trèo lên
tới đỉnh của phiến thiên địa này rồi...”
Những lời này bên trong tràn đầy sự thổn thức nhưng nhiều hơn là vậy ngất trời chiến ý và ngạo khí.
Sở Dương trầm ngâm, một hồi lâu sau, mới chậm rãi nói: “Không! Đây không phải là đỉnh, còn xa mới là đỉnh!”
Mạc Thiên Cơ ghé mắt nhìn hắn.
“Địch nhân của chúng ta, không có đỉnh, không có cực hạn.” Sở Dương
nhe răng cười một tiếng nói: “Thiên Cơ, chúng ta cả đời này, đã sớm nhất định là phải chiến đấu khí còn sống, bất kể phía trước là cái gì, chỉ
cần tiêu sái đi lên phía trên, tóm lại, cứ như vậy chiến đấu đi xuống;
Nhưng ngàn vạn lần đừng tưởng ràng, địch nhân trước mặt chính là
đỉnh...”
Mạc Thiên Cơ vẻ mặt biến đổi, tự đáy lòng tán thán nói: “Không hổ là muội phu của ta!”
Sở Dương liếc mắt lườm hắn.
Đối với việc Mạc Thiên Cơ tự xưng cậu cả, trong lòng Sở Dương hơi có
chút khó chịu, vô cùng muốn đập lên khuôn mặt đẹp trai kia một quyền:
Ngươi nha đời trước cũng không phải là nói như vậy.
“Đúng rồi, có chuyên mà ta không biết nên mở miệng như thế nào đây.”
Mạc Thiên Cơ lại đột nhiên nghiêm túc, thậm chí, trên mặt còn xẹt qua
một tia đỏ ửng, tựa hồ là có chút không dê nói ra.
“Chuyên gì? Làm sao lại do dự như vậy, cái này cũng không giống làm
người của ngươi!” Sở Dương thấy thế không khỏi rất là kinh ngạc nói.
Mạc Thiên Cơ trầm ngâm một lúc lâu rồi đứng dậy, nói: “Tính ra vẫn là tạm không nên nói đến” rồi ngay sau đó vội vã đi ra ngoài. Cước bộ lộ
ra vẻ có chút dồn dập.
“Chẳng lẽ là bị thần kinh!” Sở Dương lắc đầu, đem bản chép tay của Nguyên Thiên Hạn trên bàn thu vào Cửu Kiếp Không Gian.
Chỉ có Cửu Kiếp Không Gian mới là nơi đáng tin cậy nhất.