Do Mạc Thiên Cơ cố ý định đoạt, thiết kế, bức bách, Tạ Đan Quỳnh phải tự mình ra mặt, tổng cộng cũng trong mấy ngày thời gian, Tạ Đan Quỳnh
đã là khổ không thể tả. Khuôn mặt đẹp trai, cơ hồ cười cứng ngắc lại...
Nhưng vẫn không thể không ra mặt, phải cười, quả thực chính là bán rẻ
tiếng cười, không, so sánh với bán rẻ tiếng cười còn muốn thê thảm hơn.
Bi kịch!
Tạ Đan Quỳnh chân chính cả người mệt mỏi, cảm giác so với lúc chiến đấu với Nguyên Thiên Hạn còn muốn mệt hơn.
Nhưng qua quá trình này, hình tượng của Tạ Đan Quỳnh không nghi ngờ
chút nào đã xâm nhập vào dân tâm. Nhất là Tạ Đan Quỳnh dung mạo tuấn
nhã, nói năng nho nhã, cử chỉ hữu độ, hào phóng nhưng lại vẫn có sự uy
nghiêm...
“Đây mới thực sự là vương giả phong phạm a...” Có người thổn thức nói.
“Đây mới thực sự là Quân Lâm Thiên Hạ a...” Có người tán thán nói.
“Tạ Đan Quỳnh quá đẹp trai... Ta nếu có thể làm tiểu thiếp cho hắn, ta cũng hài lòng...” Nhóm lớn nữ nhân vung tay hô to.
“Tạ Đan Quỳnh quá đẹp trai... Ta cũng thương hắn, có thể cùng hắn 1
đêm, cuộc đời này không tiếc...” Số ít nam nhân hèn mọn nói như thế.
Không biết khi nào, trong đám người bắt đầu có tiếng hô nói: “Ngươi
nói, để cho Tạ Đan Quỳnh tới làm Mặc Vân Thiên Thiên Đế của chúng ta mọi người có chịu không?”
“Tốt!”
“Nếu có người phản đối anh hùng của chúng ta, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Dám phản đối, chính là kê bụng dạ khó lường, lập tâm bất lương, làm sao bây giờ còn cần nói sao?”
“Giết hắn đi! Giết hắn đi!”
“Kiên quyết ủng hộ Tạ Đan Quỳnh!” Có người bắt đầu la khẩu hiệu.
Một đường tiếng hô càng ngày càng cao, Tạ Đan Quỳnh không thể không
ra mặt cảm tạ và từ chối nói: “Tiểu tử có tài đức gì mà có thể làm nhất
thiên chi Đế? Cái này trăm triệu lần không được a! Tiểu tử ban đầu ước
nguyện cũng chỉ laM diệt trừ thiên ma, để cho con dân Mặc Vân Thiên
không bị che đậy, cũng có thể chân chính vượt qua tai hoạ ngầm này... Ta thật ra thì cũng không có làm cái gì, cũng chỉ là một chút chuyện
nhỏ...”
Nói câu này Mạc Thiên Cơ dạy đích nói thời điểm, Tạ Đan Quỳnh cảm giác mình dối trá tựa như một đống cứt.
Những thứ này còn là chuyện nhỏ, vậy cái gì là đại sự đây?!
Nhưng tiếng hô vạn chúng càng thêm nhiệt liệt, sự ủng hộ càng thêm lớn.
Thậm chí có người thả thanh khóc lớn nói: “Tạ Đan Quỳnh không làm Thiên Đế, ta liền đi chết... Ô ô ô... Hắn là người tốt a...”
“Chỉ có người một lòng vì dân, không có chút tư tâm nào như vậy mới xứng làm Mặc Vân Thiên Thiên Đế!”
“Trước kia Nguyên Thiên Hạn, đó chính là một đống cứt!”
Bất tri bất giác, tiếng hô như vậy đã tịch quyển cả Mặc Vân Thiên!
Vô số người cũng bắt đầu hướng Đe Đô tiến phát, giống như là biển
rộng sóng triều, không nghỉ ngơi không dừng lại đến... Thế không thể đỡ!
Ơ trong hoàn cảnh này, đoạn đường không tính là rất dài nhưng đã đi mất ba tháng mới trở lại được Đe kinh.
Ở trong ba tháng này, các huynh đệ tu vi căn bản mỗi người cũng tăng
trưởng lớn, mỗi một ngày vất vả cần cù luyện công, lại có Cố Độc Hành
cùng Đồng Vô Thương hai tên mặt lạnh trông coi, lại có Sở Dương sứ dụng
thiên tài địa bảo chống đỡ, tất cả mọi người đều liều mạng tu luyện.
Cơ hồ cũng đã đạt đến điểm giới hạn đột phá rồi. Chỉ có Tạ Đan Quỳnh
là tu vi là nửa bước không tiến, dậm chân tại chỗ, thậm chí còn hơi có
điểm lui bước.
Nhưng cả người Tạ Đan Quỳnh, khí thế đã từng ngày thay đổi, lột xác.
Ở Mặc Vân Thiên sau khi được hơn tám phần con dân cường lực ủng hộ,
trong vô thức Tạ Đan Quỳnh từ từ đã trong từng cái giơ tay nhấc chân đã
có Vương giả phong phạm. Bất kể Tạ Đan Quỳnh bản thân có nguyện ỷ hay
không, nhưng... Đã tới vị trí này rồi, đến độ cao như vậy rồi...
Cái loại thượng vị giả hơi thở kỳ lạ này cứ như vậy thuận lý thành
chương, một cách tự nhiên xuất hiện ở trên người Tạ Đan Quỳnh.
Muốn kháng cự cũng không thể nào!
Ngày đó Đe kinh người xe tấp nập, nhân mãn vi hoạn.
Thậm chí, hoàng cung đã sớm khi Tạ Đan Quỳnh còn đang ở trên đường
cũng đã được khởi công, Đe kinh tất cả cao thú tề tâm hợp lực lúc này
lại đã tạo dựng lên trong nhất thời nữa khắc.
Tên hoàng cung là: “Quỳnh Hoa Đe cung!”
Mặc Vân Thiên trên dưới, vô luận quan viên hay dân chúng cũng không
khỏi bắt đầu khởi động, tiến hành với thanh thế to lớn viết thư tập thể
thính cầu Lập Tạ Đan Quỳnh làm tân Mặc Vân Thiên Thiên Đe.
Tập thể thỉnh nguyện thư nhanh chóng chạy tới Trung Cực Thiên Thánh Quân.
Ngày đó, Trung Cực Thiên trời u ám khôn cùng lo lắng che đậy khắp tinh không, tiếng sấm mơ hồ, thoáng như mưa sa đến.
Tựa hồ tuy không nói gì nhưng tâm tư Thương Thiên nôi giận bao phủ cả Cửu Trọng Thiên Khuyết! Mọi người ai cũng nơm nớp lo sợ, căn bản không
rõ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có số ít người biết được nội tình mới biết
được, đối với việc Tạ Đan Quỳnh tiên trảm hậu tấu như vậy, Thánh Quân bệ hạ đã chịu không được!
Chịu không được còn vẫn phải tiếp nhận, Thánh Quân bệ hạ trong lòng tuyệt đối không dễ chịu, sợ rằng đã nổi giận!
Cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, sợ rằng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện lớn...
Nhưng, ngoài những thứ này ‘Người sáng suốt’ dự liệu chính là: Thánh
Quân bệ hạ cũng không có phản đối đối với tập thể thỉnh nguyện sách này, tối thiểu ở ngoài mặt xem ra, dường như còn là phi thường mừng rỡ. Rất
sung sướng thông qua việc Tạ Đan Quỳnh tiếp nhận vị trí Mặc Vân Thiên E) ế.
Thậm chí tỏ vẻ: Đến lúc đó khi Quỳnh Hoa Đại Đế lên ngôi, nhất định sẽ tự mình đi qua chủ trì, hơn nữa chúc mừng.
Ngoài ra, còn rất đại độ thừa nhận mình lúc trước sơ hốt nói: “Bổn
tọa tự đáy lòng xấu hổ, ở nơi này dài dòng trăm vạn năm tháng rồi thế
nhưng không có hoàn toàn nhìn ra được thân phận của Nguyên Thiên Hạn, bị hắn sử dụng mưu mẹo nham hiểm che đậy, làm phiền Quỳnh Hoa Đại Đế bỏ
bao công sức, lo liệu sơ tâm, hiểu rõ Thiên Ma chân diện mục, hơn nữa
thống nhất khắp nơi thế lực, đồng tâm diệt ma, tất nhiên đáng quỷ...
Chuyện này cũng vì do bổn tọa xao nhãng, hơn trăm vạn năm an nhàn thật
làm cho người ta lười biếng...”
Trừ mấy câu tự phê bình cùng cảm khái thổn thức ra, còn lại chín thành trở lên là tất cả đều ca ngợi Tạ Đan Quỳnh.
Mặc Vân Thiên tiếng hoan hô như sấm động. Cũng chính bởi vì một câu
nói của Thánh Quân bệ hạ, danh tiếng Tạ Đan Quỳnh 'Quỳnh Hoa Đại Đế bất
hình nhi tẩu; Trong mấy ngày thời gian đã vang dội thiên hạ.
Quỳnh Hoa đại đế!
Do chúng thần tử nhất trí mãnh liệt yêu cầu, Tạ Đan Quỳnh không thể
làm gì khác hơn là cố mà làm, biết nghe lời phải, thuận theo tự nhiên,
một cách tự nhiên đem Mặc Vân Thiên hoàng cung, chính thức đổi tên là:
Quỳnh Hoa Đế cung.
Niên hiệu của mình cũng thuận lý thành Chương định danh thành: Quỳnh Hoa Đại Đế.
Quần thần nghị sự mà viết: Quỳnh Hoa điện.
Mà Mặc Vân Thiên Đế kinh chính thức đổi tên thành: Quỳnh Hoa thành!
Trong lúc nhất thời, cả Mặc Vân Thiên nơi nơi cũng là Quỳnh Hoa!
Quả nhiên là “Quỳnh Hoa ra, Bách Hoa nghèo”!
Danh phù kỳ thực!
Giang hồ đồn đãi nói: “Quỳnh Hoa Đại Đế vừa ra tay, đầy trời Quỳnh
Hoa mãn Đế kinh!” Dùng cái hình ảnh này để hình dung ra tu vi xuất thần
nhập hóa của Tạ Đan Quỳnh! Mơ hồ đột nhiên, tu vi của Tạ Đan Quỳnh đã
trên danh nghĩa trở thành Mặc Vân Thiên đệ nhất nhân!
Quỳnh Hoa bất bại, thiên thu vạn tái, một tĩnh Vân Thiên, trường thịnh không suy!
Đối với cải danh hiệu Mặc Vân Thiên đệ nhất cao thủ Tạ Đan Quỳnh,
Quỳnh Hoa Đại Đế hoàn toàn xứng đáng. Quỳnh Hoa bất bại, trường thịnh
không suy' cái kết quả này làm cho Mạc Thiên Cơ vốn đã biết trước tiên
mà cũng súyt té ngã!
Đây là 1 trong ít lần Mạc Thiên Cơ thất thố.
“Cái gì mà đệ nhất cao thủ! Thánh Quân, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta
không biết ngươi muốn làm gì sao? Chẳng lẽ Mạc Thiên Cơ ta thật sự đối
với ngươi có điều cố kỵ sao? Chọc giận ta, Thánh Quân ngươi cũng đừng mơ tưởng được lâu dài!”
Mạc Thiên Cơ hung hãn nói.
Khi nói những lời này chỉ có Sở Dương ở bên cạnh. Cũng chỉ có Sở
Dương mới chánh thức hiểu rõ Mạc Thiên Cơ, chân chính biết, Mạc Thiên Cơ giờ phút này đã nổi giận đến trình độ nào rồi!
Nhưng, bất kể Mạc Thiên Cơ nổi giận như thế nào... Trong lúc nhất
thời, cả Mặc Vân Thiên trong nháy mắt biến thành đại dương sung sướng,
đối với việc Thánh Quân rốt cục cho phép Tạ Đan Quỳnh tiếp nhận vị trí
Thiên Đế, người người cũng là đại thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó chính là siêu cấp cảm kích đối với Thánh Quân: Thánh Quân bệ hạ quả nhiên là người tốt a...
Cho nên, khắp nơi cũng đang chuẩn bị cho ngày Quỳnh Hoa Đại Đế lên
ngôi, đến lúc đó chắc chắn là khắp chốn mừng vui, nơi nơi nụ cười!
Bất kể là thành thị hay nông thôn, phàm là người ở địa phương đều mong chờ ngày Quỳnh Hoa Đại Đế lên ngôi!
Một cỗ khí vận lực, tín ngưỡng lực mắt thường khó thấy lặng lẽ tạo thành, lỗi lạc lớn mạnh...
Tạ Đan Quỳnh được Mộc Thiên Lan đề nghị trùng tân xây mới Thất Tinh
hộ vệ; Mà Thư Cuồng cùng Họa Vương được Sở Dương cố gắng khuyên giải
mang theo tâm tình phức tạp tới cực điểm trở thành tân đầu lĩnh Thất
Tinh hộ vệ cho Tạ Đan Quỳnh.
Chính là nhậm chức, chính là vị tr, còn là thủ hộ địa phương này...
Nhưng những trăm vạn năm hảo huynh đệ kia thì vĩnh viễn cũng không thấy
được nữa.
Vốn tưởng rằng, sau khi diệt xong Nguyên Thiên Hạn, gạch ngói cùng
tan, nếu có thể may mắn liều chết chung, giải quyết xong bình sinh đại
thù thì cũng là ngày mình cùng đi cửu tuyền, cùng một đám huynh đệ kia
lần nữa tụ hộ nhưng là... Kết quả lại là Sở Dương và Cửu Kiếp, hợp lực
tru diệt Nguyên Thiên Hạn, mặc dù trong quá trình diệt ma, hai người
mình cũng là đã ra đại lực nhưng chân chính làm ra một kích trí mạng
thủy chung là Sở Dương cùng Cửu Kiếp. Đại trượng phu khoái ỷ ân cừu, hôm nay thù oán đã rõ, nhưng ân nghĩa không có thể không báo, phần ân nghĩa này còn không chỉ là cho hai người mình mà còn là ân của một đám huynh
đệ, làm sao có thể không báo?!
Sau khi suy nghĩ, Thư Họa hai người chỉ đành phải để xuống tâm tư
muốn đi cửu tuyền, lại thành Thất Tinh hộ vệ, bảo vệ tấm thiên địa này.
Làm lần nữa ngồi ở trong khí vận đại trận, ngồi tại nơi nguyên bổn
đại ca cùng nhị ca ngồi, hai người tâm tình kích động mà rơi lệ đầy mặt.
Đại ca, nhị ca, các huynh đệ, các ngươi... Có thể cảm giác được sao?
Đôi ta rất nhớ các ngươi!
Thật rất nhớ các ngươi a...
Ngũ đại hộ vệ khác được chọn từ 1 số cao cấp đỉnh thánh nhân, không quá nửa ngày đã hoàn toàn chứng thực xuống tới.
Chọn lựa Thất Tinh hộ vệ tối trọng yếu là cần người có lòng trung
thành, bất quá dưới mắt mọi người cũng là đồng tâm hiệp lực, sức mạnh
như thành đồng rồi.
Mắt thấy bầu trời Mặc Vân Thiên một lần nữa dựng dục ra tân khí vận Tinh Vân, Mạc Thiên Cơ chân mày lại nhíu chặt lại.
“Tại sao thế, có cái gì có cái gì không đúng sao?” Sở Dương nhẹ giọng hỏi.